Trong trận chiến giữa Trung Châu và Tây Châu, tuy rằng hai bên đều đã chuẩn bị hơn một năm, nhưng từ lúc bắt đầu đến lúc ngưng chiến cũng chỉ có hơn mười ngày mà thôi. Tuy nhiên, cũng vì mười ngày này mà tình thế của cả năm châu đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đầu tiên, trong trận đại chiến lần này, bên chết trận nhiều nhất chính là quân lực nằm ở thế hoàn toàn bất lợi của bốn châu. Bọn họ gần như tổn thất tới ba phần tư sinh mạng mới có thể chặn lại sự tấn công của đối phương một cách khó khăn. Có thể nói… là một lần thắng thảm, cũng là một lần thắng mà lại không thắng.
Nói thắng lợi, là vì bọn họ đúng là đã lấy yếu thắng mạnh, khiến cho đại quân của Trung Châu không thể không lui binh. Nhưng nói không thắng, cũng là vì khi bọn họ đã sắp có thể đánh bại hoàn toàn Bất Bại Đế Quốc này, lại phải giảng hòa vì nguyên nhân nào đó.
Chuyện này không khỏi khiến cho bốn châu đang liều chết mà chiến đấu có cảm giác như đang bị đùa giỡn, bọn họ trả giá nhiều như thế, rốt cuộc là vì cái gì?
Nhưng bên trên đều có lý lẽ của bọn họ, người phía dưới nghe gió thành mưa, cũng dễ bi lừa, chỉ cần nói là vì suy nghĩ cho bọn họ, không muốn có thêm nhiều sinh mạng mất đi, với một lý do chính đáng như thế, bên dưới sẽ bỏ qua dễ dàng.
Nỗi lo sau này Bất Bại Kiếm Tôn có thể ngóc đầu trở lại, có lẽ sẽ càng điên cuồng hơn, khiến trăm họ lầm than cũng chỉ có một vài chỉ huy tham chiến mới nghĩ tới được, người phía dưới chỉ là con ong con kiến bị người ta chi phối, sao có thể lo lắng nhiều như thế? Nhất là khi đứng trước lợi ích lớn thì vết sẹo vừa nhói đau cũng sẽ bị bỏ qua trong nháy mắt mà thôi.
Bởi vì lần này tổn thất nặng nề, rất nhiều vị trí quan trọng ở bốn châu trở nên trống trải, ví dụ như ở Tây Châu có Cửu Tông không còn đủ số đệ tử và trưởng lão cung phụng, cho nên đã bắt đầu ồ ạt tuyển người, mà Đông Châu và Nam Châu thì lại tổn thất không ít trụ cột gia tộc, cần rất nhiều gia tộc tầng chót bồi dưỡng bổ sung.
Kết quả là, trước lợi ích to lớn như thế, mọi người đều chen lấn mà trèo lên, muốn một bước lên trời, đâu còn thời gian để ý đến tính hợp lý trong quyết định của bên trên ngày ấy?
Kể cả là Lạc Minh, vì tổn thất quá nặng nên thời gian này cũng rất khoan dung thu nhận các gia tộc. Mỗi lần nhìn thấy tình cảnh như thế, nhìn thấy ham muốn trắng trợn trong mắt bọn họ, Lạc Minh Viễn lại nhịn không được mà lắc đầu thở dài: “ Đám đầu heo này…”
Nhưng đối với chuyện này, Lãnh Vô Thường và Gia Cát Ngọc Long lại vui vẻ ra mặt, bởi quyền lực tối cao không phải là do đám đầu heo đó tôn lên hay sao? Không có đám heo đó, sao có thể có lợi thế tranh đoạt quyền lực?
Thật vậy, Lạc Minh khác với các tông môn khác, các tông môn khác tuyển đệ tử là tuyển từng người một, nhưng Lạc Minh thì lại tuyển từng gia tộc một. Trong tình hình thiếu nhân số như hiện giờ, tốc độ thu nhận của Lạc Minh có thể nói là như vũ bão, chỉ trong vài tháng đã có thể khôi phục được một nửa sức sống trước chiến tranh. Điều này không khỏi khiến các tông môn thế gia khác không thể đuổi kịp, chỉ có thể câm nín mà nhìn.
Cũng vì thế mà Lạc Minh trở thành thế lực phát triển nhanh nhất sau chiến tranh, tuy rằng không có quá nhiều cao thủ nhưng nhân số lại đông, nhanh chóng tiến vào vị trí cao nhất trong Trung Tam Tông, hơn nữa còn có xu thế sắp chen được vào Thượng Tam Tông.
Kể cả là Song Long Viện cũng nhịn không đừng mà há hốc miệng với tốc độ phát triển này. Dù sao thì trước chiến tranh, Lạc Minh cùng lắm chỉ đứng đầu Hạ Tam Tông mà thôi, hiện tại lại có thể bước tới trước cửa Thượng Tam Tông, có thể nói chính là cá chép vượt vũ môn, một bước lên trời!
Nhưng họ cũng hiểu được rằng đây là do yếu tố chiến tranh. Lạc Minh có thể nói là kiếm tiền từ chiến tranh, hình thức liên minh này của bọn họ phát triển nhanh chóng, trước kia, lúc có những thế lực cũ tồn tại thì còn chưa cảm thấy được, nhưng một khi chiến lực các tông môn này đều đã mất đi, ưu thế của việc thu nhận lực lượng người mới lập tức liền hiện ra.
Đối với điều này, dù là Song Long Chí Tôn cũng nhịn không được mà cảm thán, Trác Uyên thật sự là đã để lại một nền tảng tốt cho Lạc gia! Có lẽ không bao lâu sau, Lạc Minh sẽ lên tới đỉnh của Cửu Tông, có thể còn ở ngay dưới Song Long Viện!
Chỉ là lúc này bọn họ sao có thể ngờ được, sau trận chiến này, lòng Lạc Minh Viễn đã quyết, ngày sau có lẽ Song Long Viện cũng khó mà ngăn hắn ta lại được.
Mặt khác, có người vui thì cũng có kẻ buồn, Tây Châu bên này khí thế ngất trời, làm đâu chắc đấy mà khôi phục chiến lực, mà ba phía Nam Châu, Bắc Châu và Đông Châu thì lại như nhà đã dột lại còn gặp mưa dông, ủ rũ ảm đạm vô cùng.
Tuy rằng ba gia tộc bọn họ đã khôi phục đâu vào đấy, nhưng thứ quan trọng nhất lại không còn nữa rồi. Ba thanh thần kiếm Trùng Thiên, Phần Thiên và Phong Thiên mất tích khi đám người u Dương Lăng Thiên mang đi đối phó với kết giới Hải Ngao, mà chiến lực mạnh nhất của ba châu này cũng đồng thời tuyên bố quy ẩn lên núi rừng, không màng thế sự nữa.
Chuyện này không khỏi khiến cho ba châu trợn tròn mắt, không có ba vị đại ca dẫn đầu này, sau này bọn họ đừng nói là đối phó với Bất Bại Kiếm Tôn, cho dù là đối phó với Cửu Kiếm Vương có lẽ cũng phải gắng hết sức.
Kết quả là, để mời ba vị đại lão này rời núi, một đám người Bắc Châu tới đập phá gia môn của u Dương Trường Thanh, một đám danh môn vọng tộc Đông Châu sáng sớm đã tới chờ đợi trước phòng Thượng Quan Khinh Yên, đợi nàng truyền lời, mà một đám lão già Nam Châu thì lại tới vây quanh Mộ Dung gia, chật như nêm cối, rất có ý tứ nếu Mộ Dung Liệt ngươi còn chưa ra ngày nào thì lão già ta sẽ đợi ở đây tới chết ngày đó.
Nhưng bọn họ không thể ngờ rằng u Dương Trường Thanh lại không biết điều như thế, biết có người muốn nhờ vả hắn ta thì bắt đầu đòi quyền đòi linh thạch, ngày ngày gảy đàn, sống như vua Bắc Châu vậy, nghênh ngang chán ghét bọn họ, bọn họ còn không dám đắc tội. Về phần cha hắn ta chừng nào thì rời núi, đang làm gì, vấn đề này đã bị hắn ta kéo dài thời gian.
Thượng Quan Khinh Yên có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không tới nỗi xấu xa như thế, nhưng lại đóng cửa không gặp ai. Có người tới gây chuyện, Thương Quan Gia cũng không hề ngồi yên, bọn họ còn có ba vị cung phụng trấn giữ. Bởi vậy, sau khi lấy vài người ra giết gà dọa khỉ, mọi người cũng lập tức giải tán, không còn dây dưa nữa.
Mộ Dung gia thì lại khiến mọi người được mở rộng tầm mắt. Sau khi Mộ Dung Liệt biến mất, muội muội hắn ta cũng mất tích theo, hai huynh muội cùng nhau lánh đời, chuyện này khiến cho bọn họ không biết tới tìm ai cả.
Cứ như vậy, ba châu tổn thất tam đại chiến lực và ba thanh thần kiếm, cũng lâm vào tình thế khó khăn nhất từ trước tới nay. Không còn cách nào khác, cuối cùng mọi người chỉ có thể tự lực cánh sinh, học theo Tây Châu, an tâm phát triển thế lực bên dưới, ít nhất thì nhân số chiến lực có thể bổ sung thêm, càng nhiều người thì chiến lực càng lớn, đúng không nào?
Khi bốn châu lâm vào cảnh khốn đốn như lúc này, Trung Châu vốn có thể có được một cơ hội ra quân cực kỳ tốt. Với thực lực của Cửu Kiếm Vương, chỉ cần hai người một đội là có thể quét sạch bốn châu, hoàn thành công cuộc thống nhất, nhưng trên thực tế, chuyện này là không thể làm được, bởi Bách Lí Kinh Vĩ đã giảng hòa với bốn châu, còn tự đưa ra lời thề trăm năm không đánh, vậy nên không có lý do gì để ra quân cả.
Nhưng Bách Lí Kinh Vĩ là thiên tài hiếm gặp, sao có thể tùy tiện lấy dây buộc mình như thế, thật sự không làm gì trong suốt trăm năm? Nguyên nhân của chuyện này chẳng qua là không phải hắn ta không muốn làm, mà là hắn ta không làm được, cả trăm năm đều không làm được.
Hiện giờ Kiếm Tinh Đế Quốc tuy vẫn thịnh vượng và mạnh mẽ như trước, chiến lực còn nhiều, nhưng so với Đế Quốc thống nhất trước kia thì có thể nói là đã suy tàn, không còn phong độ như trước.
Ở một nơi đất rộng của nhiều như Trung Châu mà chỉ trong mười ngày ngắn ngủi lại xảy ra hơn mười vạn bạo động, một phần ba số thành trì bị đánh sập, đây chính là đại loạn có một không hai trong lịch sử Trung Châu.
Trác Uyên để những thương hội Hải Xuyên vẫn luôn náu mình ấy bạo động trong thời gian chiến tranh nhạy cảm như thế, có thể nói là cực kỳ thông minh. Tuy rằng thời gian bạo động rất ngắn, nhưng bởi vì nội bộ trống rỗng, cũng không có đủ binh lực trấn áp nên các hiệu buôn Hải Xuyên đều không đắn đo mà trực tiếp lật hết các con bài tẩy lên, làm loạn một trận.
Mà bạo động là chuyện có phản ứng dây chuyền, bọn họ vừa hành động bên này, rất nhiều đầu sỏ bỉ ổi khác cũng nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, cũng bạo động theo. Kết quả là một đế quốc đã kéo dài ngàn năm như Thái Bình Đế Quốc trong nháy mắt đã nổi lửa sân sau, tan thành nhiều mảnh.
Có lẽ ngay cả Bách Lí Kinh Vĩ cũng không ngờ rằng đế quốc mà hắn ta luôn bảo vệ ổn định lại có nhiều tai họa ngầm như thế. Những tai họa ngầm đó nếu được diệt trừ ngay từ đầu thì sẽ không sao, nhưng mấu chốt là ngay thời điểm đó, lão tổ tông lại bị vây khốn, chiến tranh cũng không dừng được. Hắn ta rơi vào đường cùng, cực kỳ áp lực, đầu tiên phải cứu lão tổ tông trở về, trấn an Tứ Vương rồi mới tính tiếp được.
Nhưng trong lòng hắn ta cũng hiểu rằng, dù vậy thì qua đoạn thời gian ngắn này, Kiếm Tinh Đế Quốc sẽ không còn là Kiếm Tinh của ngày xưa nữa, bởi lần bạo động này quá lớn, mặc dù hắn ta có thể nhanh chóng áp chế, nhưng lửa đã cháy rồi, từ nay về sau, Kiếm Tinh muốn khởi động lại hoạt động ngầm thì cũng khó mà thống nhất lại như trước kia. Nếu muốn trừ tận gốc tai họa ngầm này, với diện tích lớn như vậy của Đế Quốc, ít nhất cũng phải dùng tới trăm năm.
Cho nên Bách Lí Kinh Vĩ mới dám thề độc như thế, đó không phải nói suông, mà hắn ta cũng không muốn bị bốn châu quấy rầy việc bình định loạn lạc trong vòng trăm năm này. Chỉ buồn cười là bên trên bốn châu còn nghĩ rằng bản thân ép được Bách Lí Kinh Vĩ ra làm hiệp nghị, tưởng là bên mình đã thắng, lại đâu biết rằng bọn họ đã bị Bách Lí Kinh Vĩ tính kế từ lâu.
Hiện tại, người cần thời gian nhất không phải bọn họ, mà chính là vị Bách Lí thừa tướng này!
“Đại sư, vết thương của lão tổ tông thế nào rồi?”
Trong một tòa đại điện u ám, một tấm màn nặng trịch được chậm rãi xốc lên, một lão già tóc trắng xóa cung kính lui ra từ bên trong. Bách Lí Kinh Vĩ vừa nhìn thấy lão ta đã vội vàng tiến lên hỏi. Hoàng đế Bách Lí Kinh Thế và thái tử Bách Lí Cảnh Thiên cũng vội vàng đuổi theo.
Lão già kia khom lưng hành lễ với ba người, thì thào: “Khởi bẩm bệ hạ, thừa tướng, thái tử điện hạ, vi thần đã cho lão tổ tông ăn linh đan Hoàn Dương cấp mười hai, vết thương tạm thời không còn nguy hiểm nữa, chỉ là…”
“Chỉ là cái gì?” Mọi người đồng thanh hỏi.
Lão già kia cau mày, bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chỉ là lần này lão tổ tông bị thương quá nặng, còn hao hết nguyên lực, bị thương căn cơ, vốn là với công lực của lão tổ tông thì sống thêm tám trăm năm cũng không thành vấn đề, nhưng hiện tại chỉ sợ rằng trăm năm sau, lão tổ tông sẽ phải chịu cảnh suy yếu mọi mặt, thần tiên khó cứu…”
“Cái gì, ngươi nói lão tổ tông chỉ còn trăm năm…” Bách Lí Kinh Vĩ không nhịn được mà co rút con ngươi, kinh hãi cầm lấy tay lão ta mà nói: “Đại sư, Kiếm Tinh không thể không có lão tổ tông, không biết có còn biện pháo nào…”
Lão già kia cẩn thận suy nghĩ một lát rồi bất đắc dĩ thở dài: “Ôi, sức người có hạn, lão phu không có sức mạnh xoay chuyển trời đất, trừ khi…”
“Trừ khi cái gì?”
“Trừ khi lão tổ tông có thể đột phá kéo dài tuổi thọ trước khi đến hạn tai ương, chỉ là… lão phu đã sống nhiều năm như vậy, nhưng lại chưa từng nghe thấy chuyện công lực đã tới đỉnh phong như lão tổ tông mà lại còn có chuyện nâng cao thêm một bước nữa. Cho nên… ôi, khó lắm…”
Bùm!
Song, lão ta vừa nói dứt lời, một tiếng nổ đã vang lên, Bách Lí Kinh Vĩ đã dùng một chưởng đánh nát đầu lão ta, trong mắt ánh lên nét lạnh lùng.
Bách Lí Kinh Thế nhịn không được mà co rụt con ngươi, liếc mắt nhìn Bách Lí Kinh Vĩ, kinh ngạc nói: “Kinh Vĩ, ngươi… lão ta chính là luyện đan sư cấp mười hai duy nhất của đế quốc…”
“Vết thương của lão tổ tông, tuyệt đối không thể bị tiết lộ ra ngoài!”
Trong mắt Bách Lí Kinh Vĩ hiện lên một tia lạnh lẽo, hắn ta liếc nhìn thi thể người kia, thờ ơ nói: “Bệ hạ, đừng nói lão ta là luyện đan sư cấp mười hai, cho dù lão ta có là Đan Thần, đáng chết thì vẫn phải chết. Nếu không, chuyện lão tổ tông sắp gặp nạn bị người khác biết được, bốn Kiếm Vương kia sẽ ra sao?”
Bách Lí Kinh Thế nhìn hắn ta thật lâu, cẩn thận suy nghĩ một lát rồi khẽ gật đầu: “Như vậy… ngươi an bài bọn họ như thế nào rồi? Thật sự không biết sao?”
“Yên tâm đi, lần này đưa lão tổ tông về Đế Đô, ta đã bảo mật cực kì nghiêm ngặt, cũng lệnh cho năm Kiếm Vương kia không được hó hé bất kì thứ gì. Hiện tại năm Kiếm Vương kia còn có thương tích trong người, ta để bọn họ quay về chữa thương, còn bốn người kia thì ta để bọn họ đi dẹp loạn. Tóm lại, lão tổ tông còn tại vị ngày nào thì bọn họ sẽ không dám lỗ mãng. Cho nên… lão tổ tông nhất định không thể xảy ra chuyện gì!”
“Bắt đầu đi, Thông Thiên Chi Lộ!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất