Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Giọng nói của Tần Duy mặc dù không lớn lắm, nhưng từng lời rõ ràng, vang vọng. 

Ánh mắt anh ta thờ ơ, tràn đầy sự tự tin. 

Nghe những lời này, Dương Trung Nguyên nhíu mày càng chặt. 

Không biết vì sao, những lời nói của Tần Duy làm cho ông ta có cảm giác bị áp lực. 

Nhưng lý trí lại nói cho ông ta! 

Tần Duy đang nói nhảm nhí! 

Ba mươi nghìn tỷ, đây là một khoản vốn rất lớn. 

Toàn bộ Trung Hải, những người có khoản tiền nhiều như vậy chỉ đếm trên đầu ngón tay! 

Mà Tần Duy, anh ta dựa vào cái gì mà dám ăn nói huyênh hoang! 

"Cậu nói cậu có biện pháp? Vậy biện pháp của cậu là gì?" 

Sắc mặt Dương Trung Nguyên không vui, ông ta đang cảm thấy Tần Duy đang đùa giỡn. 

"Tôi tất nhiên có biện pháp, còn biện pháp gì, sau này ông sẽ biết" 

Vẻ mặt Tần Duy chắc chắn. 

"Cậu cho là tôi sẽ tin sao?" 

Dương Trung Nguyên cười chế nhạo. 

"Vẻ mặt của ông cho tôi biết ông không hề tin tôi" 

Tần Duy vẻ mặt tươi cười nói tiếp: "Không quan trọng ông có tin hay không, quan trọng là tôi có làm được hay không!" 

"Ngài Tần, trước đây tôi nghĩ rằng cậu là người thành thục trưởng thành, nhưng tôi đã nhìn lầm" 

"Những lời này của cậu làm cho tôi càng chắc chắn, tuyệt đối sẽ không gả cháu gái cho người phô trương như cậu!" 

Dương Trung Nguyên lạnh lùng, nói tiếp: "Nếu không phải vì cậu đã trị bệnh cho tôi, có ơn với cậu, thì tôi đã sớm cho người đuổi cậu ra khỏi cửa nhà họ Dương." 

Thái độ của Dương Trung Nguyên làm cho vẻ mặt của Dương Nhã Tinh càng khổ sở. 

"Ông nội... 

Cô muốn nói nhưng Dương Trung Nguyên đã giơ tay lên nói: "Được rồi, nói nhiều vô ích, hôn sự của cháu, ai nói cũng vô dụng" 

Dương Nhã Tinh lo lắng tới mức suýt giậm chân. 

Đột nhiên, Tần Duy tiến lên hai bước, đối mặt với Dương Trung Nguyên. 

"Ông Dương, nếu không chúng ta đánh cược?" Tần Duy cười nói. 

"Tốt, cậu muốn đánh cược thế nào?" 

Vẻ mặt của Dương Trung Nguyên thoáng qua lạnh lùng. 

"Trong vòng ba ngày, tôi giúp nhà họ Dương tìm được ba mươi nghìn tỷ vốn đầu tư, với điều kiện ông phải huỷ bỏ cuộc hôn sự kia" 

Tần Duy nói. 

Dương Trung Nguyên nhíu chặt mày. 

Ông ta không hiểu, sự tự tin của Tần Duy từ đâu mà có? 

"Được, tôi đáp ứng cậu, nhưng nếu cậu không làm được, Nhã Tinh tuyệt đối phải chia tay với cậu, đáp ứng lời cầu hôn của nhà họ Hồ!" 

Sau khi nói xong, Dương Trung Nguyên đưa mắt nhìn về phía Dương Nhã Tinh 

Trầm giọng nói: "Nhã Tinh, nếu Tần Duy không mang được ba mươi nghìn tỷ tiền vốn, cháu phải thành thật gả vào nhà họ Hồ! Cháu đồng ý không?" 

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh rất khó coi. 

Đến lúc này, cô mới biết Tần Duy đến đây không phải tới cầu xin, mà là để thoả thuận với ông nội của cô! 

Đây là một vụ cá cược quan hệ tới hạnh phúc nửa đời sau của cô! 

Nếu thắng, cô có thể theo đuổi hạnh phúc của riêng mình! 

Nếu thua, cô sẽ hy sinh bản thân vì dòng họ, gả cho nhà họ Hồ! 

Dương Nhã Tinh có một chút sợ sệt, cô nhìn về phía Tần Duy . 

Tần Duy cũng nhìn cô. 

Đúng lúc này, cô nhớ lại những lời mà Tần Duy đã nói. 

Em nguyện tin tưởng anh không? 

Em tin tưởng! 

Lúc này, nội tâm Dương Nhã Tinh đã có quyết định. 

Cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía ông nội đang ngồi trước bàn đọc sách. 

Trầm giọng nói: "Ông nội, cháu đồng ý vụ cá cược này, nếu thua, cháu sẽ gả cho nhà họ Hồ, nếu thắng, từ nay về sau, hôn sự của cháu, mọi người không được can thiệp!" 

Dương Trung Nguyên gật đầu nhẹ, nhìn Tần Duy. 

"Nhớ lấy, cậu chỉ có ba ngày!" 

"Cáo từ!" 

Ván cược đã được lập, Tần Duy không cần thiết phải ở lại, trực tiếp rời khỏi nhà họ Dương. 

Nhìn bóng lưng rời đi của Tần Duy, Dương Trung Nguyên nhíu mày. 

"Chẳng lẽ mình thật sự nhìn nhầm người sao?" 

"Không, ba mươi nghìn tỷ, cậu ta không thể nào đem ra được!" 

Rời khỏi nhà họ Dương, Dương Nhã Tinh đưa Tần Duy về lại Hoa Viên Hà Bạn. 

"Nhã Tinh, em không sợ sao?" 

Tần Duy quay đầu nhìn Dương Nhã Tinh, cười hỏi. 

Dương Nhã Tinh nói: "Sợ cái gì?" 

"Không sợ anh làm cho em thất vọng, không tìm được ba mươi nghìn tỷ đầu tư sao?" 

Tần Duy nói. 

Dương Nhã Tinh cười xòa lên: "Chẳng lẽ chú thật sự có thể tìm được ba mươi nghìn tỷ tiền vốn?" 

Tần Duy đầy ngạc nhiên: "Em cho rằng anh nói đùa?" 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tần Duy, Dương Nhã Tinh cũng nghiêm túc theo: "Chú, chú thật sự có cách?" 

"Đương nhiên, anh đã nói sẽ giúp được em mà" 

Tần Duy cười nói. 

"Vâng, chú, em tin tưởng chú vô điều kiện, nếu chủ không làm được.." 

"Nếu không làm được sẽ thế nào?" Tần Duy có chút ngạc nhiên. 

"Nếu chú không làm được, em sẽ cùng chú bỏ trốn!" 

"Ha ha ha!" 

Nghe xong, Tần Duy cười to ha ha. 

Trở lại biệt thự, Dương Nhã Tinh về nhà. 

Tần Duy thì chuẩn bị đi chợ mua một ít thức ăn. 

Lúc này, một chiếc Porsche Cayman đột nhiên dừng trước mặt anh ta. 

Cửa xe mở ra, một thanh niên trẻ tuổi mặc đồ hiệu Versace bước xuống. 

Thấy người này, sắc mặt Tần Duy tối sầm lại. 

"Hồ Thiên Tỷ" 

Người này chính là đối tượng đính hôn của Dương Nhã Tinh. 

Đối với người này, Tần Duy không có thiện cảm! 

Lần trước chính là người này phải người đến ám sát, nếu không phải vì anh thân thủ tốt. 

Chỉ sợ sớm đã bị giết chết. 

"Tần Duy đúng không, đã lâu không gặp!" 

Trông thấy Tần Duy, Hồ Thiên Tỷ cười nhạt giễu cợt. 

"Anh Hồ, có chuyện gì không?" 

Tần Duy trầm giọng nói. 

"Anh có nghe nói ba ngày sau tôi sẽ cùng Nhã Tinh đính hôn" 

Ánh mắt của Hồ Thiên Tỷ tràn đầy sự khiêu khích. 

Quả nhiên là tới để khiêu khích. 

Khoé miệng Tân Duy nhếch nhẹ: "Ồ? Hồ công tử, anh tìm tôi chỉ để nói điều này sao?" 

Hồ Thiên Tỷ sầm mặt lại. 

Anh ta nhìn chằm chằm Tần Duy lạnh lùng nói: "Tần Duy, có nhớ lần trước tao đã cảnh cáo mày, yêu cầu mày rời khỏi Nhã Tinh!" 

"Hình như mày không nghe lời nhỉ!" 

"Tao cảnh cáo mày một lần nữa, Nhã Tinh là người phụ nữ của tao!" 

"Mà mày, chỉ là một tên phế vật mà thôi!" 

"Còn tao, là công tử nhà họ Hồ, hàng vạn gia tài, quyền thế ngập trời, ở trong mắt tao, mày chỉ là con kiến hôi." 

"Tần Duy, tao hỏi mày, mấy lấy cái gì để tranh cùng tao?" 

Trên mặt Hồ Thiên Tỷ toát lên vẻ kiêu căng, ngạo mạn! 

Tần Duy mỉm cười: "Tao cảm thấy mày là một kẻ rất đáng thương" 

"Mày nói gì?" Hồ Thiên Tỷ nhíu mày. 

"Mày không cảm thấy mày làm vậy rất đáng thương?" 

"Tao biết mày xem thường tao, trong mắt mày, tao chỉ là tên phế vật!" 

"Nhưng, cho dù mày là công tử nhà họ Hồ, có hàng vạn gia tài, quyền thế ngập trời, thì như thế nào, Nhã Tinh thích ai ngoài tạo chứ?" 

"Hồ công tử, tôi có một lời khuyên cho anh, cưỡng ép hôn nhân không có một chút ý nghĩa nào, nếu là kẻ thông minh, phải biết cái gì là buông tay!" 

Ánh mắt Tần Duy lạnh lùng, gắn từng chữ một. 

"Mày!" 

Ánh mắt Hồ Thiên Tỷ lập tức trở nên lạnh lẽo. 

Lời nói của Tần Duy, như một nhát dao đâm vào tim anh ta. 

eyJpdiI6Im0yS1RkUXI4MkNtY2ZCTnZLeEpvOXc9PSIsInZhbHVlIjoiODBpdmVDVHdNbmFIeHBFOGdMczNUMVlnb0Rxb2dhbHFvUVpIU2V2MFJVNktteVE5bVEwK1MyRTJNOWFMRWM5VVJLZHdSb1p3UHQrU29kTURGSEEyeXN2SlVZS0h0M3FNU3NtMVJyMHcwMDlnQjBrNG1ERHJIWWt2ZVpcL1wvN3NBdiIsIm1hYyI6ImYyNWU2NjY3MzYxODk5OWFjNmU5NWU1ZjUzYjk0ZGIxNDBhNGQyZjZjZmNiMjU3YjMxMmFhODdlM2RlM2Y0MzIifQ==
eyJpdiI6ImRcL29hVWtidWk0cXNoSXJ1SU5QY2V3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjJXQ091bjVOUXV1NlJoeDVIRTM0cHZ4ajFPMFwvK3YrV0xZUzRPQ1MrbmVuUHNoV0hJbXNlbmVaNXlISkd4WG44ekF2UDdrdE5hN0dcL1REZ29RQVplRVQ2STQ2cmZHeHhNdXk2T05TM1Q4RDdpNEozeDJYRW5cL3ZJcnVxU204cjcrUm5Za3crZU5UNE1PNTkraVZVSnNOdTZxNkNkSWNHK3IyQVRpMllKZlwvVWY2NDY0dmQzeUF0bllwTjBZclNXc3FORCtaNUs0azBcLzNTVW9cL0R6Y2FKUXlzQ3piOG5uSEpxbDJUTk4yY0M0R1k9IiwibWFjIjoiYjZiNDg5ODJmOTNlZGZhZGIxYWQzMDQzMmQ4OGNmZDEyY2E0NmNkOTc5NTU1MmVlMDVjNDFhYTE1Mzk0ZDNiNiJ9

Anh ta tức giận túm lấy cổ áo Tần Duy, ánh mắt tối sầm, vẻ mặt hung ác: "Tần Duy, mày im miệng cho tao!"

Ads
';
Advertisement