Cái gì, đây… đây là…  

             Hai con ngươi to lớn của lão không kìm được mà co rụt lại, trong chớp mắt, hơi thở của Phong Thiên Hải Ngao cũng cứng lại. Vẻ mặt lão tràn đầy kinh hãi, hoảng sợ. Lão không nhịn được mà rống to: “Long Tức Đan, một kích toàn lực của lão Long? Tại sao… tại sao lão lại đưa cái này cho ngươi, đưa cho một truyền nhân của Thiên Đế?”  

             “Ha ha ha… Nếu ta thật sự là truyền nhân của Thiên Đế thì đương nhiên là lão sẽ không tin tưởng ta. Nhưng mà… truyền nhân của Thiên đế với kẻ nhận được tuyệt học của Thiên đế, có sự khác nhau. Ta đồng ý làm việc cho lão thì đương nhiên lão phải che chở ta rồi. Giống như ngươi vừa mới nói, bọn họ đều là người theo đuổi lợi ích, không thanh cao như ngươi. Mà bây giờ thì…”  

             Có tia sáng tà dị hiện lên trong mắt hắn, cổ tay cầm Long Tức Đan của Trác Uyên khẽ run, hắn chuẩn bị ném ra.  

             Thấy thế, Hải Ngao càng thêm hoảng sợ, vội vàng ngậm miệng và lui ra sau, lại nhanh nhảu nói: “Từ từ, có chuyện gì chúng ta có thể thương lượng, ngàn vạn lần đừng…”  

             “Tất cả các cuộc đàm phán đều thực hiện tốt nhất trong tình huống đôi bên ngang nhau. Hiện tại ngài… mạnh quá!” Trong thời khắc quyết định, Trác Uyên sẽ không trúng kế hoãn binh của lão, vất vả lắm mới tạo ra cơ hội tốt trời cho như vậy, sao hắn có thể bỏ qua chứ?  

             Kết quả là hắn vung cổ tay lên, Trác Uyên làm việc nghĩa chẳng từ nan mà ném mạnh Long Tức Đan trên tay ra ngoài, trong mắt lập lòe mấy luồng ánh sáng lạnh băng, hắn hét lớn: “Đây là lễ vật hậu bối tặng cho Hải Ngao tiền bối, cảm ơn ngài lúc trước đã chăm sóc cho nhi tử và nữ nhi của ta. Còn có một câu nữa, Long Tổ tiền bối nhờ ta chào hỏi ngài thay lão, chúc ngài ăn gì cũng ngon, thân thể càng thêm mạnh khỏe, ha ha ha…”  

             Tách… vút!  

             Long Tức Đan đột nhiên đụng vào kết giới không gian kia, không dừng lại dù chỉ là nửa khắc đã phá tan kết giới, bay vọt ra ngoài, mạnh bạo nện vào cái miếng lớn muốn đóng lại nhưng chưa kịp đóng của Hải Ngao.  

             Ầm!  

             Chỉ một thoáng, thiên lôi dẫn đến địa hỏa, núi lửa dẫn đến sóng thần! (sét đánh xuống ảnh hưởng dòng dung nham, núi lửa phun trào gây ra sóng thần)  

             Long Tức Đan tích tụ tất cả lực lượng của Long Tổ, bỗng dưng toàn bộ đều nhét vào trong miệng Hải Ngao, nháy mắt bộc phát ra ngọn lửa mãnh liệt, trong chớp mắt quét ngang tứ phía. Sức nóng khủng bố đến mức làm cho tất cả băng được hình thành từ khí lạnh vừa nãy bị hòa tan. Trong nháy mắt, nước biển bốc hơi hóa thành sương mù mệnh mông, tiêu tán trong trời đất.  

             Mà trong khoảnh khắc va chạm đó, dưới sức nóng mãnh liệt, toàn bộ răng của Hải Ngao vỡ nát trong nháy mắt, hóa thành mảnh vụn, không thấy tung tích. Dòng khí cực nóng xuyên qua khoang miệng lại dọc theo cơ thể làm bỏng mọi ngóc ngách trong cơ thể lão. Tim, gan, lá lách, phổi, thận đều rơi vào bể dung nham nóng bỏng. Bỏng cháy toàn bộ.  

             Nó thiêu thân thể lão nứt ra, máu trộn lẫn lửa cuồn cuộn tuôn ra, nương theo từng dòng máu đỏ thẫm đó, lửa bốc lên tận trời. Làm cả bầu trời hóa thành một mảng sương mù màu đỏ máu.  

             Mà trong khoảnh khắc này, chính bản thân Trác Uyên cũng chịu thêm trọng thương, máu bầm không bị kiềm chế mà phun ra bên ngoài. Ban đầu sắc mặt còn ngông cuồng ngang ngược cũng trở nên trắng bệch trong nháy mắt này, thậm chí lân giáp toàn thân đều đã cháy đen sì như sắp bị đốt thành tro.  

             Có thể nói, chiêu thức vừa nãy của Trác Uyên, chỉ thiếu chút nữa thôi là đã có thể lấy được tính mạng của Hải Ngao rồi.  

             Dù sao, Hải Ngao và Long Tổ đều là cao thủ tuyệt đỉnh thực lực ngang nhau, Hải Ngao cũng không thể ngăn cản một kích toàn lực của Long tổ một cách dễ dàng được. Thế nhưng, tình hình hiện tại còn tệ hơn một kích toàn lực của Long Tổ. Có thể nói, cho dù là đích thân Long Tổ đến đây cũng tuyệt đối không có khả năng đánh Hải Ngao bị trọng thương như thế này, trừ khi là liều cả tánh mạng.  

             Đơn giản là bởi vì hai người đều coi nhau như đối thủ đáng kính, một khi giao chiến, đương nhiên sẽ cực kỳ lo lắng, nghiêm túc đối chiến. Tất cả đều phải lấy cẩn thận là ưu tiên, không cho đối phương cơ hội thừa nước đục thả câu.  

             Nhưng khi đối mặt với Trác Uyên, lão lại quên mất chuyện này, sơ suất khinh địch. Cứ thế bại lộ nhược điểm của chính mình cho kẻ khác, há miệng cho người ta đánh, không phải là tự tìm chết hay sao.  

             Phải biết rằng, cho dù là sinh vật gì, bên ngoài có kiên cường đến đâu, thân thể như kim cương khó bị phá hủy thì bên trong cũng yếu ớt hơn bên ngoài rất nhiều. Cho nên nếu Hải Ngao mạnh mẽ chống đỡ đòn đánh vừa rồi bằng thân thể bên ngoài thì có lẽ chỉ bị chút vết thương ngoài da, nhưng nếu tuyệt chiêu đó lại bị đưa vào trong cơ thể thì đâu thể so sánh được, đây là muốn mạng đó!  

             Mà điều đó để nói sau đi, vì đâu thể trách Phong Thiên Hải Ngao khinh địch được. Vốn dĩ, với thực lực của Trác Uyên, dù có chui vào cơ thể Hải Ngao tự bạo cũng tuyệt đối không tạo được tý thương tổn nào cho lão, dù chỉ là một cây lông tơ. Nhưng ai ngờ đước hắn lại có tuyệt chiêu Long Tức Đan là một kích toàn lực của Long Tổ chứ? Nói như vậy, có thể sánh với việc Long Tổ phun một ngụm long viên vào miệng lão, lão không đi chết còn chờ gì nữa?  

             Mà trong hiện thực, hai đại cao thủ quyết chiến sao có khả năng trưng ra nơi yếu nhất của mình cho đối thủ chứ. Đến gần người ta rồi để cho người ta toàn lực ra chiêu, không phải là tự tìm chết sao?  

             Cho nên, lần này Trác Uyên ra tay đột ngột đến mức lão không kịp phòng bị, chỉ bằng một chiêu đã có thể khiến lão tàn phế, mà đây chính là kết quả Trác Uyên đã sớm dựng sẵn.  

             Nếu ngay từ đầu hắn lấy Long Tức Đan ra, dù cho dùng hai viên cùng lúc, thì khi đánh lên trên người Hải Ngao cũng chỉ có thể làm lão bị thương ba phần mà thôi. Chẳng những vô dụng còn có thể chọc điên con dã thú này.  

             Cho nên hắn vẫn luôn kiên nhẫn cho đến khi bay đến trước mặt Hải Ngao mới bắt đầu hành động.  

             Vốn dĩ Trác Uyên định dùng hai viên Long Tức Đan, viên đầu tiên đánh vào mặt lão, buộc lão há mồm, viên thứ hai sẽ rót vào mồm lão. Nhưng thực sự không thể ngờ tới, con dã thú này lại phối hợp đến thế, ngay từ đầu đã muốn cắn xé hắn mà đưa mồm tới trước mặt hắn.  

             Cho nên trước khi ra đòn quyết định Trác Uyên mới nói, lão sẽ thua bởi sự tự đại kiêu ngạo của mình, hoàn toàn không coi nhân loại là cái gì, cứ tự nhiên trưng ra nhược điểm của bản thân.  

             Ha ha ha… Chắc chắn bây giờ lão đã nếm được hậu quả rồi!  

             Gào!  

             Phong Thiên Hải Ngao đau đến mức nhe răng trợn mắt, ngửa mặt lên trời rít gào, lão đau đến mức sắp khóc. Lão thề, chỉ sợ từ thượng cổ tới nay, lão chưa bao giờ gặp thất bại thảm hại đến vậy, nói cách khác là cho dù ở thời thượng cổ, lão cũng chưa từng nhận được kết cục thê thảm như thế. Chỉ không bao giờ ngờ được, hôm nay, ở nơi phàm giai toàn là con kiến, lão đường đường là bá chủ trên biển, Thánh Thú Hải Ngao lại thua bởi một thằng nhãi loài người.  

             Điều này không khỏi khiến lão phẫn nộ dị thường, hơn nữa cảm thấy mất hết thể diện. Lão hét lớn một tiếng, nhìn về phía Trác Uyên càng nồng nàn sát ý hơn nữa: “Tiểu tử thúi, tên hỗn đản nhà ngươi, hôm nay đừng hòng còn sống mà rời đi!”  

             “Ha ha ha … Hải Ngao tiền bối, bây giờ ngươi còn có tư cách nói dõng dạc thế sao?” Hắn nhìn kỹ Hải Ngao, nhìn khối lân giáp cháy đen đầy nếp uốn sắp rơi ra kia, toàn thân trên dưới đã trở nên huyết nhục mơ hồ. Thậm chí máu tươi còn đang chảy ào ào mà ra từ mấy ngàn vết thương hôi thối trên toàn thân lão. Trác Uyên không kìm được mà cười nhạo một tiếng, nói với vẻ đầy trào phúng.  

             Phụt!  

             Lại một ngụm máu tươi đỏ thắm tuôn ra, trong nháy mắt, hàng tấn máu loãng rơi xuống biển, lập tức nhiễm đỏ một vùng. Phong Thiên Hải Ngao dữ tợn nhìn chằm chằm Trác Uyên không buông, nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy giận dữ: “Tiểu tử thúi, ngươi đừng đắc ý, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa. Cho dù bây giờ lão phu đang chịu trọng thương, nhưng đối phó ngươi cũng chỉ như bóp chết một con ruồi muỗi mà thôi. Tiểu tử, để mạng lại!”  

             Vừa dứt lời, Phong Thiên Hải Ngao lại lần nữa vung móng vuốt, nhằm phía Trác Uyên vụt đi!  

             Vù!  

             Nhưng mà, một tiếng nổ rung trời vang lên, Hải Ngao đập nát một khối băng khác, nhưng nơi đó lại căn bản không có bóng dáng của Trác Uyên.  

             Một tiếng ‘vù’ vang lên, thân mình Trác Uyên lại lần nữa xuất hiện, nhưng lại đáp xuống cánh tay cháy đen kia của Hải Ngao, khóe miệng lướt qua đường cong tà dị: “Ha ha ha… Xem ra Hải Ngao Tiền bối vẫn không có tâm trạng nói chuyện. Mà thôi không sao, hiện giờ tại hạ cũng chưa có ý muốn giải hòa, món nợ giữa chúng ta… còn chưa tính xong đâu!”  

             Ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn, sắc mặt Trác Uyên bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, trường kiếm trong tay vung lên, từng luồng hắc viêm bám vào trên đó. Ngay sau đó, Trác Uyên cầm kiếm trong tay, đâm mạnh vào móng vuốt lớn.  

             Ầm!  

             Hắc viêm khủng bố, theo mũi nhọn của thành kiếm, đâm thẳng đến, xuyên qua lân giáp đã bị đốt đến mức nứt nẻ, lao thẳng vào thân thể, phát ra từng tiếng nổ vang.  

             “Đây là cho Tiểu Tam Tử!”  

             Gào!  

             Một tiếng gào thảm thiết vang lên, Hải Ngao Vốn đã bị trọng thương, nay lại lần nữa bị thương, không nhịn dược mà gào lên giận dữ. Một móng vuốt khác lại mạnh mẽ chụp về phía Trác Uyên. Nhưng mà một tiếng ‘vù’ lại lần nữa vang lên, lại lần nữa không nhìn thấy bóng dáng Trác Uyên, mà khi đã xuất hiện trở lại, hắn đã đứng trên vai Hải Ngao. Không nói hai lời, trường kiếm chém nghiêng một phát, một luồng Lôi Viêm màu đen lại theo đường kiếm xẹt qua từng phiến lân giáp, tạc nứt một đám vảy, một lần nữa làm Hải Ngao kêu gào thảm thiết.  

             “Đây là cho Tước Nhi!”  

             Trong mắt Trác Uyên không có chút cảm tình, lạnh lẽo như băng, hắn vừa cầm thần kiếm, vừa chạy loạn khắp nơi quanh thân thể to lớn của Hải Ngao như tên trộm cướp bóc. Mỗi lần xuất hiện là một lần để lại động máu trên người lão, làm gia tăng thêm thương tích của lão, không vì cái gì khác, chỉ vì để cho Hải Ngao biết cái gì gọi là đau.  

             Nữ nhi của Trác Uyên này không phải là để cho lão hỗn đản này ức hiếp, khi không lại chịu ủy khuất.  

             “Hải Ngao tiền bối, hiện giờ ngươi đã bị thương hơn chín phần, hình như ngươi đã không còn năng lực khống chế hành động của ta nữa rồi. Mà thân thể khổng lồ này của ngươi chính là gánh nặng lớn nhất đó. Theo như lời tiền bối nói khi này, hình như là, ngươi… có thể làm gì được ta? Ha ha ha…”  

             Tiếng cười tà vang vọng trời cao, Trác Uyên giống như một con bọ chét, chạy tới chạy lui quanh cơ thể Hải Ngao, trường kiếm trong tay cũng là không ngừng vung vẩy. Mà Hải Ngao lại bất lực trước con bọ chét này, chỉ có thể không ngừng gào thét, trong lòng nghẹn uất đến mức muốn chết, sắp khóc ra tới nơi.  

             Lão chính là Thánh Thú, mặc dù ở Thánh Vực cũng được xem là một đỉnh núi, Thập Đế còn phải cho lão mặt mũi. Nhưng ai biết lúc này, hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, rồng xuống đáy cạn bị tôm trêu, bị một nhân vật nhỏ bé ngược đãi đến mức không còn miếng thịt nào hoàn chỉnh, thật sự là quá mất mặt!  

             Nhưng dù cho mất mặt thì lão cũng có thể làm được cái gì chứ, ai bảo lão đã bị trọng thương chín phần? Đây cũng là lý do Trác Uyên không lập tức lấy mạng lão, nếu không lại lấy ra một viên Long Tức Đan ném bừa một cái, có lẽ vị Phong Thiên Hải Ngao này, chính là vị Thánh Thú đầu tiên bị tu giả ở Phàm giai giết chết.  

             Đó mới là chuyện nổi danh thiên cổ, để tiếng xấu muôn đời, càng mất mặt đấy!  

             Ha ha ha…  

             Gào gào gào…  

             Tiếng cười to ngang ngược của Trác Uyên cùng tiếng kêu thảm thiết liên tục của Hải Ngao, vang vọng khung trời, nghe thật chói tay. Mấy vị cao thủ vừa nãy bị long viêm lan đến chấn bay ra ngoài đã được thả ra bởi phong ấn đã bị hòa tan, bị đánh thức bởi tiếng ồn quỷ dị này.  

             Bất Bại Kiếm Tôn nắm chặt Phách Thiên Kiếm, yếu ớt tỉnh dậy, lại phụt một tiếng, phun ra một ngụm máu loãng đỏ thắm, trong máu loãng còn trộn lẫn băng và cả viêm khí, chỉ là vừa mới phun ra, đã thiêu cháy toàn bộ.  

             Ba vị Kiếm Vương còn lại cũng chậm rãi chống thân thể ngồi dậy, cũng có tình huống tương tự, nôn ra mấy ngụm máu tươi, sắc mặt một mảnh trắng bệch. Đến khi nhìn thấy bóng dáng lão tổ mới vội vàng vây quanh lão ta, vẻ mặt quan tâm hỏi han tình hình: “Lão tổ tông, ngài thế nào rồi?”  

             “Không sao, chỉ là cảm giác bị trọng thương sáu phần thôi!”  

eyJpdiI6IlNXNSs2NW4xdEszWWVjWjROR0VsK3c9PSIsInZhbHVlIjoiXC9TZFJXN3dadE9DajF2SFhONGFJcTg3Tk4waGtLcG5GXC9tN3hEN2ZhUUMraFM3K0NjVnZnbWZEc1dIc1hWb2NlK3AwOTBjb2hHcDNuVTY4ZU5MUHpCR3Z2eHplaTlIR2tsOFYzXC9iUDB0eTB2b1RcL1BLTU9WSmU1MFVaWllmQVhFQnBwbU1RVGdWWEllczA3U0lGWm9pcXpiOHk2bW5Sa0dINnVzQmR6S3VWcVRybm5qdHpDeFp3TnBlQmFVaUZFVm5CWWxDemFFMW5NQmRqWExnQUdacW5KcWp0STRjcG14ZEE5NlNFK1N6WnpPdThZMXBRak1aS2pVY0JScUs1OXEwNE50YW1IbGt2TDViWG1yUll2cVNXT1NWcmozMm1BN0l3TmNWcnRMcWtlS0dVdkhhS3NvSnZyVkZBam84c0VTTHh6VG9rVU9UOVlqamFpUk0zZ3loZ25aZlIwMVpPR1AyeU45OW5OdWNLeXdTUFQxSGxLdDliSTErXC9vb0FmYXVsMTVMQUhpUkp3c0NranNQc0kzdFc5TEhoeHRlWDdPdE9malkxdUlvcVwvQ0lnaDRwZUs2RGN5XC9YRTFvazZMN05BanA2aGs4RUtyczlrN3ZEN2w4RW4yamZCZ2h1MkgyV1loV3dVU2txeE1ibkF5R1R5ZFJIU2w1YmZrZ1NFUXl3TjltT3BNTVkySlNrbTR6SlJ4bzM4YVhISktBcTQraTZxWG1hanhLYitJeUJ4OFwvcDZiejFHblhNRUM1VUh6NmJQeUI2K3dxK2hQOUwrYWxHM1dGRGs5UnZiVFJZOGJtVEhOcGZ2RzJEeVhhOTN4NmZGelBoMW9sMk0xTnI5M2ZURWk4dXhLVnFReFBBXC9GUlpBSlFjWGxyaUtCVlVIeGZIK3RsUWpMVDMxTVRJSGRxaGxmWUZsZkZzQ253QUs2cmUiLCJtYWMiOiI2ZWM5ZDY0MjVhYzc4ZDBmNjdmZWUxZTgxYzExOTY1NTI3N2JmZDJmZTVmNmFlZmFlYjUyNzQxNjQ3NmQzYWE2In0=
eyJpdiI6IkF0WmxQTFg5N2doZUg3WCtrQnRkT1E9PSIsInZhbHVlIjoiVkFmdnRGaUZSalAyT1F1bE1MTU1Ob1V4THVES092eEZjdU4rTnJDS0lLdWs2aWJSQ0VXc2ZnSlN4STNhb2FCOUZ5blpUbzZrV25ZdFVJYzRtNnJHVDZJTU1QbzFUYmNhUFdKXC80cXdHdDkrNnJRRXdtMHVCeEVwTTM5RHFOZVI2SmVZa1Q4OVVzYlFPbk5Mb1RPZGV2TDZleXBtVW9QSTdXb1VRYzVBS0ZDZDhFbkMrbWdMbGF3OFRFMThIencxZ05ZV0JyZmNjbHhTRWtqTDJJM2NSXC9GZEJPbEFjK291SEtwNXlGTE82dDZoWXloYk5aRmdORXNkcDNheHJ3eElTZTFJVUlqMHVibWxRTEErbnVmMzVPVldjQkJCUk5Ic2o1YjNvNm5TRXlMM1d5WnV5RkZKVWx6THVXRndOK1Q5eDliM3AzMUNMMWdoYVpUcll1QjUxbUdsXC9LVW83a1BwSDdxYklBQmdrN0JXbm9zQmQ2ejhtNnd0UlduUkNpU1hjUzdydkZXUnZ0a0ExcGRhbFwvcTdZQ0VmRDY4T05FOEZpZU1nNHBJKzBtNUYxR1wvMzZaUEtnbE15bUs0ZzA3c0s1cTB0VGN2OHg2aWlFNjlhcmNRWTBOQzhRNExNTEdQdGVXb3Jrd0NKWVFuYVwvdlE2TW1wRWM5UU5FNXBpd25xemk2dldNcmEydzJQZ2VqODI4anVcL1R6S0VZSUlxRHRUY3NQZnB4MjJ4WmhWSHBDSU1cL01iaHBXcmMxV09CU0ZqT0ciLCJtYWMiOiJjODkwOTEyZTFiYTUyZDJmZDMzZjdhMDdjYjk2NDRjZjZlZDU3ZWVlYmM4MTkwYjMyYmMwM2RhODE0NTI5NGQ5In0=

             Nhưng mà chưa thấy thì còn tốt, vừa nhìn thấy, tất cả mọi người, bao gồm cả Bất Bại Kiếm Tôn đều trợn tròn mắt. Bởi vì ở trước mắt họ là một cảnh cửa lớn đang mở ra, nơi thế giới chân chính của cường giả.

Ads
';
Advertisement