Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Hai người Dương Thành Minh và Trần Thanh Liên người này một câu, người kia một câu, nói toàn những lời thô tục. 

Trong mắt bọn họ, Tần Duy là một kẻ hèn hạ, cực kỳ tiểu nhân! 

Nếu không phải do tên khốn này ngăn cản, con gái của ông ta sẽ không phản đối mà gả vào nhà họ Hồ! 

Nhà họ Dương cũng sẽ không bị động như thế này! 

Vẻ mặt Dương Nhã Tinh cực kỳ khó coi. 

Cô không nghĩ rằng cha mẹ mình lại quá đáng như thế. 

"Cha, mẹ, đủ rồi!" 

Cô nhìn hai người hô lớn. 

Vợ chồng Dương Thành Minh lạnh lùng quát: "Đủ rồi? Không, còn lâu mới đủ!" 

Nói xong, Dương Thành Minh chỉ vào Tần Duy uy hiếp: "Cậu nhanh cút khỏi đây, đừng bắt tôi phải gọi người đuổi cậu đi!" 

Tần Duy nhếch miệng, không tức giận, còn cười một tiếng nói: "Tôi tới đây là để giúp cha của ông xem bệnh, đừng quên, bệnh của ông ấy là do tôi chữa, sau này mà không chữa trị nữa, không khéo lại còn tái phát." 

"Các ngươi... Có chắc muốn đuổi tôi đi không?" 

Tần Duy mỉa mai nói. 

Những lời này vừa thốt ra, sắc mặt hai người đều thay đổi. 

"Cậu doạ tôi?" 

Sắc mặt Dương Thành Minh âm trầm. 

"Nếu ông Dương đã nói vậy, Tần Duy tôi cũng không biết nói gì hơn" 

Tần Duy cười nói. 

"Anh ta tới đây để chữa bệnh cho ông?" 

Dương Thành Minh nhìn Dương Nhã Tinh hỏi. 

Dương Nhã Tinh gật đầu: "Đúng vậy" 

Dương Thành Minh có một chút lúng túng. 

Nói thật, ông ta không muốn dính líu một chút nào với Tần Duy 

Nhưng mà cha bị bệnh! 

Ông ta không thể mặc kệ. 

Im lặng chốc lát, ông ta chỉ có thể trầm giọng nói: "Cậu đi theo tôi, trị hết bệnh, lập tức rời đi!" 

Nói xong, Dương Thành Minh dẫn Tần Duy đến chỗ của Dương Trung Nguyên. 

Lúc này, Dương Trung Nguyên đang luyện viết thư pháp trong phòng đọc sách. 

Sau khi khỏi bệnh, ông ta lại tìm đến thư pháp sau nhiều năm không đụng tới, dùng cách này để chữa lành tâm hồn. 

"Cha, Tần Duy tới, bảo rằng chữa bệnh cho cha" 

Dương Thành Minh thông báo. 

Dương Trung Nguyên không hề bất ngờ, cũng không ngẩng đầu lên mà trực tiếp nói: "Để cậu ta vào đi." 

"Vâng, cha" 

Ngay sau đó, Dương Thành Minh để Tần Duy và Dương Nhã Tinh vào phòng đọc sách, bản thân thì đi ra ngoài. 

"Ông Dương, mấy ngày không gặp, tinh thần càng ngày càng tốt lên" 

Tần Duy chắp tay nói. 

Dương Trung Nguyên đặt bút xuống, nói: "Cũng nhờ y thuật uyên thâm của Ngài Tần, nếu không nhờ anh thân già này sợ rằng đã nhập thổ từ lâu" 

Tần Duy mỉm cười: "Chỉ cần ông Dương khoẻ mạnh là tốt rồi." 

Dương Trung Nguyên cũng cười đáp: "Hôm nay Ngài Tân đến không phải chỉ để chữa bệnh cho tôi chứ" 

Tần Duy gật đầu: " Là hôn sự của Nhã Tinh, tôi hy vọng ông có thể cân nhắc thêm, tôn trọng ý kiến của cô ấy" 

Dương Trung Nguyên ngẩng đầu nhìn Tần Duy, nói: "Quả nhiên cậu đến vì hôn sự của Nhã Tinh" 

"Dương Nhã Tinh đứng một bên, cô không xen vào. 

"Ngài Tần, cậu có biết nhà họ Dương có bao nhiêu người không?" 

Dương Trung Nguyên đột nhiên nói. 

"Cái gì?" 

Tần Duy nhíu mày. 

"Nhà họ Dương có hơn ba trăm người, ngoài ra, còn có mấy vạn nhân viên làm việc cho nhà họ Dương" 

"Một khi nhà họ Dương sụp đổ, không nói tới hơn ba trăm người nhà, chỉ riêng hàng chục ngàn nhân viên bị mất việc làm, phía sau là hàng chục gia đình vì việc này mà bị liên luy." 

Dương Trung Nguyên nói. 

Tần Duy càng thêm nhíu mày. 

Dương Trung Nguyên tiếp tục: "Ngài Tần, cậu là ân nhân cứu mạng tôi, từ đáy lòng tôi luôn tôn trọng và cảm ơn cậu!" 

"Nhưng chuyện của nhà họ Dương tôi, hy vọng cậu không nên tham gia!" 

Tần Duy bật cười, ngẩng đầu lên cười nói: "Nhã Tinh là bạn gái tôi, tôi nghĩ rằng không có người đàn ông nào có thể trơ mắt nhìn người yêu mình gả cho người khác, phải 

không?" 

Vừa dứt lời, hai mắt Dương Trung Nguyên nheo lại, sự lạnh lẽo như toả ra. 

Dương Nhã Tinh nghe xong, tim đập thình thịch, cô không nghĩ đến, Tần Duy luôn không chịu đáp ứng làm bạn trai cô. 

Lại ngay trước mặt ông nội thừa nhận cô là bạn gái của anh ta! 

Trong phút chốc, mặt Dương Nhã Tinh đỏ bừng, cực kỳ quyến rũ, trong lòng vô cùng hưng phấn. 

"Ngài Tân, cậu hẳn phải biết, tôi không thể để toàn bộ nhà họ Dương rơi vào vũng bùn chỉ vì tác thành cho cậu" 

Sắc mặt Dương Trung Nguyên âm trầm, trầm giọng nói. 

Tần Duy nhíu mày nhẹ: "Tôi không cho rằng, một dòng họ mạnh mẽ lại cần hy sinh hạnh phúc của người nhà để tồn tại" 

Nghe được lời này, ánh mắt Dương Trung Nguyên càng trở nên lạnh lẽo. 

Có thể cảm nhận được rõ ràng hơi thở của ông ta ngày càng dồn dập. 

Rõ ràng ông ta đang tức giận. 

Dương Nhã Tinh run sợ đứng một bên. 

Cô biết, ông nội của cô một khi tức giận sẽ đáng sợ thế nào. 

Rất ít người có thể hiên ngang ngẩng đầu trước ông ấy lúc này. 

Nhưng Tần Duy lại không bị đối phương làm khiếp sợ. 

Vẻ mặt anh ta dửng dưng, cực kỳ bình thường. 

"Ngài Tần, cậu là ân nhân của tôi, lời cậu nói vừa rồi, tôi không so đo. Tuy nhiên, có một số việc, cậu sẽ không hiểu nếu cậu không ở một tầng thứ nhất định!" 

Dương Trung Nguyên trầm giọng nói. 

Tần Duy cười nói: "Tôi hiểu." 

"Hiểu thôi cũng chưa đủ, tôi hy vọng câu có thể nắm rõ" 

Dương Trung Nguyên nói. 

Tần Duy cười đáp: "Nhưng tôi không nghĩ ông làm vậy là đúng" 

"Cậu không có tư cách đánh giá đúng sai. 

Dương Trung Nguyên bực tức. 

Đây là lần đầu tiên có người trẻ tuổi dám ở trước mặt ông ta nói chuyện như vậy! 

Ông ta khâm phục dũng khí của Tần Duy, nhưng không đồng ý với cách làm của anh! 

"Ngài Tần, trong mắt tôi, mặc dù cậu có y thuật xuất sắc thì thế nào, y thuật giỏi cỡ nào, cũng chỉ là bác sĩ thôi, chưa kể ngay cả giấy phép hành nghề cậu cũng không có!" 

"Ngoài ra, cậu không tiền không thế, hơn nữa còn vừa mới ly hôn!" 

"Cho dù không có hôn ước với nhà họ Hồ, tôi cũng không cho phép Nhã Tinh gả cho cậu!" 

"Con rể của nhà họ Dương, nếu không phải "nhân trung long phượng" thì ít nhất cũng là thanh niên tài tuấn, còn cậu, rõ ràng không xứng với thiên kim nhà họ Dương!" 

Dương Trung Nguyên bực tức nói ra. 

Dương Nhã Tinh nghe xong, vẻ mặt lập tức thay đổi. 

Cô không khỏi lo lắng cho Tần Duy. 

Sợ những lời này sẽ đả kích anh ta! 

Nhưng Tần Duy lại bình tĩnh mỉm cười. 

Anh ta đã từng nghe rất nhiều những lời như thế, nếu như trước đây còn có thể đả kích anh ta. 

Nhưng bây giờ, Tần Duy rất tự tin. 

Anh ta ngẩng đâu, bình tĩnh đối mặt với Dương Trung Nguyên. 

Khóe miệng mỉm cười, lộ vẻ giễu cợt. 

"Nếu như tôi có thể giúp nhà họ Dương giải quyết cuộc khủng hoảng tài chính lần này thì sao?" 

"Cậu nói sao?" 

Dương Trung Nguyên hơi nghiêng người về phía trước, khẽ cau mày nhìn Tần Duy. 

"Nếu như tôi có thể giải quyết nguy cơ lần này của nhà họ Dương, ông có sẵn sàng huỷ bỏ hôn sự của Khả Diệc không?" 

Giọng Tần Duy bình thản, nói từng chữ một. 

Ông Dương nghe rõ ràng, sau đó chế nhạo: "Cậu cảm thấy tôi sẽ tin những lời này của cậu sao?" 

"Cậu có biết, để giải quyết nguy cơ lần này của nhà họ Dương, cần bao nhiêu tiền không?" 

eyJpdiI6IndXZ0htajBPemhaRE1QcjBiVHFzM1E9PSIsInZhbHVlIjoiYk9hQWNqWGFoN0J6RWJpakphNGdCWnZ2cFROYUFKNmxxYTNQRmRhM2JMMzVhc201bWprZmZ0VU1MMUV5Tk9lc3kzV2FMV0p3Yk02ckY0Y0VTeGNadnRVT0ZueWd5SnkwR0wrdGxTV2dsNGVyT3dzTGR0TU5rZmF3TmMzVGJzY3JHWEdGNnk0ZzhZWGZ3RDFNWm0wNUtRPT0iLCJtYWMiOiIzYTY3YWQwNTI5Y2Y0NzUxNDYyODA5MWI2NWQ4OGEwYjNjZDU4Yjc3MDNhMDZmYWQxOTE2NGVjYTg1MWM5NDBkIn0=
eyJpdiI6Iit2eCtBNHR3SThwY1BDcFE4ek1TSXc9PSIsInZhbHVlIjoiUEpDcWRIXC9ScTdpS0dnRnc2NUluNTJTOGJCWkhTMXlKbXpGY2dJak5TVHpRSHd3S0hMMlNpdjU3bHJ1dm5iM3RvTmZodjFRS0c2YzFnTTZXU3c1eGF4M0UyUkNyVDdUekxlWDcyTCtycThyXC9xTVB1a1pOTjJPd3htNjg3SkJzT1lQcmFUQ3V3THNMaGVnaVwvNlwvK2x3UmYxYVJ1Z2dtQXBIdDg4ZVhoWjduclpPNWRjaURYRWE1b2pIakRNWXVjRE4zUW5cL1VFTTdrU1wvUTFOT0lqcXhQdHk4dHZYSVpyM3hScml0ckF5SnE0Yz0iLCJtYWMiOiIxYzQ2NzUzNTM5MDE5ZmJkMTAxOGIyNDYzYjIxMDVkNzM0NDNjYWRkY2QzODc4ZWQ1NmFiMjJiMDA1MTcwZjc2In0=

"Ngài Tần, cơm có thể ăn bừa bãi, nhưng lời nói không phải ai cũng có thể nói lung tung!"

Ads
';
Advertisement