Không để ý đến sự kinh ngạc của ba người bọn họ, Trác Uyên chỉ vào thanh niên cao gầy kia, nhàn nhạt nói: “Ngươi là người nào, cũng là một trong số Ngự Hạ Thất Thế Gia?”
“Ách… Vãn bối Tạ Niệm Dương, cha ta Tạ Thiên Thương, người đứng đầu Thập cung phụng của Tây Châu Kiếm Thần Tông, gia gia là một trong số bảy nguyên lão sáng lập của Lạc Minh, Tạ Khiếu Phong.” Trên người Trác Uyên lộ ra một sự thâm thúy thần bí, thanh niên cao gầy kia cũng không dám thờ ơ, vội vàng khom người đáp lại.
Trác Uyên hiểu rõ gật đầu, không khỏi thở dài một hơi: “Thì ra là thế, Kiếm Hầu Phủ nhất mạch. Niệm Dương… Niệm Dương, được rồi, thúc thúc của ngươi Tạ Thiên Dương đâu, có tung tích của hắn ta sao?”
“Dạ, khởi bẩm tiền bối, nghe cha ta nói, gia thúc Tạ Thiên Dương đã quy ẩn sơn lâm trăm năm trước, không rõ tung tích, bây giờ cũng không hề truyền lại âm tín. Gia gia ta rất tưởng niệm thúc thúc, nên đặt tên cho ta là Tạ Niệm Dương.”
“Thật không, tiểu tử này một trăm năm còn chưa từng trở về nhà sao, ngược lại thực sự là rất hào hiệp, ha ha ha…” Bất giác cười khẽ một tiếng, Trác Uyên chậm rãi lắc đầu, chỉ là trong tiếng cười nhàn nhạt đau thương cùng ước ao.
Làm sao hắn lại chưa từng có ý nghĩ mang theo mỹ nữ quy ẩn, đáng tiếc ý trời trêu ngươi, hắn không có số mệnh đó.
Ba người tiểu bối nhìn dáng vẻ Trác Uyên như vậy, lại càng nghi hoặc hơn, hai mắt nhìn nhau, vẫn là Lạc Tư Uyên cúi người hành lễ, thận trọng nói: “Tiền bối, ngài có quen biết với các trưởng bối nhà ta sao?”
“Ừ, có chút sâu xa đi, không phải cũng không có khả năng tùy tiện nhìn thấy mấy cái hài tử các ngươi.” Trác Uyên bất giác mỉm cười, khẽ gật đầu: “Nói đi, các ngươi tìm ta có chuyện gì?”
“Ách, thúc thúc mù, thực ra là như vậy…”
“Thúc thúc mù?”
“Đúng vậy, vãn bối không biết nên xưng hô như thế nào, thôn dân lại xưng ngài là Kiếm sĩ mù, nếu như ngài có quan hệ sâu xa với gia phụ như vậy, chất nữ cả gan xưng ngài một tiếng thúc thúc mù, ngài không ngại chứ?”
Trầm ngâm một chút, Lạc Tư Uyên nhìn trên nhìn dưới: “Nếu như ngài không thích, không biết chất nữ nên xưng hô như thế nào?”
Môi khẽ run lên, Tước Nhi ở bên cạnh nghe thấy, nhìn về phía Trác Uyên, cười đùa một tiếng: “Cha, vị muội muội này ngược lại như vừa gặp đã quen, ngoại trừ xưng hô có chút không ổn thì tổng thể cũng không tệ chứ.”
Không sai, nếu như Lạc Minh Viễn gặp phải Trác Uyên thì phải gọi hắn một tiếng đại ca, nữ nhi của hắn xưng hô với Trác Uyên là thúc thúc, mặc dù nói bối phận tốt nhưng hiển nhiên vẫn còn nhỏ. Hắn phải là đại bá, đại gia các loại.
Có điều Trác Uyên cũng không so đo với những việc nhỏ không đáng kể này, bật cười một tiếng, phất ống tay áo nói: “Tiểu nha đầu, lúc đầu nhìn thấy ngươi còn tưởng ngươi là tiểu thư khuê các, không ngờ lại có dáng vẻ vô sỉ như vậy, rất có phong phạm của lão phu năm đó, ha ha ha… Xem ra là do cha ngươi chân truyền.”
“Không phải là cha ta, là cô cô ta.” Hai gò má bất giác ửng đỏ, trong ánh mắt Lạc Tư Uyên lóe lên vẻ ngại ngùng: “Cô cô ta nói nếu như muốn chấp chưởng gia tộc thì phải mất mặt mũi như vậy, năm đó nhà của ta chính là lập nghiệp như vậy.”
“Ha ha ha… Không sai, năm đó xác thực là lập nghiệp như vậy, hơn nữa cái mặt dày kia đúng là… Ha ha ha.”
Nhịn không được cười lớn một tiếng, dường như Trác Uyên nghĩ đến chuyện xưa, không khỏi vui vẻ ra mặt, nhiều năm như vậy khó có được vui vẻ như vậy: “Được rồi, tiểu cô nương, có chuyện gì thì cứ việc nói, nếu như thúc thúc ta giúp được nhất định sẽ giúp.”
Trong lòng không khỏi đại hỉ, Lạc Tư Uyên vui mừng liếc mắt nhìn hai người bọn họ, vội vàng khom người cúi đầu: “Đa tạ thúc thúc thành toàn, thực sự không dám dấu diếm, thúc thúc mù, hai tháng sau chính là đại thọ của cha ta. Chất nữ muốn chuẩn bị một phần thọ lễ đặc biệt cho lão nhân gia, thế nhưng càng nghĩ, cha ta có được thiên hạ, cái gì cũng không thiếu, thực sự là khổ não. Sau đó trên đường đi qua đây mới biết được tiền bối có tài luyện binh phi phàm, đặc biệt là linh kiếm, hiếm thấy trên đời, sở dĩ đến cầu ngài ban thưởng một cây, mong rằng thúc thúc thành toàn.”
“Thì ra là thế, ngươi thực sự là hiếu thuận, vì thọ lễ của phụ thân mà tốn công sức như vậy, khó có được, khó có được.” Trác Uyên hiểu ra gật đầu, đầu tiên là khích lệ một phen, mấy người Lạc Tư Uyên nghe thấy cũng đều mang một vẻ mặt tươi cười, nhưng rất nhanh sau đó, Trác Uyên liền nhướng mày, kêu lên: “Chỉ là cha ngươi một tên con nít ranh mà nhanh như vậy đã mừng thọ rồi? Lão tử còn chưa được mừng thọ đâu.”
Phảng phất như bị một tiếng chuông gõ vang trong lòng, ba người tiểu bối nghe thấy như vậy, nhất thời đều như ở trong mộng.
Cái gì, ranh con? Hắn lại có thể gọi Lạc gia minh chủ là ranh con sao? Rốt cuộc hắn là người nào mà lại dám nói xấu gia tộc gia chủ đứng đầu Tây Châu như vậy? Chỉ dựa vào thực lực của Lạc gia, coi như là Song Long Chí Tôn cũng không dám gọi minh chủ như vậy, nhưng hắn…
Nhưng bọn họ lại nào biết rằng, trong cả thiên hạ người dám gọi Lạc Minh Viễn như vậy cũng chỉ có một mình Trác Uyên. Nếu như Lạc Minh Viễn đứng ở trước mặt, Trác Uyên gọi hắn như vậy, hắn cũng không dám không tuân theo.
Nhất là những lão nhân của Lạc gia càng rõ ràng hơi, bàn về lai lịch, bàn về quy cách, Trác Uyên làm như vậy đều dư dả, không có gì có thể nói được.
Thế nhưng ba tiểu bối này thì không hiểu rồi, đường đường là Lạc gia minh chủ, cao cao tại thượng, lại bị gọi thành đứa nhỏ, vẫn là lần đầu tiên bọn họ thấy được.
Nhìn ba người kia đột nhiên trở nên choáng váng, Tước Nhi không khỏi che miệng cười một tiếng, vừa nhìn về phía Trác Uyên trêu đùa nói: “Thế nào, cha, người ghen tị? Nếu không năm nay… Ta và tam ca cũng làm đại thọ cho ngươi?”
“Quên đi, ta còn chưa già, cái gì mà mừng thọ, mồm quạ đen.”
Bất đắc dĩ trợn mắt một cái, Trác Uyên không khỏi bật cười lắc đầu: “Chỉ là không nghĩ tới, Minh Viễn con thỏ nhỏ chết bầm này lại bắt đầu mừng thọ rồi. Nhớ năm đó lần đầu tiên gặp hắn ta, tiểu tử vẫn còn mặc tã, không nghĩ tới… Ha ha ha…”
Da mặt không nhịn được kéo căng ra, ba người tiểu bối lại rùng mình lần nữa.
Không ngờ người này lại có thể gặp qua dáng vẻ Minh Chủ khi còn bé, chẳng lẽ lại là tiền bối rất quan trọng trong cao tầng Lạc gia? Không thể nào, phàm là nhân vật cấp cao đều có thực lực cao cường, thế lực trải rộng Tây Châu, mánh khóe thông thiên. Còn người này, muốn thực lực thì không có thực lực, chỉ là Thiên Huyền tầng năm mà thôi, muốn thế lực thì không có thế lực, chỉ là một người cô đơn, chỉ có một đứa con gái bầu bạn, nhiều lắm thì còn có một người con trái, thế nào cũng không giống như người quyền quý mà.
Được rồi, hắn là Thiên Huyền Cảnh, nếu như qua trăm năm sẽ không còn trẻ như vậy, nhìn qua cũng chỉ có dáng vẻ như tên tiểu tử hơn hai mươi tuổi. Nếu không phải có thôn dân nói rằng hắn dừng ở đây mấy chục năm rồi bọn họ cũng thật khó có thể tưởng tượng được hắn là một tiền bối.
Trong lòng có quá nhiều nghi vấn, ba người cứ như thế ngạc nhiên nhìn Trác Uyên, nhất thời ngây dại, trong mắt đều là một mảnh mê man.
Sau khi Trác Uyên cười xong, khóe miệng còn mang theo một chút dịu dàng, vung mạnh tay lên, quát to: “Tiểu cô nương, ngươi muốn kiếm, không thành vấn đề, ở đây thúc thúc còn rất nhiều kiếm, tùy ý chọn.”
“Rõ, cảm tạ thúc thúc mù.”
Đầu tiên là sững sờ một lúc, sau đó vẻ mặt Lạc Tư Uyên vô cùng ngạc nhiên gật đầu một cái, vội vàng kéo Tạ Niệm Dương ở bên cạnh nói: “Nhà ngươi không phải có nghiên cứu với kiếm sâu nhất hay sao, ngươi mau giúp ta xem, cầm cái nào đến mừng thọ cha ta là tốt nhất?”
“Yên tâm đi, giao cho ta, Tư Uyên muội muội.”
“Được.”
Hai mắt tỏa sáng, Tạ Niệm Dương gật đầu thật mạnh, vẻ mặt lấy lòng, lôi kéo Lạc Tư Uyên đi vào rừng kiếm leng keng. Long Kiếm Sơn thấy vậy thì hơi bĩu môi một cái, trong lòng chua loét, cũng đi vào theo.
Thế như, không xem thì không biết, vừa xem đã giật mình.
Tạ Niệm Dương cẩn thận nhìn ngó mỗi một thanh linh kiếm ở nơi này, càng xem càng cảm thấy kinh hãi, trong mắt lóe lên ánh sáng khó có thể tin được.
“Xem xong chưa, xem xong thì tranh thủ thời gian chọn một thanh rời đi, phiền phức, hừ!” Vẻ mặt Long Kiếm Sơn không kiên nhẫn thúc giục, Lạc Tư Uyên cũng chăm chú nhìn hắn ta, trong mắt lóe lên hy vọng: “Thế nào, Tạ Niệm Dương, ngươi thấy cái nào tốt?”
“Tinh diệu, quá tinh diệu rồi, tất cả đều không thể chê vào đâu được, áo tiên không thấy vết chỉ khâu. Đặc biệt là rất quỷ dị, ta lại có cảm giác được, thanh linh kiếm cấp một này còn muốn lóa mắt trân quý hơn cả linh kiếm cấp chín. Ta cũng không biết nên chọn nó, hay là cấp chín…”
“Đương nhiên là chọn cấp chín rồi, dựa vào linh kiếm cấp một tặng cho gia chủ thì còn gì là mặt mũi?”
Không khỏi bật cười một tiếng, Long Kiếm Sơn nhất thời nói móc: “Thiệt thòi cho nhà ngươi là kẻ luyện kiếm, người bình thường cũng biết cấp chính mạnh mẽ hơn cấp một, ngươi vẫn còn bối rối như vậy sao? Nếu như là ta, cầm cây kiếm có cấp bậc cao nhất rồi trực tiếp rời đi là được rồi. Ở đây cấp cao nhất là cấp chín sao, vậy xách một cây đi là được.”
“Thế nhưng… Ta cảm thấy được cấp một còn rất tốt…”
“Đánh rắm, làm sao lại có thể cấp một tốt hơn cấp chín, ngươi bị làm sao vậy?”
Vẻ mặt Tạ Niệm Dương tràn đầy do dự, không biết lựa chọn như thế nào, Long Kiếm Sơn cười to một tiếng: “Tư Uyên muội muội, ngươi nhìn xem, tên này suốt ngày nói khoác nhà mình có lý giải sâu sắc với kiếm như thế nào, thì ra cái gì cũng không biết, cấp một hay cấp chín tốt hơn cũng không rõ ràng, ngươi vẫn còn nhờ hắn ta chọn kiếm giúp ngươi? Ha ha ha… Thực sự là cười chết ta rồi, không bằng ca ca tới giúp ngươi.”
“Kiếm chỗ này của ta không cần chọn, mỗi một cây đều là độc nhất vô nhị. Sở dĩ Tạ Niệm Dương không biết chọn cây nào, chứng minh hắn ta là người hiểu kiếm.”
Nhưng mà, đúng lúc này Trác Uyên lại mỉm cười, chậm rãi đứng lên, đi vào bên trong rừng kiếm, vuốt ve thân kiếm kia, buồn bã nói: “Kiếm cũng giống như một người bình thường, mỗi một thanh kiếm đều là tồn tại độc nhất vô nhị, có linh tính của bản thân. Mặc kệ là cấp một, hay là cấp chín, đều là như vậy. Người chọn kiếm, kiếm cũng chọn người. Mỗi một cây kiếm đều có kiếm đạo của mình, nếu như kiếm đạo không hợp thì không thể nào sản sinh ra sự cộng minh được. Mà trái lại còn tương phản nhau.”
Trác Uyên nhếch miệng lên, khinh thường bĩu môi: “Trước đây ta cũng có suy nghĩ bình thường như vậy, thế nhưng không hiểu thì sao có thể biết được chân lý trong đó. Ngươi không đem kiếm làm hữu, làm sao có thể truyền cho ngươi tâm đắc của kiếm? Phải biết rằng, kiếm chính là vua của bách binh, tự có ngạo khí của vương giả. Nếu như ngươi không thành tâm, tự nhiên khó có thể lĩnh ngộ được tinh túy trong đó. Đây cũng chính là vì sao, người ngộ kiếm đạo nhiều như vậy, có ngộ được nông, có ngộ được sâu, ngoại trừ tư chất cùng ngộ tính, thành tâm cũng rất quan trọng.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất