Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

“Cô nói đi, tôi nghe đây.” Hai tay Kinh Tử Sâm gõ bàn phím, dáng vẻ không giống quá hào hứng chờ mong. 

Ngọc Tịnh Thi hơi xấu hổ, nhưng ý cười trên mặt vẫn không hề giảm bớt: “Tập đoàn Kinh Thị đã được chọn để thiết kế bộ trang sức làm riêng dành cho năm mới theo yêu cầu của Hoàng gia Anh, họ giao toàn bộ sản phẩm cho chúng ta thiết kế. Đây là một đơn hàng lớn, không chỉ mang lại lợi ích và hiệu quả kinh tế mà quan trọng nhất là một lần nữa nâng cao vị thế của Kinh Thị chúng ta trong ngành trang sức. 

Nghe được tin tức tốt này, cảm xúc của Kinh Tử Sâm vẫn không hề dao động, giọng nói của anh lạnh lẽo: “Chút chuyện nhỏ này cũng đáng để cô phải đi một chuyến à? Nói qua điện thoại không được sao?” 

“.” Người phụ nữ mặc dù đã quen với thái độ thờ ơ lạnh lùng của anh đối với mọi việc, nhưng hai năm nay chưa gặp nhau mà anh vẫn đối xử với cô ta như vậy khiến cô ta không khỏi cảm thấy mất mát. 

“Tử Sâm.” Ngọc Tịnh Thi miễn cưỡng mỉm cười: “Lần này em quay về và không có ý định rời đi nữa. 

Kinh Tử Sâm ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn cô ta, vẻ mặt không hề ngạc nhiên. 

Người phụ nữ ung dung chớp mắt, hai tay chống lên bàn làm việc, nở nụ cười dịu dàng và mềm mại, mắt nhìn về phía anh: “Em quay về để giúp anh. Dạ dày của anh không tốt, sau này em sẽ chia sẻ bớt công việc, cho anh dành chút thời gian chăm sóc sức khỏe, đây cũng là mong muốn của dì Kinh. 

Chưa đợi anh kịp mở miệng, cô ta đã tiếp tục nói: “Nhưng anh yên tâm, công việc bên phía chi nhánh đã được sắp xếp xong xuôi cả rồi” 

Kinh Tử Sâm đang nghĩ, mẹ mình đã đọc tin tức ngày hôm nay chưa nhỉ? 

“Ba ơi!” 

“Ba ơi!” 

Hai giọng trẻ em non nớt truyền vào tai, Ngọc Tịnh Thi bỗng nhiên liếc nhìn sang, thấy hai đứa bé ăn mặc thời thượng đi đến. Gương mặt của bọn chúng trắng trẻo mũm mĩm, giống như bánh bao thủy tinh vậy. 

Đặc biệt đôi mắt màu nho cực kỳ hấp dẫn người khác. Hai đứa bé đi đến trước bàn làm việc, không buồn quan tâm đến người phụ nữ mà chỉ đặt bát giữ nhiệt lên 

bàn. 

“Ba ơi, đây là canh gà tình yêu do mẹ nấu cho ba đấy!” 

“Ba ơi, mẹ nói ba phải uống hết đấy nhé!” 

Vẻ mặt căng cứng đã lâu của Kinh Tử Sâm lộ ra nụ cười nhẹ. Anh vươn tay mở nắp bát giữ nhiệt ra: “Thơm quá, vậy chúng ta nên làm gì để cảm ơn mẹ đây? Tặng quà gì cho mẹ mới được nhỉ?” 

“Mẹ thích công viên giải trí lắm!” Minh Triết linh hoạt đảo mắt, nảy ra ý đồ xấu: “Hay là chủ nhật này hai người cùng đi với nhau đi ba!” “Được.” 

“Ba mau uống đi, kẻo nguội đấy ạ!” 

Hai đứa bé chen đến trước bàn làm việc, đẩy Ngọc Tịnh Thi sang bên cạnh. 

Cô ta nhìn Kinh Tử Sâm cầm lấy thìa thì không khỏi lo lắng: “Kinh Tử Sâm, đừng uống, anh sẽ nôn đấy. 

“Nè chị gái xấu xa kia, chị nói gì vậy hả?” Minh Triết không vui nhìn cô ta: “Mẹ của em không bỏ độc nhé!” 

“ Ngọc Tịnh Thi giận dữ. 

Kinh Tử Sâm cầm lấy thìa, nghiêm túc uống canh gà, ăn hết cả thịt gà ngay trước mặt Ngọc Tịnh Thi. 

Cảnh tượng này khiến Ngọc Tịnh Thi sợ hết hồn. 

Cô ta nhìn anh đưa chiếc bát giữ nhiệt trống không cho bọn nhỏ: “Giúp ba cảm ơn mẹ nhé, chủ nhật sẽ đưa mẹ đi công viên chơi.” 

“Không cần cảm ơn ạ, chúng ta là người một nhà mà ba. Minh Triết kéo tay Bảo Ngọc: “Ba ơi, vậy con và em gái đi trước nha. Tối nay ba đừng tăng ca đấy, nhớ phải 

về nhà sớm” 

“Tuân lệnh!” Kinh Tử Sâm nheo mắt cười. 

Nụ cười này khiến Ngọc Tịnh Thi say đắm đến mức trái tim run lên, cảm thấy vô cùng ghen ghét. 

Kinh Tử Sâm cực ít khi lộ ra vẻ mặt như vậy với người khác. Cô ta bỗng luống cuống, chẳng phải hai đứa trẻ này được được đến thôi sao? 

Nhưng tới khi nhìn kỹ hơn, hàng lông mi, chiếc mũi, vầng trán, vành tai... rõ ràng chính là phiên bản mini của Kinh Tử Sâm. 

Sau khi bọn nhỏ rời đi, Ngọc Tịnh Thi cứ đứng ở đó như người mất hồn, trên mặt không cười nổi nữa. 

Kinh Tử Sâm chẳng có chút buồn nôn nào, ngay đến chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, giống như bát mì trứng cà chua kia vậy. 

Mấy năm không ăn uống, anh lại ăn quen món cô nấu, cảm giác này giống như được sống lại vậy. 

“Em không tin anh kết hôn ngầm suốt bảy năm, chuyện này sao có thể là thật được?” Ngọc Tịnh Thi muốn một đáp án làm yên lòng mình. 

“Nếu không có chuyện gì khác thì cô có thể đi ra. Kinh Tử Sâm làm như không thấy sự đau lòng và khổ sở của cô ta: “Đối với dự án trang sức đặt làm riêng của Hoàng gia Anh, tôi sẽ bảo bộ phận thiết kế nhanh chóng đề xuất phương án, việc này cô không cần quan tâm” 

“Anh trả lời câu hỏi của em đi.” Ngọc Tịnh Thi khó mà kiềm chế được cảm xúc trong lòng: “Anh không thể nào kết hôn ngầm được. Chẳng qua anh không muốn kết hôn sớm, không muốn sống như dì Kinh mong muốn nên mới diễn một màn như vậy, đúng không?” 

Kinh Tử Sâm đóng máy tính lại rồi đứng dậy rời đi. Bước đi của anh lạnh thấu xương, hai tay đút túi, đầu không buồn ngoảnh lại, cũng không thèm để ý đến cô ta. 

eyJpdiI6IkppckZWazhBak5GWjZtV0xcL1lRYTd3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IldiK1wvNWhxZFlmMjh2cGVUU1NyZUFSZHIzbkJsRCtMYUgydmZhcFhoXC9ZbytsZCthaDVZdEdSMm0xWmpIZFcxNWVBOUxqaTlKa0ZSRFJZSHlVOUJKMU1BVWtEcWJFNzZVV0FqMnl0ZGMyckg0aDgwNTFudzNrdWZURWVPdUsxWk4yTmU5UDg0NGdtRlFPUWRtNkVSXC9Uc3ZKOUlxbkE5S1ZwWXQwckltbDFSUGNoMklrR1l2VGpIMEhpamVTR0FDWU9cL3BVdUJGd0Y1dWFpZ083enM5VThZakx0Z3E5VGg3eWdVV3h3RUxvanNJWit4dTJYYk5yWG5QMHpSSDZCcEhcL2dxczRyd21lR1Y2d2JUbTN0ZmtId3c9PSIsIm1hYyI6IjQ0M2EyZjE1MDBiNmUyNGY0NTk1ZjMxOGE5Yjg2MjM1MDQ4MjlhMTdhNTQ0ODZiYmJkZDVjNDc1OTRjNGNlYjkifQ==
eyJpdiI6Imx3Qm5FK0lpeFV0ZFB2WHBiRHVkV0E9PSIsInZhbHVlIjoiOHE1eU1UcVR4Q0FsMXBQUXcxZ0hpNGw0TFJFOGJUNlwvTFZcL3ZaQ3c4Wnh3Yk85bFJTUkoxYjlCNUtZSnB3TWxLNlZqRkNOOWVRSlRpXC9CMXpsbjNsdTl3dEM1STFiSlZ4ZXVZcXBuWHM1citjaWhWYk92VlUraEJVcmdNdHRvNnlsalZzbURmeW5pMjZaN3NHTlBaYUM1UVwvZG1CdGxnRHhSYk5cL0Y2R2MxSlFlWlc3cjNMN1NaZGYxYmxCOURaQW03VEtxc3U0c3NDNW5GaEFHZFwvZVZseWJueTVuS3FQaUY5QVdOODhvYWRmTnhHYjM4Y0d1VVkrOWozUU94OTBFdFcrbHJXVE41UzBYRnhqVVwvRjBob0w3amxYVWJhUUh4d2ljYU9paUhqZm9MdjIzRStsNkpsWnc2NWJ0SlpaMVFSIiwibWFjIjoiY2YyYzI5OTgyMGUyZDI1MWIyY2QxYTZmNjE4YTQ4MDAwYzJhZjFhNDNkY2UyOTllYTdjYjAyNjM3NDYzY2RhZiJ9

Không! Cô ta không thể thất bại, không thể từ bỏ như vậy được!

Ads
';
Advertisement