Sao có thể…  

             Đồng tử của lão co rụt mạnh, cho dù là Phong Thiên Hải Ngao cũng không kìm được mà chấn động trước cảnh tượng đó. Lực lượng Phong Thiên của lão chưa gặp được tình huống này bao giờ nên căn bản không cách nào khống chế được chuyện xảy ra trên người Trác Uyên.  

             Nhưng lão đâu biết rằng, Diệt Thế Lôi Viêm là lực lượng còn cao cấp hơn lực lượng của năm Đại Thánh Thú. Cho nên, chỉ bằng lực lượng của một thánh thú sao có thể dễ dàng trói buộc hắn được chứ?  

             Có điều, không phải là Hải Ngao không có cách đối phó với Trác Uyên. Dù sao công lực của hai người chênh lệch như vậy, tuy đẳng cấp năng lượng của Trác Uyên cao hơn lão, nhưng Hải Ngao lại có trữ lượng năng lượng lớn hơn. Chỉ cần Hải Ngao gia tăng thêm chút công lực và không coi Trác Uyên như người thuộc giai Phàm nhân thông thường thì việc phong ấn hắn cũng chẳng khó gì.   

             Trác Uyên đã hiểu rõ đạo lý này ngay từ đầu, có ánh sáng chợt lóe lên trong mắt hắn. Không dám chậm trễ, Trác Uyên lại dậm chân, tăng nhanh tốc độ bay tới chỗ Hải Ngao.  

             Trong lòng Trác Uyên biết, sự coi khinh của kẻ đứng trên đỉnh cao như Hải Ngao đối với nhân vật bé nhỏ như hắn chính là cơ hội duy nhất có được phần thắng. Chỉ khi nắm chắc được vài khắc coi khinh ấy, hắn mới có thể cho đối phương một đòn trí mạng ở thời điểm mấu chốt. Chỉ có như thế hắn mới có hy vọng thắng được trận chiến này.  

             Nếu không thì, hắn thật sự chỉ là con kiến hôi ở trong mắt Hải Ngao. Mà con kiến… sao có thể lật trời?  

             Đôi mắt Trác Uyên hơi nhíu lại, không kìm được mà khẽ sờ nhẫn Lôi Linh của mình, lại đạp mạnh vài bước, tốc độ đột nhiên tăng lên, trong giây lát đã lao đến giữa người Hải Ngao.  

             Thấy thế, Hải Ngao sửng sốt nửa giây, sau đó lão lại nhếch miệng cười, khẽ gật đầu, lộ ra nụ cười quái dị: “Khà khà khà… Thật thú vị, xem ra ngọn lửa màu đen này thật sự không đơn giản. Ngay cả lực lượng phong ấn của lão phu cũng không thể làm gì được. Nhưng mà… tiểu tử nhân loại, loại Hắc Viêm này trong cơ thể ngươi còn bao nhiêu chứ, có thể thiêu đốt hết lực lượng phong ấn của lão phu sao!”  

             Hít!  

             Phong Thiên Hải Ngao hít một hơi thật sâu, lại lần nữa bay về phía Trác Uyên, lão gầm lên một tiếng đầy giận dữ. Một luồng khí lạnh mênh mông không gì sánh kịp, tựa như trời sụp đất lún ập xuống Trác Uyên.  

             Thoáng chốc, vòm trời như vỡ vụn ra, phát ra tiếng nổ lớn ầm ầm, toàn bộ bầu trời hình thành từ luồng khí lạnh kia chụp xuống mặt đất như cái nắp nồi.  

             Khí lạnh bốc lên dày đặc không tan biến, chỉ tính sơ qua đã thấy độ dày của nó dài tận mấy chục km, độ dài và rộng còn dài hơn nữa, chắc phải hơn trăm km. Sao có thể coi cái này là khí lạnh được chứ, phải gọi là cả núi băng đổ xuống mới đúng!  

             Trong vùng khí lạnh này, cho dù Lôi Viêm trong cơ thể Trác Uyên có rất nhiều đi chăng nữa, thì dù dùng hết cũng không đốt được một phần mười khí lạnh. Đến lúc đó một khi Lôi Viêm khô kiệt, hắn sẽ lại bị đóng băng lần nữa, hơn nữa hắn sẽ không thoát được.  

             Lúc trước hắn có thể phá vỡ trói buộc rồi thoát ra là bởi vì Hải Ngao chủ quan, nhưng hiển nhiên lần này Hải Ngao đã không hề cho hắn cơ hội như vậy!  

             Mí mắt Trác Uyên không khỏi run rẩy, hắn rùng mình, Hắc Viêm bao bọc toàn thân, tốc độ không giảm. Mắt thấy sắp đụng phải khối tường băng, hắn cắn chặt răng, Lôi Viêm trong mắt trái lại cuồn cuộn thiêu đốt, đột nhiên trong mắt phải xuất hiện thêm hai vòng vàng.  

             Thức thứ hai của Không Minh Thần Đồng, Lôi Viêm Phá Không, khai triển!  

             Vụt!  

             Trác Uyên lao vút ra giống như mũi tên rời dây cung, thầm hét lên một tiếng trong lòng, một cột ngọn lửa màu đen bắn thẳng ra ngoài, trong nháy mắt lao vào dòng khí lạnh, tạo ra một con đường nhỏ to khoảng bằng một người. Trác Uyên vội vàng chạy theo cột lửa đó, theo sát nút phía sau. Thỉnh thoảng có khí lạnh lan đến gần hắn cũng bị Hắc Viêm trên người hắn thiêu đốt, biến mất vô tung.  

             Thấy thế, Trác Uyên lại cắn chặt răng cố gắng xuyên qua lớp khí dày đặc này.  

             Nhưng dòng khí lạnh này thật sự quá dày, có đôi khi Lôi Viêm sắp khô kiệt, Trác Uyên lại tiếp tục vận chuyển đồng thuật, chế tạo thêm Lôi Viêm không hề ngơi nghỉ. Mặc dù mắt trái đã chảy máu tươi đỏ thẫm do quá tải nhưng hắn cũng không quan tâm. Đơn giản là hiện tại hắn đang ở trong dòng khí lạnh, một khi Lôi Viêm ngừng lại, hắn sẽ không thoát ra được.  

             Trong giây phút sống chết, không được có chút cẩu thả và lười biếng nào!  

             Tước Nhi thấy vậy, không khỏi lo lắng sốt ruột, nhưng lại không có cách nào. Đối mặt với một đối thủ như Hải Ngao, nàng căn bản không có biện pháp giúp phụ thân đối phó kẻ địch.  

             Mà Hải Ngao nhìn thấy tất cả, đột nhiên lông mày nhảy dựng, biểu cảm kỳ quái: “Chiêu thức của tiểu tử này… sao lại thấy quen như vậy, trước kia đã từng gặp ở nơi nào hay sao?”  

             Đôi mày lão cau lại thật sâu, vẻ mặt Hải Ngao tỏ rõ khó hiểu.  

             Ầm!  

             Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn đột ngột truyền đến, một cột lửa đen kịt phá dòng khí lạnh mà thoát ra, lao thẳng lên trời. Trác Uyên cũng bay ra theo sau cột lửa đó, trên trán đã đầy mồ hôi, hắn thở hồng hộc, máu tươi chảy ra từ bên mắt trái nhưng khi vừa đụng đến Hắc Viêm trên cơ thể hắn đã hóa thành hư vô.  

             Thế nhưng, Trác Uyên lại không rảnh để ý đến chuyện này, hắn tiếp tục chạy như bay đến đỉnh núi.  

             Trong khoảnh khắc này, hắn đã đi tới gần ngực Hải Ngao. Thêm một chút nữa, hắn sẽ đạt được mục đích của mình, đó là đầu Hải Ngao. Mà nơi đó, sẽ là nơi hắn chân chính khống chế chiến cuộc, nơi quyết đấu thắng bại.  

             Nghĩ đến đây, tròng mắt Trác Uyên chợt ngưng lại, tuy rằng có hơi kiệt sức, nhưng hắn vẫn bước tiếp, tiếp tục lao tới.  

             Tước Nhi thấy phụ thân thành công xông ra, thở phào một hơi, yên lòng.  

             “Đúng rồi, là Thiên Đế, Không Minh Thần Đồng của Thiên Đế!”  

             Đồng thời, một tiếng rít gào phẫn nộ lại vang lên, Hải Ngao nhìn mắt Trác Uyên, phóng thích nhiều sát khí hơn nữa: “Ngươi… Ngươi là người của Thiên Đế, lão phu sẽ không bỏ qua ngươi, gào!”  

             Tiếng rống đầy giận dữ vang lên, Hải Ngao không thả khí lạnh nữa, mà lại bỗng nhiên vung móng vuốt như hòn núi nhỏ lên, chụp về phía Trác Uyên, trong mắt là vô tận phẫn nộ và sát ý, hai mắt lão trở nên đỏ ngầu như máu: “Lão già Thiên Đế nhốt lão phu ở đây cả đời. Món nợ này, lão phu cả đời cũng không quên. Nếu ngươi đã là truyền nhân của Thiên Đế, vậy thì hãy ngoan ngoãn chết ở đây đi. Lão phu nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro, làm ngươi chết không có chỗ chôn, gào!”  

             Vù!  

             Tiếng gào thét như dời non lấp bể ập đến, móng vuốt của Hải Ngao chưa đến gần hắn, chỉ áp lực của gió thôi cũng đã làm Trác Uyên hít thở không thông, cảm giác như xương ngực bị vỡ vụn. Phụt một tiếng, đột nhiên hắn phun ra một ngụm máu tươi đỏ thắm, nội tạng hắn đã bị thương nặng.  

             Trong lòng hắn không nén được sự hoảng hốt, lòng Trác Uyên càng cảm thấy nặng nề thêm.  

             Đây chỉ là áp lực từ gió do móng vuốt thánh thú tạo ra thôi cũng đã có uy lực như vậy, nếu lát nữa móng vuốt của nó đụng phải mình, không phải mình sẽ bị đánh nát trong nháy mắt luôn sao?  

             Mồ hôi lạnh trên trán Trác Uyên tuôn ra như mưa, hắn nhíu chặt đôi mày. Tước Nhi đứng sau nhìn thấy thế cũng sốt ruột giậm chân nhưng nàng vẫn bất lực như trước, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện, phù hộ phụ thân không sao.  

             Giương mắt nhìn lên phía trên, lúc này Trác Uyên đã lao tới gần cổ Hải Ngao, khoảng cách đầu cũng chỉ còn mấy ngàn mét mà thôi, có thể rồi!  

             Tròng mắt bất giác trừng lớn, mắt phải của Trác Uyên lại biến đổi lần nữa, nó biến thành một đạo hào quang màu vàng, sáng ngời rạng rỡ.  

             Bộp!  

             Cùng lúc đó, móng vuốt hung mãnh của Hải Ngao cũng ập đến rồi. Nhưng ngay khi tại lúc lão xẹt qua thân thể Trác Uyên, kêu lớn một tiếng đã nhảy lên không trung. Trong nháy mắt ấy, thân ảnh Trác Uyên biến mất, lúc xuất hiện, đã đứng trước cái đầu to lớn của Hải Ngao, nhưng rất quỷ dị, không biết vì sao, lão lại lộ ra một nụ cười quái dị.  

             “Thức thứ nhất của Không Minh Thần Đồng, Di Hình Hoán Vị?”  

             Hai mắt Hải Ngao không nhịn được mà co rụt lại, không khỏi kêu to ra tiếng, nhưng thực rõ ràng, lão đã bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, không hề phát hiện ra sự quỷ dị của Trác Uyên, một con ngươi còn nguyên vẹn đột nhiên trừng mạnh, một ánh sáng màu cam vàng chợt lóe ra: “Hừ, tiểu tử thối, ngươi đừng tưởng rằng ngươi biết dùng chiêu không gian di động này, lão phu sẽ không làm gì được ngươi. Không Minh Thần Đồng của ngươi so với Thiên Đế còn kém xa vạn dặm, không gian phong tỏa!”  

             Ù ù ù…  

             Vừa dứt lời, từng tiếng dao động trong không gian vang lên, không gian xung quanh Trác Uyên chợt xuất hiện một vách tường vô hình, nhốt hắn ở bên trong. Mặc dù hắn dùng Di Hình Hoán Vị cũng rất khó liên hệ với bên ngoài, hắn đã khó thoát khỏi nơi đây.  

             Nhưng giờ khắc này, đối với hắn đã không còn vấn đề gì nữa, khóe miệng nhếch lên một độ cong quỷ dị, một tay nhẹ nhàng mà sờ nhẫn Lôi Linh lấp lánh, chậm rãi vuốt ve.  

             Hải Ngao không hiểu Trác Uyên có ý đồ gì, lão thấy con chuột nhỏ đã bị bắt lại, không kìm được mà cười to ra tiếng, nhưng trong tiếng cười đấy lài chứa vô tận bi thương: “Ha ha ha… Ngươi còn chạy, ngươi nghĩ ngươi có thể chạy đi đâu? Chạy đến trước mặt lão phu, ngươi lại có thể làm cái gì, đả thương một sợi lông của lão phu hay sao? Ta nhổ vào! Thằng nhóc không biết tự lượng sức mình, ngươi cho rằng có được chút truyền thừa của Thiên Đế là có năng lực chạy tới trước mặt lão phu kêu gào hay sao? Sở dĩ ban nãy ngươi có thể chạy tán loạn khắp nơi là bởi vì lão phu khinh thường với việc nghiêm túc đối phó ngươi mà thôi. Nhưng bây giờ, biết ngươi có quan hệ với lão già Thiên Đế chết tiệt kia, lão phu sẽ không nương tay!”  

             “Thiên Đế, thứ chó chết nhà ngươi, lão phu không làm gì được ngươi, hôm nay lão phu bắt lấy truyền nhân của ngươi để khai đao, giải nỗi hận trong lòng lão phu!” Nói xong, Hải Ngao lại ngửa mặt lên trời thét dài, mắng to một hồi, ngay sau đó lại hét lớn một tiếng, bỗng dưng há cái miệng to lớn kia, cắn về phía không trung vây nhốt Trác Uyên đã không thể động đậy kia: “Tiểu tử thúi, hôm nay lão phu sẽ xé nát tiểu tạp củng ngươi thành cặn bã, xem tên sư phụ Thiên Đế kia của ngươi có thể làm gì được ta, ha ha ha…”  

             “Chờ một chút, Hải Ngao, phụ thân của ta không có quan hệ gì với Thiên Đế, ngươi đừng ngộ thương người tốt!”  

             Tước Nhi nhìn thấy cảnh đó, không khỏi kinh hãi, hét lớn. Nhưng dĩ nhiên Hải Ngao sẽ không quan tâm mấy chuyện đó, kẻ thù gặp mặt, hết sức đỏ mắt. Hiện tại lão chỉ muốn ăn tươi nuốt sống tiểu tử này để giải mối hận trong lòng, nghe giải thích nhiều như vậy để làm gì. Dù ăn sai thì có làm sao, dù gì cũng là nhân loại, lão đều phải giết chết, không một ai oan uổng!  

             “Phụ thân!”  

             Tước Nhi thấy Hải Ngao không nghe, lại nhìn về phía Trác Uyên, vội vàng kêu lên.  

             Nhưng Trác Uyên không thèm để ý chuyện này, một bàn tay vẫn không ngừng vuốt vẽ ánh sáng trên chiếc nhẫn Lôi Linh kia, mắt thấy cái miệng máu kia của Hải Ngao đang không ngừng đến gần, độ cung khóe miệng hắn lại càng ngày càng sâu.  

             “Phong Thiên Hải Ngao, hôm nay ngươi bại trận, hoàn toàn là bởi vì ngươi kiêu ngạo mà thành!”  

             “Cái gì?”  

             Hải Ngao không khỏi sửng sốt, dường như không nghe rõ, kinh ngạc lên tiếng, cái miệng lớn vẫn không ngừng cắn về phía trước.  

eyJpdiI6IjNoajBheVRtZGZjM3ZxRlA1VVlNQkE9PSIsInZhbHVlIjoiRDFoOWNlYkMySkRXeUdvc3kxSlpLaU1KOHpcL21NNHZNZFk2c2llUGljd3NNSEVGVWs5b1JFQURaSXJUeU1Cd0tDdDlSbU9nbDlwMVZ3Y1g4b2VmdlVrOFVIaENLZlwvYlpnb3VhSDYxQVB4QlZiK1NuaHVsbkluSXdBZlRXQmFvTm1JMmJKc3FkMm5wRlo0Q0JJZUpCTFFRQUJFUWlQQWt2TDZBS1lEV1lcL3daeE1Zb3U3VnQ2QktHQVg5dENoeHZiRGptQWx1XC9idmozcnhOOWFYZGpjZ3JGUVdadzNBb3YyN2hxdWhPazRHTkM2UHQwNWlBS0hDZDB5VHIzSWNjT0lBcnFFaTdrVyswelA2YnVrWGhUXC9yZzFyajJ0aWMxdTBiaHpkXC9iVTBXZlBWOWxuenhQRzZYYWpzemdnYndLYU9aSVV0Q1FxODc4Wm5FTDRXeXlIcVllbDRqRytYQW1wNm42S1BDaEI5WEVJeUZaUCtpN2xpOXlENWRXOHBsOGt3bnJCa29FU3JzVVNIUjZZZjh6Yk1xcmROK0srNmpDM1kwVjdnbndjU2lkd1JQSGsySHh5TFlcLzQ0aUtuSFdhU0lQRXdDOWY2dlh2NEMwTHJwNllHR2liUWF1bDBzVzExUnpBNXBWRllpVHZSUldhTDBQTHNqYUxydlU5TGR6NmJMQThycER4NWExUHJja1U5Q1dKR0F1VVhVMUtvWkJ4eWR3Mko1dDlFaWR4WEd1azJMdE8xMGUrQlpPY0pacW4wUURwQ1QxTGxRSWVYYXVGTzJFS0NDclQ3WkRVbUUwTTZLbVlia1VtS0NTS1V4RFZIbVBLOW9zeXN0WUhvaTNVZ1NyczFSRWNkcTdsc2swVFJCdjlFRG5BVzg0WXVmRnQ0OG1hOXNwMjdzUHowPSIsIm1hYyI6IjlkODAyZTlmNzg4N2EyNTM3NmI1NDhhZTM4ZTc5M2M1YzFmOWY2Yzc0MjUxYWQ3YmFkN2Q1YWFmNDA3NjEzZDMifQ==
eyJpdiI6Im1lcVJleHFmZDBUT05cL2dVaXR4NUtRPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjVnY1JCYUp4UjdLWlFnUU9yRlF6QnZxcEpER0Rzb1Nkcm1cLzI4WHJUNEdwODN6UUJZOGtkQlhmNVVGaDhGYWdwbjFZMXM5dFFSaW1tOWJZZXNUalFCR3FuRmd4TEZWQ3FoeFhLbTBSZnJ3Vk9qcmgwejI2K1pqUFRRQ3YzOVM3aFBDWGlpbHlnMWhYVXpzRWZzXC9uZUt0Ym9PMG5qQUQ4YUZzUWQ1aTRNMGFVPSIsIm1hYyI6IjkwYmY0YjljNjE2OGE0N2M2NGM5MGYzZWE3ODNhNjVmMDllZjAzOWEyOWVkODcwN2EwY2UxZDI1ZTkyNmU5ZmEifQ==

             Vừa dứt lời, Trác Uyên vung tay lên, một quả cầu lửa sáng chói như ánh mặt trời đột nhiên xuất hiện trong tay hắn, tản ra khí tức nóng bức khủng bố…

Ads
';
Advertisement