Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

"Tân Phú Quý, anh bị sa thải!" 

Giọng nói của trưởng phòng nhân sự như sét đánh vào lòng anh ta. 

Tần Phú Quý biến sắc: "Trưởng phòng, vì sao, tôi không phải mới được thăng chức sao? Sao lại đuổi tôi?" 

Tân Phú Quý không dám tin, hôm nay anh ta vừa được thăng chức, còn chưa ngồi nóng ghế. 

Liền bị đuổi? 

Điều này thật nực cười. 

"Có phải anh đắc tội người nào, Trần tổng vừa gọi điện cho tôi, bảo cho anh nghỉ việc!" 

"Được rồi, chuyện này đã được quyết định, lãnh lương xong thì đi nhanh lên!" 

Nói xong liền cúp điện thoại. 

Sắc mặt Tần Phú Quý tái mét, như bị sét đánh, trong nháy mắt cả người mất đi linh hồn. 

Rất nhanh, anh ta giật mình phản ứng. 

Trưởng phòng hỏi anh ta đắc tội người nào? 

Chẳng lẽ? 

Anh ta nhìn về phía Tần Duy. 

"Là... là anh làm!" Anh ta nhớ lại cuộc điện thoại vừa rồi của Tần Duy. 

"Cậu đoán xem!" 

Tần Duy chế giễu, nói xong liền đi vào thang máy. 

Chờ một chút! 

Tân Phú Quý đuổi tới nhưng cửa thang máy đã đóng lại! 

Để lại Tân Phú Quý với vẻ mặt chán nản, buồn bã. 

Anh ta không hiểu, Tân Duy không phải là một tên phế vật sao? 

Anh ta dựa vào đâu mà chỉ với một cuộc điện thoại đã khiến Trần tổng đích thân đuổi việc anh? 

Tên phế vật này sao có tư cách như thế được? 

Buổi trưa hôm nay vừa tổ chức tiệc thăng chức, bây giờ thì bị sa thải. 

Nếu như bị cha và họ hàng thân thích biết! 

Anh ta biết giấu mặt vào đâu! 

Tần Duy rời khỏi tập đoàn Tứ Hải, nếu lúc trước Tần Phú Quý không vô liêm sỉ như vậy thì anh ta cũng không tính sa thải hắn. 

Dù sao hai người cũng là họ hàng. 

Không ngờ tên khốn này lại luôn tìm tới chỗ "chết", Tần Duy đành phải chiều theo ý anh ta. 

Sau khi ra bên ngoài tập đoàn Tứ Hải, Tần Duy bất ngờ nhận được điện thoại của Dương Nhã Tinh gọi tới. 

Dương Nhã Tinh gọi điện thoại bảo anh qua. 

Tần Duy bắt một chiếc taxi, quay về Hoa Viên Hà Bạn. 

Anh thấy Dương Nhã Tinh đang đứng ở cửa. 

"Nhã Tinh, em tỉnh rồi à, tối hôm qua em uống nhiều rượu như vậy bây giờ còn đau đầu không?" 

Tần Duy cười đi tới. 

Lưu Nhã Tinh cười nói: "Ngài Tần, cảm ơn anh chuyện tối qua, nếu như không nhờ anh, em chỉ sợ... 

Nhớ lại chuyện tối qua, trong lòng cô vẫn còn thấy sợ hãi. 

Nếu không nhờ Tần Duy kịp thời chạy tới, có lẽ bọn côn đồ đã tấn công cô. 

Lúc đó, cô lại uống say, không có khả năng kháng cự. 

Tần Duy cười, tỏ ra không cần khách sáo. 

Sau đó liền nói: "Diệp Khả, tối qua em đâu có gọi anh như vậy?" 

"A?" 

Sắc mặt Dương Nhã Tinh đỏ ửng, ngượng ngùng nói: "Cái đó... cái đó.." 

"Thực ra tiếng chú nghe cũng hay" 

Tần Duy xoa gáy, cười tươi nói. 

Hình tượng của anh cũng không phải là kiểu "tiểu thịt tươi". 

Bởi vì làm nội trợ ở nhà suốt mấy năm, cộng thêm việc cuộc sống lúc nào cũng chán nản. 

Khuôn mặt anh thoáng chút dày dặn sương gió. 

Tất nhiên, điều này không có nghĩa là anh ấy trông già hơn, mà ngược lại toát lên vẻ quyến rũ và khí chất đặc trưng của những người đàn ông trưởng thành. 

Thế nên, đây cũng là lý do tại sao Dương Nhã Tinh gọi anh là chú. 

Sắc mặt của Dương Nhã Tinh sáng lên khi nghe thấy lời của Tân Duy: "Vậy sau này em có thể gọi anh là chú được không?" 

"Có thể, dĩ nhiên là có thể rồi!" 

Tần Duy gật đầu cười. 

"Chú!" 

Dương Nhã Tinh cười lớn nói. 

"À¡!" 

Tần Duy đáp lại một tiếng. 

Nói xong, hai người nhìn nhau rồi phá lên cười. 

"Đúng rồi, sau này em đừng uống rượu một mình nữa, không an toàn đâu, cũng lớn như vậy rồi mà cũng chẳng biết giữ an toàn gì cả." 

Tần Duy nghiêm túc nói. 

Dương Nhã Tinh cúi đầu nói: "Biết rồi, sau này em không dám nữa" 

Nhìn dáng vẻ tủi thân và vẻ mặt ngây thơ của Dương Nhã Tinh khiến trái tim của Tần Duy tan chảy. 

Thái độ nhận lỗi như vậy khiến người ta không thể nào dữ dằn được. 

Đột nhiên, Dương Nhã Tinh ngẩng đầu, nhìn Tần Duy, ánh mắt lấp lánh: "Chú, lời tối qua chú nói đều là thật sao?" 

"Lời gì chứ?" 

Tần Duy sững sờ, hỏi. 

"Chú nói sẽ bảo vệ em, không để em gả cho Hồ Thiên Tỷ" 

Ánh mắt Dương Nhã Tinh nhìn Tần Duy tràn đầy sự mong chờ. 

Tần Duy cười, thì ra nha đầu này vẫn còn nhớ. 

"Vậy em có tin tôi không?" Tần Duy nhìn cô 

"Chú nói gì em cũng tin" 

Dương Nhã Tinh nói. 

"Ngây thơ như vậy không sợ tôi đem em đi bán sao? 

Tần Duy cạn lời. 

Thực ra, Tần Duy luôn cảm thấy bản thân anh rất tầm thường, căn bản không đáng để Dương Nhã Tinh thích anh như vậy. 

"Bán em, em cũng can tâm tình nguyện" 

Dương Nhã Tinh cười nói. 

Tần Duy "bó tay". 

"Chú, ba ngày sau, người nhà họ Hồ quay trở lại nhà em cầu thân, em nên làm thế nào mới tốt đây?" 

Khuôn mặt Dương Nhã Tinh trở nên ưu sầu. 

Tần Duy cau mày: "Nhanh vậy sao?" 

"Ừm, Tình hình bây giờ của nhà họ Dương chúng em rất căng thẳng, cần một lượng vốn lớn rót vào nếu không sẽ tán gia bại sản" 

"Ông nội với cha em cho rằng giờ chỉ có nhà họ Hồ mới cứu được nhà em thôi thế nên vội vã muốn gả em đi, chỉ có như vậy nhà họ Hồ mới đầu tư cho nhà họ Dương" 

Dương Nhã Tinh kể lại mọi chuyện một cách nhanh chóng. 

Tần Duy cau mày suy nghĩ. 

Anh không ngờ rằng nhà họ Dương lại hành động nhanh như vậy. 

"Nhã Tinh, em có thể dẫn anh tới gặp ông nội em được không?" 

Tần Duy đột nhiên nói. 

"Gặp ông nội em, chú muốn đi thuyết phục ông sao? Chú à, điều này là không thể, chú không thuyết phục được ông nội em đâu. 

Dương Nhã Tinh lắc đầu. 

"Anh cũng không phải là đi thuyết phục ông ấy, chỉ là muốn gặp bàn chút chuyện." 

Tần Duy nói. 

Dương Nhã Tinh cuối cùng cũng gật đầu: "Vậy cũng được, giờ em đưa chú đi" 

"Ùm." 

Tần Duy gật đầu. 

Rất nhanh, hai người đã tới nhà họ Dương. 

Vừa vào, Dương Nhã Tinh đã nhìn thấy cha Dương Thành Minh và mẹ Trần Thanh Liên. 

Nhìn thấy Tần Duy và Dương Nhã Tinh đi với nhau. 

Sắc mặt hai người lập tức trở nên u ám. 

"Tần Duy, sao lại là cậu, cậu đến nhà họ Dương làm gì!!" 

"Không phải lần trước tôi đã cảnh cáo cậu rồi sao? Cậu tránh xa Nhã Tinh ra một chút." 

"Đem lời tôi nói như gió thổi qua tai đúng không, thực sự cậu cho rằng nhà họ Dương chúng tôi không dám làm gì cậu sao?" 

Dương Thành Minh nói vô cùng khó nghe. 

Nghe lời này, sắc mặt Tần Duy trở nên u ám. 

Dương Nhã Tinh không hài lòng nói: "Cha, cha đang nói gì vậy? Ngài Tần đã chữa khỏi bệnh cho ông nội, tại sao anh ấy lại không thể đến chứ?" 

"Dương Nhã Tinh, con im miệng ngay cho cha, con coi lời ta nói hôm qua đều là không khí sao?" 

"Chỉ vài ngày nữa con đã đính hôn với nhà họ Hồ rồi, giờ con còn đi cùng với tên Tần Duy này! 

"Con có ý gì vậy hả? Muốn làm ta tức chết sao!" 

Dương Thành Minh tức giận, mắng Dương Nhã Tinh. 

eyJpdiI6ImRkbWRJM2ZlUTJLRGM4SmIwTkdtTWc9PSIsInZhbHVlIjoiNjc1Q0JpM0NodFpTZFhVM3lCNHlTVHlsbGs5Z1ZHZTh0a09sWlppZDZIOGdCa3lBaitCRkJUS0FqVUFCYjIxYkFhRFBhQWVMeWpGMVRFeUIzK1hSUFQzRG9oMDFMck15b2ZNc2txa2FsTkNpNEVJdDdZWUVKRG9naUZUTEZTRVhCYzZ1VHBcL1NuSlRwV1NIVXFackoxWjlmS0tkTzJSQmkybk9menNkbm1DR3NiU01UWGlGanptbFhTajV0R1FVWUVcL29jT0tKdFJHNHBNUHhpWXF5M0MxR1J0ZkFOTEZaSGt0NlE5dTJidXprYm9jOFZmaE56OHpLTHpcLzlRdTg2UzdkcUpHSHlcL01aWUwrTFBwVVZlQncxeFNTbENlQVY1emhCR3gxSFNxTmh0MDVOckNcL1ROZ0RYbDI3WkEzQytKd2ZSNmRaWmtSYWNDeHlNSkt4dnQra0xURXRlN2RTQUM2bG80RlV5aVlvOU9NdUU5N2pYbU8yMkFrRjJpdStPZWEyalRmdXhcL2M3RlpSMUptTjY0Tm1MditGRmkwejlvbTFKbHdrVGVRekpqUG5OUDFWSFdzam9mZTlcL2hTZnFZK21PdlhXWERRRkhrcm1kY2xTTGlRaU1FTjRybTNLRGJxK1wvSmxrRUV6MkVQUkJPZmxiSzlGSnNlTnBXbmVHc2ZaekdBdW51UmV3ZEMzWTJQT2FiS3pCVVE9PSIsIm1hYyI6IjQ0MDEzNzY2ZDNhZWFjNGUyOTY1M2RkNGUzMTllMjYwNTM1ZTFmYzNiNjVmOWUwYjkyNGUyNGQ3NTkwYjliOGIifQ==
eyJpdiI6IkJhSDI5ZkF0Z0NwaGFTSkExYVFlUHc9PSIsInZhbHVlIjoiTXA3enUzMDRsQ2JOZWxUQ0ZZUTkwSzljWUlYanFaVkRuTWpzeWJ2NzRYOHRjQ2NtMkRwWGxHeEVCa2Y1TkJyMVYwZUJFRGk0WDBXUktOUE4yUTdjWmphdHRmZGVYcVA2ZU5yYU9TVEJhRjczcU5qd3psSGFJV0JwKzkxTm1oemt1QnExY2RjaDdWcFd6ekVsemxjdjFHR0xkN25kbEl4TlFyOEhHbTh5anhtRFpKQ0ZjcFwvbjZFUWJEVTdSUUViZXVnalRNdTd4RFhJeGgwTG5DaEpyUmpBRWc3TU9ESmNycjZ0V2tiYVI1VUU0ZzFCMG5taE92SDB0aXErN1krUDk2ajh3eDNcL1RaRXBLZGRWM2tldTcxT2V5ampyc1pDSDRoOUNyNW9LblFhUGN6Qkg5Znk2eHFBaVhoYTlVT1JrYUorSXRFNGN3Q0dDbmJQUzZmSVN5SUE9PSIsIm1hYyI6IjE5MTYwMGM2NDY0MDkxODNlMDU1YjE2MjYyZThjMjlmMjMyYjdmMzZiNTA0OGNjODQyMDJhZmI2NjkzMTkxY2QifQ==

"Con gái tôi sắp đính hôn với con trai nhà họ Hồ rồi! Nó sẽ được gả vào gia đình hào môn, sẽ trở thành thiếu phu nhân nhà hào môn đó!" "Còn kẻ vô dụng như cậu, đã định là giỏ trúc múc nước nước cũng bằng không "

Ads
';
Advertisement