“Đây mới là giọng nói của một thiếu nữ tuổi thanh xuân nên có, ha ha ha…” Lỗ tai khẽ giật giật, Trác Uyên bất giác cười khẽ một tiếng trêu chọc.  

             Tước Nhi thấy vậy liền hỏi: “Cha già như vậy, người muốn gặp sao?”  

             “Người thế tục, có cái gì là không thể thấy được, trăm năm qua đều như thế này có phải không?”  

             Khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh nhạt, Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, thở dài: “Đây là một vấn đề lớn, ta đang ở bên trong kiếm lư, chỉ muốn yên tĩnh, thuận tiện cảm ngộ chỗ tinh túy của bốn loại kiếm đạo một chút.”  

             Nói xong, Trác Uyên chậm rãi dựa lưng ở trên ghế, lộ ra vẻ thư thái.  

             Tước Nhi nhìn kỹ hắn, vẻ mặt không thể giải thích được: “Phụ thân, nếu như người đã hiểu rõ thì chúng ta chuyển đi nơi khác không được sao? Đại danh của kiếm sư mù cũng đã truyền đi được mấy thập niên, khó khăn lắm mới thanh tĩnh được vài năm, lại còn không sợ chết, qua mấy năm còn có người ngu xuẩn như vậy xuất hiện, thực sự là phiền chết đi được.”  

             “Ha ha, vậy cứ tiếp tục giết, là ta chiếm được chỗ này trước, dựa vào cái gì mà phải bắt ta trốn bọn họ?” Trác Uyên khinh thường bĩu môi, yếu ớt nói: “Tước Nhi, bảo bọn họ rời đi đi, nếu như bọn họ không rời đi thì xóa sổ bọn họ đi.”  

             Tước Nhi khẽ gật đầu, nhìn ra phía bên ngoài, hét to: “Cha ta không muốn gặp khách, cút đi.”  

             “Ha ha, thằng cha này quả nhiên giống y hệt những thôn dân kia nói, quả thực rất to gan, ngay cả chúng ta là ai cũng không biết mà còn dám dụ dỗ người? Hừ hừ, nếu như chờ chúng ta biết được tên họ, không phải là hù chết hắn hay sao, ha ha ha…”  

             Nghe được những lời này, ngoài cửa lập tức vang lên tiếng ầm ĩ bừa bãi vô lễ của một tên thiếu niên. Thế nhưng, hắn ta vừa dứt lời, một giọng nói lạnh như băng khác bỗng dưng phát ra: “Tư Uyên muội muội, không bằng vi huynh dẫn lão già kia ra, khiến lão ta dập đầu nhận tội cho ngươi.”  

             “Hừ, quả nhiên là ngu xuẩn.”  

             Nghe thấy hai giọng nói ồn ào này, Tước Nhi không khỏi cười một tiếng, khinh thường bĩu môi, nhìn về phía Trác Uyên nói: “Phụ thân, mấy thập niên qua chúng ta đã gặp người như thế này rất nhiều. Ăn chơi trác táng, tự tìm đường chết. Quên đi, không cần bọn họ ra tay trước, ta sẽ đi ra gặp bọn họ ngay bây giờ.”  

             Trác Uyên không nói gì, cứ lẳng lặng nằm yên ở trên ghế trúc, bình tĩnh an tường, ngấm ngầm cho phép.  

             Tước Nhi không nói hai lời, giậm chân tại chỗ, sát khí nặng nề phát ra, phải khiến cho cái tên không biết trời cao đất rộng này biết được ai mới thực sự có thân phận, mới thực sự là người không thể chọc vào.  

             Thế nhưng, còn chưa đợi nàng xuất môn, một giọng nói yểu điệu trong trẻo lại vang lên một lần nữa, hơn nữa trong giọng nói còn mang theo sự tức giận: “Câm miệng, sao các ngươi lại có thể như vậy chứ? Lạc gia chúng ta là nhân nghĩa thế gia, Lạc Minh cũng là một tấm gương nhân nghĩa mẫu mực của Tây Châu, làm sao lại có thể làm ra chuyện ỷ mạnh hiếp yếu như vậy? Nếu như để cho cha ta biết được, chắc chắn sẽ đánh chết các ngươi.”  

             Cả người bỗng dưng cứng đờ, lông mày Trác Uyên khẽ run rẩy.  

             Hiểu được suy nghĩ của hắn, Tước Nhi cũng đột ngột dừng lại, lần thứ hai thu sát khí ngút trời vào trong cơ thể, xoay người qua nhìn hắn, chờ chỉ thị của hắn.  

             “Tư Uyên muội muội, ngươi đừng nóng giận, không phải chúng ta cũng đang giúp ngươi hay sao? Ngươi đã chạy đến nơi này hơn mười lần, mỗi lần đều là dùng thành ý mà đến, buồn bã ra về, lần nào thằng cha này cũng nói là không có thời gian. Lần này khó khăn lắm mới gặp được, hắn vẫn còn mang dáng vẻ ương ngạnh, ngay cả mặt mũi cũng chưa thấy mà đã ra lệnh tiễn khách, thật sự không phải là người tốt.”  

             “Đúng vậy, Tư Uyên muội muội, chúng ta cũng đau lòng ngươi đi lại mệt nhọc, muốn ngươi đạt được tâm nguyện ngay lập tức.” Lúc này, phía bên ngoài lại vang lên hai giọng nói của hai người đàn ông kia.  

             Trác Uyên ở bên trong phòng nghe thấy được, sắc mặt vô cùng chăm chú: “Tiểu quỷ của Lạc gia, không ngờ sẽ tìm đến nơi này, đây là duyên phận đi, ha ha…”  

             “Cho dù có như thế nào, nếu trong lòng không muốn thì đừng đẩy cho người khác, người ta có tình nguyện gặp chúng ta hay không thì cũng là chuyện của người ta, chúng ta lại mạnh mẽ xông vào như vậy thì khác nào cường đạo?”  

             Tiểu cô nương hung hăng khiển trách hai người đàn ông, giọng nói khẩn cầu lại phát ra một lần nữa: “Kiếm Sư mù tiền bối, tiểu nữ Lạc Tư Uyên, thành tâm thành ý kính xin gặp mặt tiền bối, xin tiền bối nể tình tiểu nữ đến nhà mười lần không gặp, gặp vãn bối một lần đi, vãn bối thực sự có lòng thành.”  

             Tước Nhi bình tĩnh đứng ở cửa, nhìn về phía Trác Uyên, chờ ý tứ của hắn.  

             Trác Uyên suy nghĩ một chút, sau đó mỉm cười, phất tay áo một cái nói: “Để cho bọn họ vào đi, ta cũng muốn nhìn một chút, sau trăm tuổi, tiểu bối của Lạc gia đã trở thành dáng vẻ như thế nào rồi.”  

             “Các ngươi vào đi.”  

             Tước Nhi khẽ gật đầu, vung tay lên, lúc này mở cửa trúc ra, sau đó bình tĩnh đứng ở sau lưng của Trác Uyên. Ngoài cửa vang lên một tiếng hoan hô, ba bóng người liền nối đuôi nhau đi vào bên trong.  

             Người đầu tiên đi vào là một chàng trai mập mạp, ước chừng mười chín tuổi, vẻ mặt kiêu ngạo, nhìn đông ngó tây, thấy phòng nhỏ bé tẹo như vậy liền lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.  

             Người thứ hai đi vào là một chàng trai cao gầy, trong tay còn cầm một thanh trường kiếm, nạm vàng rèn ngọc, nhìn qua thực sự rất quý báu. Vốn dĩ trong mắt hắn ta còn có chút giận giữ và khinh thường, thế nhưng vừa nhìn thấy một gian phòng treo đầy trường kiếm, bỗng dưng đồng tử co rụt lại, lộ ra vẻ kinh dị, sau đó lại nhìn về phía Trác Uyên vẫn đang ngồi trên ghế trúc, trong mắt cuối cùng cũng lộ ra kính ý sâu đậm, khom người cúi đầu.  

             Còn người thứ ba tiến vào là tiểu cô nương kia, vẻ mặt như hoa đào, thanh thuần động lòng người, thậm chí nhìn qua còn hơi ngốc nghếch, vừa thấy Trác Uyên vội vàng khom người cúi đầu, lắp bắp nói: “Tiền… Tiền bối…”  

             “Được rồi, ta đã nghe thấy lời các ngươi kêu gào ngoài kia, chỉ có ngươi còn nói những lời mà người nói.” Khóe miệng hơi vểnh lên, Trác Uyên nhìn tiểu cô nương kia, cười khẽ một tiếng.  

             Nghe được những lời này, mập mạp kia nhất thời giận dữ liền muốn ra tay: “Ngươi nói cái gì, lão già kia?”  

             Thế nhưng còn chưa đợi hắn ta ra tay đã bị thanh niên gầy bên cạnh kia cản lại rồi. Tiểu cô nương cũng ngoan cường trừng mắt liếc nhìn hắn ta, nổi giận nói: “Câm miệng, nếu không ta sẽ mách cha của ngươi.”  

             Mập mạp rụt rụt đầu nhưng cũng không dám cử động nữa, chỉ trừng mắt nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt còn tràn đầy hận ý.  

             Ngu ngốc, nếu không phải cha ta có giao tình với trưởng bối của các ngươi, chỉ dựa vào thái độ này các ngươi đã chết sớm 180 lần rồi.  

             Tước Nhi liếc mắt nhìn kỹ mập mạp, khinh thường bĩu môi. Trác Uyên sẽ không để ý chuyện này, biết rõ lai lịch của bọn họ rồi hãy nói. Nếu như không có giao tình lớn như vậy thì, hừ hừ…  

             “Tiểu cô nương, lão phu vừa nghe thấy các ngươi nói, các ngươi là cái kia Lạc Minh… Là Tây Châu Cửu Tông Lạc Minh hay sao?”  

             “Đương nhiên, Tây Châu làm gì có nhiều Lạc Minh như vậy?”  

             Vẻ mặt mập mạp vênh váo hống hách nhìn chằm chằm hắn, khinh bỉ nói: “Thế nào, lão gia này, sợ chưa. Lạc Minh là tông môn đứng đầu của Tây Châu Cửu Tông, ngay cả Song Long Viện cũng phải nể mặt chúng ta ba phần, rõ ràng ngươi còn dám không cho chúng ta mặt mũi, không để ý đến chúng ta, nhất định là muốn chết…A…”  

             Thế nhưng hắn ta còn chưa nói dứt lời, đã nhịn không được kêu lớn ra tiếng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tiểu cô nương kia hung hăng liếc nhìn hắn ta, giẫm mạnh vào chân của hắn ta, nghiến răng nghiến lợi: “Câm miệng, ngươi xem lời ta nói như gió thoảng bên tai có phải không?”  

             “Tiền bối, xin ngài đừng giận giữ, vãn bối Lạc Tư Uyên, Lạc gia minh chủ Lạc Minh Viễn là cha của ta, hai người này là biểu ca của ta, nếu như có chỗ nào đắc tội, mong rằng tiền bối bao dung.”  

             Ngay sau đó, cô bé gái kia ôm quyền khom người bồi tội.  

             Sắc mặt bất giác ngẩn ra, Trác Uyen thở sâu, khẽ cúi đầu, trái tim đập loạn nhịp.  

             Lạc Tư Uyên… Tư Uyên, là đang tưởng niệm ta hay sao?  

             “Được rồi, ngươi là Lạc Minh tiểu thư, hai cái tên ngu ngốc này là ai?”  

             “Ngươi nói ai là ngu ngốc, lão già?” Hai người kia không phục, đồng thời hét lớn.  

             Trác Uyên bình tĩnh nói: “Ta nói hai người các ngươi là ngu ngốc, thế nào, đánh ta à?”  

             “Ngươi…” Không khỏi bị kiềm hãm, hai người tức đến mức nổi trận lôi đình, nhưng thấy Lạc Tư Uyên vẫn còn đang ở đây, không thể động tay, hét lớn: “Chúng ta nhìn qua đâu có ngu ngốc.”  

             “Ta đây nhìn qua giống như lão già?”  

             “Người khác đều gọi ngươi là lão già.”  

             “Vậy người khác đều gọi hai ngươi là ngu ngốc.”   

             “Ai?”  

             “Đúng vậy, là ai?”  

             “Thôn dân.”  

             “Tước Nhi.”  

             Hai tiểu quỷ cãi qua cãi lại với Trác Uyên, hai người kia đem thôn dân làm bằng chứng, Trác Uyên liền chỉ Tước Nhi bên cạnh, đánh trả hoàn mỹ. Nếu như so với người khác nói cái gì thì ngươi là cái đó, Tước Nhi cũng được coi là người khác, nàng nói các ngươi ngu ngốc thì các ngươi chính là ngu ngốc.  

             Phốc!  

             Hai tên tiểu tử tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, mặt đỏ bừng bừng, làm sao lại có thể khiến người trong nhà làm bằng chứng được? Lạc Tư Uyên cũng không nhịn được cười khẽ một tiếng, che miệng, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên tràn đầy ý cười, ho nhẹ một tiếng mới ngừng cười nói: “Tiền… Tiền bối, ngài cũng đừng nói lý lẽ cùng bọn họ. Ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có lão tiền bối cãi vã với người trẻ tuổi như vậy đâu.”  

             “Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy có người trẻ tuổi không biết cấp bậc lễ nghĩa như vậy.”  

             Trác Uyên cười lạnh một tiếng, không hỏi hét lên: “Nói, các ngươi là đệ tử của tên nào, không phải Gia chủ nhà họ Lạc cũng là cha các ngươi đi?”  

             “Còn chưa phải.”   

             Ồ?  

             Hai người đều đồng loạt nói, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn về phía Lạc Tư Uyên, nhìn đến mức khiến mặt nàng ta đỏ bừng, hung ác lườm bọn họ một cái, Trác Uyên thì sửng sốt, truy vấn: “Cái gì là còn chưa phải? Phải thì phải, không phải thì không phải, nào có… Ồ, thì ra là thế, xin lỗi, ánh mắt ta không tốt, thấy không rõ lắm, thì ra còn có chuyện như vậy.”  

             Thế nhưng Trác Uyên vội vàng ho một tiếng: “Người này phải môn đăng hộ đối, các ngươi cho rằng mình là ai, có tư cách sao?”  

             “Hừ, có tư cách này sao? Lão gia này, ngươi thực đúng là mắt mù, nếu như ngươi biết cha ta là ai thì sẽ không nói như vậy.”  

             Vẻ mặt kiêu ngạo ngếch cổ lên trời, mập mạp hét to: “Thành thật nói cho ngươi biết, ta họ Long, Long Kiếm Sơn, cha ta chính là nguyên lão của Lạc gia, Long Hành Vân, gia gia ta còn lại là một trong bảy nguyên lão sáng lập của Lạc Minh…”  

             “Long Dật Phi?”  

             Nhưng mà còn chưa đợi hắn ta nói xong, Trác Uyên đã đột nhiên nói: “Như vậy… Ngươi chính là nhất mạch của Thiên Vũ Tiềm Long Các rồi?”  

             Đối với lời giải thích của Trác Uyên, mập mạp cũng nhất thời ngây ngẩn cả người: “Cái gì Tiềm Long Các, ngươi nói bậy cái gì, trên đời này làm gì có cái gì Tiềm Long Các, ta nói là Lạc Minh nguyên lão…”  

             “Long Kiếm Sơn, ta nghe cha ta nói, trước khi Long gia gia nhập vào Lạc Minh thì chính là Tiềm Long Các.” Lúc này, Lạc Tư Uyên bỗng dưng dặn dò nói.  

             Không khỏi hơi ngẩn người, vẻ mặt của Long Kiếm Sơn mê man: “Đúng không, sao ta lại chưa từng nghe qua?”  

eyJpdiI6IjZQWTNNQTFVcTFQUlBiUktsaTVcL0p3PT0iLCJ2YWx1ZSI6InJlNzVIQnNlZHA4XC9iMmVrQTNvRzZEWEVmVld3QjU1TFFJN1VnWFRDSUs0dWV3a3oza1NxeFVmUnV5MGsrUk9idHdkczlzaklLSjVDejBnajBHREVrVGFoNXpPVUVFajlDemdqVkxjd2xXZmU2N2lxNnBzSkhiaGsrZ0tsMFdCbVI0UnEzdjdZVFZhVktuazBOUUNXbWZCejFEc2x0ZGV3XC9SZG9pcTJWN21iSTZxeEpIM25WcFE2Y1wvQWcyeE02dkplcXZSUlREV1doeWdSQnVNSk1TdGlTR05jU0pWd1JVc21aM3U4clp0S1FabW95SlwvMmJSdzJNbk14MTNmaHRjUTN5RTF3RkFPNnlzR3k0VmRvT2hSWVJMMUt6K2Z0K0lydnJKTXVuNk9rMVgyZEJ5ajNVcVEwR1JtdHlFcTlPNUxcLzFEd2QwKzlRdTlvVzhUMzVMQTdZZnNhNjYwM0lcL2RPVDR3RG5YaDdvbUtCNHhuUFA5azFiUnVZSGx2TkxZTzI0UWpOTE1kd2VVUVRvaVZtZjRcL3VUaWdSNmFIMmFUWEV0VkdaMUVjbjd4Sys3bUs0VG9JeWdBaHFzaVwvTU1SMlQ3Uk9mVnFoaFFkdjNsTGFlOHpxVVZ6U2Y0anE4bTQ5TEhZbG5vZ2FOMjA9IiwibWFjIjoiYWY0NTRhMTI5YzdmNWZkNDBkNGRmNjJhYmYxMmQ1N2RlNTcwN2QyMTkyYjA0YjdiZDk4OTVjOTIxN2QyNzdjYiJ9
eyJpdiI6Iko0c2hJbGVkSWFTaDhQRFprYWpYeXc9PSIsInZhbHVlIjoienBsYU5ZMlByM3JsY0tHbHo2aW1keDRxRDBsTFBHa2o2RUNGTTVZendrREk3T2pZUWVBY2d6OXBCd1RyUnFDK05IYjA4dmNlNWw4TjhlZmhnQnNjOWRZYjJXZzRBYTB0S3NCZ1c1dzJWaWJ2dENSY0J1SW1RSnVIY2xwMXJOTG5SbThhWHV0cWZaeTBrTVhuQ2ZodE4xTEdnUzZrUnYzenBTSUNZRUVhamZlQ010TVByOFdTWWxnYzd5NTNtRkhFUmxJS1pDWGxYbFBFUVdoeXJRdHdjZ3lVamg5ZlwvbkRCYzRhOVptMDVcLzRnQXo1TmdXN2M2RVoyQkgybWhwdW5GT1F2Qmt1bnpURlB1N3hzbG54TUJWcDFOSHl2Vk56VTNyK3BZeGRDc3ZUdGp6QTBHbjdBbWhnN0lRNjdPeCs0dU9CSjBITFVUeFFUVHRyTjM4cVA4YUFcL0l4U1RIWFZVYXZ2MkY3elA4Q0I2STJHK21BeTlyNlNqaDVwUDN6VWV6XC9NdkNDU29kcmFMdnErQkpJbWMzdFliNHN2NmxhY3dMQ0ZkOXRLZUZLN205bU9wekhaZWxaK1dqQnc4S2N4WHpQV21RaDIzWEliS0d3eGFJSTN3b0RrMnJMM0FNOG52Slpub1daV01ZSDR1TTAyekdiXC9jU2JpeithelAyempZaTRDdUhSbk5EMFloK25kTUo0RFRoYWRoUTFtS3dqeW5cL01JSm5YRjlzd2V0OXkxcWNSSmVDdENKc1dlSWFSeHE0S1phS2ZkQ3FKZVBKU3pOSktYam15ZStFQW5JZmNaSTJrVU5yaVk4aUJQR1Vla1I4eXd1XC9PSHp0TEN0M1RZUXdVcWtPTVJCUVRqdkRCdjBJQW1BZFpXVUF3SkhWQTZUMDhXZmx6YkFBbHZKQURSXC9idGFyV2I2eWZ0c0tZUG45b1JwV3dRcUhkMEF6YnREXC9mUnNWU2laMVVHM1BcL3FwV3E1S2twczh2UExydE5XU0ZvUG82SGZyQ3pGdnNDUE9reldiRUR4aHk3NHlXbmora09ITzAreUt6ZHFhY2FJTUh4WHNqcTBFOHdkUDhZRjhcL2cyQlU0SXJqZEMrWDQ3TE5VcHMwKzRhU2lReHdzYlU5XC8rTUd6ZjlZUVZtejBWdTAzb1Fzbm5lRjhLMU09IiwibWFjIjoiNjRkYzAyNTU3MDQ0OGNmNTlkNjYxMDYxNzc4YmRkM2IxODMwOTdhNDNjMDUzN2I2ZDk1M2JjM2Y1ZTFkNTM1ZiJ9

             Trong lúc nhất thời, ánh mắt ba người nhìn về phía Trác Uyên càng thêm mê man…

Ads
';
Advertisement