Gào gào gào...  

             Phong Thiên Hải Ngao  phát ra từng tiếng thét chói tai thê lương, biểu cảm vừa tức giận vừa đau đớn, vặn vẹo bất thường. Hai chiếc móng thú như dãy núi ùn ùn kéo tới bay lượn trên không trung, vén lên từng đợt cuồng phong, chỉ để bắt con bọ chét nhỏ chạy loạn trên dưới kia. Nhưng con bọ chét kia lại có thân thủ nhanh nhẹn, ngoài ra còn có tuyệt kĩ thoắt ẩn thoắt hiện. Vậy mà lại có thể khiến bá chủ trên biển là lão chẳng thể nào làm gì được, chỉ có thể để từng kiếm của hắn đâm lên thân xác nám đen của mình. Mỗi một kiếm đều tháo mất chục lượng máu tươi, phát ra tiếng kêu đau đớn.  

             Mà Trác Uyên lại phát ra từng tiếng cười to tà dị vang khắp không trung, trong mắt còn tản ra từng tia sáng tàn bạo nhưng nhiều hơn là biến thái, xe chỉ luồn kim một hồi trên người Hải Ngao , tựa như đang hưởng thụ khoái cảm bệnh hoạn từ việc hành hạ thánh thú này!  

             Ha ha ha... Ha ha ha ha...  

             Bốn người Bất Bại Kiếm Tôn và ba vị Kiếm Vương nhìn thấy tất thảy những thứ này, không khỏi đều sợ ngây người, hai mắt lo lắng sợ run, căn bản chưa tỉnh hồn lại được. Qua một hồi lâu, Bách Lý Ngự Vân mới không nhịn được, da mặt co rút mạnh mẽ, mặt đầy vẻ mờ mịt ngây ngốc nhìn về phía những người còn lại mà nói: “Hắn... hắn đang làm gì, hành hạ quái vật kia đến chết hay sao? Ta không nhìn lầm chứ?”  

             “Ngươi không nhìn lầm, bất kể như thế nào cũng chẳng thể ngờ... tiểu tử này lại có bản lĩnh tới như vậy!”  

             Bất Bại Kiếm Tôn cũng kinh ngạc trợn mắt há mồm như vậy, lão ta ngây ngốc nhìn cảnh tượng không thể nào tưởng tượng nổi trước mặt, lẩm bẩm lên tiếng: “Nói vậy... lão phu vừa nãy là như thế nào?”  

             “Khởi bẩm lão tổ tông, ngài bị con quái vật kia thở một hơi đông cứng lại!”  

             “Vậy sau đó thì sao, sau đó chuyện gì xảy ra?”  

             “Sau đó chúng ta cũng bị đông lại, không biết một cái gì cả!” Bách Lý Ngự Phong đã hoàn toàn mơ hồ, nhìn chằm chằm thẳng về phía trước, nhưng lại giống như người máy vậy, cứng nhắc trả lời câu hỏi của lão tổ tông ngày thường kính ngưỡng vạn phần chẳng hề có chút cung kính, mà Bách Lý Ngự Thiên dường như cũng mất đi kiểu cách thường ngày, cùng lắm chỉ ngơ ngác gật đầu một cái, cuối cùng cũng không so đo với sự vô lễ của tiểu tử này nữa.  

             Bởi vì lúc này, giờ phút này, đối mặt với một cảnh tượng kinh dị như vậy, lão ta cũng không đoái hoài đến chuyện so đo. Nhất là khi lão ta thấy khắp người của Hải Ngao to lớn kia, hầu như đã bị thương đến tàn phế, nhất thời có một tia sáng giống như ánh sáng trong mộng cảnh thoáng qua nơi đáy mắt.  

             Quái vật đáng sợ như vậy, lão phu còn không phải là đối thủ của nó, lại bị ngươi đả thương thành dáng vẻ thảm hại như vậy?  

             Tiểu tử này... đến cuối cùng là đã làm như thế nào được vậy?  

             Lão ta nhìn thật kĩ Trác Uyên ở phía xa xa một lần nữa, hai hàng lông mày của Bách Lý Ngự Thiên run lên bần bật, ba vị Kiếm Vương đều liếc nhìn nhau, nhưng bọn họ cũng thở dài một hơi, cúi đầu xuống không biết phải làm sao.  

             Bất kể người ta dùng cách gì làm được thì thực lực này quả thật cũng quá là đáng sợ rồi! Xem ra từ ban đầu tiểu tử này không hề phô trương thanh thế mà thực sự có thực lực một người một chiêu tiêu diệt hết năm Kiếm Vương bọn họ.  

             Cho dù chính hắn cũng thừa nhận thứ mình nắm là ngoại lực, nhưng không thể chối cãi được điều này thực sự là một sát khí mạnh mẽ. Sức mạnh có thể đánh quái vật Hải Yêu tàn phế thành dáng vẻ như này, trong thiên hạ, còn ai có thể ngăn cản nữa chứ?  

             Thiên Ma sơn thực sự là một sự tồn tại đáng sợ, lại còn có sức mạnh kinh khủng đến như vậy xuất hiện. Thật may ta không xảy ra xung đột quá lớn với người ta đến mức không có người chết thì không thôi, nếu không...  

             Suy nghĩ này vừa lóe lên, ba vị Kiếm Vương nhìn nhau, trong phút chốc mồ hôi lạnh đầy đầu đổ xuống như thác nước, toàn bộ sống lưng đột ngột bị thấm ướt. Bất Bại Kiếm Tôn cũng khẽ híp mắt lại một cái, cắn răng cực kỳ không cam lòng, lực cầm kiếm trong tay cũng chặt hơn rất nhiều!  

             Ầm!  

             Bỗng nhiên, lại thêm một tiếng vang lớn long trời nở đất, một tiếng làm nhịp hô hấp của tất cả mọi người hơi chậm lại, cơn lốc cuồng bạo vừa nhanh vừa mạnh đột nhiên cuốn bốn phương tám hướng. Bốn người Bất Bại Kiếm Tôn còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra đã bị đụng một cái, bị cuồng phong thẳng tay hất ra, giống như bồ công anh vô lực bị hất ra ngoài.  

             Ra đến phạm vi ngàn thước bên ngoài mới ùm một tiếng, hạ xuống lớp băng cứng lạnh như băng, ngay sai đó, phụt phụt phụt phụt bốn vết máu tươi đỏ thẫm bắn thẳng ra bên ngoài, mặt của đám Bất Bại Kiếm Tôn lần nữa rũ xuống, nhìn qua càng trắng bệch hơn nữa.  

             Đợi đến khi bọn họ ngẩng đầu nhìn lại một lần nữa, lại chợt phát hiện ra đầu sỏ kia. Hóa ra cơn lốc cuồng loạn vừa rồi là do Hải Ngao vỗ một chưởng xuống tạo ra để đập chết Trác Uyên.  

             Chỉ có điều như một lẽ hiển nhiên, một chưởng này của lão lần nữa rơi vào khoảng không, Trác Uyên lóe lên một cái đã trốn chạy được khỏi uy hiếp từ chưởng lớn của lão, trong nháy mắt đã tới vị trí đỉnh đầu của lão, một kiếm lôi viêm màu đen hiện lên, đâm mạnh xuống: “Ha ha ha... Tiền bối Hải Ngao, một kiếm này ta chúc ngươi phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn!”  

             Rầm!  

             Gào...  

             Lôi viêm màu đen vạch qua chỗ da đầu, nhất thời khiến cho đầu Hải Ngao phụt máu ra một lần nữa như giếng phun. Phong Thiên Hải Ngao  cũng không nhịn được gào rú thê lương thêm một lần nữa, vừa đau vừa giận, thêm vào đó lòng tràn đầy bực bội. Lão đường đường là thánh thú, tại sao lại không có cách nào đối phó với một tiểu tử thúi như này?  

             Thế là, lão huy động hai móng một lần nữa, ngoan cố quạt về phía bóng người nhỏ bé trên không trung kia, mà từng tiếng cười to của Trác Uyên cũng lúc phải lúc lại trái, lúc nam, lúc lại bắc, thân hình hoàn toàn không dừng lại để bị bắt, chỉ cần có một cơ hội là lại đâm lão hai phát kiếm thêm đợt nữa, phát ra tiếng cười to sung sướng.  

             Cơn lốc cuồng mãnh bị Hải Ngao tạo lên thổi khắp trời nam biển bắc, làm cho thiên địa gào rú, thật là thê lương. Nhưng thê lương kinh khủng hơn cả thiên địa chính là tiếng cười tà dị của Trác Uyên giữa gió mạnh cuồn cuộn. Giống như một con ma quỷ bò ra từ bên trong địa ngục, tận tình chơi đùa thứ đồ chơi trong tay.  

             Ba vị Kiếm Vương nhìn tất cả những chuyện này, mí mắt bọn họ đồng loạt run rẩy một cái, trong bụng lo lắng bất an, vừa né tránh những khối băng cực lớn do cuồng phong thổi qua, vừa nhìn chăm chú, dán chặt mắt vào bóng người quỷ mị của Trác Uyên, cuối cùng trong mắt cũng xuất hiện vẻ tràn đầy sợ hãi hiếm có.  

             Trước kia tại sao bọn họ không phát hiện ra tiểu tử này còn kinh khủng hơn cả quái vật cơ chứ! Dù sao, ngay đến quái vật này cùng nằm dưới quyền uy của tên tiểu tử này liên tục kêu rên, tiểu tử này là ma vương giáng thế hay sao?  

             “Lão tổ tông, hay là chúng ta mau chạy đi, tránh để xung đột giữa tiểu tử này với Hải Yêu ảnh hưởng tới, như vậy thực sự quá oan uổng!” Bách Lý Ngự Vân quay đầu nhìn đường lui sau lưng một cái, chỉ thấy màn sương dày đặc nồng đậm kia giờ đây đã bị thủng lỗ chỗ rồi, rõ ràng đã bị viêm lực khuếch tán kia mở ra. Lão ta không khỏi cảm thấy vui mừng, vội vội vàng vàng quay sang phía Bách Lý Ngự Thiên nói.  

             Chân mày Bách Lý Ngự Thiên nhẹ nhàng run lên một cái, hung tợn trợn mắt nhìn lão ta một cái, trách mắng thành tiếng: “Hừ, đồ vô dụng, vội vàng cái gì, chạy thoát thân sao? Lão phu ngang dọc thiên hạ nhiều năm như vậy, đã khi nào sợ bị xung đột giữa những kẻ khác ảnh hưởng đến mình chưa?”  

             “Dạ, lão tổ tông người nói không sai, khắp năm châu này, là người thì chẳng ai dám ngăn cản mũi kiếm của lão tổ tông. Nhưng mà bây giờ hai người giao chiến trên kia rõ ràng chẳng phải là người mà! Hảo hán không chịu thua thiệt trước mắt, ngài cứ...”  

             Bách Lý Ngự Vân sốt ruột đến độ toàn thân đều run rẩy, mặt đầy hi vọng nhìn về phía lão tổ tông, lên tiếng khuyên nhủ. Mặc dù lão ta biết lão tổ tông cả đời cố chấp, cả đời kiêu ngạo không thay đổi, nhưng bây giờ căn bản không phải thời điểm cậy mình mạnh. Mọi người đều bị thương nặng trong người, nếu lại bị dư âm của Hải Yêu ảnh hưởng tới, có lẽ bất cứ ai cũng không còn cách nào còn sống thoát ra ngoài.  

             Lão tổ tông, van xin ngài, đi thôi!  

             Bách Lý Ngự Vân cắn răng thật chặt, đã lo đến mức mồ hôi đầy đầu.  

             Bách Lý Ngự Thiên nhìn kỹ lão ta, nhìn thêm một người một thú vẫn chiến đấu vô cùng kịch liệt ở chỗ cũ phía xa xa. Bách Lý Ngự Thiên trầm ngâm hồi lâu, thế nhưng vẫn hít sâu một cái, thở dài, mặt đầy vẻ không cam lòng, vừa nghiêng đầu vừa quát to: “Đi!”  

             “Ài, lão tổ tông anh minh!”  

             Ba người kia nghe được câu nói này, nhất thời mừng rỡ.  

             Đinh!  

             Nhưng còn không đợi bọn họ bước ra ngoài được một bước, một tiếng rên khe khẽ nhất thời vang lên, Bách Lý Ngự Thiên không khỏi hơi chậm chân lại, cúi đầu nhìn về phía tay phải của mình. Nhưng chỉ thấy Phách Thiên Thần Kiếm mang ánh sáng lấp lánh, thân kiếm không ngừng run khe khẽ, mũi kiếm chỉ thẳng về phía chỗ Hải Ngao, phát ra tiếng rít đói khát!  

             Mí mắt lão ta không kìm được hơi run lên một chút, trong tròng mắt Bất Bại Kiếm Tôn lộ ra vẻ đau thương hiếm thấy: “Phách Thiên, ngươi muốn chiến đấu, đúng không?”  

             Đinh!  

             Tựa như Phách Thiên Kiếm đang đánh tiếng đáp lời, một lần nữa rung rung thân kiếm, phát ra tiếng kêu thanh thúy khe khẽ.  

             “Ài, đáng tiếc lần này không thể, cuộc chiến như vậy không thuộc về chúng ta. Đó là thế giới của người mạnh thực sự, nhưng lão phu còn chưa bước đến ngưỡng cửa của thế giới đó!”  

             Bách Lý Ngự Thiên không khỏi thở ra một hơi không cam lòng thật dài, vô lực nhắm hai mắt lại, nhưng đôi tay nắm lấy kiếm đã chặt hơn ba phần: “Năm đó, lúc lão phu lần đầu tiên nắm ngươi trong tay từng nhìn lên trời thề với ngươi, nhất định sẽ đưa ngươi leo lên đỉnh cao của người mạnh nhất, để ngươi chọn lão phu không phải sai lầm. Cho nên mấy ngàn năm vừa qua, cho dù là đối thủ như thế nào, chỉ cần tay lão phu còn cầm ngươi thì tuyệt đối chưa từng có chuyện lùi bước. Nhưng mà lần này, xin lỗi, lão phu vừa mới biết, cho tới bây giờ lão phu chưa từng đưa ngươi lên đỉnh lần nào. Lão phu... còn rất yếu. Nhưng ngươi yên tâm đi, lão phu tuyệt đối không thay đổi, một ngày nào đó, lão phu sẽ mang theo ngươi gia nhập những trận chiến tuyệt đỉnh như vậy. Nhưng lần này... trước tiên chúng ta cứ lui đi, vì chúng ta còn không có tư cách này!”  

             Đinh!  

             Thần kiếm vẫn chấn động như vậy, nhưng dần dần, Phách Thiên kiếm cũng ngừng lại, hình như đã chịu nghe theo lời đề nghị của Bất Bại Kiếm Tôn.  

             Nhưng dường như thanh kiếm này đã quên mất, nhiệm vụ chính của nó vốn là đánh chết những thánh thú chạy ra khỏi kết giới, bây giờ thánh thú đang ở trước mắt, lại còn mang trọng thương trong người, vậy mà nó lại buông tha.  

             Chỉ vì... bây giờ nó đã hòa làm một thể với nam nhân lập chí leo lên đỉnh núi này. Mong muốn của Bất Bại Kiếm Tôn chính là mong muốn của nó. Tương lai kẻ muốn khiêu chiến thánh thú là lão ta tay cầm thần kiếm, chứ không phải chỉ một thanh kiếm đơn thương độc mã mà thôi!  

             Bất Bại Kiếm Tôn chậm rãi nắm chắc được kiếm trong tay, mắt lão ta cong lên vui vẻ, lão ta lẩm bẩm cười khe khẽ: “Đa tạ!”  

             Tiếng nói vừa dứt đã bất ngờ đạp chân một cái, nhất thời bay về phía bên ngoài sương mù dày đặc, ba vị Kiếm Vương còn lại đuổi sát theo. Chẳng qua là ở thời điểm bọn họ muốn bỏ đi, Bất Bại Kiếm Tôn vẫn không nhịn được quay đầu nhìn lại chỗ Trác Uyên một cái, trầm ngâm chút ít rồi lại đột nhiên lớn tiếng hét lên: “Trác Uyên, ngàn vạn lần đừng tưởng rằng lão phu chết rồi, tương lai người sẽ leo lên đỉnh cao nhất là lão phu. Vé tiến vào cửa Thiên Ma Sơn, lão phu muốn lấy!”  

             Dứt lời, Bách Lý Ngự Thiên quay người, nhất thời vèo một cái, bóng người biến mất, ba vị Kiếm Vương kia cũng cùng rời đi qua màn sương mù dày đặc.  

             Trác Uyên đang huơ kiếm cũng hơi chậm lại, nhưng lại dứt khoát toét miệng một cái, lần nữa Di Hình Hoán Vị giữa mưa móng thú cuồng oanh lạm tạc của Hải Ngao, bóng người biến mất, đợi đến lúc xuất hiện một lần nữa đã đi tới bên cạnh Tước Nhi, nhẹ nhàng khoát tay, lãnh đạm lên tiếng: “Dừng lại đi, đừng đánh, ta nhận thua!”  

eyJpdiI6IjhINWlSWU51M3pidnhhSlgyUzZwQ1E9PSIsInZhbHVlIjoiYmZjNUhjY0xWTW5tUFhKVGxraDgrd3lTU0poNHI5cUk2R1VoRUVyRGNqVUFIZm0xQWNsSVQ4NUJYUlBXaHBxNjEzOFU4Vm9oVDZKV3kzOG9GNWIyM3ZQb3BcL0s2VVBJT1o2ZjRxYmdNeUlGY1RGRWhKaG5nTFdqN2JDSUZxSDFLb3ZhUzBreTVvZ1F1aHpiNVhHZEUrUERHMXE0cWN3UW1TNGppSzRBREQ3az0iLCJtYWMiOiIxMjg1YWY2YjIxYTAxODJmMTVkOTYxNjc0ODNmYjMxOTRhMDA3YzZkNGUxNTU3ZGYxOWIxMmMxNzU3ZmY5ZmI1In0=
eyJpdiI6InRlN3BqeWlCTkxuY0kycHNLaklTUXc9PSIsInZhbHVlIjoibFdpNzl2akFRaGxTZTNUVDhaMlZYbmFYZ2pMS2dHSVwvdWhRT3JlSWJaVkQwZjUxWldnUHZqSUhJT2k1WmlHQnZMZVFqZTd4THYyalpTa0FhTGFWUVdiVXpoVDdhb0tkUFJVZEhRbTdUeFRUUEkyMXhMR3E3cWJBWTUzVEVpbXpoUFNmWGR2UW8rM1l1XC8zKzNJeHZ0Z3RRRXdCXC92Nkg3WERoXC9rdlV3RFBJQzdtV0JoaExcL2hZMzBmbFJrUVhJWlo5SmZQQ1RrSXo4dUVkNERxV0FKSk5IdlRDVDJvRGdNdkdBQjhHM1RzRWxaa2dxRlRsOXdpbDNIdm4yTjVKd2V0cSsrd1NrQ0lFSm1aT3BHRlRUV0lZMlBtQ0N4MUFXZENiYjZyeVdLdDh1b2dtRHhnRWNsNDdlNFcwU0JFSFwvSEo1dUFZRVQ0b1FqcG1aYWtSallmalJuNm9VbVRQVHh3aTN2UHdlbUJcL0YyMlVyWHVCNllcL0k4WFN4YkIzZGtOUEhJcjlTVmxhZGVEbExDSVZ2NE5kNG1iOWRRUWszc3o5aUNBSHI2cHpRTE9QNWJ1RjJUdDNMdEdcL3YrK0VPb3FZd00wUGluWU0wdDF0UlpmT3B6T2VGWWNwMSsxdjlFSHdyV05rdnA0dllZZGFcL0I2TE16ek14VTQ0Y043b1BrMHBuSlFFcVIweGxrV2tRdGFETUQ1K3JVdG1Ec1l1SFg1VHJcL3Q1UlZlbkI3YUxVeDJYS1o0ZXlxK04rekR1WTVZVFA1YW5wRHhFXC9HVm5jXC9TbmdWM0haNWlGVlVsYUtDUmpDSFg5dmFGdUcrTmczOFwvYURhcUl0SEcrZzQ5MlBpWnhsWEozbVhpbDd4UnUwRnU4N3M2c1VcL0VRcW5ianZaWXR3cUpjQ1BBOTRoNTh1RlZjNVNsOEJZM1wvVTROQ1kyeVwvVmNUNW1LdER6SVdnRUFmTEhkZVN1dE5UTThzSnE5alFDTFZjSXR1N2VDdnc9IiwibWFjIjoiNWYxNzNmNTI3MDZjNjM5YWViNTY4MjhhYTM5YTE5Njg5NzhhODAxMWI5MjZhMzdhZjkyZWM0YjBhYjNlNzU5NCJ9

             Tiểu tử này sao lại, vì sao đột nhiên nhận thua? Dù lão phu cao lớn uy mãnh, khí vũ hiên ngang, nhưng trước mắt chiếm thế thượng phong không phải vẫn là hắn sao? Sao lại...

Ads
';
Advertisement