"Bách Lý Ngự Vân chết tiệt, ánh mắt độc như vậy, chỉ thiếu chút nữa lão nương đã tìm được cơ hội để khỏi chạm mặt các ngươi rồi. Cứ chờ xem, chờ lão nương tìm được cơ hội, nhất định sẽ chọc mù đôi mắt gian tà của ngươi. Dám phá hư chuyện tốt của lão nương, hừ!"
Bách Lý Ngự Vũ oán thầm một trận, rầu rĩ không vui, nhưng nàng ta cũng không biểu hiện ra ngoài. Ngược lại còn trưng ra vẻ mặt khiếp sợ vội vàng bay đến trước mặt bốn người, nhìn về phía Bất Bại Kiếm Tôn, quan tâm nói: "Cái gì? Lão tổ tông cũng bị trọng thương ư? Tại sao có thể như vậy? Ba người các ngươi đã cam đoan sẽ bảo vệ lão tổ tông an toàn cơ mà?"
Sắc mặt Bách Lý Ngự Vân đầy đau khổ, bất đắc dĩ thở dài: "Ài, chúng ta đã cố hết sức, chỉ là không còn cách nào khác, Hải Yêu kia thật sự quá lợi hại, vốn dĩ đâu phải là người mà chúng ta có thể đối đầu đâu chứ?"
"Hải Yêu… Hải Yêu kia thật sự lợi hại như vậy, ngay cả lão tổ tông cũng..."
Bỗng dưng Bách Lý Ngự Vũ không tránh khỏi hồi hộp, cảm thấy hơi lo lắng. Bởi vì nàng ta biết, Trác Uyên cũng bị vây trong phạm vi công kích của Hải Yêu đó. Nếu ngay cả Bất Bại Kiếm Tôn cũng không phải đối thủ của Hải Yêu kia, vậy Trác Uyên chết chắc rồi.
Trong mắt Bách Lý Ngự Vũ không tránh được hiện lên vẻ vô cùng lo âu, đưa mắt nhìn thật sâu vào hắc vụ, hai tay không tự chủ được đã nắm chặt lại.
Có lẽ vì bị thương, sáu giác quan đều kém đi cho nên giờ khắc này ngay cả Bách Lý Ngự Thiên cũng không nhận ra sự quái dị của Bách Lý Ngự Vũ, chỉ phụt một tiếng, sau khi phun ra một ngụm băng hoả và máu, lão ta bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Từ trước tới giờ, lão phu chưa từng gặp qua Hải Yêu nào mạnh như vậy, lần này thảm bại, đúng là tâm phục khẩu phục. Nhưng đây chỉ là bước khởi đầu mà thôi, một ngày nào đó, lão phu sẽ quay lại… Ực, phụt..."
Nói tới đây, lão ta lại không kìm được mà phun ra một ngụm băng hỏa lẫn máu tươi, sắc mặt Bất Bại Kiếm Tôn trở nên trắng bệch hơn rất nhiều.
"Lão tổ tông, ngài đừng nói nữa, chúng ta nên mau chóng tìm một nơi yên ổn để chữa thương đi. Lần này thương thế của ngài thật sự không nhẹ đâu!" Bách Lý Ngự Vân nhìn thấy, vội vàng khuyên bảo.
Nhưng Bất Bại Kiếm Tôn lại từ tốn khoát tay áo, thở dài một hơi, sau đó vẻ mặt đầy kiên nghị nhìn thẳng tắp về phía hắc vụ đằng sau, bình tĩnh nói: "Không, lão phu không thể đi. Tuy lần này lão phu bị đánh bại, nhưng lão phu cần phải lưu lại đây chứng kiến kết quả trận quyết đấu của cường giả này, xem ai mới là người thắng chân chính!"
"Cường giả quyết đấu?"
Bách Lý Ngự Vũ không khỏi giật mình nhưng trong phút chốc hai mắt nàng ta đã trở nên sáng ngời, nàng ta vội vàng mượn cơ hội hỏi thăm: "Sao thế, lão tổ tông, còn người ở bên trong kia chiến đấu với Hải Yêu sao?"
Bách Lý Ngự Thiên hít vào một hơi thật sâu, không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Còn Bách Lý Ngự Vân thì sau khi bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ, hơi trách móc nói: "Ngự Vũ, nói tới đây, vi huynh chắc chắn phải hỏi ngươi hai câu, rút cuộc ngươi phụ trách công tác tình báo kiểu gì vậy? Chỉ vì ngươi, thiếu chút nữa chúng ta đã gặp phải phiền toái cực kỳ lớn, thậm chí toàn quân còn có thể bị diệt. Ngươi có biết hay không?"
"Ta… Ta làm sao?" Bách Lý Ngự Vũ cảm thấy hơi sửng sốt, không hiểu chuyện gì.
Sau khi Bách Lý Ngự Vân bĩu môi đầy khinh thường một cái, nàng ta lại oán hận lên tiếng: "Ngươi còn mặt mũi hỏi sao? Có phải ngươi từng nói, tiểu tử họ Trác kia nhiều nhất chỉ đạt tới Dung Hồn cảnh, không đáng lo ngại đúng không?"
"Ặc, đúng vậy, làm sao..."
"Còn làm sao ư? Ngươi có biết, tiểu cô nương bên cạnh tiểu tử kia, có thể dễ dàng đánh trọng thương bảo bối của mấy cao thủ Kiếm Vương bên chúng ta, ngay cả ba người chúng ta, lúc trước cũng suýt bị kia tiểu cô nương kia đánh chết?"
Nói xong, Bách Lý Ngự Vân lại tiếp tục oán hận trừng mắt nhìn nàng ta một cái, vẫn cảm thấy cực kỳ uất ức, hai người còn lại cũng gật đầu, sắc mặt ngập tràn bi thương.
Nhục nhã, thật sự nhục nhã, bị một tiểu cô nương đánh cho chạy trối chết. Nếu để những người ở Trung Châu biết, bọn họ làm gì còn mặt mũi mà tiếp tục hành tẩu giang hồ?
Nghe xong câu này, Bách Lý Ngự Vũ cũng bày ra vẻ mặt mờ mịt lắc đầu: "Các ngươi nói tới... Tước Nhi? Tiểu cô nương đó đáng yêu như thế, làm sao mà… nàng thật sự lợi hại vậy chứ?"
"Đáng yêu? Tại sao chúng ta không nhìn ra chứ?"
Da mặt ba người Bách Lý Ngự Vân không nhịn được mà giật giật vài cái, liếc nhìn nhau, đều cảm thấy lòng đầy lửa giận. Sau đó lại hung ác trừng mắt nhìn nàng ta nói: "Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào động. Người ta chỉ là một tiểu cô nương đã nghịch thiên vậy rồi, cha nhà nàng ta có thể kém được sao? Ngươi có biết, tiểu cô nương kia đã đối phó được bảo bối của Kiếm Vương, vậy phụ thân nàng ta lại càng đối phó được bảo bối trong người lão tổ tông. Mẹ nó, vừa ra tay đã là linh sủng Đế Vương thú cấp chín. Ngươi biết không, Đế Vương thú cấp chin đó, có lẽ chín Kiếm Vương chúng ta hợp lực lại cũng bị người ta giết không còn manh giáp nào đâu!"
Hít!
Bách Lý Ngự Vũ không nhịn được mà hít sâu vào một hơi, lập tức thốt lên đầy sợ hãi: "Cái gì, Đế Vương thú cấp chín? Đó không phải là linh thú chỉ có trong truyền thuyết sao, nó thực sự tồn tại ư? Còn ở trên người hắn nữa?"
"Sao đấy? Ngươi không biết?"
"Không biết!"
"Cho nên ta mới hỏi ngươi, ngươi phụ trách tình báo kiểu gì đấy!" Bách Lý Ngự Vân tức giận đến mức dậm chân, thở hổn hển từng hơi. Sau đó lão ta mới lấy vẻ mặt đầy nịnh nọt nhìn về phía Bách Lý Ngự Thiên nói: "May mắn là lão tổ tông của chúng ta thần công cái thế, ngay cả Đế Vương thú cấp chín cũng làm thịt được, không hổ danh Ngũ Châu Bất Bại!"
Bách Lý Ngự Thiên không để ý tới mấy lời nịnh nọt của lão ta, hiện tại đang đắm chìm trong thung lũng nhân sinh của mình, mặc kệ tất cả mọi người xung quanh.
Bách Lý Ngự Vũ lại cảm thấy rùng mình, nàng ta cẩn thận nói: "Ngay cả Đế Vương thú cấp chín kia mà lão tổ tông cũng có thể làm thịt được, vậy sau đó tới lượt hắn rồi, lão tổ tông đã xử lý hắn thế nào?"
Ặc!
Bách Lý Ngự Vân chợt khựng người, cơ thể lão ta run lên, sắc mặt cũng âm trầm xuống. Lão ta lén lút nhìn thoáng qua sắc mặt buồn bực của Bất Bại Kiếm Tôn, tiếp theo mới trừng mắt nhìn Bách Lý Ngự Vũ, phẫn nộ quát: "Ngươi hết chuyện để hỏi rồi hả? Từ nay về sau, cấm không được nhắc tới nam nhân đó trước mặt lão tổ tông, phạm vào kiêng kị!"
"Đâu phải ta nhắc tới đâu, không phải nãy giờ Vân ca kể ra mà sao?"
"Ta nói ngươi phụ trách tình báo quá kém, thiếu chút nữa đã hại chúng ta rồi, không phải nhắc tới chuyện đó..."
"Được rồi!"
Lão ta còn chưa nói xong, Bách Lý Ngự Thiên đã gầm lên một tiếng cắt ngang, sau đó lại nhìn thật về phía hắc vụ nồng đậm kia, bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Sau đó, vốn dĩ lão phu đã muốn trực tiếp đối chiến với hắn, nhưng đúng lúc ấy Hải Yêu đến đây. Tất cả đều phải ngừng lại. Hắn muốn tìm Hải Yêu, lão phu cũng muốn tìm Hải Yêu, vì thế tất cả đều xông vào địa bàn của Hải Yêu kia. Khi trở ra, lão phu rõ ràng nhìn thấy hắn bị Hải Yêu kia đông lạnh thành cột băng nên không để ý tới. Lão phu nhất quyết phát động khiêu chiến Hải Yêu, kết quả chẳng qua nổi một hiệp, cũng bị nó đông lạnh."
"Tới khi tỉnh lại, lão phu cũng trọng thương y như ba người bọn họ. Nhưng cảnh tượng động trời bày ra trước mắt khi đó, suốt đời lão phu cũng sẽ không quên!"
"Cảnh tượng gì cơ?" Đây mới là chuyện nàng ta quan tâm nhất, Bách Lý Ngự Vũ vội vàng nghe ngóng.
Chân mày Bách Lý Ngự Thiên hơi hơi run lên, bất đắc dĩ ngửa mặt lên trời thở dài rồi sâu kín lên tiếng: "Cảnh tượng đại chiến giữa Trác Uyên và Hải Yêu. Thoạt nhìn thực lực của hắn vẫn chưa đủ lão luyện, nhưng chiêu thức kỳ lạ biến ảo nhiều vô kể, ngay cả Hải Yêu cũng rơi vào tình trạng bị động chịu đánh. Hơn nữa, khi đó Hải Yêu đã trọng thương hơn chín phần, cục diện hoàn toàn thay đổi. Tuy không biết hắn làm như thế nào, nhưng ta khẳng định, hắn chính là người đánh cho Hải Yêu ra nông nỗi ấy. Cũng vì dư chấn sinh ra do quyết đấu động trời giữa hắn và Hải Yêu, khiến cho lớp băng bao trùm chúng ta bị vỡ nát, đồng thời còn làm bị thương chúng ta."
"Có thể tưởng tượng, ngay cả Hải Yêu cũng không ngăn cản nổi một chiêu của hắn, nếu lúc trước, lão phu cứ nhất quyết muốn khai chiến với hắn, bây giờ có lẽ đã sớm tan thành tro bụi. Bất Bại Kiếm Tôn…. Ha hả, bất bại chỗ nào chứ? Trước kia lão phu đúng là ếch ngồi đáy giếng, không biết thế giới to lớn!"
Trên mặt lão ta toàn vẻ ưu thương, rất lâu sau đó cũng không xoá nhoà được, ba Kiếm Vương còn lại cũng bất đắc dĩ cúi xuống, liên tục lắc đầu. Sau khi Bách Lý Ngự Vân lại hung hăng soi mói nhìn Bách Lý Ngự Vũ một cái, lão ta mới nén giận nói: "Thấy chưa? Tất cả do tin tình báo sai lầm của ngươi, một con mãnh hổ bị ngươi nói thành mèo con, thiếu chút nữa chúng ta đã bị mãnh hổ kia xé thành mảnh nhỏ. Chỉ cần nhớ đến một chút thôi, tới bây giờ lưng lão tử vẫn còn lạnh run đây này, hừ!"
Nghe tới đây, Bách Lý Ngự Vũ hoàn toàn sợ ngây người, khẽ chớp đôi mắt to đầy mờ mịt. Sau đó nàng ta lại đảo mắt nhìn vào bên trong hắc vụ, từ đáy mắt âm thầm hiện lên một tia kỳ dị.
Tiểu tử này... đáng sợ như vậy sao? Tại sao trước kia không phát hiện ra chứ…
"Lão tổ tông, ngài muốn ở chỗ này chờ kết quả chiến cuộc, nhưng làm sao biết được người chiến thắng cuối cùng chứ? Vẫn nên nhanh chóng chữa thương thì hơn!" Lúc này, Bách Lý Ngự Vân lại nhìn về phía Bách Lý Ngự Thiên, khom người nói.
Mí mắt Bách Lý Ngự Thiên hơi rủ xuống, sâu kín lên tiếng: "Rất đơn giản, tuy chúng ta không nhìn được chiến sự, nhưng kết quả lại rõ ràng. Nếu Trác Uyên kia thắng, hắn sẽ lao ra khỏi hắc vụ. Còn nếu Hải Yêu thắng, hắc vụ này sẽ rút lui, cũng không còn bất kỳ ai xuất hiện nữa, bởi vì tất cả đã chết hết rồi!"
"Rút lui ư? Vì sao nó không tiếp tục đi tới?"
"Ha hả... Dù Hải Yêu thắng, cũng là thắng thảm. Lấy thương thế hiện tại của lão ta, không rút lui tìm nơi chữa thương, chẳng lẽ còn chờ nhân loại phản công, bắt được lão ta, rồi xé thành cặn bã sao?"
Bách Lý Ngự Thiên chợt cười mỉm một tiếng, ánh sao trong mắt sáng nhấp nháy, bình tĩnh nhìn về phía trước: "Cho nên ta phải chờ ở chỗ này, chờ cho bằng được kết quả, xem đối thủ tiếp theo trong tương lai của lão phu sẽ là ai?"
Ba Kiếm Vương cảm thấy hơi rùng mình, nhìn chằm chằm lão ta một lúc lâu, sau đó bọn họ đều khẽ gật đầu, quyết định chờ xem kết quả này với lão ta.
Bách Lý Ngự Vũ cũng lẳng lặng đứng thẳng người. Nàng ta cũng ở lại, cũng đang chờ kết quả chiến đấu, cũng đang đợi một hy vọng loé lên vào thời điểm nam nhân kia rời khỏi hắc vụ này.
Kết quả là, Bất Bại Kiếm Tôn với bốn vị Kiếm Vương, đứng ngay phía trước hắc vụ, một mực chờ đợi, chờ đợi kết quả mà bọn họ muốn xuất hiện…
Vù!
Nhưng đúng vào lúc này, một bóng hình xinh đẹp chợt lướt qua, mạnh mẽ xông vào bên trong hắc vụ, trong nháy mắt đã biến mất. Bách Lý Ngự Vũ tinh tường nhìn thấy, không khỏi giật mình: "Chẳng phải nàng ta đã rời đi qua thông đạo truyền tống rồi sao? Tại sao đột nhiên chạy đến đây? Đám người kia thật vô dụng, không đưa nàng ta đi sao?"
"Hử, vậy mà có người ngại mình sống quá lâu, nên tự xông vào chịu chết?"
Đồng thời, đám người Bách Lý Ngự Vân cũng nhìn thấy bóng người kia, bọn họ không khỏi phát ra tiếng cười nhạo: "Trận quyết đấu giữa tiểu tử kia và Hải Yêu, ngay cả mấy người chúng ta bị cuốn vào cũng chỉ còn đường chết, nữ nhân vừa lướt qua mới là Hoá Hư cảnh cấp năm, với chút thực lực ấy mà dám xông vào, không phải muốn chết thì là gì? Ha ha..."
"Nếu tiểu tử kia thắng, nàng ta vừa hay sẽ an toàn?"
"Nhưng nếu tiểu tử kia thua, Hải Yêu sẽ không buông tha cho bất kỳ nhân loại nào!"
"Vậy phải bảo nàng ta tự cầu phúc cho mình đi, ha ha ha..."
Ba vị Kiếm Vương đùa cợt một trận, ánh mắt Bách Lý Ngự Vũ giật mình đầy lo lắng, không biết nên như thế nào cho phải. Định đi vào kéo nàng trở về nhưng rất nhanh nàng ta đã bỏ suy nghĩ đó đi.
Trong mắt Bách Lý Ngự Vũ lóe lên ánh sáng lạnh lẽo sâu kín, nàng ta hơi oán thầm, có lẽ cái chết của nàng, ngược lại là một chuyện tốt, ít ra, bên người tiểu tử kia sẽ không còn người nào vướng víu nữa, ha ha ha…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất