Khi Dương Khai rời khỏi Hư Không Địa, Cửu Trọng Thiên đại trận đã được hoàn thành hơn phân nửa, khi hắn trở lại, đại trận về cơ bản đã sắp sửa hoàn thành, chỉ còn một số trận nhãn mang tính then chốt chưa được bố trí. Theo tính toán của Vô Lượng đại sư, nhiều nhất là hai tháng sau, Cửu Trọng Thiên đại trận sẽ triệt để hoàn thiện, lúc đó chính là thời điểm đại trận này chân chính vận chuyển.    

 

Dương Khai cảm thấy vô cùng chờ mong.    

 

Chầm chậm mở mắt, thở ra một hơi thật dài, sau đó quay đầu nhìn lại. Sáu trăm ngàn người liên miên bất tuyệt được hắn mang tới từ Tinh Giới đang từ từ đi ra khỏi Tiểu Huyền Giới, nhân số tuy nhiều nhưng lại rất ngay ngắn trật tự.  

 

Bỗng nhiên đi vào một thế giới mới, bất kỳ ai cũng đều sẽ cảm thấy ngạc nhiên không thôi, ngay cả các Đại Đế cũng đang dò xét bốn phía.    

 

Mạc Hoàng nói: "Tiểu tử, đây chính là Hư Không Địa mà ngươi nói?" Dương Khai gật đầu nói: "Nơi đây chính là Hư Không Địa."    

 

Đoạn Hồng Trần tinh tế cảm giác một phen, mở miệng nói: "Quả nhiên có hơi khác biệt với Tinh Giới, nếu như tu hành ở nơi đây thì quả thực có khả năng sẽ tiến thêm được một bước."    

 

Tu vi của các Đại Đế đã đạt đến mức cực hạn của Tinh Giới, dù có tu luyện thế nào đi chăng nữa thì cũng vô pháp đề thăng. Nhưng khi đến nơi này, tầng kia trói buộc như có như không bỗng nhiên biến mất, làm cho bọn hắn không khỏi sinh ra một loại cảm giác trời cao biển rộng.    

 

Ngay cả tâm cảnh cũng trở nên rộng lớn hơn.    

 

Đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều Đại Đế của các Càn Khôn thế giới khi tu vi đạt đến cực hạn thì sẽ chọn cách nhảy ra thế giới bên ngoài càn khôn, thoát khỏi sự trói buộc của càn khôn.    

 

Có điều Tinh Giới ở nơi vắng vẻ, trước khi gặp Đại Ma Thần, bọn họ chưa bao giờ tiếp xúc với Khai Thiên cảnh, tất nhiên là hoàn toàn không biết gì về cảnh giới này.  

 

Dương Khai cười nói: "Tu hành cảnh giới trên Đế Tôn cần tiêu hao đại lượng tài nguyên, chư vị đừng vội, trước tiên hãy làm quen một hồi rồi tu hành cũng không muộn."    

 

Trong lúc mọi người nói chuyện, Nguyệt Hà lẳng lặng đứng quan sát ở một bên, vào giờ phút này, nàng cũng bước tới trước một bước, uyển chuyển hành lễ nói: "Nguyệt Hà bái kiến chư vị đại nhân, sau này chư vị có chỗ nào khó hiểu trong việc tu hành thì cứ tới hỏi tiểu tỳ, tiểu tỳ nhất định sẽ biết gì nói nấy."    

 

Chư vị Đại Đế đồng loạt quay đầu nhìn nàng, nàng vẫn một mực đứng bên người Dương Khai, thế nhưng khí tức không hiện, vì vậy các Đại Đế ngay từ đầu đều không để ý tới nàng.    

 

Giờ phút này nghe nàng nói như vậy thì bọn hắn cũng không khỏi thả ra thần niệm dò xét một phen.    

 

Thần niệm của bọn hắn giống như trâu đất xuống biển, căn bản là không hề phản ứng một chút nào, trong lúc nhất thời, biểu lộ của bọn hắn đều vô cùng cổ quái.    

 

Chiến Vô Ngân lặng lẽ giật giật quần áo của Dương Khai, thấp giọng nói: "Cô nương này có tu vi gì?"    

 

Dương Khai khoa tay ra dấu một số sáu.    

 

Hoa Ảnh nói: "So với Đại Ma Thần kia thì thế nào?"  

 

"Nói như thế nào đây. . ." Dương Khai gãi gãi mặt, có hơi không biết nên giải thích như thế nào. Các Đại Đế mới tới thế giới bên ngoài càn khôn, lý giải đối với Khai Thiên cảnh vẫn còn tương đối mơ hồ, cũng không thể nào nói rõ ràng ra được, vì vậy hắn suy nghĩ một chút rồi nói: "Đại khái chỉ cần một ngón tay là có thể nghiền chết tên Đại Ma Thần kia."    

 

Năm đó khi Đại Ma Thần họa loạn Tinh Giới, tối đa phát huy ra được lực lượng của Khai Thiên hạ phẩm, bây giờ Nguyệt Hà thân là Khai Thiên lục phẩm, diệt sát một tên hạ phẩm quả thực giống như ăn cơm uống nước vậy.    

 

Hoa Ảnh trừng mắt nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kinh dị. Năm đó khi lưỡng giới chi chiến đánh tới phút cuối cùng, bọn hắn gần như đều dùng hết toàn lực, còn kém chút nữa là đã toàn quân bị diệt. Sự cường đại của Đại Ma Thần vẫn còn rõ ràng trong ký ức của nàng, thế nhưng dù mạnh như tên Đại Ma Thần kia thì cũng không thể chống lại được một ngón tay của nữ tử này. . .    

 

Chư vị Đại Đế đều tỏ vẻ ngưng trọng, đồng loạt chắp tay, Chiến Vô Ngân nói: "Cô nương khách khí, ngày sau ắt hẳn có chỗ phải quấy rầy cô nương, ta thay mặt mọi người cám ơn cô nương trước."    

 

Nguyệt Hà hé miệng cười nói: "Vị đại nhân này nghiêm trọng rồi, ta là tỳ nữ của thiếu gia, phân ưu với thiếu gia là việc nằm trong phận  

 

sự."    

 

Nghe nàng mở miệng nói mô ̣t tiếng tỳ nữ, Chiến Vô Ngân cũng không biết nên nói gì cho phải, chỉ có thể hơi thâm ý liếc mắt nhìn Dương Khai một cái, sau đó chắp hai tay sau lưng nhìn quanh bốn phía.    

 

Ánh mắt của đám người Ngọc Như Mộng giống như mấy con đỉa gắt gao bám lên trên người Dương Khai, mang theo ý vị dò xét.    

 

Dương Khai đổ mồ hôi trán, ha ha cười nói: "Nguyệt Hà, mấy vị này đều là phu nhân của ta!"    

eyJpdiI6IjBKVjFSUWlIYUk2OGoyMnFVbTNDbFE9PSIsInZhbHVlIjoiaHkrSkFvNlpnVGdBUHdnOSt0dmN4ZDE3M1V6Smp3QU9mdWRWT0REbUwrV2xjeWRkU0lcL0JjXC90UEc1dllna0J6IiwibWFjIjoiMjcxZTQxZGM3MzczNTFiMmY5NDg3NDE2ODVhMDIyMzcyYTYzYWNkYTBlMThiMmM5NDUwOWEyODJkZTFhYjUzMyJ9
eyJpdiI6IlRRbHlJbjY0NkdYRzhhNGhrTlNXMnc9PSIsInZhbHVlIjoiRTVTMWpHNkJzeldMSTZsTmlxZE1rUngxaFFEWWVrT0pJdVJ6TzdvMDFjQUxaR3ZsR0hIaVhcLzRiTFJMUFd5TzRNZHhLTEJwXC9oVFFvV1hlVUFWN0Q1VHMxTlZTTzQ4NjdlZ3NyaFBZQmFvWUJQdTdCcEkyT0JCclFkb01oUFd3QUZwZkdlMUZZSnZBQk1Va2lHOVk2MmxOeEVPZUYycm1mMTZcL2JyMjhXRVUzc2l6VGZnK2Z1V3A3RkhxaDlINWhPRW9zNzJsWmwyS3FVUmlLTThqN1RSMlRVdCtEQW9taUw5b0FxWlZ5MlVSWkF6ZmJNZ2RuYXlmbW5wdEY4S1JpOEJTcW9XcFVPdVdkM1dYVzFZUmFFSnp6ZGI3UDlpODN4UkhmSkRqRVhaNGs9IiwibWFjIjoiNTEwYzQ3NDQ1Y2Y1YjcwODQ1NzRiMTk0YjExZTdmZDIzNjMzYzhiMjg1ZjFiOTg4OTQxYWQ1MzM1NjI2MmUwNSJ9

Đám người Ngọc Như Mộng đều tỏ vẻ quái dị, cách xưng hô thiếu phu nhân này là lần đầu tiên mấy nàng nghe thấy nên có hơi không quá thích ứng. Có điều Ngọc Như Mộng cũng không phải là người bình thường, nàng thân là Mị Ma Ma Thánh, đã từng là một trong những người mạnh nhất của Ma Vực, cho dù đối mặt với Khai Thiên lục phẩm như Nguyệt Hà thì cũng không hề có chút câu nệ nào.   

Ads
';
Advertisement