Hồ Thiên Tỷ mặt mũi dữ tợn, tức giận đến lồng ngực như sắp nổ tung.
Anh ta hét lên về phía Tần Duy: "Mày im miệng cho tao, chỉ là tên phế vật, dựa vào đâu để tranh với tao?" "Mày không đủ tư cách!"
"Nhã Tinh thích mày thì thế nào? Rồi cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ của tao!"
"Chỉ cần chúng tao luôn bên nhau, nhất định cô ấy sẽ yêu tao!"
"Còn mày, chỉ là con cóc ghẻ!"
Mặt Tần Duy bắt đầu khó chịu, anh ta dùng sức đẩy Hồ Thiên Tỷ ra.
Hồ Thiên Tỷ không đứng vững, rầm một tiếng, va vào cửa xe Porsche ở phía sau.
Đau đớn làm cho gương mặt của anh ta nhăn nhó, cửa xe cũng bị lõm xuống một vết lớn!
Tần Duy lạnh lùng đi tới chỗ Hồ Thiên Tỷ .
Vẻ mặt âm trầm nói: "Hồ Thiên Tỷ, con mẹ mày thôi nằm mơ giữa ban ngày đi."
"Hôm nay tao cũng nói luôn, sau này mày còn dám tới tìm tao làm phiền thì đừng trách tạo ác!"
Nói xong, ánh mắt Vướng Siêu lạnh xuống.
Giơ nắm đấm đập vào xe Porsche của Hồ Thiên Tỷ gây ra tiếng nổ lớn!
Rầm một tiếng!
Toàn bộ thân xe Porsche rung chuyển, chỗ vừa đấm vào xuất hiện một vết lõm lớn.
Thấy vậy, Hồ Thiên Tỷ sợ hãi!
Cú đấm này ít nhất cũng có sức mạnh ngàn cân!
Nếu đấm vào người anh ta, đầu anh ta có thể bị đập nát mất! "Tao hy vọng mày có thể nhớ kỹ những gì tao nói!"
Nói xong, Tần Duy quay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Tần Duy, vẻ mặt Hồ Thiên Tỷ ngày càng bực tức!
"Khốn nạn, tao muốn giết mày!"
"Tao thề phải giết chết mày!"
Hồ Thiên Tỷ phát điên, anh ta bị tên phế vật Tần Duy uy hiếp!
Anh ta thề bằng bất cứ giá nào cũng phải giết chết tên khốn này!
Sau khi mua được thức ăn, Tần Duy đi bộ về nhà.
Thật sự Tần Duy rất cảnh giác đối với Hồ Thiên Tỷ.
Kẻ này có tính gian xảo, có thù tất báo.
Tần Duy không sợ anh ta công khai tới, chỉ sợ anh ta lén lút dùng thủ đoạn.
Ngoài ra, thế lực của nhà họ Hồ ở Trung Hải rất lớn, ngay cả nhà họ Dương cũng phải nịnh bợ.
Có thể thấy, đây là một đối thủ mạnh như thế nào.
Buổi tối.
Sau khi ăn tối xong, Tần Duy tu luyện trong phòng.
Trong thời gian này, Tần Duy nhận thấy tiến độ tu luyện ngày càng chậm, cảnh giới càng cao thì càng mất nhiều thời gian.
Hơn nữa linh khí trong trời đất quá mỏng manh, đây là nguyên nhân chính dẫn đến cảnh giới tăng lên chậm lại.
Dựa vào kinh nghiệm những ngày qua, khu vực người ở càng thưa thớt thì linh khí càng dồi dào.
Có ý tưởng, Tần Duy ra khỏi biệt thự, đón xe đi tới công viên Nam Sơn.
Công viên Nam Sơn là công viên lớn nhất ở Trung Hải có diện tích hàng ngàn mẫu, cây cối tươi tốt, mặc dù là phát triển nhân tạo, nhưng không rõ ràng.
Đi sâu bên trong công viên, Tần Duy cảm nhận được linh khí ở đó rất nhiều.
Tần Duy ngồi khoanh chân tu luyện bên cạnh một cây đại thụ đến tận sáng sớm.
Rạng sáng, Tần Duy mở mắt, thở ra một hơi khí đục.
Quả nhiên, tu luyện ở đây một buổi tối nhanh gấp mấy lần so với ở nhà.
Tần Duy đứng lên chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa đi được vài bước thì nghe thấy từ xa truyền đến âm thanh.
Cách đó không xa.
Có ba người đang đứng.
Hai nam một nữ.
Một ông già, một người trung niên cùng với một cô gái.
Một tiếng hét vang lên theo sau đó là ầm một tiếng, một gây đại thụ gãy đổ xuống đất. "Ông nội, cú đấm của ông ngày càng lợi hại, một đấm có thể đánh đổ một cây đại thụ"
Trên mặt cô gái tràn đầy sùng bái.
Ông già cười, lắc đầu nói: "Ông còn chưa tính là cao thủ"
Thiếu nữ hỏi: "Thế cao thủ phải là như nào ông nội?"
Ông già suy nghĩ một chút, nói: "Cao thủ là có thể đánh người khác từ xa."
Vừa dứt lười, ông ta đột nhiên cảnh giác, cau mày: "Ai?"
Ánh mắt của thiếu nữ và người đàn ông trung niên đồng thời sắc lại như dao.
Tần Duy cười trừ một tiếng, từ rừng cây đi ra, nói: "Tôi chỉ là đi ngang qua, xin lỗi đã quấy rầy"
"Đi ngang qua?"
Thiếu nữ cau mày, ai lại xuất hiện sâu trong công viên lúc năm giờ sáng chứ?
"Tháp Sắt, bắt anh ta lại!"
Thiếu nữ quát lớn.
Người đàn ông trung niên phía sau với vẻ mặt lạnh lùng, sát khí tuôn ra.
Thân thể khổng lồ như một toà tháp hướng về Tần Duy ép tới!
Sóng khí cuộn trào, năng lượng gầm thét!
Đôi mắt Tần Duy nheo lại.
Không ngờ đối phương lại muốn đánh người khi chưa nói lời nào!
Anh nắm chặt nắm đấm.
Một luồng khí thế từ trên người anh tỏa ra, đôi mắt trở nên lạnh lùng.
Ở cách đó không xa, ông già cảm nhận được luồng khí thế thì bỗng biến đổi sắc mặt.
Chợt quát lên: "Tháp Sắt, dừng tay!"
Nhưng đã không kịp!
Nắm đấm của hai người chạm vào nhau gây ra một tiếng nổ.
Âm!
Trong rừng vang lên âm thanh của sự va chạm, làm kinh động cả đàn chim.
Răng rắc!
Tiếng gãy xương vang lên, vẻ mặt của người đàn ông gọi là Tháp Sắt trở nên đau đớn.
Ông ta cảm nhận được một luồng sức mạnh to lớn như bão lũ cuốn về phía ông ta, làm gãy cổ tay ông ta trong nháy mắt!
Phut!
Ông ta phun ra máu, bị bắn bay ngược lại, ngã mạnh trên nền đất!
Những thứ này nói thì dài, nhưng thực tế diễn ra thì nhanh như chớp.
Thiếu nữ thấy vậy, vẻ mặt thay đổi.
Cô không nghĩ rằng người thần bí này có thể dùng một đấm đánh ngã Tháp Sắt.
Phải biết rằng, Tháp Sắt là một người tập võ!
Lại bị người trước mặt này dùng một đấm đánh ngã trong nháy mắt?
"Anh bạn nhỏ, dừng tay!"
Ông già sợ Tần Duy đánh tiếp, ông ta vội vàng đứng dậy, cúi đầu trước Tần Duy.
Lúc này Tần Duy mới dừng tay, nhưng vẻ mặt cực kỳ không vui.
"Tôi đã nói là đi ngang qua, các ngươi liền đánh người, đây là làm sao?"
Tần Duy nhíu mày, nói giọng lạnh lùng.
Ông già vội vàng nói: "Mong cậu chớ trách, hôm nay tôi mang cháu gái Đường An Kiều đến đây tu hành, chẳng may lại gây ra hiểu lầm, lão già này xin lỗi cậu.
Trong lòng ông ta khiếp sợ vô cùng, cho dù là chính ông ta cũng không nhìn rõ được sức mạnh cú đấm của Tần Duy!
Người trẻ tuổi này, chắc chắn không đơn giản!
Người như vậy, nếu không cần thiết, tốt nhất là không khiêu khích!
Nếu không sẽ gây ra hoạ lớn.
Đường Mộc Mộc mặt tái lại, thái độ của ông nội như thế, cho dù trong lòng không vui, cô cũng không dám nói gì.
Nghe ông lão nói vậy, Tần Duy cơ mặt giãn ra.
Không nhiều lời, Tần Duy quay người muốn rời đi.
Đột nhiên lúc này, Đường Thiên Hà nói: "Anh bạn nhỏ, xin dừng bước"
Tần Duy không vui, quay lại nhìn ông ta.
"Không đánh thì không quen biết, tôi là gia chủ Đường Môn Đường Thiên Hà, không biết cậu là?" Đường Thiên Hà nói với thái độ khiêm tốn.
Đường Môn?
Tần Duy nhíu mày, có chút quen thuộc, hình như đã nghe nói đến.
"Tôi là Tần Duy " Tần Duy gật đầu nói
Sau khi nói xong, liền tiếp tục nói: "Nếu không có chuyện gì nữa thì tôi đi trước."
Vừa nói xong, lông mày Tần Duy bỗng nhiên cau lại, ánh mắt nhìn về ấn đường của Đường Thiên Hà.
Thấy được ấn đường ông ta màu đen, sợ rằng sẽ gặp tai hoạ đổ máu.
"Trong vòng ba ngày, chắc chắn ông sẽ gặp tai nạn đổ máu!"
Đường Mộc Mộc tức giận, nhìn chằm chằm, chuẩn bị ra tay.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất