Thế nhưng, lời còn chưa dứt, Tiểu Băng Phượng đã liếc hắn, ra hiệu đừng nói thêm.
Hai người dường như đã có sự ăn ý, Lâm Nhất nuốt lại lời định nói.
Xem ra quả nhiên đã có người xuất hiện, nhưng ngay cả Khô Huyền Đại Thánh cũng không nói rõ là ai, còn Tiểu Băng Phượng dù đã nhìn thấy nhưng cũng không dám nhắc đến.
Chẳng lẽ kẻ đó vẫn chưa rời đi?
Rốt cuộc là ai?
Trong lòng Lâm Nhất tràn đầy tò mò, nhưng chắc chắn hắn không thể đoán ra được, dù có vắt óc suy nghĩ, cũng tuyệt đối không thể ngờ rằng kiếm đế Ngự Thanh Phong đã từng xuất hiện ở đây.
“Đưa tiêu Tử Ngọc Thần Trúc, cho bổn Đế mượn.”
Tiểu Băng Phượng đưa tay về phía Lâm Nhất, nhẹ giọng nói: “Thời gian cấp bách, chỉ trong vòng mười lăm ngày mà muốn tu luyện thành công kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế thì quá khó khăn, bổn Đế sẽ dùng Long Hoàng Khúc để giúp ngươi một tay.”
Chẳng mấy chốc, tiếng tiêu vang lên trong không gian tĩnh lặng.
Tiểu Băng Phượng ngồi trên đao Thính Tuyết, ngay khoảnh khắc tiếng tiêu cất lên, tóc nàng ta tung bay, biến thành màu bạc tuyết tựa như băng sương. Đôi mắt lấp lánh thần quang, cả người tỏa ra phong thái tuyệt thế như thần nữ, vừa lạnh lùng vừa kiêu sa, vừa mang theo khí chất tiên linh khó thể diễn tả bằng lời.
Tiếng tiêu mênh mang sâu lắng, như dòng suối nhỏ róc rách len lỏi qua những ngọn núi, nhưng ẩn giấu bên dưới sự tĩnh lặng ấy lại là đại đạo hùng vĩ không thể tưởng tượng.
Lâm Nhất ngồi xếp bằng, lấy ra chín gốc thánh dược, để chúng lơ lửng xung quanh cơ thể.
Khi tiếng tiêu vang vọng bên tai, hắn nhanh chóng chìm vào ý cảnh, rồi ngạc nhiên phát hiện.
Tiếng tiêu dường như có thể dẫn dắt Tinh Nguyên trong cơ thể hắn, kiếm điển Long Hoàng vốn khó lĩnh hội, nay lại trở nên dễ dàng vận dụng hơn.
Xoạt!
Lâm Nhất vừa mới nhắm chặt hai mắt, không hề có dấu hiệu báo trước, đột nhiên mở bừng ra.
Ánh mắt hắn sâu thẳm sắc bén, chỉ cần liếc mắt, là có thể nhận ra ấn ký kim sắc cùng huyết sắc giữa chân mày đại đế, tỏa ra ánh sáng huyết kim rực rỡ.
Quả nhiên, ngay khoảnh khắc hắn nhắm mắt, Tiểu Băng Phượng đã âm thầm kích hoạt hai luồng thần văn nguyên thủy!
Cái giá phải trả quá đắt!
Tiểu Băng Phượng khẽ nâng hàng mi khép hờ, đôi mắt to tròn, tràn đầy linh khí nhưng cũng thâm sâu khó lường.
Hai ánh mắt giao nhau, trong khoảnh khắc ấy, ngàn vạn lời muốn nói, tất cả đều gói gọn trong một ánh nhìn.
Lâm Nhất một lần nữa nhắm mắt, đồng thời vận chuyển cả kiếm điểm Thần Long và kiếm điển Long Hoàng, nhất tâm nhị dụng!
Thần Đan sôi trào, biển vàng cuộn sóng, gợn lên từng vòng gợn lăn tăn, tinh nguyên theo đó mà chuyển động. Tinh nguyên tựa như linh tương vàng óng, men theo lộ tuyến của kiếm điển Long Hoàng, chảy qua từng kinh mạch phức tạp, sâu thẳm trong cơ thể.
Nhiều kinh mạch trước đây chưa từng chú ý tới, nay được tinh nguyên khai phá, không ngừng rửa trôi và củng cố.
Ba ngày trôi qua, gần như mỗi ngày đều tiêu hao một gốc thánh dược, nhờ có tiếng tiêu chỉ dẫn, cùng với thánh dược trợ lực, quá trình tu luyện Kiếm Quyết Long Hoàng của Lâm Nhất cuối cùng cũng đi vào quỹ đạo.
Trên người hắn tỏa ra từng luồng sương mù kim sắc, Thiên Long và hư ảnh Thần Hoàng bao phủ, hòa quyện lẫn nhau, chống đỡ kiếm thế mênh mông hùng vĩ.
Chớp mắt, lại mười ngày trôi qua.
Chín gốc thánh dược của Lâm Nhất đã tiêu hao hoàn toàn, không còn cách nào khác, hắn đành phải dùng đến đan Long Nguyên mà sư huynh Phong Giác đã tặng.
Hắn đã tiêu hao gần như toàn bộ đan Tinh Thần trên người cùng với thánh dịch Chân Long đã thu thập được trước đó, chỉ như vậy, kiếm điển Thiên Long và kiếm điển Long Hoàng mới có thể đồng thời tu luyện đến tầng thứ nhất.
Hơn nữa, cũng chỉ mới đạt đến tiểu thành, muốn tu luyện tầng thứ nhất đến viên mãn, e rằng còn cần tiêu hao nguồn tài nguyên khổng lồ hơn nữa.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất