"Những người này xuống xe, hình như đi từ nhà hàng phía bên này qua, nhìn dáng vẻ, có lẽ đang chờ đón một người nào đó"
Vẻ mặt Triệu Đóa Đóa bừng sáng, kích động nói.
Dù sao không phải ai cũng có thể tùy ý thấy được cảnh tượng này.
"Chẳng lẽ trong nhà hàng này còn có nhân vật quan trọng nào đang dùng bữa sao?"
Tần Phú Quý đầy kinh ngạc.
Chỉ nhìn thấy những người đàn ông mặc đồ đen đứng chỉnh tề trước cửa nhà hàng, như đang chờ đợi điều gì?
"Mẹ, người đón chúng ta tới rồi, chúng ta đi thôi!"
Tần Duy đứng lên nói với Lý Cẩm Mạt.
Lời này vừa thốt ra sắc mặt của tất cả mọi người liền thay đổi.
Chẳng lẽ những người này tới đây để đón Tần Duy sao?
Nhưng làm sao có thể chứ?
Tân Phú Quý là người đầu tiên tỏ vẻ không tin tưởng, châm biếm nói: "Tần Duy, anh thật là biết giả bộ"
"Anh nói rằng đội xe Rolls-Royces này đến đón anh sao?"
"Anh đang nằm mơ giữa ban ngày à, vẫn chưa tỉnh ngủ sao?"
Tần Đại Lực cười khẩy: "Cẩm Mạt, tôi nghĩ con trai cô mắc bệnh ảo tưởng rồi, rảnh rỗi đưa nó đi khám đi!" Không một ai ở đây tin lời Tần Duy nói.
Dù sao, Tần Duy là người như thế nào? Trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Một thằng con rể vừa bị đuổi ra khỏi nhà họ Lâm làm sao có được vinh dự như vậy?
Đùa gì thế chứ?
Tần Duy mỉm cười, không thèm để ý đến những người này.
Mà hướng về phía Lý Cẩm Mạt nói: "Mẹ, chúng ta đi thôi."
Nói xong liền dẫn Lý Cẩm Mạt đi ra cửa.
Sau khi đám người áo đen thấy Tần Duy đi tới.
Mọi người đều tỏ ra vô cùng cung kính, cúi đầu nói: "Chào thiếu gia!"
Tất cả mọi động tác đều đồng nhất, khí thế hừng hực.
Vẻ mặt Tần Duy tỏ ra thờ ơ, anh biết nhất định những người này là do Trần Tứ Hải phái tới đón anh.
Lý Cẩm Mạt giật mình.
Lúc nãy, cô còn tưởng con trai mình thực sự bị ảo tưởng.
Không ngờ những người này thực sự là tới tiếp đón con trai mình!
Chẳng phải thật khó tin sao?
Dưới sự dẫn đường của một người áo đen, Tần Duy dẫn Lý Cẩm Mạt đi vào một chiếc Rolls Royce.
Trước cái nhìn ngơ ngác của mọi người, bọn họ rời đi...
Toàn bộ người trong phòng ăn trố mắt kinh ngạc.
Thời gian lúc này dường như ngưng đọng lại.
"Cái này... cái quái gì thế, mình đang nằm mơ à?" Tần Phú Quý tỏ ra bối rối và tự nhéo mình thật mạnh.
Không chỉ anh ta mà tất cả những người nhà họ Vương khác đều không dám tin vào sự thật!
Nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì có đánh chết họ, họ cũng không tin!
Một tên phế vật!
Mà cũng có được vinh dự như vậy sao!
"Anh hai, chuyện gì vậy, những chiếc xe kia thực sự là tới đón Tần Duy sao?"
Tần Kim Phượng sững sờ hỏi.
Tần Đại Lực mặt ngơ ngác nói: "Anh cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra?"
"Không! Không thể, chuyện này hẳn là còn điều gì đó mà chúng ta không biết? Chuyện này chắc chắn có vấn đề!"
Tần Đại Lực không muốn tin, lạnh lùng nói
Lúc này, Triệu Đóa Đóa vốn im lặng nãy giờ lại rút điện thoại ra.
"Tôi biết rồi, mấy ngày trước tôi có đọc được tin tức về việc Tần Duy đang quen thiên kim đại tiểu thư nhà họ Dương là Dương Nhã Tinh"
"Mọi người nói xem những người tới đón Tần Duy liệu có phải là người nhà họ Dương không?"
Triệu Đóa Đóa nói.
Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người chợt bừng tỉnh.
"Tin tức này tôi cũng đã từng xem qua, không ngờ rằng tên Tần Duy đó lại chính là tên phế vật trong gia tộc chúng ta!"
"Tên hèn nhát đó vừa bị nhà họ Lâm đuổi đi giờ lại thò chân vào nhà họ Dương, quả đúng là tên trai bao!"
Tần Phú Quý đầy khinh thường nói.
"Hơn nữa tôi còn nghe tin đồn là Tần Duy thực ra không phải là bạn trai của Dương Nhã Tinh, chẳng qua là vì cô ta muốn tránh né vụ liên hôn với nhà họ Hồ nên mới tìm tới Tần Duy!"
"Nói thẳng ra, Tần Duy chỉ là bia đỡ đạn mà thôi, chờ đến lúc hắn không còn giá trị lợi dụng nữa nhà họ Dương cũng sẽ đá hắn thôi!"
Tần Phú Quý cười mỉa.
Nghe xong mọi người đều ngờ ngợ ra.
Thì ra là như vậy!
Việc vừa rồi thực sự làm bọn họ giật mình bởi vì thấy Tần Duy phát đạt như vậy!
Bây giờ xem ra là họ nghĩ nhiều rồi.
"Hừ, tên phế vật này mà phát đạt thì Tần Đại Lực ta đây sớm trở thành tỷ phú rồi!"
Tần Đại Lực lạnh giọng nói.
Điệu bộ của bọn họ quả đúng như câu nói
Con người mà, không vừa mắt nhất là khi thấy người khác tốt hơn mình!
Càng không vừa mắt khi thấy người ngày xưa kém cỏi hơn mình giờ lại vượt xa!
"Con trai, ăn cơm xong con còn phải đi làm, con vừa mới thăng chức, cũng không nên tới muộn"
Tần Đại Lực hướng về phía con trai và nói.
"Vâng cha, con biết rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, ăn cơm xong con sẽ về thương hội Tứ Hải làm việc!"
Tần Duy cùng với Lý Cẩm Mạt ngồi hàng ghế phía sau xe.
"Ngài Tần, chúng tôi là người của hội trưởng Trần phái tới đón anh"
Tài xế cung kính nói với Tần Duy.
"Ừm, đến Hoa Viên Hà Bạn trước, đưa mẹ tôi về nhà"
Tần Duy nói.
Rất nhanh, đoàn xe đã tới cổng Hoa Viên Hà Bạn.
Lý Cẩm Mạt xuống xe.
"Bây giờ đi tới thương hội Tứ Hải, tôi muốn gặp hội trưởng Trần của các người.
Tần Duy nói.
"Dạ ngài Tần"
Không lâu sau, Tần Duy đã tới thương hội Tứ Hải.
Đứng trước tòa nhà thương mại nguy nga hoành tráng này, Tần Duy không khỏi sửng sốt.
Cả tòa nhà này đều là văn phòng làm việc của thương hội Tứ Hải!
Quả là hào nhoáng mà.
Đứng ở dưới chân toà nhà, Tần Duy cảm thấy bản thân mình không khác gì con kiến.
"Vương thiếu gia, hội trưởng Trần đang chờ anh, mời anh đi theo tôi."
"Được."
Tần Duy gật đầu.
Anh vào thang máy đi lên tầng bốn mươi bảy.
Khu văn phòng cao nhất của thương hội Tứ Hải.
Dưới sự dẫn đường của nhân viên, anh đi tới văn phòng của Trần Tứ Hải.
Tần Duy đi vào.
Trần Tứ Hải ngồi trên ghế sofa, nhìn thấy Tần Duy, ông ta lập tức đứng dậy.
"Cậu ra ngoài trước đi"
Ông ta phất tay ra hiệu cho nhân viên dẫn đường lúc nãy rời khỏi phòng làm việc.
Cả khu văn phòng to lớn chỉ còn lại mỗi Tần Duy và Trần Tứ Hải,
Trần Tứ Hải bước đến, nhìn Tần Duy với ánh mắt ấm áp, đôi mắt lấp lánh.
Như nhìn thấy nguyên soái, ông ta không khỏi có chút kích động.
"Duy nhi, cuối cùng thì cậu cũng tới gặp tôi"
Trần Tứ Hải nhìn Tần Duy, nói
"Hội trưởng Trần.."
Tần Duy còn chưa nói hết câu, Trần Tứ Hải liền nói: "Tôi cũng không lớn hơn cậu bao nhiêu, cậu gọi tôi một tiếng anh Trần đi"
"Được, anh Trần"
Tần Duy gật đầu kêu một tiếng.
"Ngồi đi, uống cà phê hay uống trà?"
Trần Tứ Hải bảo Tần Duy ngồi xuống.
"Sao cũng được"
Trần Tứ Hải mang một ly trà tới.
Sau đó ông ta cũng ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: "Duy, cậu đã quyết định tiếp quản thương hội Tứ Hải rồi sao?
"Nếu tôi tiếp quản, anh tính làm gì?" Tần Duy hỏi.
"Đã đến lúc cậu nên nhìn... nhìn thấy một chân trời mới rồi!" "Con trai của nguyên soái chắc chắn là người giỏi nhất!" "Duy nhi, cậu chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất