Đô Thị: Y Võ Thiên Hạ - Tần Duy

 

Chỉ có thể khách sáo vài câu, rất nhanh đã chuyển đề tài sang nơi khác. 

Người trẻ tuổi nói chuyện với người trẻ tuổi, trưởng bối nói chuyện với trưởng bối! 

Về phần Tần Duy ngồi ở bên cạnh Lý Lục Loan không nói một lời, cúi đầu trầm mặc. 

Anh thật sự là không biết nên nói chuyện gì với những người này? 

Rất nhanh, đề tài của mọi người đã nhắc tới Tân Phúc Tài, con trai của Tần Mạnh Đinh. 

Đối với vị chú hai này, Tần Duy vẫn luôn rất xa lạ, gia cảnh một nhà bọn họ từ nhỏ đã ưu việt hơn nhà Tần Duy. 

Giai cấp khác nhau nên rất ít khi tiếp xúc. 

Tần Duy biết, từ trong xương tủy mà nói, vị chú hai này rất khinh thường bọn họ. 

"Anh hai, khoảng thời gian trước em mới nghe nói con trai anh làm việc ở thương hội Tứ Hải, sao bây giờ lại thăng chức nhanh như vậy?" 

Cô ba Tần Tịch Lan cười ha hả hỏi, giọng điệu tràn ngập nịnh nọt. 

"Ha ha, các cô cũng biết đấy, con tôi có bằng cấp cao, hơn nữa công tác năng lực mạnh, lãnh đạo công ty bèn đề bạt nó lên!" 

"Hiện tại đã đảm nhiệm quản lý bộ phận đầu tư ở thương hội Tứ Hải, cũng là quản lý trẻ tuổi nhất của thương hội Tứ Hải." 

Tần Mạnh Đinh nói tới đây, vẻ mặt tràn ngập tự hào. 

Lời này vừa dứt, vẻ mặt của mọi người đều tràn ngập hâm mộ. 

Quản lý thương hội Tứ Hải đã là chức vị rất đỉnh rồi. 

Phải biết rằng, người bình thường ngay cả tư cách đi vào nhậm chức cũng không có chớ nói chi đến chuyện kiêm chức quan trọng trên người. "Anh hai, anh sinh được một đứa con trai tốt đấy" 

Vẻ mặt cô ba tươi cười nịnh nọt nói. 

Những người khác cũng nâng ly nịnh hót. 

Một trận khen ngợi mãnh liệt với Tần Phúc Tài. 

Tần Phúc Tài đẩy đẩy kính, trong lòng lâng lâng tràn đầy kiêu ngạo. 

"Em ba, con gái em cũng không tệ, anh nhớ con bé vừa tốt nghiệp học viện điện ảnh, về sau không chừng còn là đại minh tinh nhà chúng ta đó" 

Chú hai Tần Mạnh Đinh cũng cười nói. 

"Đường Ân năm nay mới tốt nghiệp, qua vài năm nữa sẽ đến một công ty điện ảnh và truyền hình xin việc, cũng không biết có thể ký hợp đồng hay không. Anh hai, anh giao thiệp rộng, chuyện của Đường Ân còn phải làm phiền anh rồi" 

Tân Tịch Lan nói xong lại kính một ly rượu. 

Mà lúc này, Tần Phúc Tài cười nói: "Cô à, cháu có mấy người bạn làm việc trong công ty điện ảnh, đến lúc đó cháu sẽ hỏi giúp cô một chút. 

"Cảm ơn anh Phúc Tài." 

Vẻ mặt Triệu Đường Ân vui sướng, vội vàng kính rượu. 

Mấy người nói xong, đề tài bỗng nhiên nói đến trên người Tần Duy. 

"Lục Loan, nghe nói con trai cô ly hôn với Lâm Nguyệt Nguyệt của nhà họ Lâm rồi à?" 

Khóe miệng Tần Tịch Lan hàm chứa ý cười hỏi. 

Sắc mặt Lý Lục Loan có chút khó coi, gật gật đầu: "Mấy hôm trước đã ly hôn rồi" 

Tần Tịch Lan nói: "Lục Loan à, không phải tôi nói cô đâu, trước đó khi hai người kết hôn tôi đã nói với các cô rồi, tuy rằng nhà họ Lâm có tiền, nhưng dù thế nào cũng không thể tới cửa làm con rể của người ta được?" 

"Người ta có tiền, đó cũng là của người ta, con trai cô làm con rể cho người ta hai năm, cuối cùng có kiếm được nữa cắc từ nhà họ Lâm không?" 

"Cuối cùng không phải còn bị người ta đá một cước ra ngoài, tay không ra khỏi nhà, thanh danh bị hủy không nói, còn lãng phí thời gian nhiều năm vô ích." 

Lời nói của Tần Tịch Lan làm cho sắc mặt Lý Lục Loan càng thêm khó coi. 

Lời này không phải đang xát muối vào vết thương sao? 

Ngay cả Tần Duy nghe nói thế, sắc mặt cũng không khỏi âm trầm. 

Cái gì gọi là bị người ta đá một cước ra ngoài? 

Nói chuyện sao lại khó nghe như vậy? 

Nếu như không phải trưởng bối, Tần Duy đã sớm vung tay tát qua rồi. 

"Đúng vậy, mấy năm nay Tần Duy xem như lãng phí vô ích, một cắc cũng không kiếm được, ngược lại còn hủy hoại thanh danh của mình" 

Tần Mạnh Đinh cũng gật đầu nói. 

Lý Lục Loan lắc đầu nói: "Ôi chao, chuyện đã qua rồi, có nói gì đi nữa cũng đã muộn" 

"Đúng rồi, Lục Loan, nghe nói Tần Duy vì chữa bệnh cho cô mà đã bán căn nhà cũ hai người sống trước kia rồi, hiện tại các người ở nơi nào vậy?" 

"Nếu như không có chỗ ở, hiện tại tôi có một căn nhà cũ đang cho thuê, cho người khác còn không bằng cho các cô thuê, trước mắt các cô cũng tương đối khó khăn, tạm 

thời có thể bớt cho các cô năm sáu trăm đồng tiền thuê, một tháng cũng mới hơn sáu triệu đồng tiền thuê." 

Tần Mạnh Đinh nói. 

Lý Lục Loan không biết nên nói như thế nào, chẳng lẽ nói bọn họ hiện tại đang ở hoa viên ven sông sao? 

Cho dù có nói cũng không ai tin tưởng cả. 

"Hiện tại đã có chỗ ở, rộng rãi hơn so với trước kia, không cần làm phiền tới anh" 

Lý Lục Loan nói. 

Nghe được Lý Lục Loan nói như vậy, Tần Mạnh Đinh cũng không cưỡng cầu. 

Dù sao hơn sáu triệu đồng tiền thuê nhà, đối với một nhà Lý Lục Loan mà nói cũng là một khoản chi tiêu rất lớn, quả thật không nhất định có thể lấy ra được. 

"Tần Duy, hiện tại cậu đã ly hôn, nhà họ Lâm cũng sẽ không nuôi cậu nữa, về sau cậu phải dựa vào chính mình, hiểu chưa?" 

Tân Tịch Lan nói với Tần Duy, bộ dáng trưởng bối muốn tốt cho người khác. 

"Ừ, tôi biết rồi" 

Tần Duy khẽ gật đầu. 

"Tần Duy, gần đây cậu có tìm việc làm không?" Ánh mắt Tần Mạnh Đinh cũng nhìn về phía Tần Duy, tùy ý hỏi. 

"Không có" 

Tần Duy lắc đầu. 

"Nếu không thì thế này đi, tôi kêu con trai của tôi giới thiệu cho cậu vài công việc. Sau khi nói xong, ông ta nói với con trai Tần Phúc Tài của mình: "Con trai, hiện tại con đã thăng chức, ở công ty cũng có quyền lên tiếng, có không việc nào an nhà không sắp xếp cho Tần Duy vào làm đi?" 

Tần Phúc Tài kiêu căng nhìn Tần Duy một cái, nói tiếp: "Công việc chính thức là không có hy vọng, cần bằng cấp cao mới được, chẳng qua công ty chúng tôi trái lại đang thiếu mấy nhân viên vệ sinh, một tháng tiền lương có hơn mười tám triệu, cậu có muốn suy nghĩ một chút hay không" 

Lời này vừa nói, không chỉ sắc mặt Tần Duy khó coi, ngay cả Lý Lục Loan cũng nghe không nổi nữa. 

Thì ra ở trong mắt các người, con trai tôi cũng chỉ có thể làm công việc vệ sinh sao? 

"Quên đi, việc này tôi không làm được, anh cứ để người khác đi đi." 

Tần Duy dứt khoát lắc đầu. 

Anh không ngờ tới, lời này lại lập tức khiến sắc mặt Tần Mạnh Đinh không vui. 

"Tần Duy, con trai tôi có lòng tôi giới thiệu công việc cho cậu, thái độ của cậu còn không cảm kích à?" 

"Tôi nói cho cậu biết, một tháng mười tám triệu tiền lương đã không thấp rồi, hiện tại có rất nhiều sinh viên tiền lương cơ bản cũng mới hơn mười hai triệu đồng, cậu một 

không bằng cấp, hai không tay nghề, còn mắt cao hơn đỉnh đầu, ai cho cậu tự tin đó vậy?" 

Tần Mạnh Đinh không vui nói. 

"Đúng vậy, Tân Duy, tốt xấu gì cậu đã cũng hai mươi lăm hai sáu tuổi rồi, một không có tích góp, hai không có xe RV, cậu có gì tốt mà ghét bỏ công việc đó chứ? Có việc làm đã không tệ rồi, còn kén cá chọn canh, chẳng lẽ đã già đầu rồi mà con muốn ăn bám à?" 

Tần Tịch Lan cũng vẻ mặt bất mãn nói. 

Nghe những lời này, sắc mặt Lý Lục Loan càng thêm khó coi. 

"Chuyện của con trai tôi tự nó xử lý tốt, sẽ không làm phiền chư vị hao tâm tổn trí." 

Lý Lục Loan sắc mặt khó coi nói. 

"Lục Loan, lời này của cô sao có thể nói thế được? Chúng tôi nói như vậy cũng vì tốt muốn tốt cho nó thôi" 

"Đúng vậy, cô không thể coi lòng tốt của chúng tôi thành ác ý được." 

Sắc mặt Tần Mạnh Đinh cũng khó coi y hệt. 

"Chúng ta cũng xem cô là thân thích mới có thể nói như vậy, nếu đổi lại là người khác thì sẽ không nói với các cô loại lời này đâu" 

Tần Tịch Lan cũng nói. 

Nghe lời này, Tần Duy hoàn toàn nhịn không nổi nữa. 

eyJpdiI6InlSdG83RXlaNzdxM0xlNmxGcnViSmc9PSIsInZhbHVlIjoiNTluczBOQ0Q4WGR5V2p4SkluWDVFSEVwUUdIT3Vuc0pOc1wvV3ZcLzMyaWhQQkhWUWoxZjJhdnRcL1ZhQks5dFZUMUs5M1FoXC8rUnR5Kzd0aUJld1YwNjNjNUtpUDRRVlNNNVBDUVlYVGpWVitrPSIsIm1hYyI6ImNiNTFkN2NjODBkYTM0ZTc2YTFhYTRhZGZmMmQ1ZWQ0Njk5YzY1NjFmMzU2YmEzYjA1Y2M1YjgzNzY3YzM0OGQifQ==
eyJpdiI6IjJlYXo4aHVnazl4SHNlTTVqWnRxMWc9PSIsInZhbHVlIjoiMDU1NVVjN1FtMk82QlZRemxJMU5BSGh5aHYyNkduRExnTlpKb1NobmpzbGUzMzMrU1hMQzdHUXRWOXNMUWowM0ltZzZ2YkwwS05KeXlSZDBIT3V2YU1zczcwUDFOVXI2d3JZcFZCMHA0VlhjWEdncHBrRTJwbXlUZytCQm85ekkwSHluMVhLTjA2NVwvYVdZcHJnOXRER1crQ0pBZlY3UXQyQjYwQ0QxUXloeXhYbnk4OVwvYWRBbllPaXlaTnpHMGYiLCJtYWMiOiIyMjU3MmU3MjIxMTQwMDRkNWExY2VkMzUxMDEzNDg3YjUwZmJjOTgyZTgwNzA5M2E3MGE4ODkzYjQwNWFjMjdhIn0=

Sắc mặt anh xanh mét, anh đã nhẫn nại đến cùng cực rồi.

Ads
';
Advertisement