Nếu như tu luyện từng bước một, vậy thì sẽ cần ít nhất mấy trăm năm tích lũy để tấn thăng từ ngũ phẩm lên lục phẩm, nhưng một viên trung phẩm Thế Giới Quả lại có thể giúp cho Nguyệt Hà tấn thăng nhất phẩm trong khoảng thời gian mấy tháng ngắn ngủi.    

 

Không chỉ thế, nàng vốn chỉ có thể tấn thăng tới thất phẩm, nhưng bởi vì phục dụng Thế Giới Quả nên ngày sau ngay cả bát phẩm cũng có thể dòm ngó một hai!    

 

Thế Giới Quả không chỉ đơn giản tăng lên phẩm giai trước mắt của võ giả, mà còn tăng lên không gian trưởng thành trong tương lai.  

 

Ở một bên khác, Trần Thiên Phì đang trợn mắt há hốc mồm nhìn qua hai người Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn, cặp mắt của hắn chống ra thịt mỡ, trừng thành hai quả trứng gà.    

 

Thế cục quỷ quyệt vừa rồi làm cho hắn không dám phân tâm.    

 

Khi đám người Phi Hoa phảng đã rời đi, hắn mới phát hiện ra một sự tình làm hắn cảm thấy khiếp sợ.    

 

Lô Tuyết tấn thăng Khai Thiên ngũ phẩm!    

 

Ngay cả Quách Tử Ngôn cũng tấn thăng tam phẩm!    

 

Quách Tử Ngôn tấn thăng thì hắn còn có thể tiếp nhận, dù sao người ta cũng có xuất phát điểm thấp, tấn thăng cũng tương đối dễ dàng.    

 

Nhưng việc Lô Tuyết tấn thăng thì lại làm cho hắn không thể hiểu được!    

 

Trước đó, Lô Tuyết và hắn đều là Khai Thiên tứ phẩm, bọn hắn có thực lực tu vi sàn sàn với nhau, không thua kém lẫn nhau. Nhưng vừa đi ra ngoài một chuyến, Lô Tuyết lập tức vượt qua hắn, điều này quả thực khiến cho Trần Thiên Phì có hơi khó lòng tiếp nhận được.    

 

Hơn nữa, tính toán thời gian, Lô Tuyết còn thành tựu Khai Thiên cảnh sau hắn mấy chục năm, nói một cách khác, nếu tấn thăng thì cũng là hắn tấn thăng trước, tính làm sao cũng không tới phiên Lô Tuyết a!    

 

Hai người này vừa đi theo đại nhân ra ngoài một chuyến, vậy mà đều tấn thăng một cách không có đạo lý như vậy ư?    

 

Cái này. . . Rốt cuộc là gặp được cơ duyên tuyệt thế gì vậy.    

 

Trong lúc nhất thời, Trần Thiên Phì vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Hắn xoa xoa đôi bàn tay mập của mình, đi đến bên người Dương Khai, cười nịnh nọt, nói: "Đại nhân, lần sau nếu như lại ra ngoài thì có thể mang ta đi theo được không."

Bên ngoài Hư Không Địa, Dương Khai nhắm mắt tinh tế cảm giác    

 

một chút, mặc dù hắn rời khỏi chỗ này không quá lâu, nhiều nhất chừng một năm, thế nhưng Hư Không Địa đã phát sinh những biến hóa nghiêng trời lệch đất.    

 

Từ bề ngoài nhìn vào thì không nhìn ra manh mối gì, nhưng nếu như tinh tế điều tra thì lại có thể phát giác ra được rằng Hư Không Địa đang ẩn giấu một hàng rào sâm nghiêm.    

 

Cửu Trọng Thiên đại trận càng ngày càng hoàn thiện dưới sự chủ trì của Vô Lượng đại sư, cũng dần dần hiển lộ rõ ràng uy năng của mình.    

 

Cả tòa đại trận này hao phí vô số tài nguyên của Dương Khai, các loại thiên tài địa bảo hắn mang ra từ trong Thái Khư cảnh, gần như có bảy tám phần đã đầu nhập vào trong đại trận này. Từ đó có thể tưởng tượng được, đại trận này một khi bạo phát thì sẽ có uy năng kinh khủng đến mức nào.    

 

Đại trận như thế, mặc dù không thể trấn áp khí vận như những động thiên phúc địa kia, nhưng đây tuyệt đối là thứ mà bất kỳ thế lực nhị đẳng nào cũng không thể có được. Những thế lực nhị đẳng kia, tuy nói đều được truyền thừa trong hơn vạn năm hay thậm chí là càng lâu hơn, nhà to nghiệp đại, nội tình hùng hồn, nhưng môn hạ đệ tử cũng không ít, quá trình tu hành đều cần đại lượng tài nguyên, nào có dư tiền để bố trí đại trận như thế này chứ.    

 

Nếu không phải thế thì Cửu Trọng Thiên đại trận này cũng sẽ không rơi vào tay Dương Khai.    

 

Vô Lượng đại sư được rất nhiều thế lực mời đến bố trí trận pháp, đã không ít lần tuyên dương đủ loại diệu dụng của đại trận này trước mặt thủ lĩnh của các thế lực kia.    

 

Những thủ lĩnh kia chẳng lẽ không nhìn ra được sự cường đại của Cửu Trọng Thiên đại trận sao? Ngược lại thì đúng hơn, bọn hắn đều đã sớm nhìn ra, chỉ là bọn hắn không có được sự quyết đoán để bố trí thứ kia, bởi vì bọn hắn đều có đông đảo môn hạ đệ tử đang gào khóc đòi ăn. Một khi đem đại đa số tài nguyên trút vào trong đại trận thì tài nguyên tu hành của những đệ tử kia phải xử lý như thế nào bây giờ?    

 

Cho nên Vô Lượng đại sư mặc dù đã nhiều lần tuyên truyền thuyết phục, nhưng đến nay vẫn không có chỗ nào để hắn thực hiện khát  

 

vọng của mình.    

eyJpdiI6IjNGWHBxOFRseUlvdkNPTGRlbEt3Vnc9PSIsInZhbHVlIjoidVJwQXV3ZVBUUXlFNE5USkNlQ25yMjdKenhrWHdIUjFxOFwvbWJxSFdvM1k3NDBSZGp1TFNmXC9sWkFJMncrM3NBIiwibWFjIjoiYzEyMGM0ZjY0MTgwODFmODY5ZTMzMzIyMDBhYWRjOWQxOGI2YTZkNDkwY2IyZTAwZjc0OWMxZjgyNTc4ZjViMCJ9
eyJpdiI6Ikk0MWR1NFdSRU9sK0FcL3hraEFLUWVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1MY1wvXC9rR29Ud055TW5HRXMzbk9RZUhWWlBkY0x6SjlTNnhyU1U5WE9VZWxadTZPa2F6eUUrRVJSOExyTmlpVERGUVdHemtJQk13dSt5ZkJVdzRsalJobWlkdE1HRGFpNHEzMWVHYVF5MHhqUmNaQkFHK05GSmM2RmtOV0pscUJ1SW1VRk1NVDhRbVZBenk1VHpSYlhKUVB2WVdjZGV1cnVLUnQyYllhWVNCREhFa2lLZW5cL25nZzR2bzVTbkFRVU1qemdNTGtRRXFsdU92c3VLcWtXRjZHUVFaU3Z0cTFkcHVHbzBGMTNya09tVWxJRURXZnpZb0Y2c0tKemhWeUdxQ1ZZWHREdGhVR0NwQWxRRmVlRDBxMjIwV2J2N3EwdGwzV0d3SWpGcDZVaVRKaTNIVEF3a3RQdDlMY1wvVHIxeWlOcWF1c010a1RTV2lqY091RUpucDNKVG5ua1A5a3R5THdESDd0YmRuWEY0alIxTXBlbUFnbmRZakFyZGF6OEQ2WlwveGdjNTB5TjJPVnlVSXhCaldGYmk4MFVkemVScTNPSFpQZGFkcXBINlU1YVREVTI5RnIyT0VXOTNtcHg4NWxXbkhPak82YmZlMEpRYWtoSGRaXC9xUG5IamFQeW4yRXlUc3FEK0xwS3EwS3BMSTJNWGVBaTd3S0dGWjRqWjJQdGE4d05EVHRYejhUTWRmdkRBSytmaW5kOXU4YmZVMjJwWCtsbFhyMThvNldvXC9KRTlRZ1JqYUtmYjlFN0srRTZ0ditQYmNDNFhaNVFIbVJLK1lnSkk2R1kyRXFKMGFKYjFUcnR2akU0dGthVEpZTmhaQWliVXdMbjVEQVorQ3ZzIiwibWFjIjoiYjJjODEyNDQ1NjJjNzUxZTVmMWY3NDM2ZmQzNDlkZmY0ZWQ3M2JiMTQxYWIyOTU4ZmRhNTg1MTIzOWU5MGNkOCJ9

Hư Không Địa tuyệt đối là tiền lệ chưa từng có, Cửu Trọng Thiên đại trận vượt xa cấp độ của một đại trận mà một thế lực nhị đẳng nên có, thậm chí còn không thua kém phòng hộ đại trận của những động thiên phúc địa kia là bao.   

Ads
';
Advertisement