Giao Ba Tận Nhà, Mẹ Mau Nhận Hàng Nhé! Kinh Tử Sâm

 

Vịnh Minh Hà, trong một biệt thự phục cổ với hoàn cảnh ưu nhã rất thích hợp để dưỡng bệnh. 

Kinh Tố Ngọc mặc váy tay dài màu trắng, đeo chiếc mặt nạ tinh xảo. Bà ta đứng ở giữa phòng khách đọc tài liệu mà cấp dưới mới điều tra được về Lê Mạn Nhu, giận đến ngực run rẩy từng cơn! 

“Trưởng thôn của một thôn nghèo hèn!” Kinh Tố Ngọc tức giận ném tài liệu lên bàn: “Kinh Tử Sâm điên rồi sao!” 

Trên bàn trà là tờ báo văn hay chữ đẹp đăng lời tuyên bố tối hôm qua của con trai bà ta! 

“Tôi tuyệt đối không cho phép loại phụ nữ không có thân phận địa vị này bước vào nhà họ Kinh!” Kinh Tố Ngọc giận đến mức hơi loạng choạng. 

Nữ giúp việc thân cận Lạc Vân vội vàng đỡ lấy bà ta: “Bà chủ đừng giận, nổi giận chỉ hại thân mình thôi ạ. 

“Còn đứa con không rõ lai lịch kia nữa, sao có thể là của Kinh Tử Sâm được? Thật hoang đường!” Bà ta hung ác nhìn chằm chằm tài liệu lộn xộn trên bàn trà: “Gọi điện thoại cho người phụ nữ đó cho tôi! Lập tức! Ngay lập tức!” 

“Dạ vâng!” 

Lúc này, Lê Mạn Nhu đang phơi nắng trong sân ở vịnh Phỉ Thúy. Cô ngồi trên xích đu, cứ nghĩ tới tương lai là lại cảm thấy hết sức chán nản. 

Có người nhắn tin đe dọa muốn cô nấu súp gà, đưa bọn trẻ mang đến phòng làm việc, cũng không biết đang giở trò gì nữa! 

Hôm nay cô hoàn toàn không dám xem điện thoại hay TV, tin tức náo loạn như vậy mà lại không đè ép xuống chút nào, không biết Kinh Tử Sâm đang suy nghĩ gì 

nữa! 

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên kéo suy nghĩ của cô trở về, lấy điện thoại ra xem thì là một số lạ. 

Vừa bắt máy, đối phương đã hùng hổ hỏi: “Cô là Lê Mạn Nhu hả?” 

“Bà là ai?” 

“Tôi là mẹ của Kinh Tử Sâm.” Giọng người phụ nữ trung niên lạnh lùng, mạnh mẽ: “Tôi mới xem tin tức, tôi muốn gặp cô, cô đến vịnh Minh Hà đi!” 

Lê Mạn Nhu bình tĩnh hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?” 

“Chuyện gì ấy hả?” Kinh Tố Ngọc không thích thái độ của cô, tức giận quát: “Đương nhiên là hỏi rõ ràng chuyện của cô và con trai tôi rồi! Tại sao cô lại sinh con cho nó? Lại còn bí mật kết hôn bảy năm rồi? Thủ đoạn này lừa ai chứ? Rõ ràng mấy hôm trước mới chỉ đi đang ký kết hôn! Cô bớt nói nhảm đi, mai tới đây cho tôi!” 

Nói dứt lời, đối phương lập tức cúp máy. 

Cô dường như không có đường để từ chối, nhưng tính cách của Lê Mạn Nhu cũng không phải bánh bao. 

“Mợ chủ, trà của cô đây ạ. 

Lê Mạn Nhu dời mắt, phát hiện quản gia đang đứng ở phía sau, chẳng biết đã đến đây từ lúc nào. 

Quản gia bưng tách trà đưa tới tay cô: “Mợ chủ, chuyện bà chủ tìm cô, cô nên nói với cậu Kinh trước đi” Quản gia sợ cô gánh không nổi, tính tình bà chủ Kinh rất cổ quái. 

"Ùm." 

Thật ra Lê Mạn Nhu không mâu thuẫn chút nào, bởi vì cô hoàn toàn không định đi. 

Sau khi quản gia rời đi, cô vẫn gọi cho Kinh Tử Sâm. 

Lúc này Kinh Tử Sâm đang ở trong phòng họp, thấy số của cô im lặng hiện lên trên điện thoại, anh cầm điện thoại lên bấm nút trả lời. 

Đây là lần đầu tiên anh nhận điện thoại trong phòng họp. 

Nghe Lê Mạn Nhu nói mẹ muốn tìm cô, đôi môi mỏng Kinh Tử Sâm khẽ mấp máy: “Đừng đi một mình, tối nay tôi sẽ dẫn cô về ăn tối. Cô chuẩn bị đi, cô nên hỏi quản gia trước về những chuyện của mẹ tôi. Tôi đang họp, có chuyện gì chờ tôi về hẵng nói.” 

Quản lý cấp cao của công ty nghe đối thoại này xong thì đều đoán được bên kia là ai, trong lòng tràn ngập tò mò. 

Giờ phút này, xe của Ngọc Tịnh Thi dừng ở cửa vịnh Phỉ Thúy một lát, được bảo vệ cho qua. 

eyJpdiI6IkU3TFV5cUt2Z1N0NXdtZkVcL3N0N0d3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImRNc29Dc1NIQWlDQmo0WVE3VWhRTHB2Zkg0ZzNMblh6WkplTGxMV01rdVd0Q3h5SGorRU5vaFB1dEtUZ2o0VHVhK0Nzb3E0a2U2eW5ScjViVExQQzV2UWg5Zlg4Nmg1OGIyaHhvOWlqSnFvU0JlVVh6ZTZFaU5YQUZBUXJ3RUhlQTU2Q1F4RVU0Z3NKakhrZEo2SjJXMzJrWmJTdW5LSVcwV0JZRXl0Vmh5Yk5HMEFlUGZGSWpoTzFEcldybnl0M1dUUFczOXNNQm1FcHUxejB2YnU3aXN6d3I5QkUwNFJpbG9ScnNWaGVIQmh1TGhZdHkyWCtrWEtNYUNSTFNZeGhPbTFEUFJcL3ZmblpycUpubXhoZFprc21aWXE5S1JLbXBJOWRKUXRZZUdIck1YY29YQStlV0hJWFFxeXVOYjdrWUs0K1BIYmNYbHB3M1dERlJVNWh2UXhFdW9RMDVLRkt2aFpjUUkrZUN5WnE0Mk8wdTZDWk4wUGoxSlwvSXpaYU1ubVV1bGZVVTQ3emQwWWFXbm9aaklkdz09IiwibWFjIjoiYzQ1MjYzMDg4NTA4NTY4MzNlM2MwOTg5NmEyYmZlY2ZmNjk1MmM1YjlkNTc5OTQxMDJjNjk4N2FkNzc1NTcwMiJ9
eyJpdiI6IklkZDdOZjhwb3hJWHlzaWhNc3Y2VUE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9tN2U3RjNvTnJtUVJydmRkNGtobWpPM0RSQVAycTZxdzNINFNWM1wvdEp0NTJnbzZ4dXh2dEw0MkQ2QlJZaWxVZ2wxaUhFUVh1VEUxTlwvOXlSUnpyR1NNZzZ2T2t6TEFla1V6dEFKZWVwYkdFRnFabE1WSjk5dzJIS1lISFBITFJxY08wQlNMOHA2bGJ0MFljZVVka1NrXC9DbGJHTDkyaFU0SmpwaUkzVUFyWmZkRCtEZ3FxamtxaFdmUlZnNFRXSFByZzZUMFwvNmh3M3V6enR1NlZXYWV2UjBvXC9MdHM3N1RCN3RqRlR6T09IVm4xQVJUNlR3ODgyc1V3VmdMUURwcTJLdmRqU3FNcnE2ckw0SFFEaEJsSmF1dDI5Nk1BXC81aHBYZGo1eXhcL2tQWXZSNnRnZVwvYmE0aDRsZWZBVVBIUldMaGhCRW04VlZMUkFDWHRMaGxOXC82QT09IiwibWFjIjoiNGYyNTc2NzE1MzU4MDQwNWFhZjFmYzY4ZWUzMGIzZmI5NDk2MTdkNWFlMWFlZTYyMTI2NmIyNzJhYjkyMjdlNSJ9

Đôi mắt cô ta lạnh lùng, giẫm trên giày cao gót bước về phía Lê Mạn Nhu.

Ads
';
Advertisement