Soạt một tiếng, hồng quang lấp lóe, bà chủ từ đáy hồ thoát ra, dường như bởi vì hứng chịu một búa trọng kích kia của Vân Phi Bạch, cho nên thần trí điên cuồng của nàng thoáng khôi phục một chút thanh minh, trong đôi mắt xích hồng của nàng chợt hiện lên một tia giãy dụa.
Quay đầu nhìn thấy thế cục của đầu bếp và nhân viên kế toán bên kia tràn ngập nguy hiểm, tia giãy dụa này lại lập tức biến mất không thấy đâu nữa, lại một lần nữa bị vẻ điên cuồng thay thế.
Một tay cầm kiếm, nhẹ nhàng vung lên, thân hình biến thành một chuỗi hồng quang, đánh thẳng về phía Vân Phi Bạch ở gần đó nhất.
Rầm rầm rầm. . .
Tiếng nổ lớn không ngừng vang lên, thế giới vĩ lực va chạm không ngớt.
Trong vườn hoa, Hoa Dũng hơi híp mắt lại: "Lan U Nhược này xong đời."
Thư Mộc Đan ở một bên thở dài thườn thượt một hơi.
Cùng là nữ tử, nàng không thể không thừa nhận, Lan U Nhược lợi hại hơn nàng rất nhiều, bị ép vào thế bất đắc dĩ thế đơn lực cô, trong khi tam đại sơn chủ Huyền Dương sơn đều xuất hiện, sức một
mình nàng căn bản là không có cách nào chống lại được.
Cùng là Khai Thiên lục phẩm, nàng biết rõ lực lượng của ba vị sơn chủ của Huyền Dương sơn kia, nếu như đơn đả độc đấu mà nói, nàng chưa chắc là đối thủ của bất kỳ một người nào.
Trong khi Lan U Nhược thì lại lấy một địch ba, sinh sinh chống đỡ lâu như vậy.
Kỳ thực với thực lực mà nàng biểu hiện ra bây giờ, nếu như nàng thật lòng muốn chạy trốn, Huyền Dương sơn bên này chưa chắc có biện pháp nào giữ nàng lại được. Nàng sở dĩ lưu lại liều chết tác chiến, hiển nhiên là bởi vì mấy người bên cạnh nàng.
Nàng có thể trốn được, nhưng mấy người kia thì sao có thể trốn được?
Có tình có nghĩa như vậy, quả thực làm cho nàng khâm phục trong lòng.
Quay đầu nhìn phu quân của mình một chút, môi đỏ của Thư Mộc Đan hơi nhuyễn động một chút, giống như muốn nói lại thôi.
Hai vợ chồng ở chung nhiều năm như vậy, nàng chỉ cần đưa một ánh mắt là Hoa Dũng liền biết nàng đang có ý gì, đây là muốn thay Lan U Nhược kia cầu tình, bảo mình hãy cho đối phương tiến vào trong.
Bốn mắt nhìn nhau, Hoa Dũng chậm rãi lắc đầu.
Không nói đến việc làm như vậy sẽ đắc tội Huyền Dương sơn, kết thù với Huyền Dương sơn, làm không tốt thì sẽ dẫn lửa thiêu thân, cho dù có thê ̉làm lắng xuống lửa giận của Huyền Dương sơn bên
kia, thế nhưng thực lực mà Lan U Nhược biểu hiện ra lần này cũng làm cho hắn cực kỳ kiêng kị.
Lực lượng như thế, mời nàng tới đây làm đại đảo chủ sao? Về sau vợ chồng bọn họ chẳng lẽ phải nhìn sắc mặt của người ta để làm việc ư?
Thư Mộc Đan nặng nề mà thở dài, hai tay nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng to ra của mình, vẻ mặt từ ái ngâm lên một bài đồng dao không biết tên.
"Thật không ngờ hai huynh đệ ta phải tử trận ở chỗ này!" Đầu bếp và nhân viên kế toán quay lưng vào nhau, cả người đẫm máu, trong khi hơn mười vị khai thiên trung phẩm ở xung quanh đang nhìn chằm chằm bọn hắn!
Với chênh lệch nhân số khác xa như vậy, trận chiến này căn bản là không có một chút hy vọng thắng lợi nào, thậm chí ngay cả một tia sinh cơ cũng không tồn tại, chỉ có một câu khẳng định đơn giản, chết chắc!
Nếu không phải sự điên cuồng của bọn họ vừa rồi làm cho địch nhân ở tứ phía có hơi kiêng kỵ, vậy thì e rằng đối phương đã chen nhau xông lên rồi.
"Nếu như phải chết, vậy thì chúng ta phải chết nhanh lên một chút." Nhân viên kế toán nhấc tay tính toán, máu tươi chảy xối xả như suối trên cánh tay của hắn, nhuốm cả nước hồ kia thành một màu đỏ.
Đầu bếp nghe thấy vậy thì nghiêng đầu nhìn về phía bà chủ bên kia, chỉ thấy bốn bóng người tung bay vô chừng, tam đại sơn chủ của Huyền Dương sơn xuất ra hết thần thông bí bảo, kịch chiến không ngừng nghỉ với bà chủ. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, hoành đao trước người, nói: "Đúng vậy, nhanh hơn một chút!"
Bà chủ sở dĩ không muốn rút đi là bởi vì hai người bọn hắn vẫn còn ở đây, bà chủ không muốn bỏ lại bọn họ ở nơi này. Nếu như bọn họ chết ở đây thì bà chủ sẽ chịu thối lui, mưu đồ hậu báo!
Với thực lực của bà chủ, cho dù không đánh lại tam đại sơn chủ kia, nhưng nếu một lòng chạy trốn thì vấn đề cũng không lớn lắm.
Hai người nhìn nhau một cái, cùng sảng khoái cười một tiếng, trên hoàng tuyền lộ, có huynh đệ đi cùng thì cũng sẽ không cô đơn!
Khi bọn họ quay lại, khuôn mặt mỗi người đều dâng lên một mảnh kiên quyết. Bọn họ thúc giục tiểu càn khôn, thế giới vĩ lực chấn động, khí thế liên tục tăng lên, cho dù phải chết trận ở đây thì cũng phải kéo theo mấy tên quỷ xui xẻo đi cùng!
Giết một người không lỗ, giết hai người là lời, nếu có thể giết 4 5 người thì là đặc biệt lời.
Thân hình súc thế đãi phát, thế nhưng một bàn tay bỗng nhiên vô thanh vô tức khoác lên trên bả vai đầu bếp, âm thanh phiêu đãng lọt
vào trong tai hắn: "Chậm đã chậm đã, ta còn chưa muốn chết!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất