Oanh một tiếng, thân hình của Tần Vũ Thắng nhoáng lên một cái, khóe miệng chảy máu, hai tay đều mềm nhũn xuống, giương mi mắt  

 

 

lên, vừa kinh sợ lại vừa kiêng kỵ nhìn qua Nguyệt Hà. Một kích vừa rồi chính là do Nguyệt Hà đánh ra.    

 

"Nếu ngươi còn dám nói năng hàm hồ với thiếu gia của ta thì ta sẽ giết ngươi!" Đôi mắt đẹp của Nguyệt Hà hiện lên sát ý, lạnh lùng nhìn qua Tần Vũ Thắng, khiến cho sắc mặt của hắn lúc xanh lúc đỏ, giận dữ mà không dám nói gì.    

 

Hắn chỉ là Khai Thiên tứ phẩm, kém tận hai phẩm so với đối phương. Sau một kích này, hắn liền cảm nhận được sự khủng bố của nữ tử kia, đừng nói là mình, xét cả Phi Hoa phảng cũng không có người nào là đối thủ của nàng.    

 

Dương Khai lười biếng nói: "Lung phu nhân nếu như không chịu bỏ những thứ yêu thích thì cũng không sao, ta chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi."    

 

Thượng Quan Lung sắc mặt âm trầm, song quyền nắm chặt, bộ ngực sữa lên cao xuống thấp, tâm cảnh hiển nhiên là rất không vững vàng.    

 

Một lát sau, bà ta mới cắn răng cười khẽ: "Nếu như Dương tiểu ca vừa ý Liên Hoa Lạc, vậy thì bản cung sẽ đưa cho ngươi."    

 

Dương Khai nhíu mày: "Vậy liền đa tạ phu nhân."    

 

Thượng Quan Lung nói: "Ngươi ưa thích là được." Sau đó bà ta quay đầu nhìn về phía Thượng Quan Ngọc: "Ngọc nhi, về đây."  

 

Thượng Quan Ngọc quay đầu nhìn Dương Khai một chút, thấy hắn khẽ mỉm cười với mình, cũng không có ý tứ ngăn cản thì mới dám lắc lư thân hình bay về phía Thượng Quan Lung. Mãi cho đến khi đã đứng ở bên cạnh mẫu thân của mình thì nàng ta mới nhẹ nhàng phun ra một ngụm trọc khí.    

 

Dương Khai nhiệt tình nói: "Chư vị đường xa mà đến, đi đường mệt mỏi, sao không vào chơi một lần? Cũng để cho ta thể hiện sự hữu nghị của chủ nhà."    

 

"Không cần."    

 

Thượng Quan Lung cự tuyệt không chút do dự, bà ta sợ rằng nếu mình còn ở lại đây thì sẽ bị tức chết, nên liền quả quyết nói: "Chúng ta đã rời khỏi Phi Hoa phảng trong hơn hai năm dài đằng đẵng, hiện tại cũng nên trở về, ngày khác nếu như có cơ hội thì chắc chắn sẽ lại đến đây để bái phỏng!"    

 

"Dạng này a. . ." Dương Khai tỏ vẻ tiếc hận: "Vậy ta cũng không giữ chư vị lại nữa, xin cảm tạ chư vị không ngại vất vả hộ tống ta trên quãng đường này, ngày tháng còn dài, chúng ta sau này sẽ còn gặp lại."    

 

Thượng Quan Lung nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó mới kéo lấy nữ nhi của mình, thôi động lực lượng bay vào sâu trong hư  

 

không. Hơn trăm người của Phi Hoa phảng cũng lục tục rời khỏi Liên Hoa Lạc kia, sau đó theo sát phía sau bà ta, có người trước khi đi còn lưu luyến không rời nhìn qua Liên Hoa Lạc kia một cái.    

 

Mãi cho đến khi đã bay đi rất xa thì Thượng Quan Lung mới chợt bộc phát ra một cỗ khí lãng kinh khủng, bà ta rốt cuộc không thể áp chế nổi sự tức giận của mình nữa, chỉ có thể bộc phát ra để làm dịu đi cơn tức trong lòng mình, nếu không lửa giận công tâm sẽ làm cho thân thể bị thương.    

 

"Khinh người quá đáng!" Thượng Quan Lung nghiến chặt hàm răng. Sự tình lần này đúng là vô cùng nhục nhã, Phi Hoa phảng sừng sững trong Tam Thiên thế giới mấy ngàn năm, chưa bao giờ chịu thua thiệt lớn như vậy.    

 

Mà hết thảy điều này lại đều là do một tên Đế Tôn cảnh ban cho! Điều này thực sự khiến cho bà ta khó tiêu tan uất khí trong lòng.    

 

"Phảng chủ, chẳng lẽ cứ đưa Liên Hoa Lạc cho hắn như vậy sao?" Tần Vũ Thắng cực kỳ không cam lòng. Vừa rồi hắn thất thế dưới tay Nguyệt Hà, vì thực lực không bằng người nên hắn cũng không dám sinh lòng phản kháng, nhưng ghi hận Nguyệt Hà thì lại là điều chắc chắn.    

 

"Nếu không cho thì chúng ta có thể rời đi sao?" Thượng Quan Lung  

 

cắn răng nói: "Hắn đã nói rõ ra rằng mình muốn Liên Hoa Lạc, nếu như ta cự tuyệt thì ắt hẳn sẽ phải đánh nhau một trận, đến lúc đó ai có thể cản được nữ tử Khai Thiên lục phẩm kia? Huống hồ, Ngọc nhi lúc đó còn đang nằm trong tay người ta!"    

 

Nhớ lại uy thế của nữ tử Khai Thiên lục phẩm kia, tất cả mọi người đều cảm thấy âu sầu trong lòng.    

 

Đồng Ngọc Tuyền cau mày nói: "Đồ vật mất đi thì thôi, mọi người bình an không có việc gì là được, hơn nữa lần này cũng là Phi Hoa phảng ta đuối lý trước, đây coi như hao tài tiêu tai đi."    

 

"Bản cung làm gì mà đuối lý? Bản cung vừa ý hắn là vinh hạnh của hắn, tiểu tử thúi kia lại không biết điều, Hư Không Địa. . . chờ đó cho bản cung, sớm muộn cũng sẽ có một ngày bản cung đòi lại cả vốn lẫn lãi."    

 

Đồng Ngọc Tuyền quay đầu nhìn bà ta một hồi, nhìn thấy khuôn mặt bị cừu hận bóp méo kia của bà ta thì không khỏi trùng điệp thở dài.    

 

Bên ngoài Hư Không Địa, Nguyệt Hà nghi ngờ nhìn qua Dương Khai: "Thiếu gia, đám người kia là ai?"    

 

Mặc dù nàng nhìn ra Dương Khai và đám người Phi Hoa phảng có một ít mâu thuẫn, nhưng nàng dù sao cũng không biết được tiền căn hậu quả, vừa rồi cũng là vì được Dương Khai nhắn qua nên mới cùng  

 

với Trần Thiên Phì vội vàng bay ra tiếp giá.    

 

"Nói ra rất dài dòng." Dương Khai chậm rãi lắc đầu, cũng không muốn giải thích gì thêm, dù sao việc này còn liên quan đến danh dự của Thượng Quan Ngọc. Hắn dò xét Nguyệt Hà từ trên xuống dưới, nói: "Xuất quan từ khi nào? Tấn thăng có phong hiểm gì hay không?"    

eyJpdiI6IitISHdhb0gwRnNEaFE5NjY2K3RrK3c9PSIsInZhbHVlIjoiVDN0VHQraldNUEZ5aXpHTjhRajg4aUpSTUZpNTN4V29nNWhMdXZrSGpJdkxNNHV3ZWhnOTBNRXhKeUM5bXRTcyIsIm1hYyI6IjQzM2JiMTE3NTJlMThkYzJiMGU0MjM0ZWZlY2UyMTBiNjU5MWU2NzJhOWJlODliMzk3YjUwZDJmYjcwNGQ4OTkifQ==
eyJpdiI6IjJIbW5tOVJaWWFZWmpxUWVEUFFPSEE9PSIsInZhbHVlIjoiTUc1cTlsS1B5NDVJSENjSWFiZ1N1UUx2bm8yNFZXSlwvM3NjNmVkVmhuOWx0N3RtNUVGUkNLbzVOaVdoODlXNWN1TE1VVWIyVllJNGJHUGZxUFBTNE1CVWE5VFk3ZTlvNTdcL2JqcU52UDE0Z1dteTBYVFZTd3lHWmVaRE90XC9INUdrQVRuQzJCOHlVNW5cL08xbk5mMEJUQWQxbDJBZFNGM2dFcUFOQnBHR1FJUkQ4QlF3U1hFUitHd2FSQXVjZmprM3poYlpvT2E1UFBVRFwvWTl5RHhLVjZwcG8yZldPTFwvVnlFQ3J0M0U0dVNEZEpwRFlnQThNU3d0S0tYQVwvZk9QcjRqVWFoSVRjWTJXc00wT2tkbENDcUUzV3RcL2p3dmY3RVJLd0UwYytnZ1M2WGNDeUE5N3BOdnhpaWx1bUtMM3VcL1ZLaDVxSzNVT0kwZWk0OHh3aVVtSzFxcGkwa25DMVZLWWkycmlJdG42UzJzMEMydkdTd1JKUXR5Y0toNEpqN0FTd0VnU3B5QnRjQUlFeFdsK0h5K3d6NXNrOTJzM3o3TEdsanZpcVkrNmFzOW93NjkwR081WlAxd1BwbFV5RWdXWkowc2d3T1dleWM5NEpLcWdHNHhNWWpydVwvZlwvdEpDcWFVdU91bFlWNk9Oc3VJZ1dNYkxnak04VHRsRk90VlBCc0t2WG0wWUJKSG0yRHhZV05GdlBZa3lzMVUwczRFUFA4VXpWSm1XSVozNVB4NEVNTUIycWprUHN1TVhEb1wvTFg1NG9makU4SmJNeDBHM2YzSXNCNUN5NFdyeHFreUFjMytxZWRFNG10R1NqeFZUTEZKVUEyZWNOc0lNQTM2NnhIXC8wYkVhbGw0NW5tSkFvcVFZTzlPbGZTcEtnVG9DS3lrWjlpenRXUFcxQm84ZlRCNk1KYXFhRGZ0VFhKQndNaHJpbHJMZ0dBNW5tYklRQU9xQURPZXlBYlBNbE9jbkpBWDFPYXh3UHBYeGVNM25PZDVcL0t2enRXdEF0b1lsOGNwemRhK0srQUV5cmpDNGVVTEFmUFwvdFZIRDBTN256aFVIWE5maHQ3SUo2WEszUFAyYkJjWENVUVo0VTFTc3RQR0dhN2lTM2dQRGZYaFAxTms1ZUpvTTY2Qjl2dVZ1YlRQTkFUM0U4d0I3S2t4SHJabnJWUkVSU0lNcTdyK2dMUmJlckJXKzdQYkZnWXZneEpQZ2JIZjBnRSt0OGliWDQwVFpzTVlRVGgxcm5qUEZNPSIsIm1hYyI6IjgyNGFiZTAzNWYzNmI0ZGNhNjYwNDUyYmY5NjY0OWRiNDQ0YzNiNjcyNjEwZDk3Y2ZhMTJlNmEzZTliZWEzOTcifQ==

Ads
';
Advertisement