Long Đế Bất Diệt - Lục Ly (FULL) - Bản dịch chuẩn

Chương 4811 Lo lắng duy nhất
Có một điểm Đại trưởng lão rất rõ ràng, sau trận chiến này Tộc Vương bọn hắn rất có thể sẽ về cõi tiên, bởi thế trận chiến này có thể đại thắng hay không là yêu cầu vô cùng then chốt. Nếu đại thắng, vậy liền có thể chấn nhiếp quần hùng, mang đến cho Tê Viên tộc mấy trăm năm, thậm chí mấy ngàn năm phát triển, sau mấy trăm mấy ngàn năm, hắn và Nhị trưởng lão chưa hẳn không có cơ hội đột phá đại viên mãn. Nhưng nếu không thể đại thắng, vậy thì ý nghĩa trận chiến này sẽ không lớn, Tê Viên tộc vẫn cứ đứng trước nguy cơ sinh tử tồn vong. Không cần Đại trưởng lão hạ lệnh, đoạn thời gian này cường giả Tê Viên tộc và các tộc quần phụ dung sớm đã đè nén vô cùng, thời thời khắc khắc lo lắng tộc quần bị hủy diệt, thân nhân bị giết. Giờ thế cục nghịch chuyển, bọn hắn từ Địa Ngục đi đến Thiên Đường, ai nấy đều cuồng hỉ kích động không thôi, đừng nói truy sát đến bên ngoài địa bàn Mông tộc và Lưu tộc, dù có giết vào địa bàn hai tộc, bọn hắn cũng sẽ không chút ngập ngừng. Mấy chục cường giả còn lại hoảng hốt đào tẩu, mới đầu còn rút lui có tổ chức, nhưng đến sau bị đuổi giết quá ác, đành phải mạnh ai nấy chạy, chỉ một ít cường giả bay được ra ngoài Tê Viên Giới. Bọn hắn rút lui, nhưng bộ phận chí cường giả bị truyền tống đi lại đang đuổi đến bên này, hơn nữa còn là chạy đến từng người từng người một, vừa khéo đụng phải đám cường giả truy sát. Kết cục thế nào chắc không cần nói cũng biết, Đại trưởng lão hạ lệnh truy kích, mười chí cường giả hợp thành một tiểu đội, mười người đánh một người, rất nhiều chí cường giả chạy tới tiếp viện còn chưa làm rõ tình hình thì đã bị diệt sát. Kịch chiến ba ngày, hơn ngàn vạn đại quân nhưng chỉ triệt thoái được một nửa, hơn ba trăm cường giả tiệm cận đại viên mãn cũng tổn thất quá nửa, nửa còn lại đa phần đều mang thương, một số thì mất tích, sau cùng chỉ có hơn một trăm cường giả tụ lại với nhau ngoài hư không. - Tộc Vương! Trong hơn một trăm cường giả kia có chừng hai mươi tên cường giả Mông tộc, một tên trưởng lão Mông tộc đột nhiên gào lên đau xót, toàn bộ trưởng lão Mông tộc đều biến sắc, trong mắt hiện đầy kinh hãi và bi thống. Ngay vừa rồi, bọn hắn cảm ứng được khí tức Tộc Vương đột nhiên biến mất, Mông tộc có một loại năng lực huyết mạch đặc thù, có thể cảm ứng được sự tồn tại của nhau, khí tức Tộc Vương Mông tộc biến mất, chứng tỏ Tộc Vương của bọn hắn đã vẫn lạc! … Tộc Vương Tê Viên tộc lấy mấy năm sinh mệnh còn lại làm đại giá, trong thời gian ngắn đề thăng chiến lực lên gấp mấy lần, thành công đánh chết Tộc Vương Mông tộc. Trước đó Tộc Vương Lưu tộc cũng đã bị đánh trọng thương, một mực không thấy xuất hiện thêm lần nào nữa, chiến đấu đến đây tính là kết thúc. Tất cả cường giả Mông tộc đều thất hồn lạc phách, bọn hắn không ngừng lại quá lâu mà lấy hết tốc lực phi hành trở về, đến cả thi thể Tộc Vương Mông tộc đều không tìm kiếm mang đi. Tộc Vương bọn hắn chết rồi, tộc quần chuẩn bị nghênh đón nguy cơ, nếu xử lý không tốt, Tê Viên tộc còn chưa diệt vong, bọn hắn lại đã diệt vong trước. Siêu cấp đại tộc chỉ có được một cường giả đại viên mãn đều là như thế, một khi Tộc Vương chết đi, tộc quần lập tức đối mặt với nguy hiểm. Bởi vì vô số ánh mắt đang nhìn chằm chằm vị trí bá chủ, vô số đại tộc sẽ động tâm, sẽ liều mạng đánh cược, chỉ cần diệt đi bọn hắn, vậy liền có thể thay vào. Mà nếu đã là bá chủ, tự nhiên phải xưng bá một phương, kéo theo đó là có vô số cừu gia. Bọn hắn không chèn ép tộc quần khác thì làm sao thể hiện được thân phận bá chủ? Làm sao chấn nhiếp quần hùng? Bởi thế Mông tộc cũng có rất nhiều cừu gia. Sau khi Tộc Vương Mông tộc chiến tử, những cừu gia kia chắc chắn sẽ chen chúc nhau mà đến. Vậy nên đoạn thời gian tiếp sau đây sẽ là thời khắc nguy nan nhất của Mông tộc, đám trưởng lão này sao có thể dừng lâu ở đây được? Bọn hắn nhất định phải lấy tốc độ nhanh nhất đi về, thương nghị ra đối sách, xem xem làm sao mới vượt qua được nguy cơ lần này. Cường giả Mông tộc vừa đi, cường giả Lưu tộc cũng hoảng. Lúc này Tộc Vương bọn hắn chính đang sinh tử chưa biết, giờ Tộc Vương Mông tộc chết rồi, bọn hắn cũng không dám ở lại, trước cứ phải đi về cái đã. Cường giả hai tộc đi cả, Thí Thiên Minh lập tức tròn mắt. Vốn lấy năng lực Thí Thiên Minh mà muốn đánh xuống Tê Viên tộc hoàn toàn là chuyện hão huyền, chỗ dựa lớn nhất của bọn hắn chính là Mông tộc và Lưu tộc đứng sau giật dây. Giờ Lưu tộc và Mông tộc rút đi, bọn hắn liền rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan. Tiếp tục tiến đánh, sợ rằng tất cả phải bỏ mạng ở đây. Nhưng mà rút lui, lại có thể rút lui đi đâu? Triệt thoái vào trong địa bàn Mông tộc và Lưu tộc chắc gì đã được an toàn? - Rút lui trước cái đã! Sau cùng, cao tầng tụ lại thương nghị, quyết định đánh tiếp chỉ có nước toàn quân lật chìm, giờ rút lui chí ít còn có thể giữ lại chút thực lực, quay đầu cả tộc dời đi, sau này may ra còn có cơ hội quật khởi. Chỉ là cường giả Lưu tộc và Mông tộc rút lui dễ dàng, bọn hắn muốn rút lại không dễ, bởi vì bọn hắn có quá nhiều quân đội, quá nhiều tộc nhân, chẳng lẽ đều phải vứt bỏ mặc kệ? Nhiều quân sĩ và tộc nhân như vậy mà chết sạch, bọn hắn còn mặt mũi nào đi về? Cao tầng Thí Thiên Minh làm ra một quyết định hết sức ngu xuẩn, quyết định này dẫn đến tiếp sau đó bọn hắn tử thương càng thảm trọng, cường giả chạy trở về mười không còn một. Sau khi biết được Thí Thiên Minh kẹp lấy đại quân cùng lúc triệt thoái, phía Tê Viên tộc không khỏi vui mừng. Bọn hắn không vội đuổi theo đánh giết, mà một đường điều binh khiển tướng, bắt đầu tiến hành bố trí. Giữa các đại giới diện của bọn hắn có thể truyền tống được với nhau, bởi thế bọn hắn muốn chặn giết đại quân là điều quá dễ dàng. Song bọn hắn không xuất động đại quân mà chỉ là điều động cường giả tiến hành xung kích, mỗi lần không tung ra quá nhiều cường giả, tránh miễn cường giả Thí Thiên Minh thoát đi trước, cứ thế công kích một lượt liền giả vờ không địch lại, rút lui về sau. Mỗi lần đánh giết vài tên cường giả tiệm cận đại viên mãn của Thí Thiên Minh, từng chút từng chút gặm cắn, mục đích sau cùng chính là lưu lại toàn bộ cường giả Thí Thiên Minh.
Chương 4812 Lo lắng duy nhất (2)
Quả nhiên, sách lược này rất không sai, đại quân Thí Thiên Minh một đường triệt thoái, một đường bị cường giả từ các giới diện xung quanh lao ra chặn đánh, oanh giết một lúc liền rút lui. Mỗi lần lại mang đi tính mệnh mấy tên cường giả tiệm cận đại viên mãn, tựa như đao róc thịt, một lần cắt vài miếng, làm vậy không nguy hiểm đến tính mạng, lại khiến kẻ địch không ngừng chảy máu, thống khổ sống không bằng chết. Tộc Vương Tê Viên tộc không tiếp tục lộ diện, nếu hắn ra tay, đoán chừng đám cường giả Thí Thiên Minh đang đào tẩu kia phải bị diệt sạch. Đại trưởng lão Tê Viên tộc cũng không truy sát, hắn chính đang ở trong Tê Viên Thành, bên cạnh còn có Nhị trưởng lão và bốn năm vị trưởng lão then chốt. Lúc này bọn hắn đều đang quỳ gối trong một tòa thành bảo, trên vương tọa chính giữa đại điện thành bảo, một lão giả đang ngồi, chính là Tộc Vương Tê Viên tộc. Sắc mặt hắn không hề trắng bệch, ngược lại còn đỏ ửng, nhìn qua tựa hồ trẻ ra mấy tuổi. Nhưng đám người Đại trưởng lão lại rất rõ ràng, đây là hồi quang phản chiếu, đây là một loại bệnh thái, Tộc Vương bọn hắn sắp về cõi tiên, không chống đỡ được bao lâu nữa. Nguyên một đám cường giả quỳ gối trên đất, nghẹn ngào nức nở, bi thương không thôi. - Đứng lên cả đi! Tộc Vương Tê Viên tộc khoát tay nói: - Sinh lão bệnh tử vốn là nhân chi thường tình, chúng ta cảm ngộ đại đạo, đoạt lấy tạo hóa thiên địa, thu nhặt tinh hoa nhật nguyệt, hết thảy đều nhằm nghịch thiên cải mệnh, được đến thọ nguyên lâu dài, chúng ta còn có gì không vừa lòng nữa đây? Bản vương sống hơn ba mươi vạn năm, có thể đạt tới cảnh giới đại viên mãn, có thể vì tộc ta hoặc nhiều hoặc ít làm ra chút chuyện, đời này cũng tính là không uổng phí! - Tộc Vương... ngài há chỉ là làm chút chuyện? Nếu không nhờ Tộc Vương ngài, tộc ta sớm đã bị diệt đi không biết bao lần, Tộc Vương cư công chí vĩ, trong lịch sử tộc ta cũng là Thánh Chủ hiếm thấy! - Đúng vậy, đúng vậy, Tộc Vương công đức vô lượng, xứng đáng là một đời Thánh Chủ! - Tộc Vương... Mấy tên trưởng lão vội vàng tiếp lời, Tộc Vương Tê Viên tộc lại khoát tay ngăn cản bọn hắn ca công tụng đức, hắn nói: - Mông Chí bị ta giết, trong thời gian ngắn Mông tộc sẽ sa vào hỗn loạn, thậm chí có thể bị diệt tộc. Bọn hắn sẽ giúp chúng ta hấp dẫn một phần cừu hận và chú ý, bởi thế trong ngắn hạn tộc ta hẳn sẽ được an toàn. Tên lão bất tử Lưu tộc kia cũng bị ta đánh trọng thương, đoán chừng không mất trăm năm thì không cách nào khôi phục lại được, chỉ cần các ngươi không lộ ra tin tức ta đã chết. Trong ngắn hạn tộc ta hẳn sẽ không gặp vấn đề, then chốt ở chỗ mấy người các ngươi phải nỗ lực, toàn tâm toàn ý tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá đại viên mãn. Ông! Tộc Vương Tê Viên tộc lấy ra một quyển sổ tay đưa cho Đại trưởng lão, nói: - Đây là tâm đắc tu luyện của bản vương trong những năm qua, trong đó còn có trải nghiệm đột phá đại viên mãn, hi vọng có thể có chút trợ giúp với các ngươi. Đường đến đại viên mãn đôi khi cần chút may mắn, nếu ngươi ngộ được thì tốt, không ngộ được, vậy thì có dùng cách gì cũng vô dụng, ta chỉ cho được các ngươi một câu kiến nghị, đó chính là lục căn thanh tịnh, đạo pháp tự nhiên. Chúng cường giả ghi khắc lời này trong tâm khảm, một số người dường như có vẻ hiểu ra. Đại trưởng lão và Nhị trưởng lão càng là trầm mặc, tám chữ này xúc động bọn hắn rất sâu, tựa hồ trong đêm tối sáng lên một tia quang mang mông lung, chỉ dẫn phương hướng cho bọn hắn. - Ai... Tộc Vương Tê Viên tộc đột nhiên khẽ thở dài, nói: - Mông tộc và Lưu tộc, hay là Thí Thiên Minh, bản vương đều không quá lo. Giờ kẻ khiến bản vương lo lắng nhất chính là Lục Ly, nếu Lục Ly đi ra từ trong Băng Hà Cốc, lại tiếp tục đến tấn công, vậy sẽ là ác mộng cho tộc ta! - Tộc Vương, chúng ta sẽ đi bố trí thêm một ít Thần Văn cường đại, nhốt chết Lục Ly ở trong đó. - Tộc Vương, chúng ta cũng có thể đi kiếm lấy kịch độc, quán chú vào trong Băng Hà Cốc. - Đúng rồi... có thể thả chút độc trùng đi vào, dù sao trong Băng Hà Cốc cũng không có chỗ ẩn thân, chúng ta sẽ nghĩ hết mọi cách giết chết Lục Ly! Đám trưởng lão dồn dập mở miệng, Tộc Vương Tê Viên tộc khẽ mỉm cười nói: - Cụ thể thế nào các ngươi nhìn vào mà làm, ta lại cho các ngươi một kiến nghị, nếu có thể giết chết Lục Ly, vậy liền nghĩ hết mọi cách giết cho bằng được. Nhưng nếu không đánh chết được, một khi Lục Ly đi ra, lại bắt đầu trả thù. Các ngươi lập tức nhận sợ, cầu hoà đàm phán, Lục Ly muốn cái gì thì cho hắn cái đó, tuyệt đối không thể để hắn náo tiếp! Được rồi, Đại trưởng lão, ta lấy thân phận Tộc Vương Tê Viên tộc thứ năm mươi tám truyền vị cho ngươi, hi vọng ngươi dẫn đầu Tê Viên tộc đi được càng xa... Sau đó giọng Tộc Vương Tê Viên tộc càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn tắt hẳn, khí tức cũng nhanh chóng tan biến, một đời cường giả chí tôn cứ thế đi về cõi tiên. … Tộc Vương Tê Viên tộc Vẫn lạc, Đại trưởng lão lên làm tân Tộc Vương. Mặc dù các trưởng lão Tê Viên tộc đều vô cùng bi thống, nhưng nguy cơ trước mặt còn chưa vượt qua, bọn hắn đành phải cố nén bi thương. Bọn hắn trước là đặt di thể Tộc Vương Tê Viên tộc vào trong quan tài ngọc, sau đó phong vào trong mật thất, đồng thời bố trí vô số tầng phong ấn, tin tức cũng triệt để phong tỏa. Trọn cả tộc quần chỉ có năm trưởng lão biết tin Tộc Vương tạ thế, tất cả trưởng lão còn lại đều chưa biết gì, bằng không tin tức rất dễ khuếch tán đi ra. Đại trưởng lão sai Nhị trưởng lão ở lại tọa trấn, sau đó đích thân hắn tổ chức đuổi giết cường giả Thí Thiên Minh. Thí Thiên Minh còn có một bộ phận cường giả chính đang đào tẩu, Đại trưởng lão chuẩn bị lưu lại tất cả những cường giả kia, không bỏ sót một ai. Đây không chỉ là trả thù năm đại tộc tổ thành Thí Thiên Minh, mà còn là để chấn nhiếp các tộc quần khác tại Thiên Vũ Tinh Vực. Kẻ nào dám vào xâm phạm Tê Viên tộc, vậy liền phải chuẩn bị tinh thần bị diệt tộc. Đồng thời Đại trưởng lão còn sai Tam trưởng lão đi chủ trì công tác đối phó Lục Ly, sự cường đại và khủng bố của Lục Ly đã không cần phải hoài nghi, nếu mặc cho Lục Ly thoát khỏi Băng Hà Cốc, hậu hoạn sẽ khôn lường.
Chương 4813 Độc và cổ
Ý của Đại trưởng lão là không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giết cho được Lục Ly, từ tiêu tốn trọng kim mua sắm kịch độc, mua sắm độc vật… vân vân. Tóm lại phải khiến Băng Hà Cốc biến thành tử địa, khiến Lục Ly chết ở trong đó. Tam trưởng lão biết tầm quan trọng của việc này, lập tức triệu tập các phương diện tìm hiểu các loại độc vật, các thứ quỷ dị, đồng thời điều động hai lão tổ cực mạnh ở phương diện Thần Văn đi bố trí thêm mấy Thần Văn cường đại, hoàn toàn phong kín Băng Hà Cốc. Mấy thứ như độc vật rất dễ tìm, chỉ sau nửa tháng, Tam trưởng lão đã thăm dò được rất nhiều loại độc vật, hơn nữa rất nhiều nơi trong các giới diện mà bọn hắn khống chế cũng có những thứ kịch độc. Tỉ như ở giới diện nọ có một đầm nước, phương viên trăm dặm quanh đầm nước kia không có lấy một ngọn cỏ, bất kỳ sinh vật nào tới gần đều phải chết. Ngay cả Thánh Hoàng cường đại nếu ở lâu quanh đầm nước cũng sẽ bị trúng độc, nếu không cẩn thận rơi vào, Thánh Hoàng đều biến thành xương trắng. Ngoài ra hắn còn nghe ngóng ra được một loại Cổ Trùng, nghe nói vô hình vô sắc, một khi trong thân thể tiến vào vạn con Cổ Trùng, vậy thì dù có là cường giả tiệm cận đại viên mãn cũng phải chết. Loại Cổ Trùng này được một tộc quần phụ dung Tê Viên tộc nuôi nhốt, chẳng qua mới chỉ bồi dưỡng ra được mấy chục vạn con, hiện tại chính đang tìm hiểu cách để phồn thực trên quy mô lớn. Tam trưởng lão lập tức xuất động, lấy một kiện bảo vật đi đến đầm nước kia, hắn thử qua độc dịch ở đây, quả thực vô cùng bá đạo, hắn tự thân nhúng tay vào trong, nháy mắt tay hắn liền biến thành xương trắng, kinh khủng dị thường. Hắn dùng bảo vật kia lấy đi toàn bộ độc dịch trong đầm, sau đó lại tới chỗ chủng tộc có được Cổ Trùng, tiêu tốn đại giá, nhường ra phiến lớn địa bàn mới mua đi đại bộ phận Cổ Trùng. Đợi khi hắn đến Băng Hà Cốc, Thần Văn bên này cũng đã bố trí gần xong, để tránh độc dịch đông cứng, Tam trưởng lão đặc ý sai hai vị lão tổ bố trí một đạo Thần Văn phong bế cửa động, miễn cho hàn khí tiết ra ngoài. Sau đó hắn phóng ra độc dịch, tưới tiêu toàn bộ Băng Hà Cốc, rồi ném đám Cổ Trùng kia vào trong độc dịch. Đám Cổ Trùng này quả thực biến thái, ở trong chất lỏng kịch độc như thế mà vẫn không sao, ngược lại còn như cá gặp nước, khoan khoái du tẩu tung tăng. Khiến bọn Tam trưởng lão nhìn mà líu lưỡi chính là, chỉ qua mấy ngày, đám Cổ Trùng kia đã nhiều lên gấp đôi, tộc quần phụ dung tìm hiểu thật lâu mà không cách nào khiến Cổ Trùng khoái tốc sinh sôi, giờ đánh bậy đánh bạ lại thành công. Thần Văn cường đại, dung dịch kịch độc, kết hợp với Cổ Trùng lợi hại, tính ra phải đến mấy tầng phòng hộ. Tam trưởng lão yên tâm, để hai vị lão tổ ở lại đây trấn thủ, chỉ cần không cách nào chứng minh Lục Ly đã chết, vậy hai vị lão tổ này sẽ một mực trấn thủ tại đây. Sự thật chứng minh, Lục Ly muốn đi ra, vậy liền phải phá trận trước, mà một khi trận bị phá, lão tổ trấn thủ sẽ lập tức phát hiện, khi ấy bọn hắn có thể khoái tốc chạy tới. Lục Ly còn chưa biết Tộc Vương bọn hắn rốt cục đã chết hay chưa, chắc không dám khinh suất phá trận đâu? Chỉ cần vây khốn Lục Ly trong này mấy trăm mấy ngàn năm, như vậy Tê Viên tộc liền cũng vượt qua nguy cơ, chừng đó thời gian nói không chừng Tê Viên tộc sẽ đản sinh cường giả đại viên mãn, thậm chí là hai cường giả đại viên mãn... Đến khi ấy Lục Ly có đi ra bọn hắn cũng không cần sợ hãi. Phía Đại trưởng lão tiến triển rất thuận lợi, sau cùng chỉ có hơn ba mươi cường giả Thí Thiên Minh thoát được trở về, quân sĩ cũng bị chém giết hơn phân nửa. Việc này lập tức dẫn lên oanh động cực lớn tại Thiên Vũ Tinh Vực, nhất là cái chết của Tộc Vương Mông tộc càng khiến trọn cả Thiên Vũ Tinh Vực ồ lên kinh hãi. Đại viên mãn rất khó bị giết chết, đã rất nhiều năm mới nghe được tin có cường giả đại viên mãn chết đi, bị giết lại càng khó, lần gần nhất phải kể đến từ hơn sáu ngàn năm trước. Không ngờ lần này lại có cường giả đại viên mãn bị giết, Tộc Vương Tê Viên tộc yên ắng mấy ngàn năm, vừa đi ra liền khiến toàn bộ Thiên Vũ Tinh Vực đều phải trố mắt cứng lưỡi. Tê Viên tộc quả thực đã được an toàn, chí ít trong ngắn hạn sẽ không có đại tộc nào dám đánh chủ ý lên đầu Tê Viên tộc. Mông tộc và Lưu tộc liên thủ, sau cùng kết cục lại thảm như vậy, các tộc quần và thế lực còn lại sao dám mạo hiểm? Lại nói, bọn hắn và Tê Viên tộc cũng không oán không thù, khoảng cách còn xa như vậy, việc gì phải vô cớ sinh sự? Mông tộc lại tương đối thảm! Mặc dù các phương diện tình báo đều hiển thị không có tộc quần hay thế lực nào muốn tiến đánh Mông tộc. Nhưng Mông tộc lại cảm thấy bốn phương tám hướng xung quanh đều toàn là địch nhân, sóng ngầm cuộn trào, tùy thời sẽ có vô số sói đói từ muôn ngả nhào đến, xé xác bọn hắn. Một siêu cấp đại tộc đột nhiên chết đi đại viên mãn, trưởng lão cũng chết không ít, bỗng chốc thành quần long không đầu, quân tâm sĩ khí trượt xuống nghiêm trọng. Tình cảnh này giống như một đại mỹ nhân lẻ loi ngoài dã ngoại, mà xung quanh lại toàn là một đám lão lưu manh... Đại trưởng lão không dẫn theo cường giả giết vào địa bàn Mông tộc và Lưu tộc, sau khi đuổi sạch bóng quân xâm lược liền hưu binh. Thí Thiên Minh có ba đại tộc trước kia vốn phụ dung bọn hắn, trừ số ít tộc nhân kịp thời đào tẩu, còn lại đều bị chém tận giết tuyệt. Tất cả giới diện bị công hãm lần lược được chiếm lại, thế cục bên phía Tê Viên tộc rất khả quan, vô số võ giả kêu hào muốn Tộc Vương Tê Viên tộc suất lĩnh đại quân đánh vào giới diện Mông tộc và Lưu tộc, trả thù bằng máu tanh. Nhất là Mông tộc, hiện tại Tộc Vương đã chết, bọn hắn thành một đám quần long không đầu, chính là thời cơ thuận lợi để tiến hành chinh phạt. Mặc dù Đại trưởng lão đã trở thành tân Tộc Vương, nhưng thân phận đối ngoại lại vẫn là Đại trưởng lão, hắn phát bố thông cáo, yêu cầu Mông tộc và Lưu tộc cho bọn hắn một lời giải thích hợp lý, bằng không sẽ viễn chinh hai tộc, thẳng đến khi triệt để diệt đi hai tộc mới thôi
Chương 4814 Tiến vào sâu trong Băng Hà Cốc
Đương nhiên Đại trưởng lão không phải thật muốn tiến đánh hai tộc, hắn chỉ đang phô trương thanh thế mà thôi. Như thế cũng là để tránh miễn bại lộ thực tế rằng bọn hắn đang rất hư nhược, hắn đoán chừng hai tộc chắc sẽ nhận thua, chủ động đến thỉnh lỗi, cầm ra lượng lớn tài nguyên bảo vật để lắng dịu phẫn nộ trong lòng Tê Viên tộc. Bọn hắn vừa phái sứ giả đi qua, phía Mông tộc lập tức quỳ nhận sợ, mặc dù không mở miệng nói Tê Viên tộc muốn cái gì cho cái đó, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, chỉ cần Tê Viên tộc không động võ, vậy thì cái gì cũng có thể bàn, bọn hắn nguyện ý chuộc tội. Phía Lưu tộc không lập tức đưa ra đáp lời, nhưng ngữ khí cũng rất không sai, ý rằng trước đó đều là hiểu lầm, hai bên vốn là hàng xóm, không nhất thiết vì chút chuyện nhỏ mà ra tay đánh nhau. Chuyện hai tộc này, Đại trưởng lão đã không quá để tâm. Hai tộc thân mình còn lo chưa xong, đã không còn tạo thành uy hiếp đối với Tê Viên tộc, chỉ cần tin tức Tộc Vương bọn hắn chết đi còn chưa lộ ra, có cho Tộc Vương Lưu tộc một trăm lá gan cũng không dám giết tới. Giờ đối tượng Đại trưởng lão lo lắng nhất là Lục Ly, thời gian qua lâu vậy rồi, Lục Ly lại vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, rốt cục Lục Ly đang làm gì? Hắn có thể tiềm phục trong Tu Di không gian lâu đến đâu? … Lục Ly không ở trong Tu Di không gian, mà đang nhàn nhã tu luyện trong pháp giới, bởi vì hắn một mực bế quan, đến nỗi quên mất cả thời gian. Vốn định chỉ nửa năm liền đi ra, nhưng giờ đã qua đi gần một năm. Gần đây hắn đang lĩnh hội pháp tắc trong Cung Hoàng Đỉnh, hơn nữa đã có chút hiệu quả, đoán chừng nếu cứ tiếp tục tham ngộ, chắc chắn sẽ có thể đại thành. Trong trạng thái tu luyện, rất dễ quên đi thời gian, trong lòng Lục Ly vốn cũng tính toán bế quan một đoạn thời gian, thế nên tạm thời không đi ra. Lại hơn một tháng qua đi, Lục Ly rốt cục xuất quan, pháp tắc lĩnh hội được trong Cung Hoàng Đỉnh đã xuất hiện bình cảnh, bởi thế hắn không thể không đi ra. Sau khi xuất quan, việc đầu tiên hắn làm là thăm dò pháp giới một phen, phát hiện pháp giới lại có một tia biến hóa, hắn dạo quanh một vòng, sau đó ngã đầu ngủ thiếp đi, đã lâu không có dịp triệt để buông lỏng, hắn tính nghỉ ngơi thêm mấy ngày. Ba ngày sau, Lục Ly tỉnh lại, âm thầm tính toán thời gian một cái, hắn đã ở trong đây gần một năm. Án theo lẽ thường mà nói, Tộc Vương Tê Viên tộc hẳn sẽ không chờ ở bên ngoài. Lưu tộc và Mông tộc chắc đã tấn công, Tộc Vương Tê Viên tộc không có khả năng không đi về tọa trấn. Hắn nghĩ nghĩ liền thúc giục đại đạo chi ngấn đi dò xét tình hình bên ngoài, rốt cuộc dù Tộc Vương Tê Viên có mai phục gần đó thì cũng không thể tiến vào trong pháp giới giết hắn được. Thăm dò một lúc, trên mặt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện cửa sơn động đã bị Thần Văn phong bế, khắp nơi trong Băng Hà Cốc lại tràn đầy độc dịch, hơn nữa bên ngoài còn nhiều thêm vô số Thần Văn, tính ra phải đến ba bốn lớp phong ấn. Thấy được cảnh này, Lục Ly ngược lại càng thêm yên tâm, những bố trí này ở Băng Hà Cốc rõ ràng là để phòng ngừa hắn trốn mất. Nói cách khác, Tộc Vương Tê Viên tộc hẳn không còn ở chỗ này, bằng không cần gì đến những bố trí kia? Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng Tộc Vương Tê Viên tộc cố bố nghi trận, dụ hắn đi ra. Độc dịch gì gì đó đáng sợ, độc dịch có độc đến mấy Lục Ly đều không ngại, thậm chí hắn có thể hấp thu biến thành lợi khí cho mình. Thần Văn nhiều thêm nữa cũng không sao, Huyết Linh Nhi đều có thể phá được hết. Then chốt ở chỗ Huyết Linh Nhi vừa phá trận, hai tên cường giả trấn thủ bên ngoài sẽ nhận ra, đến khi đó Tộc Vương Tê Viên tộc chắn chắn sẽ đến, hoặc là hai cường giả kia nghĩ cách đánh chết Huyết Linh Nhi, vậy thì bằng vào chính hắn làm sao phá trận cho được? - Làm sao để chạy ra đây? Lục Ly không khỏi đau đầu, chỉ cần thoát ra được, hắn tuyệt đối sẽ không phạm phải sai lầm tương tự, tuyệt đối sẽ không cho Tộc Vương Tê Viên tộc cơ hội vây khốn hắn lần nữa. Hắn tiếp tục thăm dò trong sơn động, cảm ứng xem liệu Tộc Vương Tê Viên tộc có tiềm phục trong này. Cảm ứng hơn một canh giờ, Lục Ly không phát hiện thấy có dấu hiệu gì khác thường, hắn nghĩ nghĩ liền truyền âm cho Huyết Linh Nhi nói: - Ra ngoài bố trí một đại trận, bao trùm khu vực quanh sơn động, thăm dò xem liệu có sinh linh nào đang ẩn núp. Hưu! Thân hình Lục Ly chợt lóe, Huyết Linh Nhi bay ra, riêng hắn thì tiến lại vào trong pháp giới. Hắn một mực tại cảm ứng bốn phía, song không phát hiện có gì dị dạng, lúc này mới đi ra. Huyết Linh Nhi khoái tốc bố trận, tiêu tốn chừng một ngày, bố trí ra một siêu cấp đại trận. Ông! Đại trận sáng lên, một đạo khí tức kỳ dị tràn ngập trong sơn động, một lúc lâu sau, tiếng truyền âm của Huyết Linh Nhi trực tiếp vang lên trong đầu Lục Ly: - Chủ nhân, theo như ta thăm dò được, sát bên này không có bất cứ sinh linh nào. Lục Ly khẽ gật đầu, nhưng chỉ khắc sau tiếng truyền của Huyết Linh Nhi lại lần nữa vang lên: - Chủ nhân, có thần niệm quét tới khóa chặt ta, hẳn là hai tên cường giả bên ngoài Băng Hà Cốc! Lúc này hai tên cường giả tiệm cận đại viên mãn phía ngoài chợt mở mắt, bọn hắn đứng ở sườn núi ngay trên đỉnh Băng Hà Cốc, mắt nhìn chằm chằm về hướng sơn động, cả hai đều có chút kích động, chờ ở đây lâu vậy rồi, rốt cục Lục Ly cũng định đi ra? Lục Ly thúc giục đại đạo chi ngấn thăm dò, đáng tiếc khoảng cách quá xa, không cách nào dò xét quá rõ về đối phương. Hắn không mạo muội ra ngoài mà trầm ngâm một lúc lâu, sau đó để Huyết Linh Nhi tiếp tục bố trí Thần Văn, còn là loại Thần Văn phòng ngự. Tiêu tốn nửa ngày, Huyết Linh Nhi hoàn tất bố trận, từng màn quang mạc hiện ra, ngăn cách sơn động với bên ngoài, màn sáng có tổng cộng năm tầng, tựa như năm cánh cửa dựng sừng sững trước sơn động. Lục Ly tung người lóe ra, phóng thích Vô Ngân Đạo, hai tên lão tổ Tê Viên tộc liền không thăm dò được.
Chương 4815 Tiến vào sâu trong Băng Hà Cốc (2)
Sau khi ra ngoài, Lục Ly đứng đợi một lúc, Tộc Vương Tê Viên tộc mãi không thấy xuất hiện, trong lòng triệt để yên tâm, xem ra Tộc Vương Tê Viên tộc đã rời khỏi chỗ này. Nếu còn ở đây, vừa rồi chắc chắn đã tập kích. Xác định Tộc Vương Tê Viên tộc không có mặt tại trường, song Lục Ly vẫn không dám vọng động, muốn phá giải những Thần Văn kia cần phải có thời gian, lại nhiều Thần Văn như vậy, hơn nữa rõ ràng có mấy Thần Văn pháp trận vô cùng cường đại, muốn phá chí ít cần mất nửa tháng đến một tháng, như thế Tộc Vương Tê Viên tộc hoàn toàn có đủ thời gian giăng bẫy giết hắn. Lục Ly trầm tư hồi lâu, cuối cùng đảo mắt nhìn vào sâu trong hang động. Nếu như... Hắn có thể chống đỡ được hàn khí trong này, liệu có phải sẽ có cơ hội tiến vào sâu trong đó, không chừng sâu trong đây sẽ có thông đạo thì sao? Vậy hắn liền thoát ra được. Đây vừa có thể là đường ra, vừa có thể là tuyệt lộ, hàn khí trong Băng Hà Cốc quá mạnh, Tộc Vương Tê Viên tộc đều nói chính hắn cũng không gánh được. - Thử xem! Lục Ly để Huyết Linh Nhi tiến vào trong không gian thần khí, còn mình thì chậm rãi đi vào sâu bên trong, đồng thời ngấm ngầm thúc giục pháp giới, thử xem có thể hấp thu hàn khí trong này hay không. Án theo lẽ thường mà nói, hàn khí cũng là một loại năng lượng, mà pháp giới lại có thể hấp thu bất cứ năng lượng nào. - Có tác dụng... Lát sau, Lục Ly đại hỉ, không ngờ hàn khí lại bị hấp thu vào trong cơ thể, sau đó nháy mắt liền tiến vào trong pháp giới. Mặc dù cơ bắp dưới bụng bị đông thành khối băng, nhưng thân thể hắn lại không cảm giác được hàn khí. Hắn từ từ di động, càng chạy càng nhanh... - Ồ? Bên ngoài, hai tên lão tổ Tê Viên tộc đang một mực thăm dò, bọn hắn không dò xét được Lục Ly, lại phát hiện tình hình kỳ dị bên trong. Bọn hắn phát hiện Huyết Linh Nhi bố trí Thần Văn, cũng phát hiện hàn khí trong Băng Hà Cốc có dị động, bất ngờ cuộn trào về một hướng rồi cứ thế tan biến. Hệt như hàn khí khắp sơn động tụ về lại một nơi, cuối cùng biến mất vô tung vô ảnh. Lục Ly khoái tốc đi tới, hàn khí bên trong càng lúc càng khủng bố, nhưng gần như không gây được ảnh hưởng tới hắn, huyết dịch hắn vẫn tiếp tục chảy xuôi, Nguyên lực cũng có thể vận chuyển, linh hồn càng không nửa điểm đáng ngại. Tất cả hàn khí đều bị pháp giới hấp thu, ngưng tụ thành một đoàn ở bên trong. Trăm dặm, năm trăm dặm, ngàn dặm! Hai vị lão tổ Tê Viên tộc ở bên ngoài không dò xét được gì nữa cả, Lục Ly đã tiến vào quá sâu trong sơn động, bọn hắn chỉ ẩn ẩn cảm ứng được hàn khí dị động, hai người ngơ ngác nhìn nhau một lúc lâu, chẳng lẽ Lục Ly đang tiến vào sâu trong Băng Hà Cốc? Sơn động chạy dọc hướng xuống lòng đất, càng đi vào trong hàn khí lại càng đáng sợ, không thấy có chút tia sáng nào. Trong lòng Lục Ly không khỏi căng thẳng, một khi pháp giới không còn có thể hấp thu hàn khí, nháy mắt hắn liền sẽ biến thành băng điêu, sinh cơ bị đông cứng, trực tiếp chết đi. Hắn như diễn viên xiếc đi dây, hành tẩu trên một con đường độc đạo, hai bên là vực sâu, vách đá dựng đứng, hơi không cẩn thận sẩy chân một bước liền sẽ thịt nát xương tan. Địa đạo này không biết dài bao nhiêu, cuối cùng thông đến chỗ nào, những điều đó Lục Ly đều không biết. Hàn khí ngoài sơn động đã đáng sợ như thế, sâu trong này lại càng không thể tưởng tượng. - Đi! Đã đến bước này rồi, Lục Ly cũng không quản được quá nhiều, cứ đi thẳng đến điểm cuối rồi tính. … Ba ngàn dặm, một vạn dặm! Lục Ly rốt cục đi đến phần đáy, phát hiện đầu nguồn hàn khí, đó là một hàn đàm, trong hàn đàm có chất lỏng màu trắng, hàn đàm này không lớn, dưới đáy sơn động trừ hàn đàm này ra thì không còn gì nữa cả. - Ừm... còn có mấy gốc thần dược! Lục Ly thấy xung quanh hàn đàm mọc ra mấy gốc thần dược, thần dược có thể mọc ra được ở nơi này, chắc hẳn phải là thần dược tuyệt đỉnh, dù đặt ở Tiên Vực đoán chừng cũng là hàng đỉnh cấp. Song Lục Ly lại không có nửa điểm hớn hở, ngược lại còn có chút thất vọng. Hắn chấp nhận nguy hiểm chui vào đây, mục đích là muốn tìm được lối ra, thần dược dù tốt đến mấy, nhưng nếu bị nhốt chết ở đây, vậy thì nghĩa lý gì đâu? Hắn dò xét tứ xứ một phen, thần niệm không cách nào thẩm thấu vào hàn đàm, bốn phía lại chẳng có gì, vách tường quanh sơn động tòa đá là đá, bị hàn khí đông kết nhiều năm vậy rồi, sợ rằng hắn có toàn lực công kích cũng không thể bổ ra được. Nơi đây trừ thần dược thì chỉ có hàn đàm, không có lối ra, càng không có hung thú cường đại gì sất. Lục Ly đi tới, hái mấy gốc thần dược kia, thu vào trong hộp ngọc, sau đó khoanh chân ngồi xếp bằng bên hàn đàm, thúc giục đại đạo chi ngấn cảm ứng. Rất nhanh trong lòng hắn khẽ động, hắn phát hiện dưới đáy hàn đàm có một cửa động, nhìn qua giống như là thông đạo nối liền với nơi nào đó. - Đây là thông đạo? Nếu là thông đạo, vậy thì thông hướng đi đâu? Có phải sự tồn tại của hàn đàm này mục đích là để che đi thông đạo? Trong đầu Lục Ly chớp qua rất nhiều ý niệm, thăm dò ra được thông đạo, song hắn không dám làm loạn, tuy hắn có thể hấp thu hàn khí, nhưng ai biết tiến vào hàn đàm sẽ xảy ra chuyện gì? Vạn nhất trực tiếp bị đông cứng thì sao? Lục Ly tiếp tục cảm ứng, sau chừng một nén nhang, trong lòng hắn vẫn ngần ngừ bất định. Hàn đàm này chỉ sâu ngàn trượng, phương viên lớn mấy trăm trượng, thần niệm Lục Ly không cách nào dò xét, sau khi thúc giục đại đạo chi ngấn mới có thể thám tra rõ ràng. Dưới đáy hàn đàm có một cửa động, sở dĩ hàn đàm này hình thành ở đây, thậm chí trọn cả Băng Hà Cốc đều là bởi vì thông đạo này, bởi vì Lục Ly cảm ứng được bên trong thông đạo có hàn khí âm sâm toát ra. Vốn hắn tưởng hàn đàm là đầu nguồn của hàn khí, nhưng giờ xem ra không phải, thông đạo mới là đầu nguồn thực sự. Có vào hay không? Đây là một vấn đề, vào có thể tìm tới đường ra, nhưng cũng có thể chết ở bên trong, thậm chí chết đi ngay trong hàn đàm.

Ads
';
Advertisement