Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Nghe thấy những người này nói chuyện, trong lòng Tần Duy chỉ cảm thấy buồn cười lạ thường. 

Bên cạnh mỗi người luôn có những người thân thích như vậy. 

Luôn lấy lời hay ý đẹp là vì tốt cho người khác, đứng nói chuyện không đau lưng mà. 

Khi bạn vinh quang, họ nịnh hót, sắc mặt ân cần. 

Khi bạn nghèo túng, họ bỏ đá xuống giếng sau lưng, âm dương quái khí. 

Mà ở trước mặt bạn, chỉ biết ngoài miệng nói hết thảy là đều vì tốt cho bạn, nhưng sau lưng lại không muốn thấy bạn sống tốt chút nào! 

Trong mắt Tần Duy, Tần Mạnh Đinh, Tần Tịch Lan bọn họ chính là loại người này. 

Nếu như bọn họ thật sự là vì tốt cho anh sẽ không ngay cả khi mẹ anh Lý Lục Loan đang bệnh nặng cũng không đi thăm lấy một lần. 

Lại càng không ở thời điểm Tân Duy tuyệt vọng với tiền thuốc men, chỉ gom góp ra mười mấy triệu đồng. 

Đây là điển hình của trước một mặt, sau lưng một mặt. 

Nhìn thấy hai người Tần Duy cùng Lý Lục Loan tức giận. 

Tần Mạnh Đinh cùng Tân Tịch Lan ngược lại châm chọc cười lạnh. 

"Lục Loan, các cô làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì. 

Hôm nay con trai tôi được thăng chức, nể mặt tình cảm thân thích của chúng ta, tôi mới mời hai người đến ăn cơm. 

"Thấy con trai cô không đi làm, tôi bảo con trai tôi giới thiệu công việc cho nó!" 

"Mà các cô lại chê cái này chê cái kia, tôi khuyên các cô đừng nâng vị trí của mình lên quá cao." 

Tần Mạnh Đinh trầm giọng nói. 

Lý Lục Loan trầm giọng nói: "Anh hai à, nói thì chúng ta ai cũng nói được, chư vị có ý gì trong lòng tôi biết rõ ràng, không phải các người đang khi dễ hai mẹ con chúng tôi sao?" 

"Lý Lục Loan tôi tuy nghèo, nhưng những năm gần đây có từng mượn qua một đồng xu các người chưa?" 

"Có từng ăn miếng cơm nào của nhà mấy người chưa?" 

"Các người há mồm ngậm miệng con rể tới ở rể, giới thiệu công việc vệ sinh cho con trai tôi, giáo huấn con trai tôi!" 

"Tôi nói cho các người biết!" 

"Các người còn không có tư cách này!" 

Lý Lục Loan cũng không phải thiện nam tín nữ, nếu bà dễ bị bắt nạt như vậy, cũng sẽ không nuôi được Tần Duy lớn tới chừng này. 

Người khác đều khi dễ lên trên đầu mình, còn sợ cái gì nữa? 

Lời này vừa dứt, những người ở đây đều mang sắc mặt khó coi. 

"Lý Lục Loan, lời này của cô có ý gì?" 

"Chẳng lẽ chúng tôi nói sai sao? Tần Duy không phải là người ở rể sao?" 

"Không phải nó ở nhà thất nghiệp sao?" 

Tần Mạnh Đinh trầm giọng nói. 

"Đúng vậy, con rể ở nhà thì con rể ở nhà thôi, còn bị người ta đuổi ra ngoài, đã vô năng như vậy rồi mà còn có gì không thể để cho người khác nói chứ?" 

"Nếu nó có cốt khí như thế, tại sao phải đi đến nhà người ta ở rể như vậy?" 

"Còn không phải nhìn thấy nhà họ Lâm có tiền có thế, muốn tới nịnh bợ người ta sao? Hiện tại gà bay trứng vỡ, thẹn quá hóa giận rải tức giận lên trên người chúng tôi, cô còn không biết thẹn sao?" 

Vẻ mặt Tần Tịch Lan châm chọc cười lạnh. 

"Cô! Cô câm miệng đi!" 

Lý Lục Loan tức giận đến mức ngực phập phồng không yên, người khác nói bà thì được, nhưng bà nhất quyết không cho phép người khác nói con trai bà! 

"Tại sao tôi phải ngậm miệng, miệng mọc trên người tôi, tôi muốn nói thì nói đó" 

Tần Tịch Lan cười lạnh không ngừng. 

"Thím à, không phải cháu nói thím chứ, thím quá nuông chiều Tần Duy rồi, làm nhân viên vệ sinh thì đã sao? Một tháng mười lăm mười sáu triệu đó, kiếm tiền khó như vậy, có thể có tiền lương đã không tệ rồi." 

"Bây giờ tôi thăng chức mới có quyền hạn này, đổi lại là người khác, muốn vào cũng không vào được đâu!" 

Sau khi Tần Phúc Tài nói xong bèn cười lạnh Tần Duy nói: "Tần Duy, loại người ham ăn biếng làm như anh tôi gặp nhiều rồi" 

"Tiền nhiều kiếm không được, tiền ít không muốn kiếm, quanh đi quẩn lại, tôi thấy ấy hả, anh nhất định phải làm một tên phế vật cả đời này rồi!" 

Ánh mắt Tần Duy lạnh như băng, trầm giọng nói: "Tần Phúc Tài! Chuyện của tôi còn không tới phiên cậu quản!" 

"Ơ, còn tức giận cơ đấy, anh cho rằng tôi sợ anh sao?" 

"Tôi nói cho anh biết, tôi năm nay hai mươi bốn tuổi, có nhà có xe, tiền lương mỗi tháng hai ba trăm triệu, muốn sống cuộc sống thế nào thì sống thế ấy" 

"Mà anh chỉ là một tên ăn bám phế vật mà thôi, hiện tại nhà họ Lâm đã đá anh đi, tôi xem còn có ai nuôi anh được nữa!" 

Ánh mắt Tần Duy càng thêm rét lạnh. 

Anh nhìn chằm chằm vào mấy người bọn họ, đột nhiên phá lên cười châm biếm: "Nói trắng ra, không phải là các người thấy nhà chúng tôi không tiền không thế, cảm thấy chúng tôi dễ bắt nạt chứ gì, có phải bắt nạt một nhà này, các ngươi đặc biệt có cảm giác thành tựu không?" 

Tần Phúc Tài cười lạnh: "Anh cũng đừng tự cho là đúng, loại phế vật như anh, tôi căn bản không để vào mắt" 

"Vậy sao?" 

Tần Duy cười cười, không nói gì. 

Anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Trần Tứ Hải. 

Lần trước ở Tiên Cư Các anh có thêm số điện thoại của Trần Tứ Hải. 

Rất nhanh, điện thoại đã thông. 

Văn phòng chủ tịch thương hội Tứ Hải. 

Trần Tứ Hải nhìn thấy điện thoại của Tần Duy, sắc mặt nhất thời kích động. 

Ông cầm điện thoại lên bằng hai tay, vẻ mặt cung kính nói: "Tiểu thiếu gia, cậu gọi điện thoại cho tôi có chuyện gì sao?" 

"Bây giờ tôi đang ở khách sạn Tam Sinh, ông phái người tới đón tôi đi" 

Sau khi Tần Duy nói xong bèn cúp điện thoại. 

Nghe được lời này, tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt quái dị. 

Rất nhanh đã vang lên trận cười to. 

"Tần Duy, anh gọi điện thoại bảo ai tới đón anh thế?" 

"Cười chết tôi rồi, chẳng lẽ còn là tài xế của anh sao?" 

Tần Phúc Tài cười đến nước mắt cũng thiếu chút nữa chảy ra. 

Tần Mạnh Đinh cũng châm biếm nói: "Lý Lục Loan, tôi thấy con trai này của cô không kiếm được tiền, nhưng ra vẻ lại rất giỏi đó!" 

"Ha ha ha ha, cậu sẽ không gọi điện thoại cho tài xế taxi đấy chứ. 

"Còn cho người tới đón cậu, cậu cho rằng như vậy có thể khiến chúng tôi coi trọng cậu hơn sao?" 

"Trong mắt chúng tôi, ngược lại càng làm cho người ta khinh thường cậu thêm!" 

Tần Tịch Lan vẻ mặt khinh bỉ. 

Những người khác cũng đều nhao nhao như thế. 

Trong mắt bọn họ, Tần Duy thật sự là quá biết giả bộ. 

Ngay cả Lý Lục Loan cũng không rõ Tần Duy muốn làm gì. 

"Con trai, chúng ta đi thôi" 

Lý Lục Loan cảm thấy không cần thiết ở lại chỗ này, bà bèn lôi kéo Tần Duy muốn đi. 

Tần Duy cười lạnh: "Mẹ, bọn họ không phải giỏi lắm sao?" 

"Không phải rất thích nhìn trò cười của chúng ta sao?" 

"Được, để cho bọn họ nhìn đi, tốt nhất là nhìn cho đã!" 

"Nhưng mà.." 

Lý Lục Loan muốn nói gì đó nhưng vẫn nhịn xuống. 

Con trai ở hoa viên ven sông cũng có thể lấy được biệt thự lớn, chút chuyện này có gì không thể tin tưởng được chứ? 

"Tần Duy, cậu cứ tiếp tục giả bộ đi, tôi muốn xem cậu muốn giả bộ đến khi nào!" 

"Ở đây đều là thân thích, đến lúc đó bị vả mặt, xem cậu nên để mặt mũi ở đâu!" 

Vừa dứt lời! 

Ngoài cửa khách sạn bỗng nhiên vang lên tiếng nổ vang! 

Đây là tiếng nổ vang đặc biệt của những chiếc xe sang trọng. 

Quay lại nhìn. 

Chỉ thấy từng chiếc xe Rolls Royce màu đen dừng ở ven đường! 

Cửa xe mở ra, từng hàng đàn ông mặc trang phục màu đen, đeo kính râm từ trong xe đi ra! 

Thấy trận thế này. 

Đám người Tần Phúc Tài, Tần Mạnh Đinh Tần Tịch Lan ai nấy đều vô cùng khiếp sợ. 

"Trời ạ, đây đều là xe Rolls Royce! Mỗi một chiếc đều phải hơn ba mươi tỷ đấy!" 

Tần Phúc Tài khiếp sợ nói. 

"Hơn nữa đây còn là đoàn xe, thật hâm mộ quá đi mất! Có thể có được hàng người phô trương này, khẳng định là nhân vật tầm cỡ cực kỳ!" Triệu Đường Ân cũng đầy vẻ hâm mộ. 

eyJpdiI6IlJZbWQ2cEFycDRpOTRsc2tZUnJUcFE9PSIsInZhbHVlIjoibDBybGtwSHo1OGZ6NUlrbmJDUDhcL0w2cTd5cE9QalhsT0sxdUpDWU5HSVpPTFQ2T05jRFwvdzF4UGlrcitxNzNhRU5oVGd3UGNGcUhKSktVYlU0a0lDcldWUmZCZzhibXkrYWVqeGNPQTNsYng0OGVYeFY3UFY5WGpNU2l4a0FOaWZ2enRnQU1mVElMbVhHM0R5T2xEejllcFwvR1lsRW1RcXJMamQ0SWE3R0JCOUlBdkxoXC8xMkQzZHZUK0FFS0k3clNjRkZDclI2bmphdHB0Vk5kXC9HaTBcL1dUdUIxRUUxQkM5V3ZRQlVFdm5VSzdsbjFSM2lPNHJJTHFuaW1UalB5YU4xQU4yRnlQSDFjU1ZBSnpLTzRKaFwvdGlhTFBhQVNcLzNzcFNtMFdrVzBBVEM1dXI0UVRUXC9hWVpZb1FiRzhqaUdmdUFQbnpXYnVwNkZyNzZjRGNPWDNuQ2c0SGY0dlRKd3RPT2d4UlNQQU9waUxFRWE4a25vS1FGTXRZc2JcL2FYZWRPUkRmaDRaUlpjM0Jva25XMjlVQ1pSVHYzTzIrcm9zRkQxbldUcUxOVUx6VG4rV1lSVEFjVEpmYkM3OGlKUlk2WWdrTVc3ZDdCZHVBcEU3K0dnaE92aGIxYmtwYXFcL1hSeitNdDdDbG5aXC9uZ0VORFQxS2FBVFc2b2J5bnFSbEt1ekVwQk4wQUxCNytNb29ISFRiTTZhWWhuMWZPWlBLZGRYcnZDTWNHU04yNUNBRVkxYnd0bkpWQzhtQzBBMEhXek1sMkF5U3QrMXlCdUhRTG5ieEJvdz09IiwibWFjIjoiNDA0NDI2OGFhM2NiODVhMzhlNTBmNDhjZmUwN2YwYTQwNWYzYTQxMjEzNjEzNDA0MGMwZDQzYWZkOGQ2M2Y2YyJ9
eyJpdiI6Ik1SZVwveFRrODk1ekcxekJHNElZOTV3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IktleEJCRzFtaXg0V0Z1Y2l2T3I3N25aUkR5Vlh2TnJuZWlIZWdNTEc2TzVQbHZDTTRyUjFMaE9IdmlIUllxWXV6eWN3VXArbUhqY1pJUmVzcWpUU0F1ZFhMQUJXbjM1YjlnXC8xckFZandXUkk1dnRBdW1nTE5tM1p0c2JkaWlLR2RpNzFGUkNlUWNzTFBndnBIZHhNM1pDTk1OMmthZ0pmc0ZxdXZycWxiR2c9IiwibWFjIjoiZWM0YjM3NzRlZmViNWE4YWJhZjU4MWI3Nzc4ZDZlNzBhYTE5ZjY4YzhiZTgwZjNjOTE5ZGNkZGU3YTZiNTExMSJ9

Loại cuộc sống xa hoa này, cả đời này ông ta cũng không dám nghĩ tới.

Ads
';
Advertisement