Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 4816 Đầu nguồn hàn khí
Lục Ly sa vào trầm tư, một nén hương sau, hắn cắn răng đứng dậy, quyết định đánh liều một quen, quan trọng hơn cả là hắn có lòng tin tuyệt đối với pháp giới. Nếu hàn khí đều có thể hấp thu, vậy hàn đàm này cũng là do hàn khí mà thành, không quản là chất lỏng hay chất khí, thậm chí là chất rắn, về bản chất đều là năng lượng, pháp giới có thể hấp thu hàn khí, hàn đàm này hẳn sẽ không làm gì được hắn. Vô Ngân Đao hiện ra trong tay, thúc giục Nguyên lực, sau đó duỗi ra cánh tay còn lại, chậm rãi tìm kiếm trong hàn đàm. Hắn tính thử xem, nếu cánh tay không chống được hàn khí, vậy hắn liền trực tiếp chặt bỏ đi, cánh tay không còn thì có thể mọc lại, chứ nếu cả người bị đông cứng, vậy liền xong đời. Cánh tay chậm rãi kề cận, cuối cùng chìm vào trong hàn đàm, từng đạo hàn lưu khủng bố lập tức tràn vào trong cánh tay, chỉ là cùng lúc, pháp giới lại điên cuồng vận chuyển, nháy mắt những hàn khí kia liền bị hút vào trong pháp giới, căn bản không dừng lại nơi cánh tay, bởi thế mặc dù cánh tay lạnh lẽo thấu xương, song không hề bị đông cứng, càng không phải chịu thương tổn quá lớn. - Không sai! Lục Ly tự tin lên nhiều, trực tiếp bước hai chân vào trong hàn đàm, để toàn bộ phần bụng dưới chìm xuống. Vô số hàn khí tiến vào trong thân thể Lục Ly, sau đó khoái tốc bị hấp thu, Lục Ly đứng im, bởi vì hắn có muốn động cũng khó, hai chân bị hàn khí bao phủ, cảm giác hơi có chút tê dại. - A a... Lục Ly cứ thế hấp thu toàn bộ hàn khí vào trong cơ thể, đợi hàn đàm biến mất, hắn lại tiến vào thông đạo cũng không muộn. Những hàn khí này chính là thứ tốt, hấp thu đi vào, quay đầu lại ngưng luyện một phen, uy lực đoán chừng sẽ vô cùng dọa người, thậm chí có khả năng nháy mắt đông chết cả cường giả tiệm cận đại viên mãn bình thường. - Không đúng... Lục Ly đột nhiên nghĩ tới một chuyện, hình như Tộc Vương Tê Viên tộc từng nói qua, rằng chính hắn cũng không dám tiến vào trong này? Vậy chứng tỏ Tộc Vương Tê Viên tộc đều không gánh được hàn khí sâu trong sơn động, nói một cách khác, nếu hắn dùng hàn khí đánh lén, thậm chí có thể đông kết của cường giả đại viên mãn? Thế chẳng phải hắn liền có được thực lực đánh giết đại viên mãn? - Ách... nghĩ hơi nhiều! Rất nhanh Lục Ly liền lắc đầu cười khổ, hắn hơi có chút tưởng bở, còn đòi đánh giết đại viên mãn? Trừ phi đại viên mãn kia là đứa ngu mới sẽ ngẩn ra đấy cho hắn dùng hàn khí đông kết. Đại viên mãn có thể chưởng khống lực lượng thiên địa, tâm niệm vừa động liền có thể trấn áp hắn, hắn còn đòi đi đánh lén đai viên mãn? Trong lòng hắn vừa nảy sinh sát tâm, đoán chừng đại viên mãn liền đã trấn áp tới. Hàn khí rất hữu dụng, Lục Ly đương nhiên sẽ không bỏ qua, dù sao hắn cũng không việc gì phải gấp. Hỏa diễm và Hủy Diệt Thần Dịch của hắn đã tiêu hao rất nhiều, đang lo không có thủ đoạn cường đại nào, giờ có thủ đoạn mới, hắn há có thể lỡ qua, trước cứ hút xong toàn bộ hàn khí rồi tính. Hàn đàm không lớn, song năng lượng hàn khí lại rất nhiều, hàn đàm này là do hàn khí hoá lỏng mà thành, một giọt hàn dịch chắc phải tan ra được mấy ngàn tia hàn khí. Trong pháp tướng Lục Ly vốn chỉ có một đoàn hàn lưu, giờ lại đã biến thành một đám mây, đoán chừng đến khi hấp thu xong, đám mây này sẽ hóa thành một mảnh biển mây. Hàn đàm không lớn, năng lượng ẩn chứa lại cực nhiều, dù cho pháp giới đang điên cuồng vận chuyển, thời thời khắc khắc khoái tốc hấp thu năng lượng, nhưng Lục Ly hấp thu toàn bộ hàn đàm cũng phải mất tận mười bảy ngày. Mười bảy ngày sau, hàn đàm cạn sạch, Lục Ly đứng trước cửa thông đạo dưới đáy đầm. Cửa thông đạo giống như nơi nối liền giữa địa ngục với nhân gian, không ngừng có hàn khí từ trong đó toát ra, cả người Lục Ly chậm rãi hạ xuống. Lối đi chạy dọc thẳng tắp đi xuống, phương viên khoảng một trượng, vách tường bị hàn văng bao phủ, vừa nhìn liền biết cứng rắn không gì phá vỡ nổi. Một vạn dặm... mười vạn dặm... trăm vạn dặm... Lục Ly không biết mình đã bay xuống bao lâu, rốt cục hắn cảm giác được trước mắt sáng lên một đạo bạch quang, bốn phía đột ngột sáng choang, rốt cục hắn cũng tới được điểm cuối thông đạo. Vừa đi xuống, hắn không dám loạn động, trước phải bảo đảm pháp giới có thể tiếp tục hấp thu hàn khí phía ngoài, chứ nếu ngừng lại, e rằng hắn vừa đi ra liền sẽ chết cóng. Sau khi xác định không vấn đề, Lục Ly mới đảo mắt nhìn quanh bốn phía, tùy tiện liếc một vòng, trong lòng lập tức cuộn lên sóng cả, bị chấn cho không thốt được nên lời. Nơi hắn xuất hiện là một phế tích, phế tích này nằm trên đỉnh một ngọn núi cực lớn, bốn phía ngọn núi là vực sâu không thấy đâu là đáy. Trên núi không có gì cả, chỉ có một tòa phế tích cung điện, nửa bên cung điện đã sụp đổ, nửa còn lại thì vẫn nguyên. Phần cung điện chưa bị hủy chấn kinh Lục Ly, bởi vì cung điện này quá khí phái, quá rộng lớn, cao phải đến chừng vạn trượng, lúc này hắn đang đứng trước phế tích cung điện, lại hệt như kiến hôi đứng trước nửa căn nhà gỗ. Cổ lão, tang thương, bao la, bát ngát... Trong cung điện tàn phá này, Lục Ly cảm nhận được rất nhiều khí tức huyền diệu, hắn thấy bản thân chỉ như đứa trẻ phàm nhân đang đứng trước tòa đại điện thần linh cư trú, cảm giác nhỏ bé mãnh liệt dị thường. - Đây là đâu? Lục Ly nhịn không được thì thào, hắn đã đi qua mấy đại Tinh Vực trong tám đại Tinh Vực, Tiên Vực cũng từng đi qua, nhưng cung điện rộng lớn bá khí thế này thì thực sự mới là lần đầu tiên được chiêm ngưỡng, ngay cả cung điện Đông Cảnh chi vương cư trú đều không khí phái được như thế này. … Lục Ly tính là người thấy nhiều biết rộng, nhưng cung điện trước mặt quả thực vượt ngoài tầm nhận biết của hắn, mặc dù cung điện này đã tàn phá, song vẫn khiến Lục Ly có cảm giác như được nhìn thấy thần tích. Lục Ly không loạn động, hắn tiếp tục quan sát tình hình bốn phía, phát hiện hàn khí truyền ra từ trong cung điện, mà lúc này hắn chính đang đứng trong một thiền điện đổ nát, sau lưng là một cửa động đen nhánh, chính là nơi hắn vừa đi ra. Đồng thời hắn cũng có thể thấy được, hàn khí quanh bốn phía chính đang tụ đến cửa động, cuồn cuộn không ngừng tiến vào bên trong.
Chương 4817 Phế tích quỷ dị
- Hàn khí phát ra từ chính điện! Lục Ly đảo mắt nhìn sang chính điện có một nửa bị sụp kia, phát hiện rất nhiều nơi đều có Thần Văn, mặc dù đa phần Thần Văn đều bị hủy, song vẫn có một phần tương đối Thần Văn được giữ nguyên. Những Thần Văn này cực kỳ phức tạp, Lục Ly nhìn hồi lâu mà chẳng hiểu gì. - Huyết Linh Nhi, đi thăm dò Thần Văn thử xem, lưu ý hàn khí phát ra từ chính điện, nếu không chịu được thì lập tức nói cho ta! Lục Ly nghĩ nghĩ liền phóng ra Huyết Linh Nhi, riêng hắn thì vẫn không dám vọng động, hắn cảm thấy nơi này rất nguy hiểm, không cẩn thận liền có thể sẽ chết ở đây. Vậy nên trước cứ thăm dò rõ ràng đã rồi tính, cẩn thận chút vẫn hơn. Chỉ chốc lát, Huyết Linh Nhi đã truyền tin về: - Chủ nhân, Thần Văn nơi này quá mạnh, ta chưa từng nghe thấy, đúng là không thể tưởng tượng. Oa... chủ nhân, ta muốn ở lại chỗ này một đoạn thời gian, Thần Văn nơi này quá hữu dụng với ta. Mạnh quá, mạnh quá! Huyết Linh Nhi kích động đến độ lắp bắp nói năng lộn xộn, trong lòng Lục Ly lại càng thêm hiếu kỳ, Thần Văn ở đây cường đại như thế, nơi này rốt cục là đâu? Chẳng lẽ là nơi một đại viên mãn nào đó từng ẩn cư? Chỉ là nếu Thần Văn ở đây đã mạnh như vậy, tại sao cung điện lại bị hủy? Là ai hủy đi cung điện? Chẳng lẽ là một đại viên mãn nào khác? Trước khi Huyết Linh Nhi dò xét rõ ràng, Lục Ly không dám loạn động, chính hắn cũng thúc giục đại đạo chi ngân, đồng thời vận dụng thần niệm thăm dò tứ xứ. Hắn phát hiện một vấn đề, không gian bốn phía quanh ngọn núi này được bao phủ bởi một loại năng lượng kỳ dị, những năng lượng kia mang đến cho hắn cảm giác cực kỳ khủng bố, hệt như một cơn bão năng lượng, nếu hắn vô ý đến gần, lập tức sẽ bị xoắn cho nát bấy. Huyết Linh Nhi dò xét nguyên suốt nửa ngày, sau đó mới truyền âm nói: - Chủ nhân, tình hình ở đây tương đối phức tạp, rất nhiều nơi vô cùng nguy hiểm, bên trong cung điện càng là nguy hiểm trùng trùng, Thần Văn trong đó ta đều xem không hiểu, càng đừng nói tới phá giải. Ngoài ra tuyệt đối không được đi ra bên ngoài đỉnh núi, Thần Văn ngoài kia cũng khủng bố dị thường! Trong lòng Lục Ly lộp bộp một cái, trước nay Huyết Linh Nhi chưa từng nói láo bao giờ, nàng nói xem không hiểu Thần Văn, như vậy muốn phá giải đoán chừng phải mất tối thiểu mấy chục mấy trăm năm, thế này thì hắn làm sao chờ cho được? Hắn cất tiếng hỏi dò, Huyết Linh Nhi vạch ra một số nơi tương đối an toàn, còn mang theo Lục Ly hành tẩu ở bên trong. Lục Ly dạo quanh cung điện một vòng, ngấm ngầm tán thán không thôi, chất liệu xây dựng cung điện này đều cực kỳ quý giá, hắn chưa từng thấy qua, mặc dù cung điện đã bị hủy, nhưng có thể nhìn ra được, năm đó mọi bố trí ở đây đều vô cùng tinh xảo, vượt xa những gì Lục Ly từng được chứng kiến. - Nơi đây nằm trong giới diện nào? Lục Ly nhìn lại bốn phía, chỉ thấy xung quanh là một mảnh thương mang, tứ bề mây mù bao phủ, che khuất hết tầm nhìn. Huyết Linh Nhi nói không thể rời khỏi ngọn núi này, bằng không sẽ bị oanh sát, Lục Ly không dám tùy tiện hành động. - Giờ làm thế nào? Đứng ở bên ngoài chính điện, Lục Ly có chút mê mang, hắn vào đây là để tìm đường ra, lại không ngờ đến cái nơi như thế này? Ở đây bốn phía đều không thể đi, trong chính điện lại có Thần Văn cường đại, không thể đi vào. Những thiền điện còn lại gần như đều bị hủy sạch, nói cách khác nơi này chẳng có mấy ý nghĩa, không giúp ích được gì cho việc ra ngoài cả. - Huyết Linh Nhi, ngươi đi trước lĩnh hội Thần Văn, nhìn xem có thể phá giải hay không. Chỉ cần mở ra một con đường, để ta đi vào là được! Lục Ly truyền âm, sau đó dặn dò thêm: - Nếu trong thời gian ngắn không cách nào lĩnh hội, vậy liền tận lực ghi chép lại, quay đầu từ từ lĩnh hội sau. - Ta hiểu rồi, chủ nhân! Huyết Linh Nhi chui vào trong chính điện, Lục Ly thì ngồi xếp bằng tu luyện ở bên ngoài, tiếp tục tham ngộ pháp tắc trong Cung Hoàng Đỉnh. Giờ hắn tiến không được, lui cũng không xong, đành chỉ biết tạm thời ngồi đợi. Nơi này là một tòa bảo sơn, tay không mà về hắn không quá cam tâm. - Đúng rồi! Ngồi được một lát, Lục Ly như chợt nhớ ra điều gì, vội sai Huyết Linh Nhi tới lối vào bố trí Thần Văn, vạn nhất Tộc Vương Tê Viên tộc men theo Băng Hà Cốc tiến vào đây thì rắc rối to. Lỡ như hắn đang bế quan, chẳng phải sẽ chết bất minh bất bạch. Bố trí mấy đạo Thần Văn phong bế cửa hang, như vậy Tộc Vương Tê Viên tộc có tới, hắn cũng có thể lập tức phát hiện, tiến vào núp trong pháp giới. Đợi Huyết Linh Nhi bố trí xong xuôi, Lục Ly yên tâm bế quan, vòng xoáy trong pháp giới một mực xoay tròn, toàn bộ hàn khí vọt tới từ bốn phía đều bị hấp thu vào trong pháp giới, không gây ra được tổn hại gì cho hắn. Tay hắn nắm lấy Cung Hoàng Đỉnh, bắt đầu toàn tâm toàn ý lĩnh hội. Huyết Linh Nhi thì hớn hở vùi mình trong chính điện, tung tăng du tẩu giữa những Thần Văn cường đại kia, tham ngộ những Thần Văn cường đại mà nàng chưa từng nghe qua, chưa từng thấy qua này. ... Bên trong, Lục Ly an nhàn tu luyện, bên ngoài, bọn Lạp đại nhân lại không khỏi gấp gáp. Lục Ly đã mất tích một năm, mặc dù bản mệnh ngọc phù chưa bị vỡ, nhưng lại một mực không thấy có tin tức. Hiện tại Tê Viên tộc đã đại thắng, bọn hắn lại càng gấp. Bọn hắn ẩn ước nghe ngóng được một ít tin tức, tỉ như nơi sau cùng mà Lục Ly mất tích là ở Băng Hà Cốc, mà một năm gần đây Băng Hà Cốc một mực phong tỏa, Tử Thần xuất động mấy tên trinh sát đỉnh cấp tới Băng Hà Cốc, nhưng đều bị trưởng lão trấn thủ bên này giết sạch. Lạp đại nhân muốn đích thân đi một chuyện, nhưng Tê Viên tộc tựa hồ có điều cảnh giác, điều hơn mười cường giả tới tăng cường bên này, bọn Lạp đại nhân vừa tiến vào, thiếu chút liền bị bao vây, cuối cùng đành phải lập tức lẩn trốn rời đi. Phía tổng bộ Tử Thần vô cùng quan tâm tới tung tích Lục Ly, đối với Tử Thần, Lục Ly có vai trò quá quan trọng, mấy đại cự đầu Tử Thần truyền tin tới, lệnh bọn hắn mau chóng điều tra. Nếu cần trợ giúp, chín đại cự đầu không tiếc triệu tập cường giả tới giải cứu...
Chương 4818 Băng Hậu
Không chỉ tổng bộ Tử Thần quan tâm Lục Ly, cao tầng Tê Viên tộc cũng vô cùng quan tâm. Bên này ngoài mặt có hai lão tổ trấn thủ, trong bóng tối còn có ba trưởng lão khác tiềm phục. Hiện tại Tê Viên tộc đã ổn định thế cục, Mông tộc trở thành trung tâm phong bạo mới, Tộc Vương Lưu tộc trọng thương bế quan không ra. Tộc Vương Tê Viên tộc mấy ngàn năm không lộ diện, vừa đi ra liền xuất thủ đánh giết một tên cường giả đại viên mãn, trọng thương một tên cường giả đại viên mãn khác, khiến cho trọn cả Thiên Vũ Tinh Vực đều kinh hãi. Mặc dù có cường giả hoài nghi Tộc Vương Tê Viên tộc nhiều khả năng không sống được quá lâu, nhưng trước khi được đến tin tức xác thực rằng Tộc Vương Tê Viên tộc đã chết, liệu có ai dám loạn động? Cộng thêm đoạn thời gian gần đây các tộc đều nhìn chằm chằm Mông tộc, phải biết, địa bàn Mông tộc không hề nhỏ thua Tê Viên tộc. Bởi thế gần như đã không còn tộc quần nào để ý đến Tê Viên tộc, Đại trưởng lão Tê Viên tộc lại chủ trương để tộc quần nghỉ ngơi dưỡng sức, cầm ra lượng lớn tài nguyên bồi dưỡng hậu bối, tăng cường thực lực. Điều duy nhất khiến Đại trưởng lão Tê Viên tộc lo lắng chính là Lục Ly, mà gần đây Lục Ly có dị động lại càng khiến Đại trưởng lão lo lắng, hắn sợ Lục Ly giết đi ra, lại náo đến dư luận xôn xao, phá hủy cục diện tốt đẹp trước mắt của Tê Viên tộc. - Không tiếc bất cứ giá nào, phải giết chết Lục Ly cho bằng được! Đây là mệnh lệnh Đại trưởng lão truyền ra gần đây, chỉ khi Lục Ly chết rồi, Tê Viên tộc mới có thể triệt để ổn định, mới có thể tranh thủ mấy trăm mấy ngàn năm phát triển. … Thời gian khoái tốc trôi đi, chớp mắt đã qua năm năm. Mặc dù bọn Lạp đại nhân rất muốn tiến vào thăm dò, nhưng Tê Viên tộc điều động mấy tên trưởng lão tới Tê Cổ Giới, một khi bọn hắn đi vào liền sẽ bị Tê Viên tộc truy sát. Đồng thời Tê Viên tộc còn xuất động rất nhiều trinh sát truy lùng bọn hắn, bọn hắn không thể không đào mạng, bằng không sẽ bị giết chết. Mấy năm nay Lục Ly một mực bế quan, dù sao hắn cũng không ra được, bèn cứ thế yên ắng bế quan ở trong đây. Chủ yếu là đoạn thời gian này pháp tắc lĩnh ngộ được trong Cung Hoàng Đỉnh có tiến triển rất nhanh, thế là hắn bèn dứt khoát bế quan, trước tu luyện hoàn tất pháp tắc này rồi tính. Huyết Linh Nhi cũng một mực lĩnh hội Thần Văn trong đó, thấy Lục Ly bế quan nên không truyền âm quấy rầy hắn. Trước kia Lục Ly từng có chút tiến triển ở phương diện pháp tắc Cung Hoàng Đỉnh, trong mấy năm bế quan, tiến bộ lại càng nhanh, hiện tại chỉ còn cách đại thành chừng nửa bước. Sở dĩ hắn có thể lĩnh hội nhanh đến vậy, một phần rất lớn là nhờ liên hệ tinh thần giữa hắn và Cung Hoàng Đỉnh. Cung Hoàng Đỉnh là một kiện Chí Tôn thần binh, là thánh vật có được linh trí, Lục Ly có thể thông qua Cung Hoàng Đỉnh để cảm ngộ rõ ràng thêm về pháp tắc cất chứa trong đó. Thế giới kỳ dị này an tĩnh đến đáng sợ, xung quanh không có bất kỳ tiếng động nào. Hàn khí ở đây lại vô cùng khủng bố, thời thời khắc khắc tuôn ra từ trong chính điện, nếu không phải pháp giới một mực không ngừng vận chuyển hấp thu hàn khí, sợ rằng Lục Ly sớm đã bị đông thành tượng băng. Hàn khí tụ tập trong pháp giới Lục Ly càng lúc càng nhiều, vốn là từng phiến từng phiến mây, giờ đã hội tụ thành một mảnh biển mây. Đa phần hàn khí được pháp giới lần nữa ngưng luyện, biến thành thần dịch tương tự hàn triều màu trắng sữa, còn về uy lực thế nào, chính bản thân Lục Ly đều không rõ ràng, phải đợi thí nghiệm qua mới biết được. Thời gian thấm thoắt thoi đưa, thoáng chốc lại hơn ba năm qua đi! Lục Ly rốt cục tỉnh lại, hắn đã hoàn toàn tham ngộ thông thấu pháp tắc trong Cung Hoàng Đỉnh, bế quan mấy năm khiến hắn có chút kiệt sức, thậm chí không kịp đi thăm dò tình hình chung quanh, mà thân hình cứ thế lóe lên trực tiếp tiến vào trong pháp giới. Vừa vào pháp giới hắn liền ngã đầu ngủ thiếp đi, sau mấy ngày ngủ say mới lóe lên đi ra. Phế tích quỷ dị kia vẫn vậy, không có bất kỳ biến hóa nào, Lục Ly dò xét một lúc, sau đó truyền âm cho Huyết Linh Nhi: - Huyết Linh Nhi, hình như đã qua rất nhiều năm rồi đúng không? Tình hình thế nào rồi? Huyết Linh Nhi truyền âm đáp nói: - Chủ nhân, ở phương diện Thần Văn ta có tiến bộ vô cùng lớn, Thần Văn ở đây quá mạnh, vượt xa hết thảy nhận biết trước đây mà ta có. Ừm... Rất nhiều Thần Văn ở hai đại điện xung quanh chính điện đều đã bị tàn phá, ta đã phá giải một phần nhỏ, tìm được mấy con đường an toàn, ngươi có muốn tiến vào thăm dò một phen? Trong này có nhiều chỗ kỳ diệu lắm. - Hả? Lục Ly tất nhiên là có hứng thú, vội vàng truyền âm nói: - Nhanh, đi ra dẫn đường, mang ta vào trong xem xem! Huyết Linh Nhi chui ra, mang theo Lục Ly tiến vào bên trong, rất nhiều chỗ ở mặt trước chính điện đều có Thần Văn tàn phá, đa phần Thần Văn đều có vẻ khủng bố dị thường, Lục Ly không dám đi nhầm dù chỉ nửa bước, cái nơi quỷ quái này, chỉ cần đi nhầm một bước thôi chính là sa chân xuống vực sâu vạn trượng. Thận trọng vòng qua mặt trước quảng trường, phía trước quảng trường này có rất nhiều cột đá sụp đổ, rất nhiều pho tượng, đại bộ phận đều đã sớm tàn tạ, ngã trái ngã phải, một góc quảng trường còn bị đánh nát, có thể thấy được Thần Văn chi chi chít chít trong đó. Lục Ly vượt qua quảng trường, tiến vào trong chính điện, mặt trước chính điện đổ sụp, phân nửa chính điện bị che lại, không thấy được tình hình bên trong. Lục Ly theo chân Huyết Linh Nhi lách qua một ngóc ngách để đi vào, từ trong này có thể nhìn thấy rất nhiều chỗ có sương mù lấp lánh, bao phủ đại bộ phận chính điện, cái gì đều không nhìn thấy được, thần niệm cũng không thể thăm dò. - Những sương mù kia đều là Thần Văn, đừng chạm vào, không thì dễ phát động sát trận lắm! Huyết Linh Nhi giải thích, sau đó dẫn đường cho Lục Ly đi vào bên trong. Huyết Linh Nhi sớm đã thăm dò rõ ràng lộ tuyến, tự nhiên nhẹ nhàng như không, Lục Ly cùng theo chuyển trái chuyển phải, cuối cùng đi đến một bên cửa hông, Lục Ly hơi ngớ, vội hỏi dò: - Không đi chính điện?
Chương 4819 Băng Hậu (2)
Hắn đã tiến vào trong chính điện rồi, đáng tiếc đại bộ phận chính điện đều bị sương mù bao phủ, không thăm dò được tình hình bên trong, thúc giục đại đạo chi ngấn đều không cảm ứng được, chỉ thấy mỗi một mảnh mông lung. Vốn Lục Ly tưởng Huyết Linh Nhi sẽ dẫn mình tới trung tâm chính điện, lại không ngờ lách đến thiền điện ở bên cạnh. - Chính điện? Huyết Linh Nhi thoáng ngừng một lát rồi mới truyền âm nói: - Thần Văn ở chính điện quá mạnh, dù có cho ta ở lại đây lĩnh hội mấy trăm năm đều chưa hẳn phá giải được, có thể đi được đến đây, chủ yếu còn là bởi rất nhiều Thần Văn đã bị hủy, bằng không ngươi đừng hòng tiến vào. - À à! Lục Ly có chút thất vọng, chính điện mới là khu vực lớn nhất, phương viên đoán chừng phải lớn đến ngàn dặm, chính điện chỉ sụp mất một nửa, vẫn còn một nửa hoàn chỉnh. Trong chính điện chắc chắn có thứ tốt, hàn khí kia chính là truyền ra từ trong chính điện, đáng tiếc không cách nào vào được. Lục Ly đành phải cùng theo Huyết Linh Nhi tiến vào đạo hành lang bên cạnh, men theo hành lang đi chừng vài dặm, tiến vào trong một thiền điện. Thiền điện này cũng bị hủy đi hơn phân nửa, chỉ còn gần một nửa hoàn chỉnh. Lục Ly thấy được trên vách tường đổ còn sót lại ba chữ lớn “Băng Vân Điếm”. Kiểu chữ trên đó là kiểu chữ thượng cổ, Lục Ly có thể đọc hiểu, trong ba chữ lớn này cất chứa một loại vận vị thần kỳ, dựa vào thần niệm thì không thăm dò ra được, lúc ánh mắt Lục Ly dừng trên ba chữ lớn kia, trong lòng chợt khẽ có một tia xúc động. Hắn thất thần nhìn ba chữ lớn kia một lúc lâu, ánh mắt thoáng trở nên mơ hồ. Huyết Linh Nhi thấy hắn có chút hiểu được, liền không đi quấy rầy, mà quay sang dò xét Thần Văn gần đó. Lục Ly cứ thế đứng nguyên một ngày, cuối cùng mở mắt ra, trong mắt lại vẫn chất đầy nghi hoặc. Hắn không khám phá ra được thứ cất chứa trong ba chữ này, không cảm ngộ được pháp tắc trong đó, cũng không cảm ngộ được đạo, mà chỉ cảm giác thấy có một loại vận vị thần kỳ, tựa hồ ẩn chứa thiên địa chí lý, nhưng khi muốn đi truy tìm lại chẳng cảm ngộ được gì. Hắn không tiếp tục lãng phí thời gian ở đây nữa mà chậm rãi đi vào bên trong, lách qua một đoàn sương mù, tiến vào phần thiền điện còn được bảo tồn hoàn chỉnh, ở đây quả thực phát hiện được một số thứ rất thú vị. Thiền điện này giống như là thư phòng, ở đây có đặt một chiếc bàn vuông bằng bạch ngọc, trên bàn có bút mực giấy nghiên... đáng tiếc có thể là bởi vì thời gian quá lâu, trang giấy đều bị phong hoá, bút cũng hỏng, mực cũng khô, riêng nghiên mực lại vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Lục Ly nhìn lướt qua mặt bàn, ánh mắt dừng trên vách tường bên trái, trên vách tường lưu lại một bộ thư pháp, bởi vì chữ trên đó được khắc họa bằng binh khí nên được bảo tồn nguyên vẹn, nét chữ vô cùng mảnh mai linh động, rõ ràng là thư pháp của một nữ tử. Bức thư pháp này là một bài từ, chú ý của Lục Ly không đặt ở từ này viết có hay không, mà là ở lạc khoản (ký tên) dưới cùng, lạc khoản là hai chữ Băng Hậu. Trong đầu Lục Ly đảo qua một loạt cường giả đại viên mãn trong lịch sử, lúc ở Tử Thần hắn từng xem qua một ít tư liệu về các cường giả nổi danh, tỉ như các đời cường giả ở tám đại Tinh Vực và Tiên Vực, nhưng không thấy có ai tên là Băng Hậu. Theo lý thuyết có thể có được cung điện cường đại thế này, còn có thể có được hàn khí khủng bố như vậy, đến mức ngay cả Tộc Vương Tê Viên tộc đều không dám tùy tiện tiến vào, Băng Hậu này chắc chắn phải là một cường giả đại viên mãn vô cùng nổi tiếng mới đúng. - Có lẽ là ta cô lậu quả văn? Quay đầu tìm cơ hội điều tra một phen. Lục Ly ngấm ngầm gật đầu, ánh mắt dừng trên nét chữ mảnh mai kinh động kia, hắn có thể cảm nhận được một loại đạo vận vô cùng huyền bí trong những chữ này, đạo vận ở đây so với đạo vận trên tấm bảng bên ngoài thì cường liệt hơn gấp trăm lần. … Từ là một thể từ uyển ước đặc thù của nữ tử, mang đến cảm giác rất cô độc và tịch mịch, nội dung lại không có gì đặc biệt, đặc biệt là ở chỗ đạo vận kỳ dị cất chứa trong nét chữ. Lục Ly nhìn chằm chằm từng chữ, quan sát rất tử tế, nhìn một lần tiếp một lần, ánh mắt theo đó dần trở nên mê mang. Hắn ẩn ẩn cảm thấy cung điện xung quanh như tan biến, đi đến một phiến vũ trụ thương mang, nơi đó là một mảnh hỗn độn, thế giới còn chưa diễn hóa, còn chưa sinh ra. Hắn có thể cảm nhận được các loại pháp tắc thiên địa trong mảnh hỗn độn này, cảm giác đó vô cùng rõ ràng, vô cùng thông thấu. Xoẹt! Trong hỗn độn đột nhiên xuất hiện một đạo thiểm điện, thiểm điện kia xé rách đêm tối, chói mắt sáng ngời, tiếp sau mảnh hỗn độn một phân thành hai, từ từ tách rời nhau ra, trong hỗn độn cũng theo đó bắt đầu dựng dục một số thứ kỳ diệu. Xoẹt! Thiểm điện sáng lên, một lần tiếp một lần, từng đạo sinh cơ dần được sinh ra trong phiến hỗn độn này, trên trời trút xuống nước mưa, mưa càng lúc càng lớn, như trút nước mà xuống. Phía dưới hỗn độn bắt đầu diễn hóa, xuất hiện núi đồi, xuất hiện bồn địa, xuất hiện sông suối, xuất hiện biển cả... Ở trong biển cả, Lục Ly cảm nhận được sinh mệnh đản sinh, sau đó sinh mệnh từ từ diễn hóa, xuất hiện những sinh vật đáy biển đầu tiên. Thế giới từ từ biến thiên, hải dương biến thành lục địa, sinh vật hải dương cũng bắt đầu đi lên bờ, trên lục địa xuất hiện các loại hoa cỏ cây cối, dần dần sinh ra các loại dã thú, các loại sinh vật... Những sinh vật kia tiếp tục diễn hóa, tiến hóa không ngừng, một ít sinh vật cấp cao có được linh trí xuất hiện, vô số chủng tộc và sinh linh kỳ dị cũng ra đời. Những sinh linh này bắt đầu vì địa bàn mà lao vào chém giết nhau, một ít chủng tộc tiến vào giai đoạn quần cư, kiến tạo các bộ lạc, thành trấn, văn minh theo đó ra đời. Tiếp sau, một ít chủng tộc bắt đầu tham ngộ thiên địa, hấp thu thiên địa linh khí, mượn xem pháp tắc thiên địa, nắm giữ một ít cách thức tu luyện, những chủng tộc kia bắt đầu trở nên mạnh lên, chiến đấu giữa các chủng tộc cũng dần trở nên kịch liệt.
Chương 4820 Hai mươi năm
Dần dần, một ít chủng tộc chiếm giữ địa bàn càng lớn, kiến lập quốc gia hoặc tông phái, thống trị mảng lớn cương vực... Thời gian trôi đi, bãi biển hóa nương dâu, rất nhiều nơi không ngừng biến hóa, từng quốc gia hoặc đại thế lực vẫn lạc, thế giới vẫn không ngừng tiến hóa, không ngừng ổn cố tự thân. Các loại văn minh không ngừng sinh ra, sinh linh trong đó cũng càng lúc càng cường đại... Oanh! Đột nhiên, trên trời cao xuất hiện một bàn tay khổng lồ, vung chưởng vỗ nát toàn bộ thế giới, sơn hà phá toái, sinh linh chôn diệt, giới diện từ từ sụp đổ. Sau cùng, hết thảy đều tiêu vong, toàn bộ thế giới bị xoắn nát, từ từ quay về với hỗn độn. Ông! Nhìn đến đây, Lục Ly mở mắt ra, trong đầu hắn hiện lên hai chữ, Luân Hồi! Hắn chưa hề hoàn toàn thanh tỉnh, trong đầu vẫn hiện ra từng bức cảnh tượng nhìn thấy trước đó, cuối cùng dừng ở bàn tay khổng lồ kia. Cảnh tượng vừa rồi trần thuật một sự kiện, một quá trình thế giới từ khởi nguyên, sinh ra đến phồn hoa, cuối cùng hủy diệt. Đạo vận cất chứa trong nét chữ chính là cái này, sinh ra, phát triển, đỉnh phong, hủy diệt, bốn giai đoạn của một quá trình. Bốn giai đoạn này vô cùng rõ ràng, cũng có vẻ chân thực dị thường, vừa rồi Lục Ly cũng cảm thấy thế giới kia là tồn tại chân thật, hắn cảm giác được rõ ràng, đến sau cùng chủng tộc cường đại ở trong đó quả thực cường hoành phi thường, thậm chí tối cường giả dường như là đại viên mãn, hơn nữa cường giả như thế còn không phải số ít. Nhưng ở trước mặt bàn tay khổng lồ kia, tất cả sinh linh đều hoàn toàn vô lực kháng cự, đều vô cùng giòn yếu, cứ thế bị diệt sát nhẹ nhàng, trọn cả thế giới bao la bị trực tiếp nện nát, đây là uy năng khủng bố cỡ nào, đây là thủ đoạn kinh thiên cỡ nào? Hủy diệt một đại thế giới! Với năng lực hiện tại của Lục Ly, nện nát một tiểu giới diện thì chắc là có thể làm được, nhưng muốn hắn đi nện nát một siêu cấp đại giới diện, đừng nói là hắn, đến cả đại viên mãn đều không làm nổi. Chủ nhân của bàn tay khổng lồ kia là ai? - Chẳng lẽ đây chính là trường cảnh thế giới từ Tứ trọng lên trở lên sụp đổ? Lục Ly đột nhiên nghĩ đến một khả năng, chẳng phải thế giới từ Tứ trọng thiên trở lên đã sụp đổ ư? Thế giới kia có nhiều cường giả như vậy, đại viên mãn tựa hồ phải đến mấy trăm, sợ rằng Tiên Vực đều không có nhiều cường giả đến thế. Rất có khả năng đây chính là giới diện từ Tứ trọng thiên trở lên. - Băng Hậu chính là cường giả một giới diện nào đó trên Tứ trọng thiên? Nàng may mắn trốn thoát, sau đó dung nhập cảnh tượng trong ký ức vào bức thư pháp này, bởi vậy cho nên mới có cảm giác cô độc và tịch mịch như thế? Lục Ly tiếp tục suy đoán, càng lúc càng cảm thấy có khả năng. Trong lòng hắn chấn động không thôi, nếu hết thảy điều đó đều là thật, vậy chủ nhân bàn tay khổng lồ kia là ai? Chẳng lẽ trên đại viên mãn còn có cảnh giới nào khác? Đại viên mãn là biểu hiện đỉnh cao nhất của tu luyện, trên đại viên mãn còn có thể là cảnh giới gì được? Đại viên mãn đã có thể chưởng khống thiên địa chi lực, chưởng khống một phương thế giới, nếu mặt trên quả thật còn có cảnh giới, vậy chính là Chân Thần sáng tạo toàn bộ thế giới. Nhưng nếu là Sáng Thế Thần, vậy tại sao lại phải hủy diệt thế giới? Điều này căn bản nói không thông, hơn nữa thế giới làm sao có thể là do Sáng Thế Thần sáng tạo ra? Nếu quả thật là do Sáng Thế Thần sáng tạo, vậy Sáng Thế Thần lại từ đâu mà ra? Bất kỳ thứ gì trên thế giới này đều khó có khả năng bỗng dưng xuất hiện, mà phải có quan hệ nhân quả, sinh lão bệnh tử của con người đều là phù hợp với quy luật thiên nhiên, cũng chính là phù hợp với thiên địa pháp tắc. Võ giả tu luyện, đó là mượn nhờ thiên địa pháp tắc, được đến lực lượng mạnh hơn phàm nhân, có được thể chất càng mạnh, thọ nguyên càng dài, nhưng dù là đại viên mãn thì cũng sẽ chết. Đây là quy luật tự nhiên, là thiên địa pháp tắc. Hết thảy đều phải nằm dưới pháp tắc ước thúc, không khả năng có sinh linh nhảy ra Ngũ Hành, không bị thiên địa pháp tắc ước thúc được. Lục Ly nghĩ không thông, những điều này đoán chừng chỉ có cường giả đại viên mãn mới có thể biết được. Nếu có cơ hội, ngược lại có thể đi hỏi Tộc Vương Cương tộc, hoặc là đi hỏi những đại tộc trốn xuống từ Tứ Trọng Thiên, xem xem năm đó đến cùng đã xảy ra chuyện gì. - Đúng rồi... Lục Ly đột nhiên nhớ tới một chuyện, trước kia hắn nghe nói thế giới từ Tứ trọng thiên trở lên sụp đổ là vì một nữ nhân? Chẳng lẽ chính là Băng Hậu này? Cung điện của Băng Hậu khí phái như vậy, Lục Ly hoài nghi nàng rất có thể là một cường giả chí tôn ở giới diện trên cả Tứ trọng thiên. - Trong bức thư pháp này chỉ ghi chép một ít sự tình và trường cảnh thôi ư? Lục Ly có chút thất vọng, vốn tưởng trong thư pháp cất chứa đạo vận thần kỳ, hắn sẽ có thể lĩnh hội thêm một loại Đạo, lại không ngờ chỉ là từng màn trường cảnh, tựa hồ ý nghĩa cũng không quá lớn. - Chủ nhân, ngài rốt cục đã tỉnh! Tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi vang lên, Lục Ly nhíu mày hỏi: - Sao lại nói rốt cục đã tỉnh? Huyết Linh Nhi truyền âm đáp: - Bởi vì ngươi đã đứng ngây ra đó suốt hai mươi năm... - Cái gì? Cả người Lục Ly khẽ run lên, thần sắc đầy vẻ không dám tin, vội hỏi lại: - Ngươi chắc chắn không lầm lẫn gì đấy chứ? Hai mươi năm? Vừa nãy chỉ mới một lát thôi mà, sao lại đã qua hai mươi năm? - Chắc trăm phần trăm... Huyết Linh Nhi truyền âm nói: - Chủ nhân ngươi tự mình cảm ứng thử xem, đích thật đã qua hai mươi năm. Lục Ly vội vàng cảm ứng một phen, hắn quét nhìn trong pháp giới, lập tức ngẩn người. Hàn khí trong pháp giới nhiều gấp mấy lần, Nguyên lực cũng nhiều thêm rất nhiều, quả thực đã qua đi rất lâu. Miệng môi Lục Ly có chút khô khốc, cảnh tượng trong bức thư pháp kia như thể có được một loại ma lực thần kỳ, khiến hắn cảm thấy thời gian trôi đi rất nhanh, có thể khiến hắn quên đi hết thảy.

Ads
';
Advertisement