Leng keng leng keng… leng keng leng keng…  

             Trong màn đêm đen kịt, bầu trời như bị mực đen vấy bẩn, chỉ có vầng trăng trên cao là đang tản ra ánh sáng mỏng manh, chiếu xuống những tia sáng lạnh lẽo. Nhưng không bao lâu sau, ánh sáng mỏng mang này cũng bị mây đen kia chậm rãi che lấp đi.  

             Một đám đại hán đeo xích bạc trên thân cẩn thận mà cầm một chiếc linh binh trong sơn động u ám, lộc cà lộc cộc mà gõ vào vách tường phía trước, hóa ra là đang muốn mở một sơn động vừa đủ cho một người đi qua.  

             “Các vị, nếu chúng ta mở thông được tuyến này trong đêm nay là chúng ta có thể trở về an toàn, không cần phải sống trong lo sợ nữa. Các huynh đệ, khẩn trương làm đi thôi!”  

             Lúc này, một đại hán râu quai nón lén lút đi tới trước mặt một người, thấp giọng quát nhẹ.   

             Mọi người vừa nghe thấy vậy, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ hy vọng.  

             “Ôi mẹ ơi, sắp sửa kết thúc rồi. Lão đại, ngươi không biết đâu, lúc trước sứ giả đại nhân điều đội của chúng ta tới nơi này làm việc, ta đã bị dọa tới mức tiểu ra quần. Ai chẳng biết nơi này chính là khu vực nguy hiểm nhất, nếu bị bắt được thì sẽ chết không toàn thây! Ta còn nghĩ lần này chết chắc rồi, kết quả là sau ba tháng, rốt cuộc cũng sắp hoàn thành nhiệm vụ về nhà. Hahaha… cũng không biết đến lúc đó liệu có cơ hội may mắn nhìn thấy điện chủ hay không?”  

             “Gặp điện chủ ư? Ngươi nghĩ đẹp lắm!”  

             Đại hán kia khinh thường đảo mắt, bật cười mà mắng: “Lão tử vào điện đã hơn trăm năm, cũng xem như hàng nguyên lão, ấy vậy mà còn chưa được gặp điện chủ lần nào, ngươi mới tới đây vài năm mà đã muốn gặp điện chủ rồi ư? Hừ, đúng là si tâm vọng tưởng!”  

             Vừa dứt lời, những người khác cũng nở nụ cười theo, trên mặt hiện lên vẻ chất phác, cũng có phần trào phúng.  

             Người nọ gãi đầu, trong mắt vẫn còn vài tia hy vọng: “Vậy điện chủ là người như thế nào? Lão huynh, ngươi có biết tin tức gì hay không? Người ta nói điện chủ thần công cái thế, là thần long thấy đầu chứ không thấy đuôi, nhưng ai cũng chưa thấy được dáng vẻ của ngài ấy, lại càng không biết rốt cuộc ngài ấy mạnh tới mức nào. Ta cũng là vì nghe danh nên mới gia nhập bản điện, nhưng lại không biết khi nào mới có thể có duyên gặp mặt!”  

             “Ôi chao, cái này khó mà nói trước được, ta chỉ nghe qua rằng điện chủ đi khắp giang hồ, không ai đấu lại nổi. Trước kia từng có huynh đệ của bản điện bị hơn năm mươi cao thủ Quy Nguyên cảnh vây đánh, kết quả lại biến thành máu loãng chỉ với một chiêu trong nháy mắt. Cuối cùng, vị huynh đệ kia chỉ nghe được giọng của điện chủ bảo gã ta đi mau, chứ không được nhìn thấy mặt. Từ đó, uy danh của điện chủ đã nổi lên rầm rộ trong điện!”  

             “Mẹ nó, thật hay giả vậy, năm mươi cao thủ Quy Nguyên mà còn có thể tiêu diệt trong chốc lát, vậy thực lực của điện chủ chẳng phải là có thể so sánh với Kiếm Vương ở Trung Châu ư?” Tất cả mọi người đều co rụt con ngươi, vẻ mặt kinh hãi khó tin.  

             Đại hán kia mỉm cười, từ chối cho ý kiến mà phất tay: “Kiếm Vương Trung Châu là gì chứ, nghe nói Ngũ Đại Pháp Vương dưới tay Điện chủ còn có thể so với Kiếm Vương, mà thực lực của Điện chủ còn cao hơn bọn họ đấy!”  

             “Oa…”  

             Lại một tiếng hét kinh hãi vang lên, mọi người hoảng sợ nói: “Không phải ba hoa đấy chứ, Điện chủ lợi hại hơn Kiếm Vương ư? Vậy chẳng phải là Bất Bại Kiếm Tôn trong truyền thuyết sao?”  

             “Ôi, Bất Bại Kiếm Tôn đã trăm năm chưa xuất hiện, có lẽ đã chết từ lâu rồi. Nghe nói sau lần đại chiến trăm năm trước, Bất Bại Kiếm Tôn đã bắt đầu hấp hối, cũng đã chết rồi, chẳng qua Kiếm Tinh không dám công bố mà thôi. Được rồi được rồi, đừng bàn tán linh tinh nữa, mau làm việc đi!”  

             Đại hán kia mất kiên nhẫn phất tay, thúc giục liên hồi. Những người còn lại lại bày ra vẻ mặt kì lạ cùng ánh mắt tò mò, tuy rằng linh binh trong tay vẫn không ngừng kêu vang như trước, nhưng tất nhiên là đã không còn bình tĩnh nữa.  

             Điện chủ thần bí trong truyền thuyết rốt cuộc là thần thánh phương nào, có thật sự mạnh mẽ như thế không?  

             Trong lòng mỗi người đều ngập tràn nghi ngờ và hy vọng.  

             Đúng lúc này, một vóc người nhỏ bé vô cùng lo lắng chạy tới, hét to: “Không ổn rồi, mau chạy đi, chó đen của Phi Vân vương phủ bao vây tới đây rồi!”  

             “Cái gì, Phi Vân vương phủ sao?”  

             Mọi người đều không khỏi co rụt con ngươi, vô cùng sợ hãi, nhất là nam tử kia đã sắp khóc đến nơi: “Ta đã nói là nơi này nguy hiểm mà, sắp xong việc rồi còn bị Phi Vân vương phủ phát hiện. Tên Thượng Quan Phi Vân kia chính là một trong mười Kiếm Vương, lại nổi tiếng tàn nhẫn quyết tuyệt. Làm sao đây, làm sao bây giờ…”  

             Bốp!  

             Một cái bạt tai bỏng rát tát vào mặt hắn ta, đại hán tức giận mắng to: “Gì mà làm sao bây giờ, mau chạy đi, nhớ là phải che cái động này lại, đừng để cho bọn họ phát hiện ra, nếu không thì tốn công vô ích đấy!”  

             Mọi người vội vàng gật đầu, vội vàng xông ra ngoài, hai tay làm ra một ấn quyết, cửa động liền “ong” một tiếng biến mất không còn tăm hơi. Sau đó, bọn họ mới hốt hoảng mà chạy ra xa.  

             Vút vút vút!  

             Nhưng bọn họ còn chưa chạy được bao nhiêu thì đã nghe thấy những tiếng xé gió bên tai, mười mấy lão già đồng thời chặn đường đi của họ lại, khí thế mạnh mẽ toàn thân không ngừng phát ra, đúng là cao thủ Quy Nguyên Cảnh.  

             Mọi người nhìn thấy cảnh tượng này thì đồng loạt kinh hãi, sắc mặt đều trở nên nghiêm trọng.  

             “Hahaha… to gan lớn mật, thế mà lại dám hoạt động ở địa giới của Phi Vân vương phủ chúng ta, thật sự không muốn sống nữa chăng?” Một lão già cười lớn, nhanh chóng tiến lên trước một bước, là một cao thủ Quy Nguyên tầng bày.  

             Đại hán kia không khỏi run mày, cũng dồn sức bước lên một bước, khí thế toàn thân lập tức tản ra, hắn ta gào lên: “Các huynh đệ, lão tử mở đường cho các ngươi, các ngươi đi trước đi!”  

             Dứt lời, người nọ liền mạnh mẽ vọt lên.  

             “Ồ, Quy Nguyên tầng sáu ư?” Lão già kia hơi giật giật lông mày, bất giác khẽ cười: “Tuy rằng chỉ kém một tầng, nhưng một tầng này chính là cả một bầu trời, ngươi thật sự nghĩ rằng có thể trốn thoát khỏi tay lão phu sao, nực cười, hahaha…”  

             Lão già kia cười to, cũng xông tới hướng đại hán trong nháy mắt.  

             Bùm!  

             Một tiếng nổ vang lên, hai người đều tung một chưởng, lão già kia lùi liên tục năm bước, đại hán kia cũng lui về sau từng bước, nghiến chặt răng, cố gắng đứng yên lại, nơi khóe miệng đã xuất hiện một dòng máu đỏ thẫm. Sau đó, hắn ta mạnh mẽ dẫm bước, không lùi mà tiến, trực tiếp xông thẳng lên, nhân lúc lão già còn chưa phản ứng lại kịp mà “bang” một tiếng, đánh vào ngực lão ta một chưởng, trong nháy mắt khiến lão ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra máu tươi đỏ thẫm.  

             “Lôi đại ca!”  

             Mọi người thấy vậy thì nhất thời kinh ngạc, sau lại vui vẻ không thôi, nhưng bọn họ còn chưa kịp cong khóe miệng lên thì máu tươi đã “phụt” một tiếng trào ra từ miệng đại hán kia.  

             Tên lão già bị đánh bay kia nhìn thấy cảnh này, cũng cắn chặt môi, lau đi máu tươi nơi khóe miệng, cứng rắn đứng thẳng dậy, nhìn chòng chọc vào đại hán, oán hận nói: “Hừ, được lắm, thế mà lại dám chịu đựng phản lực của chưởng này để tấn công lão phu. Nhưng ngươi làm như vậy thì vết thương cũng sẽ nặng hơn lão phu, thật sự quá ngu xuẩn!”  

             “haha… có ngu xuẩn hay không, là do ta quyết định!”  

             Đại hán kia hơi nhếch miệng, để lộ ra hàm răng dính đầy máu tươi, bỗng ngửa mặt lên trời hét lớn: “Các huynh đệ, chạy mau, ta mở đường cho các ngươi!”  

             Mọi người không khỏi ngẩn ra, lại nhìn về phía trước, cũng đều nhận ra rằng đại hán kia tuy chịu trọng thương, nhưng đã đánh lùi được lão già kia, không còn ai chắn đường nữa.  

             Mọi người bất giác cảm thấy ươn ướt nơi khóe mắt, nhanh chóng chạy về phía trước: “Lôi đại ca, chúng ta sẽ không khiến ngươi thất vọng!”  

             “Ngăn chúng lại!” Lão già kia thấy vậy thì hét lên, những lão già phía sau liền lập tức đuổi theo mọi người.  

             Nhưng “cộp” một tiếng, đại hán kia lại xuất hiện phía trước mọi người, ngăn cản đám lão già này, hét lớn: ‘Muốn chặn tiểu đệ của ta thì phải bước qua xác ta trước đã!”  

             “Hừ, chúng ta cũng đang có ý này!” Hơn mười lão già nhếch miệng cười, nhanh chóng bao vây xung quanh. Đại hán kia cũng mỉm cười, trên người bỗng nhiên xuất hiện dao động khủng khiếp.  

             Lão già kia không nhịn được mà co rụt con ngươi, sợ hãi tột độ: “Không ổn, hắn ta muốn tự bạo, mau tránh ra!”  

             Két!  

             Đám lão già chợt khựng lại, không dám lại gần nữa, vội vàng lùi ra.  

             “Lôi đại ca!” Mọi người đang chạy trối chết thấy vậy thì cũng khàn giọng rống lên, chỉ có đại hán kia cười đến điên cuồng, ngửa mặt lên trời mà hét: “Lão tử là nguyên lão bản điện, ai dám khinh thường ta!”  

             Khí phách anh hùng kia lan truyền ngàn dặm, nhất thời khiến cho các tiểu đệ đang chạy trốn bỗng ngẩn ra, trên mặt hiện lên vẻ tôn kính.  

             “Này, ngươi nói nguyên lão bản điện là của điện gì vậy?” Nhưng đúng lúc này, một bóng người bỗng nhiên xuất hiện, một khuôn mặt trung niên thanh tú hiện lên trước mặt hắn ta, lạnh lùng mà nhìn hắn ta: “Ngươi muốn tự bạo cũng không sao, chẳng lẽ còn có thể làm tổn hại tới một sợi tóc gáy của bổn vương? Nhưng bổn vương muốn nói cho ngươi biết, dù ngươi tự bạo cũng không có tác dụng gì cả, không ai có thể chạy trốn sau khi làm loạn ở địa vực của bổn vương!”  

             Đại hán kia không nhịn được mà co rụt con ngươi, nhất thời kinh hãi, ngay cả dao dộng tự bạo cũng ngừng lại, run rẩy lên tiếng: “Phi… Phi Vân Kiếm Vương, Thượng Quan Phi Vân?”  

             “Thế nào, không tự bạo nữa sao?”  

             Thượng Quan Phi Vân nở nụ cười chế nhạo, nhìn chằm chằm hắn ta, chậm rãi nâng tay lên, trong tay xuất hiện dao động mạnh mẽ, lão ta châm biếm: “Nếu ngươi không muốn tự bạo nữa thì bổn vương sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, dù sao cũng có nhiều khẩu cung như thế rồi, không cần giữ lại một hai cái không biết nghe lời, hahaha…”  

             Vừa dứt lời, một chưởng khủng khiếp kia đã không chút lưu tình mà đánh xuống đầu hắn ta.  

             Đai hán kia không khỏi giật giật mi mắt, cảm thấy hoảng hốt, mọi người còn lại thì căng thẳng hét to: “Lôi đại ca…”  

             Vút!  

             Nhưng ngay giữa ranh giới sự sống và cái chết này, một ánh sáng đỏ chợt hiện lên, “bang” một tiếng nện vào một chưởng của Thượng Quan Phi Vân.  

             Bùm!  

             Một luồng khí mạnh mẽ lập tức trào ra bốn phía, không chỉ những người đang chạy trốn mà ngay cả mười mấy cao thủ Quy Nguyên của Phi Vân vương phủ cũng không khỏi bị ảnh hưởng, đồng loạt bay ngược ra sau. Mà Thượng Quan Phi Vân cũng bị một chiêu này đánh ra xa trăm mét mới ngừng lại.  

             Lão ta nhìn về phía trước với vẻ mặt hoảng sợ, hét lớn: “Thần thánh phương nào, hãy xưng tên ra!”  

             “Hahaha… Phi Vân Kiếm Vương, chúng ta từng gặp nhau rồi mà, ngươi không nhớ rõ sao?”  

             Khói bụi mù mịt tan đi, đập vào mắt mọi người là một thiếu niên tầm mười sáu, mười bảy tuổi, hai mắt sáng ngời như sấm sét, khóe môi cong lên tà dị, bên hông còn có một chiếc lệnh bài thủ lĩnh thú vật màu đỏ đậm.  

             Đại hán kia run sợ xong, nhìn thấy lệnh bài này thì nhất thời kinh ngạc, lớn tiếng nói: “Ngài… ngài chính là một trong Ngũ Đại Pháp Vương bảo vệ bản điện, Thú Vương ư?”  

             “Đúng vậy, nguyên lão bản điện, hahaha…” Thiếu niên kia cúi đầu nhìn vào mắt hắn ta, không khỏi cười nhạt một tiếng.  

             Mọi người ở đây thấy vậy thì bất giác trợn tròn mắt. Bất cứ ai trong số họ cũng không ngờ rằng Thú Vương trong Ngũ Đại Hộ Điện Pháp Vương lại là một chàng thiếu niên còn trẻ như thế.   

             Hơn nữa, chàng thiếu niên này lại còn một cước đá bay Thượng Quan Phi Vân?  

eyJpdiI6IkROdlhaNUJzVVM0RmlLTzBMUVVZQ1E9PSIsInZhbHVlIjoib3RGeEhDSGd1RUFLaW5tb1pQanZ2U2c1dWdWSE0rNTh1cWUya2o3MVpzTFJXTTRcL1I3dEppZmdFRzJVXC8xY0hiWmJOdFFSQ2VrQnNVRHFITE5QRlcydG53bVFsVWY5M013VFwvWmx4a0lKZXJpazJsWlY2dkZnYnNjYnpjOUNRY1ltNCtNRVhVekxEK2RTc0VheDFvODBQUVRQbmk1ZDFFeTdKaUJsNkxjSFJyaTNSVHlyNGZYT2tBclwvanRHMldVYWtVVzk3YnVEaU5OTzdzdUF6T2FZOE9lVVpCdTVkbjR1ZWpBSmVnVHVqMVBUeFwvd2QrWEdTVll4OHlObnRlbjNma3U5RnZVa25LdVNZYnVHcVNHZzdweld6NWxMVnBabWUyd3I5d3FVSmhKaG9yZ3ZxQ25BNFV5S1VWSXptTDJva01UT2tMWjdvWWpVaitvMTVlanRXR01HRHJMZlZ6TFlTc3ZtNU9KM1hTQ1JxTFg5TjJZVUpjQXBQT0xtbjJTbXciLCJtYWMiOiIxNTI0OTk4NmQyZDkyOTBhN2UwMDI2NTZlMjY4ZDk1MTI0MjkxZjJiYzg2Zjg5YzNkMDE0NGQ1MzBhMzAwMGNiIn0=
eyJpdiI6IlwvN1JEUmZMUklKOFVWRWlFZkdPcU5nPT0iLCJ2YWx1ZSI6Im9tbUdOWFpcL3J6VHdiWDhHZjdQNldqVm1mdkRtellEV05rOVBGbEdYKzFHbEYrejVTWk0yQVg3bU5pOW9vMWV5Z25ORjVEcmRxd0VVS28wZUg2SkNUdVFmendQa0hmejcyR3ZzbW9LVXQ0OU9pcEtWSjlhaFwvVkRFZDhIMXI3N0NRU3NQeFQwQkV0dTIwVmJcL01IT0pub0NJa2dPUlI3a1BhYzdlQXJtVnlMaU1ZVmtMaHUxTFZMbUF3UkdleEgrSXAzSk8zM2R6RWhyNVRpT2s5Q0ZhbUQ3K055N0xaWVZjNm1YOGJ4S1dEUm5lcHlGclhRVkNQVFllSUpVSDVyNHpmT2RSU3FMQUp2N1RlZnR3Q1o1K1BQK0xiWGhtalA3R2EzNkkyNlBEZHh4OWdScmtKRGNHOU9DeHJpTUNPUER1RUkxcHdidjdIYVc0eWt0XC9ZQktpNzVKZWc1WEdYK3hNSFFPdjlxdmVtQmpcLzdKaGpOeUtUZGdINkgrTjFKcE96Yys2bTZmN1FIdjlNY3E1U1RyRGtcL29Iek11RkdjZ2IxUFdRaHYxNVpHaHJUM3hzSkx5WHlsU3QxY3hsUk1IUlQiLCJtYWMiOiJmMTdhZGU3MDgyZjcwNjYxZmM0Y2UzOWNiMmU2MWRmNmU3Njg3MGZiZmZlOTk2ZWUyMDAxNzdjMDhhY2VkYTk5In0=

             Trong giây lát, trong mắt mọi người lại hiện lên vẻ kính phục và hy vọng…

Ads
';
Advertisement