A!
Trong biển tuyết trên đỉnh băng, trên dưới cả người Trác Uyên bị lửa đen cuồn cuộn vây quanh, lửa cháy hừng hực, tiếng kêu vô cùng thảm thiết, vang thấu trời xanh. Tước Nhi đứng một bên nhìn thấy cực kỳ sợ hãi, vội vàng quay đầu nhìn về phía Hải Ngao nói: "Hải Ngao thúc thúc, đây...đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Hắn truyền thừa Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế, công lực không đủ, mà lôi viêm màu đen này lại vô cùng hung mãnh, là cảnh giới cao nhất trên cấp bậc sức mạnh, hắn vốn đã rất khó mà quản thúc được. Một khi thực lực không cao liền dễ dàng rơi vào trạng thái lôi viêm bạo tẩu, dẫn đến kết cục bản thân bị phản phệ cắn nuốt!"
Đôi đồng tử Phong Thiên Hải Ngao khẽ run rẩy, trên mặt cũng lộ ra vẻ ngưng trọng: "Vừa rồi hắn giao chiến với lão phu, cố hết sức sử dụng đồng thuật, đã chạm đến điểm giới hạn của Không Minh Thần Đồng, lại khó kiềm chế sự cuồng bạo của lôi viêm này nữa thì cuối cùng chính mình cũng chịu phản phệ thôi. Chỉ là không biết rốt cuộc là hắn làm thế nào để có được lôi viêm này, tại sao lại mạnh mẽ như vậy, ngay cả phong ấn khi nãy lão phu dùng với hắn cũng không có tác dụng?"
Tước Nhi nghe thấy lời này, vội vã lên tiếng: "Hải Ngao thúc thúc, diệt thế lôi viêm của cha ta là do sức mạnh của tứ đại thánh thú hợp lại mà thành, vô cùng dũng mãnh, không biết có cách nào để khắc chế không?"
"Cái gì, sức mạnh của tứ thánh thú hợp lại? Cái này làm sao có thể?"
Lão không khỏi kinh ngạc, đôi mắt ngọc trai của Phong Thiên Hải Ngao đảo quanh trái phải, yếu ớt lên tiếng: "Lẽ nào nói...lão già Cửu U kia nghiên cứu thành công rồi? Đúng rồi tiểu tử, ngươi rốt cuộc là truyền thừa của ai?"
"Vãn bối kế thừa...Thủ Tự Cửu U Ma Đế...đó!"
"Hoá ra là thế, vậy lão già kia đúng là thành công rồi!"
Phong Thiên Hải Ngao sáng tỏ gật đầu, không kìm nổi thở ra một hơi khí lạnh: "Chẳng trách lôi viêm này lại mạnh mẽ như vậy, sức mạnh của tứ thánh thú hợp lại thành một chính là cấp bậc tồn tại trên cả sức mạnh của lão phu, sức mạnh phong thiên của lão phu cũng khó mà có hiệu quả được!"
"Hải Ngao thúc thúc, thúc mau nghĩ cách đi, phải làm thế nào bây giờ?"
Tước Nhi nhìn thấy Trác Uyên la hét chói tai, khắp người đều có dấu tích tan ra, nàng không nén nổi gấp tới sắp phát khóc, Phong Thiên Hải Ngao thấy vậy cũng lắc đầu không biết phải làm sao, thở dài một hơi: "Tiểu tử này vừa mới ra sức như thế, chẳng qua là muốn để bản thân gánh vác tất cả hận thù của lão phu đối với nhân loại, mượn cái này cứu mạng tiểu kì lân, có gánh vác, rất anh hùng, lão phu bội phục. Nhưng nếu như là trước kia, lão phu có thể vượt qua vài trăm lần công lực của hắn, cưỡng chế áp xuống lôi viêm của hắn bạo động, nhưng hiện tại lão phu vừa mới bị con rồng kia viêm đan rửa ruột, ngươi cũng biết, thủy hoả bất dung, lão phu muốn dốc nhiều sức cũng không thể được, dốc chút sức nhỏ thì chẳng có ích gì. Nếu không thì vừa rồi hắn chạy lên nhảy xuống lão phu đã có thể phong ấn hắn lại!"
"Vậy phải làm sao?"
"Không có cách nào, bộ dạng này của lão phu, chính mình còn thương tổn chín phần, đã bất lực rồi, hầy!" Phong Thiên Hải Ngao lắc cái đầu lớn, không còn cách nào, cười khổ một tiếng, trên mặt tràn đầy vẻ hiu quạnh.
Thấy tình cảnh này, lệ trong mắt Tước Nhi càng nhiều hơn, khóc ầm ĩ, thấy Trác Uyên chịu đau đớn dày vò lại đau lòng tuyệt vọng không kiềm chế nổi.
Vù vù!
Nhưng mà, chính vào lúc này, nghe được một âm thanh phá không vang lên, ba đạo kiếm mang tức khắc xuyên qua màn đêm dày đặc, lao thẳng về phía Phong Thiên Hải Ngao ở chỗ này, nhìn kỹ qua đó, lại chính là ba thanh thần kiếm cực kỳ chỉnh tề: Phong Thiên, Xung Thiên, Phần Thiên mà u Dương Lăng Thiên bọn họ đánh mất.
Dường như cảm nhận khí tức của Hải Ngao, ba thanh thần kiếm ở trong sương mù mênh mông dày đặc lập tức tìm được phương hướng tiến về phía trước, cũng không đi tìm chủ nhân nhà mình mà tự động lao tới vây giết con thánh thú khổng lồ kia.
Đồng tử Phong Thiên Hải Ngao không nhịn được mà co rút, trong lòng cực kỳ sợ hãi, muốn mau chóng chui xuống dưới nước, nhưng lại soạt một tiếng, Phong Thiên kiếm vèo một cái xoay quanh bên người lão, một đạo hàn khí lạnh lẽo đột nhiên chui vào trong nước, tức khắc làm cho cả người lão bị đóng băng trên tầng băng, không thể cử động được.
Mà hai thanh thần kiếm còn lại không dừng một giây phút nào xuyên qua hai bên bả vai của lão, phụt một tiếng, hai cột máu bắn tới chân trời.
Gào!
Không nhịn được rống lớn một tiếng, Phong Thiên Hải Ngao đau xé ruột gan: "Mẹ nó, thừa dịp người ta bị bệnh muốn cướp mệnh người ta, đừng có làm chuyện không chân chính như thế, lão phu là người bị thương đấy, các ngươi lấy ba chọi một, quá không biết xấu hổ, chủ nhân nhà ngươi dạy các ngươi như thế hay sao?"
Đinh đinh đinh!
Tựa như phát ra tiếng giễu cợt không hề che đậy, sau khi ba thanh thần kiếm tụ lại thành một nhóm, lại lần nữa tách ra, chia thành ba phương hướng, ‘soạt soạt soạt’ đâm thủng một huyết động trên người Hải Ngao, tức thì khiến lão đau đớn không chịu nổi.
"Hải Ngao thúc thúc, thúc sao rồi, ba thanh kiếm mà thôi, chắc không lợi hại như thế chứ, sao thúc…" Tước Nhi thấy tình cảnh này, không khỏi kinh ngạc, vội vàng nói.
Phong Thiên Hải Ngao cũng sắp khóc ra tới nơi rồi, mặt mày nhịn đau nói: "Ta hiểu rõ thánh binh này hơn ngươi, trước khi chưa hấp thu thánh linh khoáng, bản thân nó chẳng có bao nhiêu uy lực. Nếu như là trước kia, lão phu trực tiếp phong ấn chúng nó là được. Nhưng bây giờ không giống thế, hổ xuống đồng bằng bị chó ăn hiếp mà, trong cơ thể lão phu thủy hoả tương xung, sức mạnh rối loạn, căn bản không thể dùng lực phong thiên. Hơn nữa thánh binh này thật sự rất sắc bén, lão phu sắp bị chúng nó róc xương lóc thịt rồi, gừ!"
Hải Ngao kêu rên đau đớn, đầy bụng nén nhịn, Tước Nhi thấy thế càng sốt ruột hơn: "Vậy ta có thể giúp gì, ta thay thúc đối phó một thanh thánh binh nhé."
"Tuyệt đối đừng, cho dù uy lực của thánh binh này có hạn thì thực lực của ngươi cũng không đủ, lao lên cũng chỉ có nước bị chém!" Lão vội vàng lắc lắc cái đầu to ngăn cản Tước Nhi xông lên, ngay sau Hải Ngao lại là một cái quạt hương bồ lao đến, tránh khỏi mũi kiếm của Phong Thiên kiếm, từng đợt kiếm quạt bay ra ngoài từ bên mặt sườn.
Nhưng thừa dịp thời cơ này, hai thanh kiếm khác lại cùng đâm thủng lồng ngực lão, lão không ngừng gào thét bi thương, hai quyền khó địch bốn tay. Cho dù mỗi thanh kiếm này mỗi lần chỉ làm lão bị thương một chỗ, nhưng thời gian lâu rồi cũng có thể róc xương lóc thịt khiến lão chết. Càng huống hồ trong đó còn có một thanh là khắc tinh của lão, Phong Thiên kiếm đấy, cho dù muốn chạy cũng chạy không thoát!
Vừa nghĩ đến đây, Hải Ngao nước mắt lưng tròng, sắp lao xuống dưới rồi.
Thật đúng là thời gian bất lợi, sớm biết như thế hôm nay đã không ra khỏi cửa. Còn tưởng rằng nhân loại mở ra chiến tranh rồi, đúng lúc lão thừa cơ tới thu hoạch. Nhưng hoàn toàn không ngờ được sau cùng người bị thu hoạch lại là lão!
Mụ nội nó, ra cửa không xem hoàng lịch, quá đau thương rồi.
Vù vù vù!
Ba thanh thần kiếm không ngừng bay nhảy trên không trung, khiến Hải Ngao bị róc xương lóc thịt liên tục kêu thảm, Tước Nhi ở bên dưới nhìn lại nóng lòng một trận. Bây giờ Hải Ngao là người duy nhất có thể cứu được Trác Uyên, nếu như lão xảy ra chuyện gì thì Trác Uyên chắc chắn sẽ chết.
Nhưng đối mặt với chuyện ngay cả Hải Ngao cũng không giải quyết được, nàng lại càng bó tay hơn!
"Thức thứ bảy của Không Minh Thần Đồng, Không Ấn!"
Nhưng mà, chính vào lúc này, dưới lôi viêm đen kịt kia lại bất ngờ loé lên bảy đạo quầng sáng kim sắc, một tiếng hét lớn cắn nát hàm răng cũng giống như ác quỷ Cửu U đột nhiên phát ra.
Ong ong ong…
Tiếng ngâm vang lên liên tiếp, không gian trấn động, ba thanh phi kiếm đột nhiên rung thân kiếm, trong lòng hoảng hốt, vội vàng muốn quay đầu bỏ trốn. Nhưng mà hết thảy đã muộn rồi, dòng chảy không gian đột nhiên thắt chặt một trận, trong nháy mắt đã áp chế ba thanh thần kiếm vào vị trí trung tâm. Tiếp sau đó, soạt một cái, ba thanh thần kiếm chấn động, bịch một tiếng rơi xuống trên tầng băng, đã là linh kiếm bị phong ấn hoàn toàn, không còn hơi thở nữa.
Phong Thiên Hải Ngao thấy tình cảnh này, không khỏi thở dài một hơi, trở nên yên tâm.
Đùng đùng đùng…!
Nhưng cùng lúc này, dưới từng tiếng nổ dữ dội, lôi viêm màu đen bắt đầu nổ điên cuồng hơn, chỉ trong chớp mắt cả con mắt trái của Trác Uyên đã tan biến không thấy đâu nữa, hoàn toàn hoá thành hư vô. Mà không có mắt trái hạn chế, lôi viêm càng không nhịn được điên cuồng phun ra vô tận, ăn mòn cả người Trác Uyên, làm cho càng thêm đau đớn khó chịu, không ngừng gào rống.
"Phụ thân!"
Tước Nhi thấy thế càng thêm lo lắng, lệ ở trong mắt đã rưng rưng. Sau khi Hải Ngao gắt gao nhìn hắn một cái, trong lòng do dự, trầm ngâm một chút lại yếu ớt lên tiếng: "Tiểu tử, vừa rồi cảm ơn, chỉ là không nghĩ tới thân ngươi khó giữ còn ra tay giúp lão phu giải vây!"
"Ha ha ha...nào có!"
Trác Uyên sít sao cắn chặt răng, cố gắng để kìm tiếng kêu đau đớn của mình lại, hắn bất giác bật cười một tiếng, lẩm bẩm nói: "Ta không phải giúp ngươi, chỉ là trước giờ Trác Uyên ta không nợ nhân tình, ngươi đã cứu khuyển tử, ta nên cảm tạ, vừa rồi cứ coi như ta báo đáp ơn cứu mạng!"
"Đều là thánh thú, đây là việc ta nên làm, nào có cần ngươi báo đáp?" Mí mắt lão khẽ giật, sắc mặt của Phong Thiên Hải Ngao ngưng lại, nhàn nhạt nói.
Trác Uyên mỉm cười, chẳng nói đúng sai: “Ngươi cứu tiểu tam tử là hành động của thánh thú nhưng hắn cũng là nhi tử của ta, ngươi cứu con ta, ta nên báo đáp, không có gì đáng trách. Vả lại trừ điểm này ra, điều thứ hai, đây cũng là tâm tư riêng của ta. Ta sớm đã liệu được việc bị lôi viêm phản phệ, chỉ có điều trùng hợp đúng hôm nay mà thôi, mạng của ta kỳ thực sớm đã không còn trên đường về, ta cũng đã buông bỏ từ sớm. Chỉ là tam tiểu tử và Tước Nhi tuổi còn nhỏ, còn chưa thể bảo toàn được bản thân. Mà trong khắp thiên hạ, người có thể tin tưởng được cũng chỉ có lác đác mấy người mà thôi.”
“Rất xin lỗi, lần này đến phiên ta phó thác rồi. Đôi nhi nữ này của ta, cần có một chỗ dựa. Hải Ngao tiền bối cũng xem như là trưởng bối của bọn chúng, đáng để tin tưởng, hôm nay ta cứu ngươi, cũng xem như lưu lại một đại thụ cho bọn chúng. Chỉ mong ngày sau, các vị tiền bối có thể chiếu cố nhiều hơn. Còn Tước Nhi, hôm nay ta chết, ngươi phải nhớ kỹ, lợi dụng phản xung đại trận cứu chư vị tiền bối thoát khỏi biển khổ, đây là tương lai của các ngươi, cũng là một đường sống duy nhất của các ngươi. Có bọn họ chăm sóc các ngươi, các ngươi mới có thể an toàn hơn. Mà công cụ kế hoạch này ta để lại cho các ngươi, đi tìm Ngô Nhiên Đông của Hải Xuyên thương hội là được, toàn bộ kế hoạch ta đã bố trí xong xuôi rồi!”
“Phụ thân!”
Bịch một tiếng, Tước Nhi quỳ trên đất, đã khóc không thành tiếng rồi.
Trác Uyên nhìn kĩ nàng một chút, khẽ mỉm cười, muốn duỗi tay sau đó xoa xoa đầu nhỏ của nàng, nhưng lại có hơi sững lại, nhìn cơ thể tràn đầy hắc viêm của mình, lại thu tay về, khóe miệng nở nụ cười hờ hững.
Thôi vậy, hắn lại đi hết đời này rồi. Chỉ không giống với kiếp trước là kiếp này của hắn để lại rất nhiều thứ, đáng giá rồi…
Nghĩ như vậy, Trác Uyên hít sâu một hơi, đã chậm rãi khép đôi mắt lại, kiên cường tự nén chịu sự đau khổ bị lửa đốt toàn thân, nhưng trong lòng lại rất bình tĩnh.
Đời này, nhân sinh tuy ngắn nhưng lại rất phong phú…
Hải Ngao chăm chú nhìn chằm chằm cảnh tượng này, suy xét một chút, cuối cùng cắn răng, hét to nói: “Tiểu tử, bây giờ mà từ bỏ thì sớm quá, tuy lão phu không thể ngăn chặn hắc viêm của ngươi, nhưng có thể tặng ngươi một bảo vật áp chế, đón lấy!”
Sau đó, khi Hải Ngao lấy móng thú xuống, phía trên đã gắt gao nắm lấy một đôi mắt phát ra ánh sáng màu xanh yếu ớt, sáng rõ chiếu rọi...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất