“Cha, ta đã về rồi, công việc bên khu vực của Thượng Quan Phi Vân đã hoàn thành viên mãn!”
Trong một tòa đại điện u ám, chỉ có hai hàng nến leo lắt mờ ảo đang tỏa ra ánh sáng mờ nhạt, một giọng nói lười biếng bỗng vang vọng lên.
Ngay sau đó, một vị công tử chỉ mới đến tuổi thiếu niên đi tới giữa đại điện. Nhìn kĩ lại, đúng là Thú Vương vừa đại chiến ba trăm hiệp với Phi Vương Kiếm Vương chứ không phải ai khác.
“Ấy, cha đâu, lại đi mất rồi à?”
“Điện chủ ngài ấy đã rời khỏi bản điện từ nửa tháng trước, đi dạo chơi bốn phương rồi!” Đúng lúc này, một giọng nói gợi cảm chợt vang lên, một nam tử trung niên nhếch môi bước ra từ góc tối, để lộ ra hai mảnh ria mép, vừa nhìn thấy thiếu niên này đã khẽ cười: “Tiểu Tam Tử, nếu địa vực của Thượng Quan Phi Vân an toàn rồi thì ta sẽ cho ngươi một nhiệm vụ khác, có một địa vực khác sắp xong việc rồi, nhưng tin tức đột nhiên trở nên hơi gấp, ngươi đi trông coi một chút.”
Đúng vậy, vị Thú Vương này chính là Tiểu Tam Tử, Cổ Tam Thông.
Cổ Tam Thông chăm chú nhìn người nọ, không khỏi phất tay áo, cười nói: “Đừng mà Đông thúc, ta vừa mới trở về, cha và Tước Nhi đã đi mất rồi, ta muốn đi tìm họ trước, ngươi có biết bọn họ đi đâu không?”
Một gương mặt quen thuộc bước ra từ góc tối, được ánh nến chiếu rọi, đúng là hội trưởng của thương hội Hải Xuyên - Ngô Nhiên Đông. Nhưng hắn ta hiện tại nhìn qua đã trưởng thành chững chạc hơn rất nhiều, không còn nhiệt huyết hừng hực của tuổi trẻ như trước nữa.
“Xét về công, ngươi là một trong Hộ Điện Ngũ Pháp Vương, chỉ xếp sau điện chủ, chức vị còn cao hơn cả ta, điện chủ đi đâu, ngươi nên biết rõ hơn ta mới phải; xét về tư, ngươi là con trai của điện chủ, lại càng nên biết cha ngươi đi đâu chứ, sao còn hỏi ta?”
“Đúng vậy, mấy nơi mà cha thường xuyên tới, ta là người biết rõ nhất. Hoặc là tới bên cạnh Bắc Hải nhìn ngắm một lúc, tưởng niệm mẫu thân, hoặc là bế quan tu luyện, hoặc là… ồ, đúng rồi, kiếm lư!”
Cổ Tam Thông vỗ tay “bốp” một tiếng, cười lớn: “Hahaha… ta biết rồi, ta đi tìm bọn họ đây!”
“Này, từ từ, kiếm lư là nơi nào vậy? Nhiệm vụ mà ta sắp xếp cho ngươi thì sao?”
Két!
Cổ Tam Thông vốn đang muốn chạy đi ngay lập tức bỗng nhiên khựng lại, quay đầu nghiêm túc nói: “Đông thúc, xét về tư, ngươi là trưởng bối, ngươi giao việc cho ta, ta nên giúp đỡ ngươi. Nhưng chuyện này không phải việc tư, vậy nên ta sẽ xét về công vậy. Xét về công, chức vị của ta cao hơn ngươi, ngươi sắp xếp nhiệm vụ cho ta, chuyện này có thỏa đáng không?”
“Nhưng điện chủ đã có lệnh, một tinh sứ như ta có quyền điều động hai Pháp Vương các ngươi!” Ngô Nhiên Đông nghiêm túc lại, nhẹ giọng nói: “Điện chủ nói các ngươi đã sắp trưởng thành rồi, thực lực cũng không kém, phải tìm chút chuyện cho các ngươi làm, để các ngươi khỏi gây chuyện thị phi, làm phiền điện hạ!”
“Đông thúc, ngươi quá đáng thật đấy, mọi người qua lại với nhau đã hơn trăm năm rồi, ngươi nói xem ta có phải là người hay gây chuyện thị phi không?”
“Điện chủ nói ngươi làm nhiều chuyện xấu, cần phải rèn luyện thêm nhiều!”
Cổ Tam Thông không khỏi co rúm mặt mày, yên lặng không đáp mà chỉ nhìn chằm chằm vào hắn ta, một lúc lâu sau mới quay đầu bước ra ngoài: “Ta phải đi giải thích với cha mới được, sao ta lại làm nhiều chuyện xấu được cơ chứ? Không được, ta phải đánh vài chiêu với cha, ngươi đừng ngăn cản ta…”
“Đợi đã, đừng hòng trốn!”
“Bốp” một tiếng, Ngô Nhiên Đông bắt lấy cánh tay Cổ Tam Thông, lại chỉ cười bất lực: “Bỏ đi, nhìn dáng vẻ không yên lòng này của ngươi kìa, chuyện này ta giao cho người khác làm vậy. Kể cả là nhiệm vụ ở địa giới của Thượng Quan Phi Vân lần này, nếu không có ân oán cũ giữa ngươi và lão ta, có lẽ ngươi cũng không muốn nhận lấy việc cực nhọc này.”
“Đông thúc, ngươi tốt quá…”
“Hừ, khoan hãy vui mừng, ta còn có một yêu cầu!”
“Đông thúc nói đi, chỉ cần ngươi không bảo ta phải đi trông coi thêm một khu vực nữa, lần nào đi cũng mất một năm rưỡi, chán chết ta luôn!”
Vẻ mặt Ngô Nhiên Đông đột nhiên trở nên nghiêm nghị, hắn ta suy nghĩ một lát rồi thở dài một hơi, trầm mặc nói: “Ngươi có thể hỏi điện chủ thay ta rằng khi nào chúng ta mới hành động với Kiếm Tinh Đế Quốc hay không? Lần nào ta hỏi hắn, hắn cũng nói thời cơ tốt còn chưa đến, bảo ta đợi thêm!”
“Vậy ngươi chờ đi, cha ta nói thời cơ chưa đến thì đương nhiên là thời cơ chưa đến, ngươi còn không tin cha ta ư?”
“Ta đương nhiên tin tưởng tài trí của điện chủ, nhưng… bản thân ta không thể đợi thêm nữa!” Ngô Nhiên Đông siết chặt nắm tay, ánh mắt lộ ra vẻ hung ác: “Trăm năm, Ngô gia của chúng ta đã bị diệt trăm năm rồi, nếu ta còn không thể gỡ bỏ khúc mắc này, e rằng sẽ không có lòng dạ nào để hướng về đạo nữa. Ta không thể yên tâm tu luyện, tu vi sẽ khó mà thăng tiến. Ta sợ rằng nếu còn đợi nữa, đợi đến lúc số trời đã định thì lại không đợi nổi tới kết quả này. Dù sao thì sau trăm năm kinh doanh của blkv, Kiếm Tinh tất nhiên đã cường thịnh trở lại, ta thật sự không nhìn thấy được hy vọng lật đổ hắn ta, vậy nên ta mới hỏi lại điện chủ một lần nữa, nhưng điện chủ lại bảo ta đợi, đợi…”
Ngô Nhiên Đông nói đến khúc sau, răng nanh đã nghiến vào nhau ken két.
Cổ Tam Thông chăm chú nhìn Ngô Nhiên Đông, sau đó vỗ lên vai hắn ta, thở dài một hơi rồi nghiêm túc nói: “Đông thúc, ngươi yên tâm, cha ta sẽ không lừa ngươi, hắn muốn ngươi đợi thì nhất định là đang đợi một thời cơ hợp lý nhất. Trong vòng trăm năm nay, không chỉ có Kiếm Tinh, mà năng lực của chúng ta cũng phát triển nhanh chóng đúng không?”
Ngô Nhiên Đông hơi rũ mắt xuống, suy tư một lúc rồi khẽ gật đầu.
“Được rồi, ta sẽ hỏi cha chuyện này, ngươi yên tâm đi. Vậy ta đi nhé!”
Cổ Tam Thông lại vỗ vai hắn ta, xoay người rời đi, nhưng chưa được bao lâu đã quay đầu lại, vui vẻ nói: “Còn nữa, Đông thúc, ngươi là Tinh Sứ, đừng thăm dò vị trí của điện chủ, đây là việc kiêng kị, quy củ của Thiên Ma Điện chúng ta rất nghiêm khắc đấy. Ta sẽ giúp ngươi che giấu lỗi lầm lần này, ngươi nợ ta một ơn huệ đấy, hahaha…”
Cổ Tam Thông nói xong bèn lách người biến mất, chỉ còn lại Ngô Nhiên Đông gật đầu bật cười, sâu trong đáy mắt vẫn lấp lóe nỗi đau thương…
Một tháng sau, ở biên cảnh tây Châu và Trung Châu, tại một trấn nhỏ gọi là trấn Tuyệt Kiếm, tuy rằng dân cư không nhiều lắm nhưng lại là vùng đất nhỏ cạnh biên cương, dù chiến tranh xảy ra thì cũng không hề lan đến nơi này.
Nhưng, sự xuất hiện của một người đã khiến nơi này xảy ra biến hóa long trời lở đất. Không ai biết người này là ai, đến từ đâu, chi biết gọi hắn với cái tên thân mật là kiếm sư mù!
Bởi vì hai mắt của hắn bị che bởi một dải vải trắng, không thể nhìn thấy đồ vật, nhưng tay nghề luyện khí của hắn lại khiến mọi người thán phục, không ít người lành nghề luyện khí đã không ngại ngàn dặm tới đây so đấu, nhưng còn chưa nhìn thấy bóng người, chỉ cần nhìn thấy linh kiếm mà hắn luyện ra thôi cũng đã tự biết xấu hổ mà quay đầu rời đi.
Mà hắn cũng chỉ tới đây dùng linh binh luyện linh kiếm, tuyệt đối không luyện chế thứ khác.
Vậy nên mọi người gọi hắn là kiếm sư mù, hơn nữa thôn trấn này cũng sửa tên vì hắn. Vốn dĩ trấn này không có tên là trấn Tuyệt Kiếm, mà bởi vì hắn tới đây, cho nên mới xưng hô như thế. Bởi vì tất cả các linh kiếm trên thiên hạ này, mặc dù có quý báu hiếm có cỡ nào, chỉ cần tới nơi này, vừa so sánh với linh kiếm được luyện chế ra thì sẽ lập tức trở nên ảm đạm không còn ánh sáng, vậy nên người ta đặt ra cái tên Tuyệt Kiếm.
Rất nhiều danh môn vọng tộc, quan to quyền quý nghe được chuyện này, cũng bèn nghe danh mà đến, xin được gặp đại sư. Nhưng vị đại sư này lại vô cùng thần bí, bình thường không tiếp khách, hơn nữa còn kín đáo vô cùng, muốn gặp được hắn là vô cùng khó khăn, mà mặc dù có duyên gặp được thì cũng khó mà mời chào, vừa đấm vừa xoa cũng vô ích. Thậm chí, những người cứng đầu muốn tìm hiểu không bao lâu sau đều biến mất vô cùng kì lạ, chuyện này không khỏi khiến những người muốn cố tình gây sự vừa kính vừa sợ, không dám thử lại nữa.
Sau một thời gian dài, mọi người không thu được thứ gì, thậm chí còn có người tổn thất nặng nề, trả giá cả tính mạng, bởi vậy nên không ai dám tới đây trêu chọc nữa. Truyền thuyết về kiếm sư mù cũng dần dần chìm xuống, ngoại trừ người địa phương thì rất ít ai nghe nói đến.
Mà nơi ở của vị kiếm sư này chỉ là một căn phòng nhỏ, bên trên có bảng hiệu khắc hai chữ Kiếm Lư mà thôi!
Leng keng!
Một tiếng ngâm khe khẽ vang lên, trong căn phòng trúc nhỏ treo đủ loại linh kiếm nhiều kiểu dáng, một thiếu nữ độ mườ lăm, mười sáu tuổi với mái tóc tím dài như thác nước cầm một thanh kiếm dài màu trắng đang tản ra sắc lạnh lên, nhẹ nhàng gõ xuống, vui vẻ cười nói: “Phụ thân, đây là linh kiếm mới nhất mà ngươi luyện ra sao?”
“Tên kiếm là Tuyết Tùng, độ dai ba thước, nặng ba cân sáu hai, linh binh cấp năm, bên viền mũi kiếm có khí lạnh dao động, ngưng tụ nhưng không tiêu tan, dài và xanh tựa như cây tùng bách, vậy nên gọi là Tuyết Tùng!”
Một thanh niên mang vải trắng che lại hai mắt đứng trước chiếc bàn làm từ gỗ hoa lê cong miệng cười, nhẹ nhàng lên tiếng. Nhìn kĩ lại, đúng là Trác Uyên chứ không phải ai khác.
“Tước Nhi, thanh kiếm này được ta lập tức luyện chế ra sau khi tiếp thu Phong Thiên Kiếm Đạo. Phong Thiên vốn có ý tứ niêm phong, khép kín, không bá đạo ngang trời như Phách Thiên, bởi vậy nên lúc ra kiếm phải lấy nhu thắng cương, lấy yếu thắng mạnh, chủ trọng vào việc chặn lại chiêu thức của đối thủ, không lấy cái mạnh ra để gây nguy hiểm, mà đặc biệt lấy sự mềm mại khéo léo để áp chế đối thủ, vô cùng phù hợp với nữ tử.”
Tước Nhi sáng mắt lên, lập tức trở nên cực kỳ mừng rỡ: “Vậy, phụ thân, thanh kiếm này là ngươi luyện riêng cho con ư?”
“À, chuyện này…”
Trác Uyên hơi khựng lại, trầm ngâm một lát rồi cười xấu hổ: “Tước Nhi, với thực lực của ngươi dạo gần đây thì linh binh cấp năm không có tác dụng gì cả, chỉ có thể làm vật trang trí mà thôi. Thứ hai là ta cảm thấy cho dù ngươi có dùng linh binh thì cũng sẽ lấy mạnh mẽ làm chủ, ngươi dùng kiếm cho nam có vẻ tốt hơn!”
Tước Nhi tê rần cả mặt, trong chốc lát không nói nên lời: “Phụ thân, người ta là nữ đấy, cha có thể nói khéo hơn chút không?”
“Ồ, vậy ta cảm thấy ngươi dùng kiếm dành cho nữ hán tử thì phù hợp hơn, ngươi có khí chất nam nhân, không trật đi đâu được, hahaha…”
Tước Nhi tức giận bĩu môi, hung dữ trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nhanh chóng ôm thanh kiếm kia vào trước ngực, bướng bỉnh nói: “Con mặc kệ, phụ thân, con muốn có thanh kiếm này. Tuy rằng Tước Nhi đã sống hơn trăm năm, nhưng cũng chỉ vừa trường thành gần đây mà thôi, nếu tính như loài người thì mới chỉ là một thiếu nữ hoa quý mười sáu, mười bảy tuổi, thanh kiếm này xem như món quà thành niên mười sáu tuổi mà phụ thân tặng con đi!”
“Vậy hoa quý nhà ngươi đúng là chậm chạp thật đấy, hoa quý trăm năm, haha… Mấu chốt là thanh kiếm này không hợp với ngươi!”
“Ta mặc kệ, dù thế nào con cũng phải có được thanh kiếm này, ít nhất thì con cũng phải chứng minh cho người khác con là nữ tử!”
Đúng lúc này, một giọng nói trẻ tuổi, êm tai như giọng hoàng anh bỗng nhiên vang lên bên tai hai người: “Tiền bối kiếm sư mù có đang ở đây không, vãn bối mong muốn được gặp tiền bối, chẳng biết có được hay không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất