Độc Tôn truyền kỳ - Thanh Vân Môn - Lâm Nhất (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

 

 Lâm Nhất nhẹ giọng cười nói: "Được rồi, ngươi cứ đi theo ta đi, nếu bản công tử vui vẻ, có lẽ sẽ thưởng cho ngươi vài phiến lá Thánh Long từ quả Huyết Long."  

 

Công Tôn Viêm lập tức cảm thấy bị sỉ nhục nặng nề, lạnh giọng đáp: "Ngươi đang sỉ nhục ta sao? Công Tôn Viêm ta dù không thuộc Kiếm Đế Nhất Mạch thật sự, nhưng cũng là một nam nhân mang phong cốt Kiếm Đế, cho dù ta có không ra khỏi đây được, chết đi trong tay bọn kiến hôi của các môn phái lớn, cả đời này cũng không có được được bán thánh dược thì Công Tôn Viêm ta cũng sẽ không cần đồ của ngươi!"  

 

Lâm Nhất thấy dáng vẻ chính trực của gã thì thoáng ngẩn người ra, sau đó nói: "Xem ra ta đã coi thường ngươi rồi, ngươi quả thật đúng là kẻ cứng cỏi kiên cường, tùy ngươi vậy."  

 

"Lập tức không thèm để ý nữa, quay người bỏ đi."  

 

Nhìn theo bóng lưng của Lâm Nhất, Công Tôn Viêm ho khan vài tiếng, tên nhóc này thế mà lại thật sự đi tranh giành bán thánh dược rồi.  

 

Đúng là không sợ chết mà.  

 

Công Tôn Viêm xoay người định rời đi, nhưng không hiểu vì sao, trong mắt gã lại hiện lên vẻ do dự.  

 

“Mình cứ đi theo xem sao vậy, xem hắn chết như thế nào!”  

 

Sau một lúc do dự, gã hạ quyết tâm, ánh mắt thoáng qua vẻ kiên quyết, lén lút đi theo sau, cẩn thận từng li từng tí, sợ bị Lâm Nhất phát hiện.

Lâm Nhất ngay từ đầu đã phát hiện ra Công Tôn Viêm đang lén lén lút lút đi theo rồi.  

 

Đối phương rất có lòng, không chỉ cố ý thu lại khí tức, còn thỉnh thoảng đổi vị trí, sợ bị Lâm Nhất phát hiện.  

 

Nhưng chút mánh khóe này, sao có thể qua mặt được Lâm Nhất.  

 

Thần Tiêu Kiếm Ý có tác dụng chủ động dự báo, kiếm ý quét qua, cho dù có mạnh như Phong Giác sư huynh ở cảnh giới Sinh Tử cũng sẽ để lại một chút dấu vết, huống hồ là gã.  

 

Lâm Nhất không hề sợ hãi, không để ý chút chuyện ngoài lề này, tiếp tục đi lên núi.  

 

Hắn vô cùng bất ngờ, một đường đi này, vậy mà lại thông thoáng không hề có ai canh giữ cản trở.  

 

Trước đó khu vực bị bao phủ bởi làn sương máu này, cứ chốc chốc lại có thể nhìn thấy đệ tử của đại phái, hô hào đòi chém giết hắn.  

 

Sau khi đến gần, những người đó lại không ra tay tấn công hắn, để mặc hắn lên núi.  

 

Sau khi lên núi rồi, mới càng kỳ lạ, một người canh giữ cũng không có.  

 

Lâm Nhất nhớ tới những kẻ đã để hắn đi, ánh mắt của bọn họ tràn đầy thương hại và giễu cợt, giống như đang nhìn một kẻ sắp chết.  

 

“Thực lực của người trên núi rất khủng khiếp sao? Vì vậy bọn chúng mới có lòng tin, cho dù ta lên núi rồi, cũng chỉ có một con đường chết?”  

 

Lâm Nhất nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cách giải thích như vậy.  

 

Rất nhanh, hắn đã tới đỉnh núi tuyết màu bạc, đỉnh núi có diện tích rất lớn, cảnh quan hùng vĩ.  

 

Gần đó còn bố trí một đại trận, ngăn cách khí tức, đồng thời phòng ngừa quả Huyết Long sắp sinh trốn đi.  

 

Rất nhiều linh dược thiên địa, sau khi đạt đến một tuổi đời nhất định sẽ sinh ra linh trí, thậm chí còn sở hữu thực lực cực kỳ đáng sợ. Sau khi bọn chúng cảm nhận được sự uy hiếp, sẽ trực tiếp bỏ trốn, hoặc chui xuống lòng đất.  

 

Một khi để nó chạy thoát, muốn đuổi theo bắt lại sẽ rất phiền phức.  

 

Chính giữa đại trận, có một cái ao máu.  

 

Xung quanh ao máu có tám bóng người đang ngồi xếp bằng, xem ra những người này chính là cao thủ hàng đầu của các đại phái rồi, bọn họ dự định đợi quả Huyết Long sinh ra xong, sẽ tiến hành tranh đấu nội bộ.  

 

Bọn họ mỗi người ngồi một phía, trên người tràn ngập ý chí võ học đáng sợ, tỏa ra ánh sáng mạnh, mơ hồ khiến người ta không thở nổi.  

 

Xung quanh tám người đó có rất nhiều thi thể, vết máu còn còn chưa khô, máu tươi ngập tràn, vô cùng gay mũi.  

 

Lâm Nhất lúc này mới bừng tỉnh, ao máu ở chính giữa đại trận đó, đều là của những thi thể này, máu tươi chảy thành dòng, dâng trào khí tức cực kỳ cường đại, mặc dù đã chết rồi những vẫn khiến người ta vô cùng kinh hãi.  

 

Có thể đoán được, những người này trước khi chết đều rất cường đại, bọn họ giống như Lâm Nhất vậy.  

 

Càn quét tám phương, quang mang chói mắt, một đường chém giết các đệ tử của đại phái, cố gắng xông vào nơi quả Huyết Long chân chính xuất hiện.  

 

Đáng tiếc, không ai ngoại lệ, tất cả bọn họ đều đã chết hết.  

 

Ngược lại máu của mình, còn bị dung hợp vào đại trận, dùng để làm chất dinh dưỡng bồi bổ cho quả Huyết Long.  

 

Ặc, không đúng, còn có một người chưa chết.  

 

Ở trong rất nhiều thi thể, có một người đang quỳ sụp xuống đất, trông vô cùng bắt mắt.  

eyJpdiI6ImM0K3pXaUphVEY0d3dDUVZXa3RaV1E9PSIsInZhbHVlIjoiWVFOcHZGVmdQa3dyRUZTWjMyOVN3bmxPV3MyK3ZGZ1dzbStMaDJDd0wxVStvVjNnV0FDODZONFJyOFlpcFZkdiIsIm1hYyI6ImY1OTQ2MDFmOWU3ZWI3ZWY5YTRhOWJlNmI2NWFlYjZkOThlNTk2MmI3MTI3ODQ3ZDllZGRjZDEyMmI1OTRjYjgifQ==
eyJpdiI6InFMWTQ1T1FPUnFOa2ZoWDc4anVVaVE9PSIsInZhbHVlIjoibTU0ZU5kd1IzeDNic0VLOHpUNDRubXJKeXc3VWs1XC9YWFNQUjIyTHp0dHpBSVBqdkIxbWxRUGg5RXd0cERuOWZCalJ3ekJEVForTUVqSTRSakRVOU4rRnhnNW9YdjNDYmx0VUs2UEJKWVllNGNYM0pManpqY1BZZ3gxVXUyUFlLWGFVYktMTHJ6Mk1ENEd2dGR1cVJFWFFjTG91VDVSRzFKZDVrZlByXC91WnVsVHoyeG5lblhRaVVWdlVQemhXN0FEUXlCOG15VXpQZVlnc0YwZWM3d3ZpeXkzRFlFRzJrY3pUNGNManNucFZQUXVuY1JSMG41UFVkZVpFQ2lcL09GdWVwakVJODdleCtMRUxSNjZnY1RMOUJOQmRKUnNGRkxtS3hJbVE2Yk9zOVp2RWcxcjhOTmJOMUZkWGVpT1pkY0xuQ3dOeFhwNnRXaHNtUnE2YnRMYkhBPT0iLCJtYWMiOiI5YjAwMTkwM2I4ODFmNzVkYTk2N2E0YTA1YTAwMjVlZjUyMjA0MmE1MmMyYWRhM2NkOGVhNmRjMGE4ODlhOGJmIn0=

“Triệu Nham, ngươi không cần phải vùng vẫy nữa, quỳ ở đó, nhìn bọn ta lấy quả Huyết Long đi cũng rất tốt.” 

Ads
';
Advertisement