Lớp sương ấy còn ẩn chứa sức mạnh đáng sợ hơn cả tinh nguyên, mặc dù rất ít, nhưng ý chí sắc bén trong đó lại mạnh đến mức khiến Lâm Nhất cảm thấy tim đập loạn nhịp, thậm chí rợn cả người.
Đây là kiếm khí Long Hoàng sao?
Trong mười ba ngày, Lâm Nhất đã vận chuyển kiếm điển Long Hoàng tổng cộng một nghìn một trăm lẻ tám đại chu thiên. Nhiều lần, khi Thiên Long và Thần Phượng sắp ngưng tụ thành hình thì lại vỡ tan trong nháy mắt, mãi vẫn không thể thành công thực sự.
Chu trình lặp đi lặp lại với số lượng khổng lồ như vậy không chỉ khiến người ta kiệt sức, mà thậm chí còn phải chịu đựng cơn đau nhức âm ỉ.
Dù vậy, kiếm điển Long Hoàng vẫn thiếu bước cuối cùng, Thiên Long và Thần Phượng phải thực sự dung hợp mới có thể hoàn thành.
Thế nhưng lúc này, Lâm Nhất đã không còn thời gian và tài nguyên để tiếp tục tiến xa hơn.
Một lúc lâu sau, Lâm Nhất mở mắt.
Hắn khẽ búng ngón tay, Thần Đan dâng trào, lớp sương mù vàng trên đại dương kim sắc lập tức bao trùm toàn thân, dọc theo kinh mạch ngưng tụ nơi đầu ngón tay.
Ầm!
Luồng kiếm uy khôn lường bùng nổ từ người Lâm Nhất, tiếng kiếm ngâm chấn động cả đất trời, khiến không gian xung quanh rung lên bần bật, toàn thân rực cháy kiếm quang chói lọi như mặt trời ban trưa.
Kiếm khí cường đại, tóe ra từ đầu ngón tay, trong chớp mắt xé rách không khí trước mặt.
Rắc rắc rắc!
Hư không tựa như một tảng băng khổng lồ, bị xé rách thành từng đường, nơi nào có kiếm khí đi qua, nơi ấy ẩn chứa uy thế vô địch, quét ngang trời đất.
“Kiếm khí Long Hoàng…”
Lâm Nhất khẽ lẩm bẩm, trong lòng khẽ kinh ngạc.
Kỳ thực, kiếm điển Long Hoàng Diệt Thế của hắn vẫn chưa hoàn toàn thành công, lượng kiếm khí Long Hoàng do tinh nguyên chuyển hóa cũng ít ỏi đến đáng thương.
Dù vậy, uy lực sát thương kinh khủng này vẫn khiến hắn kinh ngạc đến mức khó có thể tin được.
Đúng lúc này, tiếng tiêu đột nhiên ngừng lại.
Trong lòng Lâm Nhất trầm xuống, đôi cánh Kim Ô sau lưng lập tức mở rộng, thân hình chớp động, trong nháy mắt, ôm lấy Tiểu Băng Phượng đang rơi khỏi đao Thính Tuyết vào trong lòng.
Nhìn gương mặt tái nhợt của nàng ta, những lời trách móc trong lòng Lâm Nhất rốt cuộc không thể thốt ra được.
“Lần sau đừng như vậy nữa, được không?” Lâm Nhất cảm thấy nhói đau trong lòng.
"Đừng như thế nào?" Tiểu Băng Phượng hỏi ngược lại.
Lâm Nhất trầm giọng nói: “Chúng ta đã nói rõ với nhau rồi mà? Ngươi không được tùy tiện sử dụng thần văn nguyên thủy, ngươi đã hứa với ta rồi!”
“Đúng, bổn Đế đã hứa với ngươi!”
Dù sắc mặt Tiểu Băng Phượng tái nhợt, nhưng vẫn cắn răng nói: “Nhưng thì sao chứ? Ai ai cũng nói ngươi sẽ bị Tần Thương đánh chết, chẳng lẽ bổn Đế thật sự phải trơ mắt nhìn ngươi bị giết chết sao? Ngươi nghĩ mình giỏi lắm à? Ngươi hoàn toàn không biết Tần Thương mạnh đến mức nào đâu, hắn đã tu luyện thành công Hoàng Kim Long Khí rồi, bổn Đế chỉ là chưa từng nói với ngươi thôi!”
Lâm Nhất nghe vậy sững sờ, chuyện này hắn thực sự không biết.
“Ngươi là người đầu tiên mà bổn Đế nhìn thấy sau mười vạn năm ngủ say, ngươi nói muốn mãi mãi ở bên bổn Đế và Tiểu Tặc Miêu. Nhưng bổn Đế… sao có thể để ngươi rời xa.”
Đôi mắt Tiểu Băng Phượng hơi đỏ ửng, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Giọng nói của Tiểu Băng Phượng dần nghẹn lại, cắn răng run rẩy nói: “Hắn ta hung dữ như vậy, lỡ như thực sự đánh chết ngươi, bổn Đế phải làm sao đây? Nên ngươi không được hung dữ với bổn Đế, càng không được trách móc bổn Đế, bổn Đế lần sau vẫn sẽ làm như vậy!”
Tiểu Băng Phượng phần lớn thời gian đều vô lo vô nghĩ, thích khoác lác, lại hay châm chọc người khác, nhưng một khi cố chấp thì chẳng ai có thể thay đổi được.
Lâm Nhất nhất thời cạn lời, chỉ nắm lấy tay nàng ta mà không biết nói gì.
Ta, Lâm Nhất, có tài đức gì, lại có thể khiến phượng hoàng rơi lệ vì ta. Hắn không nói gì, nhưng trong lòng đã âm thầm lập lời thề cả đời này, tuyệt đối sẽ không để Tiểu Băng Phượng chịu bất kỳ ấm ức nào.
Bất cứ ai muốn tổn thương nàng ta, trước tiên phải bước qua cửa ải của hắn.
“Chuyện gì đã xảy ra... Vừa rồi đã có chuyện gì vậy?”
Đúng lúc này, đại sư huynh Giang Ly Trần người đầu tiên bị giam cầm, cũng là người đầu tiên tỉnh lại.
Giang Ly Trần xoa xoa cổ, cảm thấy đau nhức vô cùng, toàn thân cứng ngắc như bị đông cứng.
“Mau đi nghỉ ngơi đi.”
Lâm Nhất nhẹ giọng nói với Tiểu Băng Phượng.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất