Tần Duy hơi bất ngờ, anh không nghĩ tới tập đoàn Tứ Hải là do cha anh vì anh mà sáng lập nên.
Từ góc độ này có thể thấy ông ta cũng không phải không quan tâm đứa con trai rẻ tiền của mình.
"Tôi thật sự tò mò, tại sao suốt nhiều năm rồi, ông ta chưa từng nhận tôi mà vì tôi lại làm nhiều điều như thế?"
Tần Duy hỏi.
"Thật xin lỗi, về vấn đề này tôi không thể cho cậu một câu trả lời được, bởi vì có rất nhiều chuyện ngay cả bản thân tôi cũng không rõ.
"Tóm lại, nguyên soái ra lệnh cho tôi phụ tá cho cậu, bất luận cậu muốn phát triển theo hướng nào, nhiệm vụ của tôi và Thương Lang là ở một bên trợ giúp cậu!"
Trần Tứ Hải nói.
Tần Duy trầm ngâm một lúc, sau đó hỏi: "Tôi có thể tiếp quản thương hội Tứ Hải, nhưng sẽ không can thiệp cụ thể vào các công việc, như vậy có được không?" Trần Tứ Hải cười nói: "Tất nhiên là được, mấy việc rườm rà của công ty cậu cứ giao cho tôi xử lý, cậu chỉ cần nắm cổ phần là được."
"Ở thương hội Tứ Hải, cậu là người nắm giữ cổ phần nhiều nhất, cũng là người có quyền quyết định tuyệt đối.
Nghe vậy, Tần Duy gật đầu.
"Vậy tôi có thể sử dụng vốn của thương hội Tứ Hải để tiến hành đầu tư cho người khác được không?" Tần Duy hỏi.
Đối với việc kinh doanh thương mại, anh cũng không am hiểu lắm.
Đột nhiên phát hiện bản thân có một công ty to như vậy, không biết nên làm gì bây giờ.
Nhưng cũng may là không cần anh phải đích thân nhúng tay vào cai quản.
"Công ty đều là của cậu, cậu muốn làm gì cũng được"
Trần Tứ Hải nói.
Tần Duy gật đầu: "Được, sau này khi tôi quyết định làm gì, tôi sẽ liên lạc với anh"
Trần Tứ Hải gật đầu: "Vâng, tôi sẽ phục tùng tất cả mệnh lệnh từ cậu"
Trần Tứ hải đứng lên, nét mặt tỏ vẻ cung kính.
Thấy vậy Tần Duy có một chút mất tự nhiên, xem ra, thái độ kính cẩn của Trần Tứ Hải hẳn là vì người cha vĩ đại của anh.
Từ đáy lòng, Tần Duy không hề muốn những gì mà anh có được là vì có sự giúp đỡ của ông ta.
"Tôi cũng hiểu kha khá chuyện rồi, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi rời đi trước"
Tần Duy đứng lên, chuẩn bị rời đi.
"Tôi tiễn cậu"
Trần Tứ Hải liền vội vàng nói.
"Không cần phiền như vậy đâu."
Tần Duy từ chối.
Nói xong, anh rời khỏi văn phòng.
Đi dọc hành lang bên ngoài.
Nói thật, trong lòng Tần Duy không khỏi có chút kích động.
Trước đây, anh là một người nghèo khổ không một xu dính túi, bỗng nhiên lại sở hữu một công ty lớn.
Cứ như là mơ vậy.
Mặc dù là anh đang dựa vào ánh hào quang của cha, nhưng cho dù nói thế nào, điều đó cũng đã mang đến sự thay đổi rất lớn trong tâm lý của anh.
Giống như một tay cờ bạc mua vé số và trở nên giàu có chỉ sau một đêm.
Nhưng vừa đi chưa được bao lâu, anh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đi về phía mình.
Người này không ai khác chính là người em họ Tần Phú Quý.
Tân Phú Quý ngẩng đầu một cách cao ngạo.
Dù sao cũng mới thăng chức, nét mặt có chút lâng lâng.
Đang đi hắn chợt nhìn thấy Tần Duy.
Hắn không khỏi kinh ngạc còn tưởng bản thân nhìn lầm rồi.
"Ô, đây không phải là anh họ của tôi sao? Anh đang làm gì ở đây vậy?"
Tần Phú Quý nhìn Tần Duy, sắc mặt có chút không tự nhiên.
Dù sao ở bữa tiệc thăng chức trưa nay cũng vì không vui mà giải tán.
"Tôi tới gặp bạn
Nhìn thấy Tần Phú Quý, sắc mặt Tần Duy cũng trở nên khó coi, cả nhà tên khốn này đều là một lũ nịnh bợ.
Không ít lần châm chọc cả nhà bọn họ.
"Bạn? Mới có, anh mà cũng có bạn sao?"
"Đùa cái gì thế, đây là khu văn phòng cấp cao của công ty. Anh mà có bạn bè làm việc ở đây sao? Anh đùa em à?"
"Tần Duy, đều là người quen cả, anh cũng không cần phải giả bộ trước mặt em làm gì."
Tần Duy có chút sửng sốt, hỏi: "Tôi giả bộ cái gì?"
"Ha, anh giả bộ cái gì anh còn không biết sao? Không phải anh đến thương hội Tứ Hải tìm việc sao? Có chuyện gì vậy, anh có hứng thú với công việc dọn dẹp à? Tần Duy, dù sao chúng ta cũng là họ hàng, chỉ cần anh cầu xin em, em hứa sẽ cho anh công việc này"
Tần Phú Quý cười mỉa mai.
Sắc mặt Tần Duy tỏ ra kỳ lạ, tên Tân Phú Quý này mẹ kiếp suy diễn giỏi thật.
"Cậu nghĩ nhiều rồi" Tần Duy mỉm cười.
"Haha, anh vẫn còn giả bộ đúng không, anh đừng tưởng bọn em tin anh giàu có rồi?"
"Đúng vậy, hôm nay có một đoàn xe Rolls-Royce đến đón anh, nhưng đừng tưởng rằng chúng em không biết tình hình, những người đón anh chẳng phải là do đại tiểu thư nhà họ Dương phái đến diễn cùng anh sao"
"Đều là người thân thích cả, lai lịch của anh ai mà không biết chứ."
Tần Phú Quý cười nhạt.
Nghe lời này, sắc mặt Tần Duy càng trở nên kỳ dị.
Anh không ngờ đến chuyện này Tần Phú Quý cũng có thể suy diễn được.
"Trong đầu của cậu toàn bã đậu sao? Tôi nghĩ với đầu óc của cậu mà không làm đạo diễn thì thật quá phí.
Tần Duy cười lạnh lùng.
Vẻ mặt Tần Phú Quý mất kiên nhẫn: "Tần Duy, anh vẫn còn giả vờ giả vịt gì chứ? Anh có dám nói anh không phải đến xin chân quét dọn không?"
Tần Duy lộ ra một nụ cười giễu cợt: "Tôi nói tôi tới đây làm ông chủ, cậu có tin không?"
"Anh nói cái gì?"
Tân Phú Quý kinh ngạc.
"Tôi nói là tôi đến thương hội Tứ Hải để làm ông chủ của cậu!"
Tần Duy nói to.
Tần Phú Quý giờ mới nghe rõ ràng.
Sau đó hắn cười lớn: "Haha, Tần Duy, em thấy anh càng ngày càng giống kẻ tâm thần rồi đấy!
"Em khuyên anh tốt nhất là nên đi viện chữa trị đi, nếu không bệnh tình càng nghiêm trọng, không cứu chữa nổi đâu"
11
"Cậu không tin?"
Tần Duy nhìn chằm chằm vào Tần Phú Quý.
"Anh coi em là kẻ ngốc sao? Anh cảm thấy em sẽ tin anh sao?"
Tần Phú Quý châm biếm.
"Vậy cậu có tin, chỉ cần một cú điện thoại của tôi, câu sẽ bị sa thải không?" Tần Duy lộ ra nụ cười lạnh lùng.
"Anh nói cái gì? Sa thải em?"
Tần Phú Quý lại một lần nữa cười lớn: "Tần Duy, Không cần phải xác nhận nữa, anh đúng là kẻ tâm thần rồi. Hơn nữa lại còn mắc bệnh thần kinh nghiêm trọng!" "Mẹ nó! Đã mắc bệnh ảo tưởng sao không so với Bill Gates luôn đi?"
Tần Phú Quý nghe những lời của Tần Duy thấy thật hoang đường.
Tần Duy cười mỉa.
Anh rút điện thoại ra gọi một cuộc.
Rất nhanh, đầu bên kia đã bắt máy.
Trong văn phòng tổng giám đốc, Trần Tứ Hải có chút nghi hoặc.
Thiếu gia không phải vừa rời đi sao? Sao lại gọi điện cho mình vậy.
"Thiếu gia, có chuyện gì vậy?"
Trần Tứ Hải hỏi.
"Trong công ty có phải có một người là giám đốc Tần Phú Quý phải không? Người này nhân phẩm không đoàng hoàng, đuổi việc cậu ta đi."
Tần Duy nói.
"Được, tôi lập tức sắp xếp"
Trần Tứ Hải không truy hỏi nguyên nhân, sau khi tắt máy liền gọi tới trưởng phòng bộ phận nhân sự.
Thấy Tần Duy cúp điện thoại, Tân Phú Quý cười ra nước mắt.
"Tần Duy, anh thực sự điên rồi!"
"Vốn dĩ anh cầu xin em một tiếng, em còn giữ cho anh chân dọn dẹp"
"Nhưng anh thực sự làm em thất vọng!"
"Mau cút đi cho em, đừng để em gọi bảo vệ đuổi anh đi!"
"Tần Phú Quý! Cậu bị sa thải!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất