Ầm!  

             Thân thể to lớn chợt nằm sụp xuống, khiến cho sóng biển khắp trời đất rúng động không chút kiêng kị gì, mặt Phong Thiên Hải Ngao đầy nám đen nhìn về phía khuôn mặt lãnh đạm của Trác Uyên, trong mắt toàn là vẻ khó hiểu: “Ngươi... có ý gì?”  

             “Ta không có ý gì, chính là ta thua, nghe quân xử trí!”  

             Đinh!  

             Kình Thiên Kiếm trong tay Trác Uyên nhẹ nhàng cắm xuống đất, mặt hắn đầy vẻ dửng dưng, vung ống tay áo lên, tùy tiện ngồi trên mặt đất, vẻ mặt ôn hòa. Tước Nhi thấy không khỏi thất kinh: “Phụ thân!”  

             Hải Ngao thấy cũng sững sờ, càng không thể tưởng tượng nổi.  

             Rốt cuộc tiểu tử này... đang làm cái trò gì đây?  

             Trác Uyên không nói gì, cũng chỉ nhếch khóe môi lên nở một nụ cười nhạt, không điên cuồng giống như trước nữa, ngược lại giống như một quân tử khiêm tốn nhún nhường, không quẩn quanh hay nghi ngờ vạn vật, bình chân như vại!  

             Yên lặng, tất cả mọi người đều yên lặng, bất kể là Phong Thiên Hải Ngao lúc trước vẫn còn giận dữ, thấy cảnh tượng kì quái lần này cũng không kiềm được khựng lại tại chỗ, không giải thích được, mới vừa rồi lửa giận trong lòng vẫn còn ngập trời, bỗng nhiên thoáng cái dường như đã bị dập tắt hoàn toàn, tất cả đều bị một dấu hỏi thay thế. Nhíu mày thật chặt, lão cũng đã quên tiếp theo mình nên làm gì.  

             Tựa như sau khi thấy những hành động không lý do của Trác Uyên, trong nháy mắt đầu lão chợt trống rỗng, chẳng biết một cái gì.  

             “Sao vậy, không định trừng phạt ta à? Vậy chúng ta có thể nói chuyện nghiêm túc một chút!”  

             Hồi lâu sau, Trác Uyên nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Hải Ngao, tinh quang trong mắt hắn chợt lóe lên, bất giác bật cười nhẹ thành tiếng: “Đã vậy, trước hết mời tiền bối Hải Ngao phun khuyển tử ra đi!”  

             Hải Ngao không khỏi sửng sốt một chút, lão nhìn đối phương thật kỹ, cẩn thận tính toán, mới chú ý rồi bừng tỉnh ra, gầm thành tiếng: “Hay cho tên tiểu tử thúi nhà ngươi, dám đùa bỡn ta?”  

             “Không phải đùa bỡn ngươi, chỉ là muốn mời tiền bối yên tĩnh một chút, đàm phán cho thuận lợi!”  

             Khóe miệng hắn thoáng qua nụ cười tùy ý, giây phút này Trác Uyên giống như một vị ẩn sĩ chân chính, bình tĩnh như không, ngồi ngay ngắn trên giường băng, hai tròng mắt chớp động, ánh sáng trí tuệ vô tận: “Ta đã nói rồi, đàm phán phải ngang bằng nhau mới phải, chính vì vậy nên vừa rồi mới đắc tội. Có điều lúc trước tiền bối mang giận dữ trong người, sợ rằng rất khó bình tĩnh lại nghe ta nói nên tại hạ mới ra hạ sách này, hy vọng tiền bối có thể bình tâm tĩnh khí một chút!”  

             “Bình tâm tĩnh khí?”  

             Chân mày Hải Ngao không nhịn được run lên một cái, lão không khỏi hét lớn: “Ngươi mơ hay lắm, lão phu vừa thấy mặt mũi của các ngươi đã tức giận không có chỗ phát tiết, nào có chuyện bình tĩnh? Còn nữa... tại sao lão phu phải nói với ngươi? Lão phu hận không thể ăn tươi nuốt sống, khiến các ngươi hồn xác tiêu tan!”  

             “Sai!!”  

             Nhưng mà lão vừa dứt lời, một tiếng quát to nhất thời vẳng lên, Trác Uyên lạnh lùng nhìn lão chăm chú, sắc mặt bình thản: “Không phải chúng ta, mà là ta. Người ngươi muốn ăn tươi nuốt sống, không chỉ có một mình ta hay sao?”  

             Toàn thân Hải Ngao chấn động một cái, hai con ngươi mãnh liệt run lên một cái, nhưng vẫn không nói gì.  

             Trác Uyên thở ra một hơi dài yếu ớt, liếc mắt nhìn Tước Nhi sau lưng một cái, lại nhìn chăm chú về phía Hải Ngao, lãnh đạm cất tiếng: “Mới vừa nãy ta đánh một trận với tiền bối Hải Ngao, tiền bối Hải Ngao không làm gì ta nhưng tùy lúc có thể dùng Tước Nhi để tạo ra bước ngoặt, ép ta hiện thân, nhân cơ hội một chưởng đánh tan tác, vì sao không làm như vậy cơ chứ?”  

             “Hừ, thánh thú có tôn nghiêm của thánh thú, ai giống như loài người các người, làm ra chuyện hèn hạ như vậy còn gây khó dễ? Phi!” Hải Ngao bĩu môi khinh thường, mặt đầy khinh bỉ nói.  

             Trác Uyên mỉm cười một hồi, không tỏ ý kiến gì mà lắc đầu: “Tiền bối, cái này thì không quá đáng nói, lúc trước khi đùa bỡn Tước Nhi, tất cả những thủ đoạn hèn hạ, lật lọng của loài người, tiền bối đều đã dùng rồi mà. Với ta mà nói, trong năm Đại Thánh Thú, trừ Côn Bằng, tiền bối còn nhiễm tục khí của nhân gian nhiều hơn. Giờ giây phút nguy nan, tiền bối lại nói tôn nghiêm của thánh thú với ta, có cảm thấy buồn cười không?”  

             “Ấy... Ta!”  

             Hải Ngao không tránh khỏi việc hơi khựng lại, bị chặn họng không nói ra lời, nhưng rất nhanh lại giương cổ lên, cố chấp nói: “Mới vừa rồi lão phu trong cơn thịnh nộ, nhất thời quên mất còn tiểu nha đầu này còn ở đây. Nếu không còn cần ngươi nhắc nhở hay sao?”  

             Trác Uyên bật cười lắc lắc đầu, lơ đễnh cười nhẹ thành tiếng: “Nếu ban đầu ngươi nói đến lý do này, ta còn miễn cưỡng tin là thật, nhưng bây giờ ngươi lại tìm cái cớ này, không cảm thấy mâu thuẫn với cái cớ đầu tiên hay sao? À à à... tiền bối, thực ra vốn dĩ ngươi không coi Tước Nhi là kẻ địch, cũng không muốn giết nàng, không phải hay sao?”  

             Trong bụng lão không khỏi cảm thấy rét lạnh, sắc mặt Hải Ngao biến đổi nhưng lão không nói.  

             “Ngũ đại thánh thú, thế gian chỉ có một không có hai, chết một con thì thiếu đi một con!”  

             Trác Uyên hít một hơi thật sâu, không khỏi ngửa mặt nhìn lên bầu trời, lẩm bẩm cất tiếng: “Coi như là sự tồn tại duy nhất trên thế gian này, cho dù giữa hai bên có bao nhiêu ân oán đi chăng nữa, chẳng lẽ thực sự hy vọng đối phương biến mất hay sao? Chỗ cao thì lạnh lẽo, người duy nhất có thể ở bên mình lại biến mất, cô độc chỉ còn lại mình mình!”  

             Hai tròng mắt Hải Ngao không nhịn được run lên một cái, lão hơi rũ mắt, yên lặng không nói.  

             Trác Uyên nhìn chằm chằm lão không dời mắt, tiếp tục nói: “Tuy nói thù của tiền bối với nhân loại là mối thù khắc cốt ghi tâm, cho dù là thánh thú dính khí tức loài người cũng tuyệt đối không buông tha. Sát ý lộ liễu như thế ta có thể cảm giác được một cách chính xác, tuyệt đối là thật. Cho nên ta cũng tuyệt đối tin tưởng tiền bối đã từng nảy sinh sát ý với Tước Nhi và Tiểu Tam Tử. Chỉ có điều thánh thú dính khí tức loài người giống như đứa con của mình đi học thói xấu, cho dù tức đến mức nào đi chăng nữa, chẳng lẽ có thể hạ độc thủ được thật sao?”  

             “Cho nên vừa nãy, vãn bối vẫn quan sát kĩ càng vào từng hành động của tiền bối là muốn xem một chút, tiền bối điên thật hay là giả điên. Rất mừng là dường như tiền bối còn chưa vượt qua lằn ranh cuối cùng. Mà nếu tiền bối đã không có sát tâm, vậy chuyện của Tiểu Tam Tử, xin tiền bối ra tay cứu chữa!”  

             Vừa nói xong, Trác Uyên đã hơi cúi người, làm một lễ thật sâu!  

             “Nhân loại đáng chết, ngươi đã tính kế lão phu đúng không?”  

             Phong Thiên Hải Ngao hung dữ nhìn chằm chằm Trác Uyên hồi lâu, mím miệng thật chặt, hai mắt càng lúc càng đỏ ửng cả lên, bỗng dưng rống to một tiếng, kéo theo cuồng phong bạo vũ: “Lão phu từng thấy qua vô số người, biết rằng tâm cơ của loài người không thể nào dò được, nhiều năm trôi qua không có lấy một ngoại lệ, người lại còn đặc biệt hơn, gian trá xảo quyệt. Từ lúc nãy khi ngươi thừa cơ dùng được Long Tức Đan của lão Long, lão phu đã nhận ra rồi. Bây giờ ngươi đánh vào tâm lý của lão phu, không nghi ngờ gì nữa chỉ vì muốn cứu Kỳ Lân nhỏ thôi. Nhưng lão phu sao có thể làm theo ước nguyện của ngươi, ngươi lại tới đây đại chiến ba trăm hiệp với lão phu, lão phu dù có chết cũng không thỏa mãn yêu cầu của nhân loại ngươi, hừ!”  

             Tước Nhi nghe thấy lời này, sắc mặt không khỏi trầm xuống, mặt đầy nghiêm trọng nhìn về phía Trác Uyên. Nhưng Trác Uyên lại bật cười một tiếng, lắc đầu nói: “Tiền bối nói gì vậy, không phải lúc nãy ta đã nói rồi sao, ta thua!”  

             “Ngươi thua chỗ nào? Bây giờ lão phu bị ngươi đánh tới trọng thương, ngươi phải đi, lão phu không ngăn được, ngươi muốn giết lão phu, sợ rằng cũng có cách. Ngươi thua ở đâu, sao lão phu không thấy được?”  

             “Thua... từ lúc mới bắt đầu đã thua rồi!”  

             Trong mắt hắn lóe lên một tia sáng bất đắc dĩ, Trác Uyên thở dài một hơi, chậm rãi cúi người lạy: “Vỏ bọc Kỳ Lân của Tiểu Tam Tử bị hư hại, trong thiên hạ chỉ có duy nhất tiền bối có thể tu bổ. Ta mang hắn đi cầu cứu, vốn dĩ là trong thế chịu thua phải hạ mình, không có cơ hội lật bàn. Điều ta có thể làm, chỉ là không thua thảm bại, toàn quân chết hết mà thôi. Nếu tiền bối không chịu ra tay, ta làm gì cũng vô dụng. Chính vì thế, xin tiền bối nể tình cùng chung vinh nhục của năm Đại Thánh Thú mà rút đao tương trợ!”  

             Mắt Phong Thiên Hải Ngao khẽ híp lại một cái, nhìn hắn thật sâu, vậy mà bỗng dưng bật cười thành tiếng: “Ha ha ha... nói hồi lâu lại trở về điểm bắt đầu, ta nói cho ngươi biết...”  

             “Tiền bối...”  

             Nhưng mà lão còn chưa dứt lời, Trác Uyên đã bất ngờ hét lên một tiếng, cắt ngang lời lão, một đôi mắt kiên định, nhìn chằm chằm lão không dời đi, kiên định nói: “Tiền bối không muốn cứu chữa cho Kỳ Lân cũng là do ta. Sự thù hận đối với nhân loại của tiền bối để một mình ta gánh vác là được. Nếu tiền bối đồng ý ra tay cứu chữa, vãn bối nguyện một mạng đền một mạng, hoàn thành mong muốn của tiền bối!”  

             “Phụ thân!” Tước Nhi không khỏi thất kinh, hét lớn thành tiếng.  

             Phong Thiên Hải Ngao cũng không nhịn được run lên một cái, chăm chú nhìn hắn, hai tròng mắt chớp động những ánh sáng khác thường.  

             “Coi như tiền bối không muốn thừa nhận thì hẳn cũng biết chỉ cần tại hạ không muốn thì ngài cũng chẳng làm gì được ta. Mà lúc mới rồi Kỳ Lân và Tước Nhi cũng không gây hại gì lớn cho ngài, chỉ có ta chọc ngài giận dữ, cũng coi như kẻ thù chân chính của ngài. Ngài muốn trút giận thì giết bọn chúng lời hơi hay là giết ta vui vẻ hơn chứ?”  

             Khóe miệng Trác Uyên cong lên, không khỏi khẽ cười một tiếng, nói bóng gió: “Hận thù của tiền bối cần phát tiết, vãn bối nguyện làm nơi trút giận cho ngài, nhưng điều kiện chính là tiền bối tương trợ, có thể hay không?”  

             Toàn thân Tước Nhi không nhịn được mà run lên một hồi, nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông ra, mắt đầy ánh nước, hàm răng trắng noãn cắn đôi môi, cắn bật máu nhưng cũng chỉ có thể bất lực cúi đầu xuống.  

             Bởi vì nàng biết quyết định của Trác Uyên không ai có thể thay đổi, mà đây cũng là cách duy nhất.  

             Mặt Hải Ngao cũng đầy vẻ kinh sợ, hung hãn nhìn hắn chằm chằm, trong mắt đều là hoài nghi bất định, nhưng rất nhanh lại toét miệng cười một tiếng, lớn tiếng cười thật to: “Ha ha ha... tiểu tử ngươi quả thực quá xảo quyệt, lại đang sử dụng thuật tâm lý đấy à? Ha ha ha, ngươi khinh lão phu nhu nhược không đành lòng giết ngươi hay sao, vậy ngươi lầm rồi. Lão phu thực sự sẽ khiến ngươi tan xương nát thịt, để ngươi chết không có chỗ chôn!”  

             Vừa dứt lời, Hải Ngao nhất thời vung bàn tay lên, hung hãn giáng về phía Trác Uyên, gió mạnh điên cuồng, ép xuống khiến toàn bộ lớp băng đều phải vỡ vụn.  

             Tước Nhi nhìn thấy nước mắt rơi rào rào, không thể ngừng lại được.  

             “Chờ một chút!”  

             Nhưng mà, ngay lúc một chưởng kia sắp giáng xuống người Trác Uyên, một tiếng quát to đột ngột vang lên.  

             Két!  

eyJpdiI6IitGcnA5bU96d3BJa2laSnBwZFhpelE9PSIsInZhbHVlIjoiZ25OOXZvNmRmUXNUQ3NCbG1pQ2VldkRYXC9xXC9NM25LVEtOYUhhYU5oVWdhZXcwQm5XYjhneDhFTXlXNzloMnhlQytaODd6OUkxZjVpVmpLM090Z0tjT0dWMEF1NUpTSEd1bWpiY0JIRmJ4STQzTCtoeWRWNkllQ1NheGhsNWNabklsblBKa0JmcVwvaTZaS0NlOXFnajhqRk91STdzU1Y5OTFxOUNTa2QxSE5SNEx1SzU4emRJQjduRE1rWlI1VXRGK3RKVzNhU01Fb1ZVTXhYb2I4cHJMNXludzVjaXlodks5OUxhY1U1VnY2bjlEZVYxQ2E3ek5XUG1Sa2hwMUNkNXJWY0Y0YzFyNVJGWk94bnpheWpIZjFMOG42eHNYY1BHcmdjZ2tPTDZqaFBPSEhtRE80SHRnZGJUNUZcL2FBUU5KNTlrTmFhODlTWE94ZkdLbEw2aDhXaTZWWUo4QTR5MUtEaHNST1VTRG8waDczeGNFaEo0S0ZsaDV6M2tnUTNsVGRTeTVIXC9PKzBJRXhYS1BLM3hwdHNRK09PMHFMbXRLNXR5VWFtQjJJblRXRVlrQlZ3R0hna2dFQTQwc0xiaFI4OE1mTFFIZks2YzJuM2IxQ3k4dVpZbGR3WVgyandqUGhLYlwvMzQ3Tno0MDFYREx1MkpBajFHR0ZRQ0JqSGpSMkhGeno3MWtpRGxYN2phcWl1K1hIRjBOUExJU0JoanR6Wmh4NGJhc1wvOUtcL2FkZURKM01jQjVhQkxvekt2YTNDZXRaalBVRTVjYUhUT1wvQ1NXZUJQSEFcL09YdlZwKzNtT0U1cWo0N3JCTG1IdWZ1QTBQNnlzcEVHZHB6alVnUFU2N09vVVlwUnJVSThEZkVvd3ZnZUN4YXpjZklFVmpmS3BPT2R0V05oQ2c3Nk93TEpNbWlBWTQ0QUJ4Skx1K0JwNUZMNFh6ZFpsNk5HQzdmeFRNZ2NmRWorZGNKZmdRdXprR0JoODRUc01GbWJNSE9GVTZTREVOamdKZGV2cFhiU3lMMzZBSDB1WGM0R29McWppNVFhSXZ6TVFmTjl4Sjhsd3JrOFlZdDBjOWEyZzk0eW9MRVQwenNManRhRnA1R21pTjIzQkxVT2FmMW1oRnRXMVREMHRnTlNzNE9YNHFyeEVLYXdWNmd0cFRib2dzWVZUbW9BT2NOWmd2TGJWZzNSR1JIcFpKMUFSXC9IMXdIQ0VTSVQwNHk1Z2NPaUw4czZhcVJpanJ6TXk0R1wvQ0g0NkZEK1RDejAzbzA1KzZlcWtQNFpEaE4zMEkrbHZDSHBuOTk4ZlhmMnBxeGs4VWNsanAwVHpGMWduVlZVZ2diMnhCTVdjYjZcL05GN2sxQVVKYko0NVZwNWx1Z04zaGxOdXRrXC90dmNNUTFTV0FaWUVuUjE5MTJkOTJpWDBacTFZYzdUc3gyRDZxVDl2K2xQaVVDdnpiaVFyT0hMTTkwM3Bta0VlNmFhTkZLRzNZbmljMUY3VGg4TTY4aWRmSHl5VWVjQXRXU1pPR2s0XC9TV3RZUlR1TllWUFdcL0xXQTAyMEdmWW9mUHFJOU9zWVYyaFBuWnpMdUt2cExrNUNVbmNSTEFHYmIzMjZUbWpoTXA3SXI5V2RwNjRsNzZJZU8zXC9FbGJkUzdVMGE2WThOSkR0ZTU4cDFUM1AzeW0xQW9md09BbmFTTytNb0g5Z3ZMT2tBZUV1ZDdmMnJlN1h6TUdPbEkyV3lsTWNRd3RlZ055clJEcFVHMEx4QUFoY0ZQMVZaNmFsOUlEQVBsSzFhdnRZU3lpaCsrQ3VUXC9xaFVrTnRuR0dGMzQ3djBnWG12eEp4QkdMMUU3a0xTZVhkTTd5ajZxUFk0c09wNzlPVWtkTnpPdUNoelBqNSIsIm1hYyI6IjQ5MTkwYTg3OWZmYjhhMjk4NWEyYzEzNGUwZmJmYzI5ZGE0Mjg1OTg4YWIwODc5MWRhZDIyMjMwNjU3OTZjZTYifQ==
eyJpdiI6ImJMU2dCdkZMREp4YThONVkxZENUMlE9PSIsInZhbHVlIjoiTVwvb0dWanROV1BSSk9VSVlHVE95M25QMlgyKyttajR3VTB6ZXlocWprMmJcL3ZuVTJBR052dVE2N2lqd3hqQk9JSTFBQ3FtUFdlTFhJSTY5ODBrYWtXRktjc0FzNHVIR3lEeTM0RUxEeUNLRXltZmNRV3pNQTBEcjZQS05sSkVOOUh5b21ic1M0WjdiNmgyYnJMOHJXUlA2T3BwSFwvZVdJcHJHdDI4ckRXSVNScWJPejU0NTN5b2tLbmNoYzBYRmkySFFxSE9ES1pSNTlTeGx6K0NxSXJJaEN2b1BqWjJ0N0FaQmhnT2RyRUc2bnplenpzbEZPZ1RJa0FjU3ZITW42K0hNcHJ5MmZwXC9zU0lBKzFPN09aVUJVdVp3Z01oUnZId0tcLzRsRG5qa2pLQnRZZzh6aU9OdWtQaGFLeitlQ2U3TW8rK2h1M3g4Q0hVWDlUc1BaMUNWeWtRRHhJSEQ0T1V6bllRdm83VEdlUUpzbVl5WXU5VEw3SE5TNkdVSUMzY2Q5TUllRU54dG9mOWpFV2dDZ3FTZ2d2ZFwvS2IzYkY5QjNBREdsU1VQOTVWSGZxSFBleTN1cGo2bGFtcjlMdk1HeEtwTkprQWx3eU5uVk0zeUVcLzNsc3VFYnlFTkhhaEZ0R20rcGZmTFpUS0tPRGkyazNKWW5Ubk5mY2wxRXRPZDhNTzkrMU9FVUVzUEJuN1wvWHgxUkN5aUE9PSIsIm1hYyI6Ijc3NjZjOTE4ZTQ4NjhhN2Q3NzE5ZGY1YWJiNThiMGNkOTM2YWMyNWNjYWFkYjcwZWZhOTY4YWU4NzRiMDk2MzkifQ==

             Hắn toét miệng cười một tiếng, ánh sáng trong mắt Trác Uyên chợt lóe lên, hắn chậm rãi rút chiếc nhẫn của mình ra, tiện tay tung một cái tới bên cạnh Tước Nhi, lãnh đạm lên tiếng: “Tước Nhi, mạng của phụ thân không thể hy sinh uổng phí. Nếu ta chết mà tiền bối Hải Ngao cứu Tiểu Tam Tử thì chuyện này được xóa bỏ. Nhưng nếu lão lại đổi ý đùa bỡn ngươi thì ngươi không cần nhiều lời nửa câu, trong nhẫn này còn có một viên Long Tức Đan, ngươi có thể ném trên mặt lão. Dựa vào trạng thái của lão bây giờ sẽ lập tức xuống dưới hầu hạ phụ thân và Tiểu Tam Tử. Nhớ, chớ có phí lời, cũng đừng nghe bất cứ lời mượn cớ nào của lão, lão có một tia do dự thì giết chết ngay lập tức!”

Ads
';
Advertisement