Vù vù vù…
Cuồng phong lạnh lẽo quét ngang bầu trời, thổi đến mức khiến người không thể mở mắt. Sương mù dày đặc đen nhánh giống như ma khí từ Cửu U dưới lòng đất bao phủ khắp vùng.
Khuôn mặt Bách Lý Ngự Vũ lộ vẻ nghiêm trọng, nhìn về phía màn sương đen đột nhiên dừng lại ở nơi xa xa, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng. Phía sau nàng ta, Thủy Nhược Hoa đỡ Sở Khuynh Thành đang ngơ ngác, cùng nhau lẳng lặng đứng yên ở nơi đó, trên mặt đầy vẻ buồn bã. Thỉnh thoảng các nàng lại nhìn về phía Truyền Tống Trận đã mở ra ở phía sau, thân thể lại càng run rẩy.
Đám người này… Tại sao còn chưa đến, không phải đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?
Soạt soạt!
Bỗng nhiên, trong bụi cây cỏ vang lên từng tiếng xào xạc, cuối cùng Võ Thanh Thu dẫn theo u Dương Trường Thanh và một hàng người bệnh bị trọng thương trải qua lặn lội đường xa chạy đến nơi trốn thoát, nhưng ngay khi thấy mặt ba người này, hắn ta không khỏi sửng sốt: “Hả, không phải các người đã đi từ lâu rồi sao, tại sao còn ở nơi này?”
“Tức phụ của tên tiểu tử ngốc kia không chịu đi, ta nghĩ cứ ở chỗ này chờ các người một chút cũng được. Nếu đột nhiên xảy ra tình huống gì thì cưỡng ép nàng đi cũng không muộn!”
Bách Lý Ngự Vũ bất lực trợn tròn mắt, chỉ chỉ Sở Khuynh Thành ở phía sau, sau đó lại nhìn mọi người, thắc mắc hỏi: “Đúng rồi, tiểu tử kia đâu, không có việc gì chứ?”
u Dương Trường Thanh biết rõ hắn ta đang nhắc đến người nào, vẻ mặt mỏi mệt nói: “Đi tìm Hải Yêu rồi, có lẽ trong chốc lát vẫn chưa về đâu, chúng ta đi trước đi!”
“Cái gì, Hải Yêu sao?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ ngươi không nhìn thấy màn sương mù màu đen ở nơi xa kia sao?” u Dương Trường Thanh gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, một lóng tay chỉ về cảnh tượng mây đen ảm đạm phương xa kia, vội vàng nói: “Đại tỷ, ngươi không biết đấy thôi, vừa nãy Trác đại ca của ta có năng lực lớn thế nào, sau khi đánh với ba vị Kiếm Vương, khiêu khích Bất Bại Kiếm Tôn kia một trận, hắn thong thả chạy đi đánh Hải Yêu. Có lẽ Bất Bại Kiếm Tôn kia cũng muốn chiến một trận với đại ca của ta, nên lập tức không màng gì nữa, tung tăng chạy theo sau, cùng chui vào bên trong màn sương mù màu đen đó rồi…”
“Cái gì, ngươi nói lão tổ tông đuổi theo Trác Uyên sao?” Bách Lý Ngự Vũ lập tức hít một hơi khí lạnh, không khỏi sợ hãi tái mặt, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Bị lão tổ tông đuổi theo, vậy tiểu tử kia còn đường sống sao?
Dường như u Dương Trường Thanh nhìn thấu được lo lắng trong lòng nàng ta, hắn ta lập tức nhếch miệng cười, xua xua tay nói: “Đại tỷ đừng có nôn nóng, phụ thân ta nói rồi, Hải Yêu đó còn đáng sợ hơn Bất Bại Kiếm Tôn gấp vạn lần. Nếu đại ca của ta đã nhắm vào Hải Yêu, ngay cả Hải Yêu cũng không sợ, vậy hắn còn sợ Bất Bại Kiếm Tôn sao? Lại nói, Hải Yêu ở trước mặt giống như mãnh hổ, Bất Bại Kiếm Tôn lập tức biến thành con chuột nhắt. Cho dù đại ca có gặp nguy hiểm, vậy cũng là nguy hiểm do Hải Yêu mang đến, nếu so sánh, Bất Bại Kiếm Tôn chỉ như tiểu vu gặp đại vu* thôi, có thể xem nhẹ không đáng kể, ha ha ha…”
*tiểu vu gặp đại vu: kiểu như tay mơ gặp lão làng, gặp phải kẻ cao tay hơn
“Khụ khụ khụ… Có người khuyên người khác như ngươi sao!”
Võ Thanh Thu không nhịn được ho khan một tiếng, sau khi hung hăng trừng mắt liếc hắn ta một cái, mới nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ bằng vẻ mặt nghiêm túc, nói: “Lãnh Vũ Kiếm Vương, vừa rồi u Dương Trường Thanh nói lời thô lỗ, Trác huynh không phải người lỗ mãng, nếu hắn đã có chuẩn bị muốn đối phó Hải Yêu, vậy tuyệt đối có năng lực tự bảo vệ mình. Vả lại, ngay cả Hải Yêu mà hắn còn có thể đối phó, vậy Bất Bại Kiếm Tôn càng không thành vấn đề!”
“Đúng vậy, ngươi đừng lo lắng, muốn lo lắng thì nên lo lắng một chút cho chúng ta mới đúng. Phụ thân ta nói một khi sương đen của Hải Yêu kia ăn mòn đến đây, tất cả chúng ta sẽ xong đời đấy. Bây giờ chúng đang tiến lại đây, chúng ta vẫn nên chuồn nhanh mới chính xác, đừng gây sự với bọn chúng!”
“Hừ, đồ nhát gan, muốn đi thì ngươi đi đi!”
Nghe u Dương Trường Thanh nói xong, Bách Lý Ngự Vũ lại giận dữ liếc xéo hắn ta lần nữa, quát mắng ra tiếng: “Ta không biết Hải Yêu kia khủng bố đến mức nào, nhưng ta hiểu rất rõ sự lợi hại của lão tổ tông. Không được, nếu hắn thật sự bị lão tổ tông để mắt tới, ta thật phải đến cầu xin thay hắn mới được…”
Nghĩ đến đây, đột nhiên Bách Lý Ngự Vũ giậm chân, bay đến hướng sương đen tràn ngập kia, cùng lúc đó lời dặn dò của nàng ta cũng truyền đến tai của mọi người ở đây: “Các ngươi đi trước đi, dù sao ta đã hộ tống các ngươi tới rồi, không phụ sự nhờ vả của người kia!”
“Được lắm. Hiện tại đại tỷ kia đã đi rồi, chỉ còn lại đám người già yếu bệnh tật chúng ta. Nếu gặp phải rắc rối, chúng ta có thể chết hết rồi đấy!”
u Dương Trường Thanh quay đầu liếc nhìn mọi người, không khỏi bật cười một tiếng, bất đắc dĩ nhún nhún vai, sau đó hắn ta nhìn chằm chằm thông đạo truyền tống đã mở ra, trong đó đang tản ra vầng sáng mờ mịt, nhỏ giọng nói: “Vậy chúng ta đi đâu đây, đi đâu đây, đi đâu đây…”
Khuôn mặt Võ Thanh Thu không nhịn được co quắp lại, hắn ta cũng bất lực thở dài: “Cái này có gì hay mà nói chứ. Đi thôi, dù sao chúng ta ở lại cũng vô dụng!”
Nói xong, hắn ta dẫn đầu đi đến thông đạo truyền tống, những người còn lại cũng theo sát.
“Chờ một chút, Võ sư huynh, Khuynh Thành không chịu đi!”
Thủy Nhược Hoa đột nhiên vội vàng kêu lên: “Chúng ta đã đến nơi đây từ sớm, nhưng Khuynh Thành vẫn không chịu cất bước, giống như nàng không thấy Trác Uyên trở về sẽ không rời khỏi đây vậy!”
Võ Thanh Thu nhìn nàng thật sâu, hắn ta đành thở dài một hơi, trong lòng hiểu rõ: “Trong lòng Sở sư muội không yên tâm à. Nhưng dựa vào năng lực của Trác huynh, chúng ta ở lại nơi này cũng chỉ kéo chân sau thôi. Đi, cho dù có cưỡng ép cũng phải bắt Sở sư muội đi, quyết định vậy đi!”
Võ Thanh Thu vừa nói xong, hắn ta nháy mắt ra hiệu cho đám người Diệp Lân. Bọn họ lập tức vội vàng đến bên cạnh Sở Khuynh Thành, chuẩn bị đưa nàng đi. u Dương Trường Thanh càng xung phong nhận việc, rón ra rón rén đến cạnh nàng, cười tươi rói nói: “Đại tẩu à, thật ngại quá, đây là vì tốt cho ngươi, Trác đại ca cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì. Tuy nói đến hiện tại ngươi cũng không biết chuyện gì, nhưng… Đắc tội rồi!”
Nói rồi, mấy nam nhân to cao bắt được đầu vai của nàng…
A!
Nhưng vào lúc này, vận mệnh đã định sẵn, dường như là ý trời, một tiếng thét to thê thảm quen thuộc vang vọng đến bên tai Sở Khuynh Thành, rõ ràng chân thật vô cùng.
Cơ thể nàng không khỏi chấn động, binh một tiếng, mấy nam tử lập tức trọng thương vì đột nhiên bị đẩy lùi. Bước chân của u Dương Trường Thanh càng không đứng vững, mông ngồi phịch trên mặt đất lót đá hoa cương, khiến hắn ta đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt sắp trào ra.
“Đại… Đại tẩu, ngươi đừng đi, chúng ta vì muốn tốt cho ngươi thôi. Tại sao ngươi lại dùng nguyên lực hộ thể khiến chúng ta chấn thương chứ? Ngươi cũng biết đấy, hiện tại chúng ta toàn người già nua yếu ớt, thân thể bị trọng thương, chịu không nổi đòn này của ngươi…”
Hắn ta ở đó kêu gào không dứt, nhưng những người Tây Châu còn lại thì bỗng dưng ngẩn ra, bọn họ nhìn vẻ mặt của Sở Khuynh Thành mà sợ ngây người.
Bởi vì mấy năm nay, sau khi Sở Khuynh Thành trở nên ngơ ngác, không biết gì cả, nàng cũng sẽ không vận công pháp, càng không thể chủ động làm người khác bị thương. Nhưng hiện tại, vậy mà nàng chủ động vận công lực. Nói như vậy chính là… Nàng đã khôi phục ý thức sao?
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người cùng trở nên sáng ngời, vẻ mặt đầy vui sướng. Thủy Nhược Hoa càng không ngăn được nỗi kích động nắm lấy cánh tay nàng, hưng phấn nói: “Khuynh Thành, ngươi… ngươi nhớ ra…”
“Trác… Trác Uyên…” Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Sở Khuynh Thành lắp bắp nói ra cái quen thuộc này, trong ánh mắt nàng thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng.
Trên khuôn mặt mọi người càng hiện vẻ vui mừng, liếc nhìn lẫn nhau, trong lòng tràn đầy vui sướng.
Thật là kỳ tích, hay nên nói là tình yêu vĩ đại đây. Huynh đệ chúng ta hao hết tâm tư, nhiều năm như vậy cũng chưa đánh thức nàng, Trác huynh mới ở cùng nàng mấy ngày, nàng lập tức có dấu hiệu khôi phục.
Đây đúng thật là tâm bệnh cần tâm dược trị à, lần này có thể điều trị đúng cách rồi!
Mọi người đều vui mừng reo hò, Thủy Nhược Hoa càng vui đến phát khóc, nước mắt rơi vì quá kích động. Nhưng cánh môi Sở Khuynh Thành lại run nhè nhẹ một chút, trong ánh mắt hiện lên vẻ vô cùng hoảng sợ, lẩm bẩm nói: “Trác… Trác Uyên gặp nguy hiểm, hắn… gặp nguy hiểm…”
Vừa nói hết câu, nàng đột nhiên giậm chân, chợt bay thẳng lên bầu trời, lao vào trong sương đen dày đặc nơi xa kia.
“Khoan đã, Khuynh Thành!”
Thủy Nhược Hoa hoảng hốt, vội vàng vung tay lên, cũng vội vàng giậm chân muốn đuổi theo, nhưng ngay khi nàng ta vừa định đề khí lại phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi đỏ thắm, sau đó lập tức ngã xuống. Mọi người còn lại nhìn tất cả những chuyện này thì vẻ mặt đầy nôn nóng, muốn đuổi theo nhưng lại không có năng lực này.
Vừa rồi bọn họ bị Thập hoàng tử Bách Lí Cảnh Thiên đánh trọng thương, có thể đi đã tốt lắm rồi, làm gì còn có sức mà cưỡi mây đạp gió chứ?
Mọi người nhìn bóng dáng Sở Khuynh Thành ở phía xa, vẻ mặt đầy lo lắng. u Dương Trường Thanh càng nhịn không được thở dài nói: “Ôi, tại sao vị đại tỷ kia lại rời đi vào lúc mấu chốt chứ? Đại tẩu không bị thương chút nào, mà ta là kẻ già yếu bệnh tật, làm sao khống chế được nàng chứ? Đây không phải là… Lại lên cơn điên đấy chứ?”
“Không phải bị điên, mà là không tỉnh táo. Nhưng hiện tại ý thức của nàng đã khôi phục, tại sao lại đột nhiên rời đi chứ?” Đôi mày của Võ Thanh Thu run run mãnh liệt, cặp mắt đảo trái phải, chợt hắn ta nhìn về phía những người còn sót lại, nói: “Vừa rồi hình như nàng nói Trác Uyên gặp nguy hiểm, các ngươi có nghe thấy rõ không?”
u Dương Trường Thanh bất đắc dĩ nhún nhún vai, không tỏ ý kiến: “Chắc nàng bị ảo giác, hoặc lo lắng thành thói quen? Trác đại ca ở trong sương đen Hải Yêu kia có thể gặp nguy hiểm, nhưng làm sao chúng ta có thể biết chứ? Đừng nói hiện tại chúng ta ở tại đây cách đó mấy cây số, cho dù ở ngay trước mặt sương đen kia, chúng ta cũng không có khả năng biết được bên trong đã xảy ra chuyện gì, đại tẩu sao có thể xác định được chứ? Điên rồi, nhất định là điên rồi!”
“Nếu điên rồi thì vẫn tốt, chỉ sợ…”
Mí mắt Võ Thanh Thu hơi run rẩy, hắn ta nhìn về nơi xa, không nhìn được lo lắng nhưng chỉ có thể thở dài nói: “Chỉ sợ đây là thần giao cách cảm giữa bọn họ, nếu vậy… Trác huynh thật sự lâm vào đại nạn…”
Nghe được lời này, trong lòng mọi người đột nhiên rùng mình, ánh mắt nhìn về phía phương xa cũng dần dần trở nên nghiêm trọng.
Một bên khác, Bách Lý Ngự Vũ đang cấp tốc lao vào bên trong sương đen, nhưng nàng ta lại chợt thấy bốn bóng người từ bên trong nhanh chóng bay vọt ra ngoài. Tròng mắt nàng ta co lại, giật nảy cả mình.
Bởi vì bốn người kia không phải ai khác, mà chính là Bất Bại Kiếm Tôn và ba vị Kiếm Vương!
Hả, ta giả vờ như không nhìn thấy bọn họ có được không?
Kết quả là, Bách Lý Ngự Vũ xem xét xung quanh giống như trốn ôn thần, nhìn thấy một đống đổ nát liền muốn chui vào. Nhưng không đợi nàng ta kịp hành động, con mẹ nó, xúi quẩy thế nào, cặp mắt tên trộm Bách Lí Ngự Vân kia vừa lúc phát hiện bóng dáng của nàng ta, ngay lập tức la lên một tiếng, hét to: “Ấy, đây không phải Ngự Vũ sao, mau tới đây, lão tổ tông bị thương…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất