Thượng Quan Phi Vân nhìn chằm chằm vào bọn họ thật lâu, hơi nheo mắt lại, sâu trong đáy mắt bỗng hiện lên một tia sát ý trắng trợn. Nhưng theo như cường độ cú đá vừa rồi, trong lòng lão ta cũng hiểu được rằng đối phương không phải kẻ đầu đường xó chợ, thực lực có lẽ không hề thua lão ta, tâm tình cũng dần trở nên căng thẳng.
Một thanh kiếm từ từ giơ lên, kiếm khí mạnh mẽ ồ ạt ngưng tụ lại trên đầu ngón tay, khắp không trung rền vang tiếng sấm, khí thế cường hãn muốn che trời lấp đất, rõ ràng là lão ta thật sự muốn ra tay.
“Dù ngươi có là thần thánh phương nào, nếu đã dám giương oai ở địa giới của Thượng Quan Phi Vân ta thì chỉ có đường chết mà thôi!”
Nhìn thấy cảnh này, đám người chạy trốn đều sửng sốt hoảng sợ, bởi cao thủ Kiếm Vương chỉ cần nổi giận là có thể khiến bọn họ hồn bay phách tán ngay.
“Hahaha… Mạnh miệng thật đấy, Phi Vân Kiếm Vương, có lẽ nếu trước kia ngươi nói với ta lời này, ta còn sợ ngươi ba phần, nhưng hiện tại đã không còn là đứa trẻ lúc trước nữa. Ngươi và ta giao chiến, ai thắng ai thua còn chưa biết được đâu!”
Trong mắt thiếu niên chợt lóe lên tia sáng, hắn ta nhếch miệng cười, nắm chặt hai đấm tay, tiếng xương cốt vang lên răng rắc, từng ánh sáng màu đỏ xuất hiện quanh người, vô cùng chói mắt.
Thượng Quan Phi Vân hơi run mày, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc: “Trước kia ngươi và ta đã từng gặp mặt ư, sao ta lại không nhớ rõ? Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Hừ, Phi Vương Kiếm Vương đúng là hay quên, nhanh như vậy đã quên mối thù làm ta bị thương năm đó rồi sao?”
“Thượng Quan Phi Vân ta trước nay giết vô số người, nhưng số người có thể giữ được tính mạng dưới tay ta cũng không nhiều, nếu ngươi chỉ bị thương thì đương nhiên ta sẽ có ấn tượng, nhưng ta thật sự không nhớ rõ ngươi. Chẳng lẽ là do lão phu sơ sẩy, để ngươi trốn thoát từ trong đống xác người nào?”
“Hahaha… đúng vậy, ta đúng là đã trốn thoát ra từ đống xác người đấy, hôm nay vừa lúc tính toán món nợ xưa!”
Thiếu niên kia nhếch miệng cười, nhanh chóng duỗi tay ra, túm lấy đại hán kia rồi lập tức ném về phía đám người đang chạy trốn: “Các ngươi đi trước đi, bản Pháp Vương phải tính chút nợ cũ năm xưa với vị Kiếm Vương đại nhân này!”
“Hừ, còn muốn chạy ư? Đâu có dễ dàng như thế? Để hết mạng lại đây cho lão phu!” Thượng Quan Phi Vân hét lớn một tiếng, hai mắt nheo lại, thanh kiếm đã chuẩn bị tốt thoáng chốc bổ ra: “Trùng Thiên Kiếm Đạo, có ai cản được?”
Bùm!
Lão ta chém ra một chiêu này như ngàn tia sét lao tới, toàn bộ kiếm khí trên không trung ồ ạt rơi xuống như mưa đá, khí thế như phá trời lật đất kia tựa như có thể khiến tất cả mọi thứ ở nơi đây san phẳng trong chốc lát.
Mọi người nhịn không được mà co rụt con ngươi, bất giác đồng thời hoảng hốt, đã sợ tới mức nhũn chân, căn bản khó có thể di chuyển được nữa.
Nhưng đúng lúc này, một tiếng thú gầm rung trời vang lên, ánh sáng đỏ quanh người thiếu niên kia cũng bộc phát tới cực đại, nắm đấm sắt đã sớm chuẩn bị tốt cũng mạnh mẽ lao về phía trước. Đồng thời, bóng dáng hung dữ của một quái thú thượng cổ cũng chợt hóa thành ánh đỏ mờ ảo, xoay mình biến lớn, bay thẳng lên trời.
Rầm rầm rầm!
Nắm đấm đụng phải ánh kiếm, ảo ảnh thần thú đâm vào hàng vạn hàng nghìn kiếm khí. Trong khoảnh khắc này, một tiếng nổ rung trời chuyển đất vang lên, cả không gian dường như sắp bị xé nát, khắp nơi đều chấn động, khói bụi mịt mù không ngừng bay lên, nhuộm cả đất trời thành màu cát vàng trong nháy mắt.
Đám người chạy trốn và nhóm cao thủ Quy Nguyên của Phi Vân vương phủ bị trận chấn động mạnh này khiến cho trào máu, đau đầu như sắp nứt ra, chỉ trong giây lát đã đổ máu thất khiếu, thân thể trọng thương.
May mà trận chấn động khủng bố không gì sánh nổi này cũng không kéo dài quá lâu, một lát sau đã yên ổn trở lại, màn khói bụi kia cũng chậm rãi tản đi.
Nhưng lúc ánh trăng một lần nữa chiếu rọi vào chiến trường kịch liệt này, soi rõ cảnh tượng trước mắt, thì mọi người ở đây đều đồng loạt ngây ngốc.
Thiếu niên kia và Thượng Quan Phi Vân đang đứng đối diện với nhau trên không trung, giằng co qua lại, không hề tổn thương gì. Nhưng không khí ở vị trí chính giữa họ thì vẫn đang dao động, tựa như còn chưa dừng lại được. Trên chín tầng trời, ngay cả không gian cũng bị chia làm hai nửa rõ ràng, tựa như bị một thanh kiếm cắt qua vậy, mà phần đất đai ở giữa họ thì lại xuất hiện một cái động lớn sâu hoắm, có đường kính hơn một ngàn thước, sâu không lường được, nhìn không thấy đáy.
Trong trận đấu vừa rồi, hai người đúng là đã ngang tài ngang sức, không ai hơn ai. Sức mạnh mà mỗi người phát ra đều không hề vượt qua được phía bên đối phương, nếu không thì đám người phía sau bọn họ đã xấu số rồi.
Mọi người ở đây nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp này, dù là đám người chạy trốn hay cao thủ Quy Nguyên của Phi Vân vương phủ cũng nhịn không được mà đồng loạt nuốt nước miếng. trong lòng ai nấy lo ngay ngáy, mồ hôi chảy ướt đẫm trán, ánh mắt nhìn về phía hai người tràn ngập vẻ sợ hãi.
Thực lực của hai vị này thật đúng là hiếm thấy trên đời, bọn họ đứng trước hai người này không khác gì đám kiến hôi. Chỉ cần bọn họ chịu phải một chút sức mạnh của hai người này thôi thì cũng đủ để chết không có chỗ chôn.
Mạnh mẽ như thế, đúng là vô cùng đáng sợ.
Nhất là đám lão già của Phi Vân vương phủ, cả đám ai nấy đều trợn tròn mắt. Bọn họ thật sự khó có thể tưởng tượng rằng thế lực ngầm mà bọn họ vẫn luôn điều tra rốt cuộc là tổ chức già, sao lại có thể có một cao thủ ngang hàng với Kiếm Vương của bọn họ tồn tại được?
Nếu vậy thì bọn họ còn điều tra cái rắm gì nữa, cho dù tra ra được cũng không dám đi bắt người, lão đại của bên đó thực sự rất đáng sợ!
Đối với điều này, không chỉ có bọn họ sợ tới mức nghẹn lời, mà chính Thượng Quan Phi Vân cũng nhăn mặt cau có, tâm tình không khỏi chùng xuống.
Lão ta đã điều tra thế lực thần bí này rất nhiều năm rồi, nhưng tới hiện tại, lão ta mới có thể nhìn thấy một góc của nó. Nhưng không biết thì thôi, chứ vừa thấy thì đã bị dọa cho nhảy dựng lên. Ai mà ngờ rằng thế lực này khủng bố như thế chứ, một người phụ trách tùy tiện chạy tới mà lại có sức mạnh như vậy.
Mấu chốt là, thế lực này còn có bao nhiêu cao thủ giống như vậy?
Nghĩ đến đây, Thượng Quan Phi Vân bỗng thấy rét lạnh sau lưng, bắt đầu lo sợ bất an.
Thiếu niên kia đong đưa nhìn thoáng qua Thượng Quan Phi Vân vẫn đang đứng yên ở phía xa, nhếch miệng tỏ vẻ khinh thường: “Phi Vân Kiếm Vương, trăm năm không gặp, ngươi cũng không tiến bộ gì nhỉ? Mất công ta phải đặc biệt xin phụ trách khu vực này để giao chiến lại lần nữa với ngươi, hiện tại… haha, cũng nhẹ nhàng quá rồi đó!”
Thiếu niên kia nói xong, lại quay đầu nhìn về những người phía sau, khẽ cười nói: “Bảo các ngươi đi ngay cơ mà, các ngươi không nghe rõ sao? Bản Pháp Vương còn phải luận bàn thêm một trận nữa với Kiếm Vương đai nhân, cẩn thận liên lụy tới các ngươi đấy!”
“Ơ… vâng vâng vâng…”
Đầu tiên mọi người còn ngẩn ra, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh, vội vàng gật đầu liên tục, sau đó đại hán kia quát lên một tiếng, lại tiếp tục dẫn chúng huynh đệ chạy trối chết.
Trong mắt Thượng Quan Phi Vân hiện lên một tia phẫn nộ rõ ràng, chân đạp một bước, mạnh mẽ đuổi theo bọn họ: “Muốn chạy ư, không dễ thế đâu!”
Bốp!
Nhưng lão ta vừa mới chuyển động thì thiếu niên kia đã lách mình đi tới trước người lão ta, tung một cước đá lão ta trở lại chỗ cũ.
“Phi Vân Kiếm Vương, đối thủ của ngươi ở đây cơ mà, hahaha…” Thiếu niên kia nhếch miệng cười, khiêu khích lên tiếng.
Trên mặt Thượng Quan Phi Vân tràn đầy vẻ tức giận, lão ta nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể bất lực cam chịu. Có một cao thủ với thực lực tương đương chặn đường như thế, lão ta đúng là khó mà làm gì được. Về phần đám lão già mà lão ta mang đến, tuy bọn họ cũng muốn đuổi theo, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tà dị kia của thiếu niên thì lập tức run rẩy, không dám tiến lên nửa bước.
Thực lực ngang hàng với Kiếm Vương, gần như chỉ cần cử động một ngón tay thôi đã có thể lấy mạng chó của bọn họ rồi, bọn họ sao còn dám tiến lên nữa?
Kết quả là, cảnh tượng nghẹn khuất nhất từ lúc chào đời tới nay của Kiếm Vương đã xuất hiện, đôi con ngươi đỏ sẫm của lão ta chỉ có thể mở lớn nhìn đám kiến hôi rệp bẩn chạy trốn mà bản thân lại không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể hét lớn một tiếng, trút hết phẫn nộ vào thiếu niên kia. Lão ta hung hãn dẫm chân, lao mạnh về phía hắn, ánh kiếm trong tay không hề chần chờ mà đâm vào người hắn ta…
Bang bang bang!
Tiếng nổ long trời lở đất vang lên, phạm vi ngàn dặm tính từ đây trở ra đều chấn động mãnh liệt. Đám người chạy trốn thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn ánh lửa chói mắt ở phương xa, cảm nhận được sự kịch liệt của trận chiến, trong mắt cũng toát ra vẻ kích động không gì sánh được.
“Lôi ca, các huynh đệ gia nhập bản điện thật sự quá đúng đắn, thực lực của bản điện đúng là quá mạnh!” Một gã tiểu đệ lau nước mắt, trên mặt tràn đầy vẻ kiêu ngạo: “Ngay cả Hộ Điện Pháp Vương của bản điện còn có thực lực như thế, thật mong được nhìn thấy mặt mũi điện chủ quá!”
Những người còn lại nghe xong cũng gật đầu lia lịa, trong mắt tràn đầy hy vọng.
Bốp bốp bốp!
Đại hán kia không nhịn được mà gõ đầu bọn họ, lau đi máu loãng nơi khóe miệng, cười mắng: “Các ngươi nghĩ đẹp lắm, điện chủ ngài ấy có thể nói gặp là gặp được ư? Lão tử là nguyên lão bản điện mà còn chưa gặp được đâu, muốn gặp thì cũng phải để ta gặp trước, các ngươi xếp hàng chờ lượt sau!”
“Ấy đúng đúng đúng… Lôi ca nói rất đúng, hahaha…” Mọi người nhìn nhau, đều bật cười vui vẻ, vô cùng mong đợi mà chờ đón mặt trời sắp mọc lên.
“Lôi ca, ngươi đã từng nghe bài ca dao lưu truyền ở các nơi trong đại lục kia chưa? Ban đầu ta còn cảm thấy đó là ảo tưởng, nhưng hiện tại ta càng lúc càng cảm thấy rằng đó là sự thật…”
Đại hán kia thoáng rùng mình, nhìn thật lâu vào sắc mặt kích động của tiểu đệ, cũng vui vẻ cười theo, mọi người còn lại cũng thoải mái cười lớn.
“Các huynh đệ, đi theo điện chủ thì tương lai xán lạn nhé, hahaha…”
Bùm bùm bùm!
Mặt khác, sau vô số tiếng nổ, thiếu niên kia và Thượng Quan Phi Vân đã đấu được hơn ba trăm chiêu, không phân thắng bại. Cả hai đều thở hổn hển, hung dữ nhìn chằm chằm đối phương, tức giận tới nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng khi thiếu niên kia nhìn thấy ánh nắng đầu tiên của ngày mới chiếu rọi lên mặt đất, dự đoán rằng mọi người đã chạy thoát được thì bèn nhếch miệng cười, phất tay nói: “Thượng Quan Phi Vân, hôm nay đến đây thôi, ngày sau ta sẽ đấu tiếp với ngươi, tạm biệt, hahaha…”
Thiếu niên kia vừa dứt lời đã lập tức hóa thành một tia sáng đỏ, biến mất hoàn toàn.
“Đứng lại, có gan thì đừng chạy!”
Thượng Quan Phi Vân hét lớn, nhìn thấy tia sáng đỏ kia lướt qua trong nháy mắt thì cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể oán hận mà lắc tay, tự mình hờn dỗi.
Rốt cuộc tổ chức thần bí này là thứ gì vậy?
Báo!
Thượng Quan Phi Vân không nhịn được mà run mày, khẽ nheo mắt lại, nhìn về hướng thiếu niên kia vừa rời đi, lẩm bẩm: “Sao lại mọc lên một cái Thiên Ma Điện vậy, đây là là thứ gì nữa?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất