Mí mắt Tước Nhi không nhịn được mà giật mạnh không ngừng, hai con ngươi dần dần đỏ lên, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, tay run rẩy chỉ thẳng về phía Hải Ngao  đang cười gian với vẻ mặt đắc ý kia, bờ môi run rẩy nức nở nói: "Ngươi... Ngươi gạt ta, ngươi... lại dám ăn Tam ca, mau trả Tam ca lại đây!"  

             "Ha ha ha... Tiểu nha đầu, còn muốn chỉ đạo lão phu làm việc cho các ngươi à, nằm mơ đi! Ha ha ha..."  

             Một tiếng cười to đắc ý vang lên, Phong Thiên Hải Ngao  cứ thế liếc xéo tiểu cô nương phía dưới, trong mắt toàn vẻ trào phúng, dường như vô cùng hưởng thụ khi nhìn thấy dáng vẻ cô độc bất lực như vậy của đối thủ.  

             Da mặt Tước Nhi không nén được co giật, mặt mũi đầy lo lắng, nhiều hơn cả là lòng đấy uất ức.  

             Vì cứu Tiểu Tam Tử trở về mà hai cha con bọn họ phải chịu muôn vàn khổ đau, trèo non lội suối tới đây, phụ thân lại vì thế mà hi sinh bản thân, bị Hải Ngao  này dùng băng phong đông cứng. Mình cũng đang bị Hải Ngao  biến thái này chọc ghẹo, lựa chọn rất khó khăn.  

             Thế nhưng lúc nàng vất vả đưa ra quyết định lại chợt phát hiện, từ khi vừa mới bắt đầu, lựa chọn này chỉ là sự trêu đùa của kẻ địch, căn bản không có bất cứ tác dụng gì. Nàng và phụ thân... bị đùa cợt!  

             Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt Tước Nhi càng thêm đỏ lên, hận đến mức nghiến răng nghiến lợi, hét to thành tiếng: "Hải Ngao , tên vương bát đản nhà ngươi, dám trêu ta. Đồ lật lọng, căn bản không xứng làm Thánh Thú vua của vạn thú!"  

             "Khà khà khà... Lão phu lật lọng đó, đùa cợt các ngươi đó, sao nào? Những mánh khoé này, không phải đều là sở trường của nhân loại các ngươi sao? Lão phu cũng chỉ lấy đạo của người, trả lại cho người thôi mà, có gì không ổn?"  

             "Thế nhưng ta và Tam ca không phải nhân loại..."  

             "Nhưng các ngươi nhiễm quá nhiều ô uế của nhân loại lên người, chính là nhân loại!"  

             Tước Nhi hét lớn một tiếng, gào lên, ánh mắt Hải Ngao  bỗng dưng lạnh lẽo, thốt ra sát ý rét lạnh qua kẽ răng: "Lúc trước lão phu đã nói rồi, Thánh Thú nhiễm khí tức nhân loại, đã không còn là Thánh Thú. Ngươi, và cả Kỳ Lân, cả phụ thân tình nguyện bám trên người nhân loại của các ngươi kia, toàn bộ đều là nhân loại. Mà ở nơi này của lão phu, nhân loại không thể còn sống rời đi. Ngươi... cũng giống vậy!"  

             Hừ!  

             Hải Ngao  hét lớn một tiếng, bỗng chốc phun xuống dưới, một màn sương trắng lạnh lẽo bỗng dưng hóa thành một cái vòi rồng, đột nhiên đánh tới Tước Nhi ở dưới kia, chớp mắt đã tới.  

             Tước Nhi thấy tình cảnh này, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, hoàn toàn giật mình.  

             Đối mặt với một đòn nhấc tay của Phong Thiên Hải Ngao , người chưa thành niên như nàng, vốn dĩ không có chút sức chống cự nào. Ba cha con bọn họ, hôm nay sẽ hoàn toàn mất mạng tại nơi này, không ai có thể còn sống ra ngoài.  

             Rắc rắc rắc...  

             Hàn khí chưa đến, sương lạnh giá rét kia đã từ từ bò lên trên thân thể của nàng, phát ra từng tiếng đóng băng.  

             Hai mắt Tước Nhi giật mình đầy lo lắng, nước mắt vô thức sóng sánh, sâu thẳm nơi đáy mắt càng hiện đầy vẻ tuyệt vọng.  

             Xin lỗi phụ thân, nhiệm vụ lần này Tước Nhi không hoàn thành. Không cứu được Tam ca, ta cũng cứu không được người, cho dù chính ta cũng khó đảm bảo được cho chính mình.  

             Phụ thân, Tam ca, chúng ta gặp nhau dưới kia đi!  

             Tước Nhi chậm rãi nhắm hai mắt lại, đã hoàn toàn từ bỏ hi vọng sống sót, nhưng hai hàng lệ như ngọc châu kia từ từ rơi xuống, lại ẩn chứa sự không cam lòng cuối cùng sâu trong đáy lòng nàng!  

             Hải Ngao  lạnh lùng quan sát tất cả, một giây trước khi nàng sắp bị đông cứng, trong mắt Hải Ngao  ánh lên sự giễu cợt biến thái: "Khà khà khà... Thành thật mà nói với ngươi, Tiểu Lôi Hoàng, từ ngay từ đầu ta đã không định giúp các ngươi cái gì. Lão phu chỉ nghĩ khi nào chơi đùa chán rồi thì sẽ giết chết các ngươi, chỉ thế thôi. Rất xin lỗi, vừa nãy có phải lão phu đã để ngươi sinh ra không ít hi vọng rồi không, ha ha ha... Cái này đúng, lão phu thích xem con mồi đang giãy dụa chết đi sau khi hy vọng bọn họ tự cho là đúng hoàn toán bị đánh nát, chết đi trong tuyệt vọng, khà khà khà!"  

             A!  

             Một tiếng kêu gào thê lương, cuối cùng Tước Nhi không cam lòng hét lên thành tiếng, uất hận trong lòng tuôn ra giống như thủy triều, nước mắt ào ào chảy xuống.  

             Trong nội tâm nàng thầm hận, hận Hải Ngao  xảo trá này, ngay từ đầu đã không muốn buông tha cho bọn họ, vì sao lại khiến nàng phải lựa chọn từng bước một, tra tấn nàng. Để nàng chứng kiến phụ thân và huynh trưởng của nàng, từng người rời đi. Hơn nữa sau khi nàng gắng hết sức thực hiện, mới phát hiện căn bản là vô dụng, khiến nàng cảm thấy mình cực kỳ vô dụng.  

             Thà rằng như vậy, không bằng đưa cả ba người bọn họ cùng xuống Địa Ngục ngay từ đầu còn tốt hơn, như thế bọn họ còn chết sung sướng. Nhưng bây giờ đối với Tước Nhi mà nói, lại là tra tấn khôn nguôi!  

             Tước Nhi gào lên đau xé ruột gan, vang vọng trời cao, Hải Ngao  lại ngửa mặt lên trời cười lớn bệnh hoạn hơn nữa, dường như rất thích cái miệng này. Mà cuối cùng gió mạnh rét lạnh kia cũng đi đến trước mặt Tước Nhi, chỉ thêm một chút sức nữa thôi là có thể hoàn toàn đánh mất tính mạng nàng, vĩnh viễn hóa thành pho tượng.  

             Đùng!  

             Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy một tiếng vang rất lớn bỗng nhiên phát ra, một thanh trường kiếm đen nhánh, trên thân kiếm tản ra liệt diễm cuồn cuộn màu đen, đột nhiên thoát ra từ bên trong một khối băng tinh, bay thẳng về phía Tước Nhi, trong nháy mắt đã chắn  trước mặt nàng.  

             Xoạt!  

             Gió lốc buốt giá xông mạnh đến Tước Nhi, nhưng chớp mắt đã đâm vào lưỡi kiếm kia. Chợt nghe một tiếng hơi nước bốc lên, cùng với cơn lốc xẹt qua lúc trước hóa thành băng tinh hoàn toàn khác. Dòng nước lạnh kia đã bỗng dưng nổ tung lên chỉ trong chớp mắt, biến thành từng tầng hơi nước mờ mịt, bay lên bầu trời. Mà bóng dáng Tước Nhi cũng chợt bị hơi nước bao lấy, không thấy tăm hơi.  

             Kít!  

             Tiếng cười ngửa mặt lên trời điên cuồng bệnh hoạn của Hải Ngao  kia bỗng dưng ngừng lại, đôi mắt lạnh lùng hoài nghi khẽ run lẩy bẩy, sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nhìn về phía sương mù dày đặc đó, trong mắt thỉnh thoảng hiện lên từng tia kỳ dị.  

             Rất nhanh, sương mù đó tản ra, thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của Tước Nhi vẫn bình yên vô sự như cũ, nhưng trước người của nàng lại có một thanh trường kiếm đen nhánh lẳng lặng đứng thẳng. Trên thân kiếm cuồn cuộn liệt diễm màu đen, tản ra khí tức khiến cho cả Phong Thiên Hải Ngao  cũng cảm thấy kinh khủng.  

             "Ai đó, rốt cuộc là kiếm này từ đâu tới?"  

             Hai mắt Phong Thiên Hải Ngao  không nén được mà đảo một cái, không khỏi giật mình, sắc mặt cũng chợt nghiêm trọng. Tước Nhi kinh ngạc nhìn lưỡi kiếm quen thuộc này, trong mắt lần nữa hiện lên hi vọng, thì thào lên tiếng: "Phụ... Phụ thân..."  

             Vù vù vù...  

             Vừa dứt lời, từng tiếng gió chói tai vang lên, một khối băng tinh óng ánh sáng long lanh bỗng nứt ra khe hở tinh tế giống như mạng nhện, ngọn lửa màu đen cuồn cuộn từng đợt chậm rãi thẩm thấu ra thông qua khe hở. Không lâu sau đã nghe một tiếng ầm vang, nổ tung ra.  

             Một bóng người quen thuộc đạp lên vụn băng, chậm rãi đi ra, đi đến bên cạnh Tước Nhi, khẽ vươn tay, cầm lấy hắc kiếm, khóe miệng lướt qua một đường cong bình thản: "Tước Nhi, vừa nãy oan ức cho ngươi rồi, lui ra đi, tiếp theo cứ để cho ta tới!"  

             "Phụ thân!"  

             Ánh mắt Tước Nhi sáng lên, nàng vừa kinh ngạc vừa vui mừng kêu lên: "Người không bị gì chứ?"  

             "Không thể nào, là sinh vật bị Phong Thiên Hải Ngao ta tự mình phong ấn, làm sao có thể dễ dàng phá phong ấn như vậy?" Phong Thiên Hải Ngao  chứng kiến tất cả, cũng không nén được mà giật mình, một tiếng động lớn vang lên, song trảo đập lên mặt biển. Trong nháy mắt đã dẫn đến một trận mưa to gió lớn, vì khó có thể tin mà gầm thét thành tiếng.  

             Không sai, Trác Uyên phá phong ấn ra, hơn nữa còn đứng trước mặt Phong Thiên Hải Ngao  giống như không hề hấn gì. Mặc dù khóe miệng vẫn cong lên mỉm cười như cũ, nhưng đôi mắt lại trở nên lạnh lẽo hơn rất nhiều.  

             "Hải Ngao  tiền bối, từ trước tới lúc bước đến núi Băng Ngọc này, ta đã cho ngươi đủ thể diện. Ngươi muốn giết nhân loại, ta bó tay chịu trói để ngươi băng phong. Ngươi muốn Tước Nhi lựa chọn, nàng cũng đã lựa chọn. Nhưng sau khi một tiểu cô nương làm hết mọi chuyện dựa theo chỉ thị của ngươi, ngươi lại lật lọng, chà đạp một trái tim thiếu nữ ngây thơ thuần khiết đến cùng cực, vậy là quá phận rồi!"  

             "Rồi sao, là nhân loại các ngươi quá giảo hoạt. Nói gì mà bị lão phu phong ấn chứ, nếu như ngươi thật sự bị phong ấn, làm sao mà biết được những chuyện sau đó?" Hai mắt Hải Ngao ngưng tụ lại, nhìn chằm chằm Trác Uyên, hét lớn.  

             Trác Uyên thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến: "Ta có Lôi Viêm hộ thể, muốn phong ấn ta cũng không dễ dàng như vậy. Nhưng cái này không quan trọng, quan trọng là sau đó tiền bối hành xử mọi chuyện quá khiến người khác thất vọng, Tước Nhi nhà ta cũng bị ngươi làm cho khóc..."  

             "Vậy thì thế nào?"  

             "Không thế nào cả, chỉ là..."  

             Ánh mắt Trác Uyên chợt lạnh đi, không ngừng tỏa ra từng tia sát ý, trường kiếm của hắn vung lên, chĩa thẳng vào cái đầu to của Phong Thiên Hải Ngao, thản nhiên lên tiếng: "Chỉ là ngươi đã chọc giận một vị phụ thân chân chính, nữ nhi của ta chịu oan ức, còn cả mạng của nhi tử ta, ngươi đều phải trả lại!"  

             Mí mắt Phong Thiên Hải Ngao không khỏi giật mạnh một cái, nhìn hắn thật kỹ, bỗng dưng cười to lên, thậm chí trong tiếng cười còn chứa đầy ý khinh miệt: "Ha ha ha... Ngươi khiến lão phu trả lại, chỉ dựa vào ngươi sao? Cho dù ngươi có thể chạy ra khỏi phong ấn của lão phu thì sao? Đối phó với đám sâu kiến như các ngươi, đến cả một phần vạn công lực lão phu cũng khinh thường lấy ra, ngươi cho rằng ngươi có thể làm gì lão phu nào?"  

             "Ta không muốn làm gì ngươi hết, chỉ muốn cho ngươi biết rằng trêu đùa đối thủ, cũng phải nhìn rõ tình thế! Có vài người, cho dù là Hải Ngao tiền bối ngươi, bất kể thế nào cũng không thể lừa gạt được!"  

             Trong mắt Trác Uyên lóe lên ánh sáng, nhất thời hét lớn một tiếng, đạp chân xuống, bỗng bay đến trán Phong Thiên Hải Ngao, giống y hệt Kiếm Tôn Bất Bại trước đây.  

             Nhưng khác biệt duy nhất chính là, lần này khiêu chiến Thánh Thú mạnh nhất thế gian là Trác Uyên!  

             Tước Nhi thấy tình cảnh này, không khỏi kinh hãi: "Phụ thân, cẩn thận!"  

             Trác Uyên không đáp lời, trong mắt chỉ có sự kiên định, ý chí chiến đấu thẳng tiến không lùi.  

             "Hừ hừ, cẩn thận cái rắm, sâu kiến không biết tự lượng sức mình. Chỉ có thế lực ngang với đối thủ mới cần cẩn thận, tiểu tử nhân loại ngươi còn không có tư cách kêu gào với lão phu, ta nhổ vào!"  

             Hít!  

             Hải Ngao khinh thường bĩu môi, lại phun ra một hơi lạnh như băng về phía Trác Uyên, trận gió cuồn cuồn bỗng hóa thành từng chiếc vòi rồng, đánh mạnh về phía Trác Uyên. Chỉ cần nếu như đụng phải cái này, không có gì bất ngờ xảy ra thì lập tức sẽ hóa thành tượng băng.  

             Tước Nhi thấy vậy, trái tim cũng không ngăn được mà vọt lên tận cổ họng, cực kỳ lo lắng cho Trác Uyên!  

             Ầm!  

eyJpdiI6IjJBTUt0NytUblQybzgzQm5ITTRmNEE9PSIsInZhbHVlIjoiVmJQYnVZZUo2WEE0Q2JOcG10aHdHOThWcUR0ajR3XC9YcFwvXC9OZmhvR1VrRFhvWlp3cm9kZHFJbVg2MFwvdkwzd1ljRzIydGJRSFVRa1daTHNsRW5cLzg3b1BIemJwSUNTQVY4RmxhRmRaZUR3aWY5OVU3ak9GVVM4U3FQUTRxR1ZBK2M0MFVvVXE1XC96WUg3ZFJzTzFIN1NPYVVrbmlcL0F6cXVxTXJTV1ZEbnY2YlNWaWgyMkIwMHg5WUp4TEx4VXo4aUhLK2FUaE1hZDh3cG9cL2NGNEFtMkZ4aDJYeTR3TFgyQ0x6aXBERTRLQ3hUYVVlaHdSYVFqYWFYZ2xZUm1iendyQitCeVNaclZNQjNydzdEdnM0azNLd0QyN1Vmb3pmU3AraVZuaWliOTZYeTkxcFRBbU5xdG5wbmEyVE8zamtTSnV0N0kya3lmQW9LRGxKRzdtXC9ZOFcrVml5dTNzS2ozZzFZYmJsSlZRZDIwXC93eE13M29ja1BQY0I0bVBKcll3cHhla1NvdTFUZXVoYWxmU3ZJMnpNZGJZOFp6WnFvZXJXbGNrRXF6a3hXbERHbTBEeFVOcVMySjBQdFlSN3hieFdTUFFOeUdnRDF0dTRLNU9XOGRVZ2hXTW1PVEF1YzRrUkpGMGFZVlhKNUtNXC9tbWlkNmtvcTFTa2x4dUY4U1wvMGtQSWJ2QnZkeEc5QTdjV1h6VFwvcjJLRlwvRTJHdmc5MTJ3UUtITkpLRE5nVW9wUGMrN1RvWkZPZWMzNzFyRktlZ201T1hlelJMaHFpMG04Z3RKOEo4OHJ3PT0iLCJtYWMiOiI5MTQ5NjQ3MTIzYjBhMjYxNWFmOTVkYTgyZmQ5MmZjNTJiMjRmNGMxMGI0ZWI2OTc0YmJlOTE1NmUyZjJlZmQ2In0=
eyJpdiI6IjhaTTA2VTV6XC9BejNBbjNkWkNEaFNRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImFPVDk3aTRWOTE3UVlFTGFwZGhzRWU2MU5iRUJlZTlSK3N0U09oVEhDVk1uRmZpVm1qMlM2aHZJN1R5TDhJbFRFUU55Z0J3bm1yMUVnU1l3dHB5cWlTY1JKMFYrZ2hYRFFPNlVxalNHWjFZN0ExMnBIb1pNZzdpSXpieG4wU05NdGZoZWJ6OG5wZFgybnp2TitxSWgzZDdXaW9qbWFtYVwvWU1ENUJ4alhNUklSN25KWFN6UHE0XC9TUU1UOVpic2owMnplUFhPRkxOaHZ2TFU3WEcya0FjeE9uQzA4ZnRmV3JPOE5zMWJ5WGpZV0ptMUFkamdMMVhQc2EwM3NjYmxWbiIsIm1hYyI6ImY3NDA3Y2RiNGYxMTRmNDU4YzgwZWU4ZjgwYzE5YTliZGViNDFlNjU2M2IzMGM2ZTAzODYyZjM1ZTQ3MTU1ZGUifQ==

             Hải Ngao cười nhạo một tiếng, khinh thường bĩu môi. Nhưng còn chưa đợi lão lộ ra nụ cười khinh bỉ, mỉa mai Tước Nhi hai câu thì một tiếng nhỏ đã vang lên, một bóng người chợt xông ra từ trong gió lạnh rít gào kia. Hơn nữa, toàn thân của hắn đều đã được ngọn lửa đen nhánh như mực bao quanh...

Ads
';
Advertisement