“Ngươi đang uy hiếp lão phu?”  

             “Không, ta chỉ muốn bảo đảm thôi!”  

             Khóe miệng Trác Uyên cong lên tà ác, bất giác cười khẽ, ung dung nói: “Ta tin rằng tiền bối chỉ muốn ta chết và vẫn sẽ vui vẻ cứu chữa cho Tiểu Tam Tử. Nhưng lòng người khó đoán, so với thánh thú, những gì tiền bối làm thực sự giống với con người hơn. Vì vậy, ta không thể đảm bảo phải chăng tiền bối đã sớm đánh mất lòng tự tôn của thánh thú, làm ra chuyện gì lật lọng hay không. Nếu là con người thì cũng có khả năng sẽ vì lợi ích nhỏ mà đánh mất lợi ích lớn, vì một chút cứng đầu mà làm ra chuyện ngu ngốc tự đánh mất mạng sống của mình. Dù sao người thắng thật sự vẫn sẽ sống. Ngươi giết chết ta, nhưng trong lúc vô tình đùa giỡn lại kéo theo mạng sống của mạng sống vào cùng, bày mưu tính kế làm gì cơ chứ? Ha ha ha...”  

             Hải Ngao bị hắn nhìn chằm chằm như thế, đột nhiên sắc mặt Hải Ngao trầm xuống, trong mắt lão hiện lên một sát ý trắng trợn: “Được, nếu đã như vậy, lão phu sẽ ra tay, ngươi thật sự sẵn sàng dùng mạng của ngươi đổi lấy mạng của Tiểu Kỳ Lân sao?”  

             “Nó là nhi tử của ta, không có gì phải bàn cãi cả!” Ánh mắt Trác Uyên bình thản, trên mặt hắn nở một nụ cười thoải mái.  

             Lông mày Hải Ngao không tự chủ mà run lên, lão nhìn hắn thật kỹ, sau đó đồng tử đông cứng lại, đánh mạnh lên đầu hắn: “Được thôi, nhân loại, ngươi đi chết đi!”  

             Vút!  

             Giống như Thái Sơn đè đầu, nháy mắt khi lão tới gần, sát khí vô tận đó mang theo khí lưu mãnh liệt, áp mạnh đến trước mặt Trác Uyên.  

             “Phụ thân!” Tước Nhi không tránh khỏi hoảng sợ, hét lên một tiếng, nhưng nàng đang nắm chặt nhẫn Lôi Linh. Nàng cắn chặt răng, không biết nên động đậy như thế nào, chỉ có thân thể là không ngừng run rẩy, trái tim như sắp vỡ nát.  

             Phụ thân của bọn họ, Trác Uyên, vì sự an toàn của Tiểu Tam Tử mà đặt sự sống chết của mình sang một bên!  

             Vù!  

             Áp lực mạnh mẽ tạo ra một cơn gió lạnh dữ dội, thổi bay tất cả mọi thứ. Trác Uyên ngồi ngay ngắn giữa cơn cuồng phong, nhưng vẻ mặt lại bình thản, đôi mắt thanh tịnh, không hề sợ hãi hay chùn bước.  

             Kít!  

             Thế mà, đúng lúc này, trước khi lòng bàn tay khổng lồ sắp đập vào trán hắn, nó đột nhiên dừng lại. Ngay sau đó, Hải Ngao bỏ bàn tay khổng lồ ra, lạnh lùng nhìn xuống, nhưng thấy vẻ mặt của Trác Uyên vẫn như cũ, khóe miệng lão hiện lên một nụ cười bình thản.  

             “Tiểu tử, ngươi đã thắng cuộc chiến không có phần thắng này rồi!”  

             Ầm!  

             Một tiếng nổ lớn vang lên, Hải Ngao đập mạnh lòng bàn tay đó xuống nước, tạo lên một đợt sóng lớn rồi thở dài một hơi.  

             Hắn nhìn lão thật sâu, khóe miệng Trác Uyên lộ ra một nụ cười hờ hững, khẽ gật đầu: “Cảm ơn!”  

             “Phụ thân, cái này...”  

             Tước Nhi ở bên cạnh nhìn thấy vậy không khỏi giật mình, vẻ mặt nàng đầy kinh ngạc và nghi ngờ. Mặc dù từ tận đáy lòng, nàng vẫn rất vui vì Trác Uyên đã bình an vô sự, nhưng trong đầu lại tràn đầy nghi ngờ trước cảnh tượng kỳ lạ này.  

             Trác Uyên nhếch mép cười không nói, mí mắt Hải Ngao rũ xuống, nhìn nàng rồi lẳng lặng lên tiếng: “Tiểu Lôi Hoàng, thật ra ngay từ đầu ta đã có thể thấy được, con người này tuy gian xảo, nhưng lại thật lòng đối tốt với các ngươi, đúng là đáng quý! Nhất là khi lão phu khiêu khích hắn, kẻ mưu mô bình thường sẽ giả vờ tỏ ra chân thành, tràn đầy yêu thương, để giành được cảm tình tốt của lão phu. Thế nhưng hắn lại cố tình giả vờ muốn trục lợi, khơi dậy ác tâm của lão phu, nhận hết hận thù vào mình, giúp ngươi và Tiểu Kỳ Lân trốn thoát!”  

             “Không, ta đúng là vì trục lợi, chuyện này không có gì để phản bác!” Nghe vậy, Trác Uyên khẽ liếc lão một cái rồi thản nhiên nói.  

             Hải Ngao nở nụ cười lắc đầu, cũng chẳng nói đúng sai: “Cho dù như vậy, ngươi có thể thừa nhận trước mặt lão phu thì cũng thật là có can đảm. Hơn nữa còn có ý ngăn cản hận thù thay cho hai tiểu tử này, tất cả những điều này đã làm cho lão phu xem trọng ngươi hơn!”  

             Trác Uyên khẽ nở một nụ cười, gật đầu im lặng.  

             “Về sau, lão phu không ngờ ngươi thật sự có thể thoát khỏi phong ấn của mình, còn đánh lão phu bị thương nặng. Tuy rằng lão phu biết ngươi làm như vậy là để gây thù chuốc oán, để cuối cùng dùng tính mạng của mình đổi lấy sự sống của Kỳ Lân, nhưng ngươi lại ra tay có chút tàn nhẫn. Mà nếu ngươi có mưu mô thật thì vừa rồi lão phu đã bị giết chết rồi!”  

             Ngay sau đó, Hải Ngao lại nói tiếp: “Lúc đó, lão phu đang suy nghĩ, lão phu có lầm không? Chẳng lẽ ngươi không sợ lão phu bị giết chết thật rồi sẽ không có người cứu Kỳ Lân sao? Cho đến cuối cùng, ngươi thật sự đánh đổi tính mạng của mình để lấy tính mạng của Kỳ Lân, đột nhiên lão phu nhận ra tất cả những chuyện này đều nằm trong kế hoạch của ngươi. Tàn nhẫn tra tấn lão phu, chỉ để lão phu cảm thấy đánh đổi mạng sống của ngươi lấy Kỳ Lân là đáng giá!”  

             “Ờ... Về điểm này, có thể có một số hiểu lầm.”  

             Tuy nhiên, Hải Ngao vừa dứt lời, Trác Uyên lại bất lực sờ mũi rồi nói nhỏ: “Mặc dù ý định ban đầu của ta là tập trung lòng căm thù của tiền bối vào một mình ta, nhưng thực tế thì ta hành hạ tiền bối như vậy hoàn toàn là để trút giận cho Tước Nhi, chứ không có nhiều kế hoạch đến thế. Vả lại, bản thân ta cũng khá là sảng khoái, ha ha ha...”  

             Phụt!  

             Cơ thể Hải Ngao không khỏi lảo đảo, suýt chút hộc máu, cuối cùng lão trừng mắt nhìn Trác Uyên rồi lắc đầu bất lực, cười khổ một tiếng: “Đây là tình cảm thật của ngươi, nếu ngươi không xem hai tiểu tử này là người thân thì sao có thể vì bọn chúng mà tức giận đến vậy? Chỉ thương mỗi cái thân già của lão phu, bị ngươi giày xéo ra nông nỗi này. Nhưng chỉ dựa vào những điều này, lão phu vẫn không thể hoàn toàn tin tưởng ngươi. Cuối cùng, điều khiến lão phu từ bỏ ý định giết ngươi chính là ánh mắt cuối cùng của ngươi!”  

             “Ánh mắt?”  

             “Ừ, ánh mắt!”  

             Hải Ngao không khỏi thở ra một hơi dài, trong mắt hiện lên vẻ chua xót: “Năm đó, trong lòng bàn tay của lão phu có một người thanh niên có đôi mắt như vậy, không sợ hãi, không ham muốn, không màng sống chết, lĩnh hội được chân tướng. Sau đó, quả thật là như vậy, hắn leo lên đỉnh đế tôn, cũng khá tâm đầu ý hợp với lão phu. Nhưng tại sao... cuối cùng lại bội bạc thất tín? Lão phu vẫn luôn không hiểu nổi, vẫn luôn đi tìm ánh mắt này. Tìm hết người này đến người khác, nhưng tìm hàng triệu, hàng chục triệu người vẫn không có kết quả.”  

             “Mỗi một con người... giữa sự sống và cái chết, ánh mắt ít nhiều sẽ có chút dao động, chứ không thể trong suốt như vậy. Ngay cả người một đời hiên ngang lẫm liệt cũng đều như thế cả. Cho nên lão phu mới khó hiểu, rốt cuộc thì tại sao ngươi lại có ánh mắt như vậy được. Nhân loại kia, tại sao vừa rồi, đứng trước một chưởng của lão phu, ngươi lại không hề do dự? Chẳng lẽ ngươi thật sự tin rằng lão phu sẽ không giết ngươi? Dù ngươi có tâm cơ hơn người, nhìn thấu dự định của lão phu, nhưng đứng trước giây phút sinh tử thật sự, lòng của ngươi thật sự sẽ không dao động hay sao?”  

             Mí mắt Trác Uyên khẽ giật, hắn suy nghĩ một lát, nhưng rồi lại lắc đầu cười: “Sở dĩ lòng người dao động là bởi vì không cam tâm, dù là sợ hãi, tức giận hay vì lý do gì khác thì đều giống nhau cả. Nhưng đối với việc lấy mạng sống của mình đổi mạng sống của nhi tử, ta lại không có sự không cam lòng như vậy, nếu có thì cũng chỉ có chút tiếc nuối mà thôi. Lời hứa của ta với thê tử, còn có lời hẹn đối chiến với người nào đó vừa nãy, có lẽ sẽ không thành hiện thực được...”  

             “Thì ra là thế!”  

             Hải Ngao khẽ gật đầu, thở dài một hơi, cười nói: “Đại đạo trong thiên hạ đều quy về hai điểm, một là cố chấp, hai là buông bỏ. Không cố chấp thì không thành đạo, không buông thì khó đắc đạo! Ngươi vừa có thể buông bỏ sống chết, vừa giữ lấy lời thề, nắm bắt một cách hợp lý và chừng mực, đúng là hiếm có khó tìm. Tiểu tử, ngươi có khả năng đạt tới tư chất Đế Cảnh đại đạo, lão phu sẽ không nhìn lầm đâu. Còn về phần Chư Thiên Thập Đạo, ngươi có thể đoạt được một vị trí hay không còn phải tùy thuộc vào năng lực của ngươi!”  

             Trác Uyên khẽ nheo mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.  

             Róc rách!  

             Tiếp đó, Hải Ngao lại ngửa cổ lên, nhưng lại nghe thấy tiếng róc rách truyền tới, kèm theo một luồng nước phun ra từ miệng lão là một cột ánh sáng màu xanh lam, tinh thể băng lấp lánh trong suốt rơi xuống.  

             Nhìn kỹ hóa ra là một cái giường bệnh rộng một mét, dài hai mét. Và bóng dáng nhỏ nhắn của Tiểu Tam Tử đang lặng lẽ đông cứng ở đó, không hề động đậy!  

             “Tam ca!” Trong mắt Tước Nhi hiện lên vẻ vui mừng, đột ngột hét lớn. Trác Uyên cũng chăm chú nhìn vào đó, trong mắt hiện lên tia hy vọng.  

             Hải Ngao lau nhẹ khóe miệng, thở dài một hơi: “Cũng may là lão phu giấu hắn ở kết giới trong người, nếu không thì Long Viêm rửa ruột vừa rồi chắc chắn sẽ làm tiểu tử này bị thương!”  

             “Tiền bối, đây là...”  

             “Dịch dạ dày của lão phu hóa thành, Phong Thiên Băng Quan!”  

             Hải Ngao nở nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Vỏ bọc của Tiểu Kỳ Lân này đã chịu tổn hại, muốn bù lại thì dịch vị của lão phu phải dung hợp toàn bộ cơ thể của hắn. Tiểu tử này nằm trong quan tài băng này bảy bảy bốn chín ngày. Khi quan tài băng tan ra, cũng chính là lúc hắn sẽ bình phục!”  

             Nghe vậy, Trác Uyên không nhịn được mà vui mừng khôn xiết, cúi đầu chắp tay: “Cảm tạ tiền bối giúp đỡ, đại ân đại đức, suốt đời khó quên!”  

             Tước Nhi cũng vội vàng cúi xuống, mặt mày rạng rỡ.  

             “Không có gì, đều là thánh thú cả. Ngươi nói đúng, thiếu một con, lão phu ở đây cũng cảm thấy trống rỗng. Thế nhưng mấy người lão phu bị nhốt ở kết giới, không thể chăm sóc được cho tên tiểu tử này. Giao bọn chúng cho một người đáng tin cậy chính là tâm nguyện của lão phu!”  

             “Hải Ngao thúc thúc, không phải ngươi luôn ghét loài người sao? Bây giờ lại muốn giao phó chúng ta cho loài người à?” Tước Nhi không khỏi sững sờ, nhìn lão đang bật cười.  

             Hải Ngao từ chối cho ý kiến, lão lắc đầu cười khẽ: “Chuyện này cũng hết cách, nếu tự mình làm được thì tự mình làm. Mặc dù loài người rất đáng ghét, nhưng gần đây ta rất hòa thuận với con người. Càng yêu càng nghiêm, ta hận càng sâu, chẳng pHải Yêu càng nhiều sao? Hầy, tóm lại, giao phó cho người đáng giao phó còn hơn là để các ngươi bị kẻ gian lừa bán. Trác Uyên, về sau, hai tiểu bối này nhờ ngươi trông chừng, đừng để bọn chúng xảy ra chuyện gì. Trên thế gian này chỉ có năm thánh thú chúng ta mà thôi!”  

             “Tiền bối yên tâm, ta cũng chỉ có một đôi nhi nữ này mà thôi!” Trác Uyên nở nụ cười nhẹ, khẽ gật đầu.  

             Hải Ngao cũng gật đầu nhìn hắn, trên mặt nở một nụ cười bình thản. Con người này thật giống với lão trước đây, đều là người chính trực, hy vọng hắn sẽ không thay đổi!  

             Ầm!  

             Tuy nhiên, đúng vào lúc này, một tiếng kêu đinh tai nhức óc đột nhiên vang lên, con ngươi của Trác Uyên trừng lớn, máu trong mắt đột nhiên chảy ra.  

             “Tiểu tử, ngươi bị sao vậy?”  

             “Ta không biết...” Lông mày Trác Uyên run rẩy, vẻ mặt của hắn đông cứng lại, cũng không biết tại sao.  

             Ầm!  

             Nhưng ngay sau đó, một âm thanh giòn giã khác lại vang lên, Trác Uyên lập tức cảm thấy hai mắt đau rát, vội lấy tay che mắt lại. Khoảnh khắc tiếp theo, hắn lần lượt nghe thấy từng tiếng từng tiếng nổ vang lên không dứt, một luồng Lôi Viêm màu đen không ngừng tuôn ra từ trong tay hắn, năng lượng cuồng bạo mang theo sức mạnh hủy diệt tất cả lập tức phun ra như thủy triều, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Trác Uyên, giống như Lôi Viêm toàn thân hắn lúc hắn chiến đấu với Hải Ngao trước đó vậy.  

eyJpdiI6IjlCdUJBdGhMNzVabFY5bUZJOHVHTVE9PSIsInZhbHVlIjoiTVVVaU9RdFE5VHhOSng4RHNFXC9XXC9XNG5qVkJ0WFNLK0Z0SmxGTHU1ekpoeDltcWpcL0tXS29BeHlyMmU2alwvaENvQUJCbVk5TWxkbVJ5VFhNR0pDemVKYThsQ2RuQllcL3JCbWFPaWc5TzBNWXZ5WTllSXA0SFJIOUZRVm5ObDVWSE1XSmUxT3UzVjdoYUdWRnBkSGhrWkJkQ2w0b1phQmlnNDVvdTdWS0dobDEzT0RUYUk5Ym5BdmNHaVQrUytXbXFQeVwvSmsweitXOWVWWFFqYktwT2NLdmJwT2xaalJEV3VzSmVEbjJQQWpRS2NIbVMrRTBzcmhSTkxoeXpkMGxKamxEMU9PN29cL0wzZzR3NEsxc0tRVEkybnB1M0dBTkdZdmp3T1hJZytxbWNSa2g1V2Q1S3laSEZwMjQrcVpOYW92VE9wYnlocE9hVWFxMXNxUlNrRGpDYkhqTlBueUNIdHBDdmNTeTVBdm8wK01HOUpIM1wvbmhrQ29NRGE0YlhaQ0JLTDE4b043MXBwRmZKV3k4b2FadWNqYTREdXdHdW5MYzVPUFwvdjVWdXFHVDNzcW1NekhUclZLS0U1YXVpY3c0U1hYNXNIcW1uSnM4djNMbGJ0dXFhQWc9PSIsIm1hYyI6IjgwYzRmYWU4YzZlZDllYzgyYmVlNTY1MzgwN2ZlOTg2MDZiMGRiM2JlMWI4YzliM2YyZjYxOTlhNzVmNjQyZmIifQ==
eyJpdiI6IitkM3pVNlNpRXRZbFA5d0wzK3BNU0E9PSIsInZhbHVlIjoiUmRUWTRYZ29XK3h5M09lRXhBR0xXeHVOVnhoS01TVmRXQWF5RWhxSGNwcHdsWXNVaDV1M2hFMllIalFoRU8ra2xVbkpPaUdSZnNDcXBBKzMwam1wdVFiQmVncGxZbW1jUzRNSWtmRXl2TyszdHl0NERtNE5VY2NETFNOeEZldzJlbVJhYStiTDkxUldnN2tsSk5DNG1RPT0iLCJtYWMiOiJhYmYxYjM3YmVkZTFiOTBhM2FiZTk1ODQ5N2RiYTgxMzYyYjQ0ODlhNDIwZDVhZDkxMDk1YjBlYTFlNTUyMDNjIn0=

             Diệt Thế Lôi Viêm, thứ sức mạnh vốn không nên tồn tại trên thế giới này, cuối cùng đã trở nên điên cuồng…

Ads
';
Advertisement