Ầm ầm ầm!
Trời đất không ngừng rung chuyển, vẻ mặt Bách Lý Ngự Thiên ngưng trọng, hai tay nắm chặt Thần Kiếm, cẩn thận quan sát động tĩnh bốn phương, trong lòng căng thẳng hơn bao giờ hết.
Tựa như lần đầu tiên vào rừng săn mồi lại bị dã thú nhìn chằm chằm, cái cảm giác nguy cơ trùng trùng đó cả vạn năm qua lão ta chưa hề thể nghiệm qua. Nhưng vào lúc này, hải yêu kia lại khiến lão ta cảm nhận được khí tức nguy hiểm ấy, khiến lão ta không khỏi cảm thấy lo lắng, vừa hưng phấn lại vừa căng thẳng, làm lão ta vui mừng đến phát cuồng.
Thật là con mẹ nó quá kích thích!
Nhưng khi lão ta đang tận hưởng niềm vui trong thách thức, ba Kiếm Vương lại run sợ, không biết phải làm gì.
Bà nó chứ, động tĩnh lớn như vậy thì hải yêu này phải mạnh đến mức nào. Nếu quá mạnh bọn họ làm sao đối phó được, sắp chết rồi!
Ba Kiếm Vương ngẩng đầu lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đây cũng là lần đầu tiên ba người họ cảm nhận được cảm giác bị coi như con mồi. Trong lòng vô cùng bất an, thậm chí cảm giác hoảng sợ đã xâm lấn cả tâm trí.
Con mẹ nó quá nguy hiểm rồi!
Chỉ có Tước Nhi là nhíu mày, vẫn đang suy nghĩ về lựa chọn mà Hải Ngao đưa ra cho nàng, nhưng nàng lại quá lo lắng mà không quan tâm đến động tĩnh cực lớn xung quanh.
Ầm ầm ầm!
Trời đất rung chuyển càng lúc càng lớn, đám người Bách Lý Ngự Thiên càng ngày càng căng thẳng.
Thế nhưng đúng vào lúc này, một tiếng nổ ầm ầm quét ngang bầu trời vang lên, cả bầu trời dường như bị nứt ra, sụp đổ từng lớp từng lớp, băng sương mưa tuyết cuồn cuộn thành dòng bất tận.
Cả đám không khỏi bàng hoàng, nhìn thấy cảnh này, đám người Bách Lý Ngự Thiên vội vàng di chuyển, hai tay vung kiếm lên, vừa né tránh lớp băng sương từ trên trời rơi xuống, vừa dùng Phách Thiên Kiếm đạo tấn công hàn băng đang lăn tới.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là không chỉ ba Kiếm Vương, mà ngay cả Bất Bại Kiếm Tôn với kiếm khí Phách Thiên hủy thiên diệt địa không gì sánh bằng lại không thể đánh tan hàn băng kia, mà chỉ có thể lợi dụng kình đạo đánh bay chúng. Chỉ khi hàn băng đó chạm vào lưỡi kiếm của chính Phách Thiên Kiếm mới có thể phát nổ tách thành hai nửa.
Làm sao có thể như vậy?
Đông tử bọn họ không khỏi co rút lại, Bách Lý Ngự Thiên kinh hãi, ba vị Kiếm Vương kia cũng kinh hãi, không dám tin vào mắt mình.
Hàn băng này hiển nhiên là sức mạnh phong ấn của hải yêu, vậy mà sức mạnh của bọn họ lại không thể lay chuyển phong ấn, chỉ có thể dựa vào kiếm uy của thần kiếm mới phá được một chút.
Cứ như vậy thì đến một phần nhỏ lực lượng của hải yêu bọn họ còn không thể ngăn chặn được. Vậy nếu là toàn bộ sức mạnh, bọn họ làm sao có thể so được?
Lần này, cả Bất Bại Kiếm Tôn cũng đều có một loại cảm giác, bọn họ không chỉ đang đạp lên tổ kiến lửa, mà còn là đạp vào tổ ong bò vẽ.
Tam đại tuyệt địa quả không phải là hư danh, có lẽ một trận này sẽ là một trận cuối cùng của lão phu, hahaha...
Bách Lý Ngự Thiên bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, trong mắt đã lộ ra sát ý. Đúng là ếch ngồi đáy giếng rồi, thực lực của hải yêu bày ra trước mặt làm cho bọn họ không khỏi cảm thấy tuyệt vọng.
Bùm!
Nhưng ngay lúc này khắp nơi bỗng vang lên một tiếng động cực lớn đinh tai nhức óc, như muốn xé rách màng nhĩ của mọi người. Cả mặt đất, mặt biển đã đóng băng nứt ra. Hàng triệu thi thể vốn đông cứng bên trong giờ phút này cũng tan thành vụn băng, thi thể không còn nguyên vẹn nữa.
Một thân thể có kích thước sánh ngang một hòn đảo đột nhiên lao ra từ dưới mặt băng, lớp vỏ cứng sau lưng tản ra ánh sáng chói lọi. Khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn được bao bọc sau những lớp vảy màu lam ẩn hiện, hai đồng tử tựa như ngọn núi nhỏ, một bên phát ra ánh sáng màu vàng nhạt, một bên lại ảm đạm, giữa đồng tử rõ ràng có thể thấy xuất hiện một vết sẹo sâu. Có thể thấy một bên mắt đó dường như đã bị mù.
Đây có lẽ là kiệt tác của Kiếm Đế năm đó.
Grào!
Thân thể hùng tráng vươn lên mạnh mẽ, thân cao cả trăm trượng như núi non hùng vĩ, tiếng gầm thét vang vọng đất trời. Khí thế khủng bố của Phong Thiên Hải Ngao quét ngang bầu trời, cho dù là Bách Lý Ngự Thiên, khi nhìn thấy, thân thể cũng không nhịn được run lên, lập tức có cảm giác bản thân trở nên nhỏ bé, hoàn toàn bị choáng váng.
Đây là hải yêu, bá vương thực sự của Bắc Hải!
"Lão...lão tổ tông, ta nghĩ chúng ta vẫn nên cầu xin tha mạng thôi."
Khuôn mặt Bách Lý Ngự Vân co quắp như sắp khóc đến nơi, nhìn ra được rõ ràng bản thân đến một ngón tay của quái vật kia cũng không so được, khẽ nói: "Yêu quái này không cùng đẳng cấp với Đế Vương Thú cấp chín kia. Chúng ta hoàn toàn không thể đấu lại được."
Sắc mặt Bách Lý Ngự Thiên hơi trầm xuống, hung hăng trừng mắt nhìn lão ta, chửi thầm trong lòng, cái này còn cần ngươi phải nói, lão phu không có mắt sao?
Nhưng khi nhìn lại thân hình to lớn của Hải Ngao, lão ta cũng lẩm bẩm một tiếng, nuốt nước bọt một cách khó khăn, cả lưng áo ướt đã đẫm mồ hôi lạnh.
Lão ta là Bất Bại Kiếm Tôn, là thiên hạ đệ nhất cao thủ, e là dù thế nào cũng không tưởng tượng được mình sẽ có ngày hôm nay, còn chưa xuất thủ đã bị khí tức của đối phương dọa cho hoảng hồn.
Nghĩ như vậy, Bách Lý Ngự Thiên không khỏi liếc nhìn Trác Uyên đã bị đóng băng ở kia, trong lòng đã thêm tin lời Trác Uyên nói.
Trác tiên sinh ngươi nói không sai, Ngũ Châu quá nhỏ, thiên hạ này rất rộng lớn, lão phu thật sự không phải là cường giả. Lão phu...quá yếu!
Mí mắt Bất Bại Kiếm Tôn khẽ co giật, lão ta nhìn thân ảnh to lớn của Hải Ngao, ánh mắt chợt ngưng lại, sau đó dậm chân, cầm Phách Thiên Kiếm chém thẳng về phía đầu của quái vật kia.
"Lão tổ tông..."
Tam Kiếm Vương nhìn thấy thì kinh hồn táng đảm, vội vàng kêu lên. Nhưng đã quá muộn, Bất Bại Kiếm Tôn đã hạ quyết tâm, trong mắt không có suy nghĩ gì khác, chỉ có ý chí chiến đấu vô tận, lão ta lớn tiếng nói: "Lão phu thừa nhận, lão phu quả thực rất yếu, nhưng...nhưng trái tim cường giả của lão phu sẽ không thay đổi. Hải yêu, để lão phu thấy được sức mạnh của cao thủ đỉnh cao đi!"
Phù!
Bất Bại Kiếm Tôn rống lớn, khí thế phi thường, nhưng Hải Ngao cũng không thèm nhìn lão ta lấy một cái, lỗ mũi khẽ phun ra hai luồng hàn khí lạnh như băng, thoáng chốc đã lướt qua cơ thể lão ta.
Thân hình Bất Bại Kiếm Tôn ngay lập tức đông cứng lại, hoàn toàn bất động.
Cạch một tiếng, một khối băng trong suốt rơi xuống đất, Bất Bại Kiếm Tôn tay cầm Phách Thiên Tách, vẻ mặt vẫn dũng mãnh, nhưng đã bị đông cứng bên trong vĩnh viễn, không có một chút hơi thở. Mặc dù Phách Thiên Kiếm muốn vùng vẫy, nhưng dưới sự xâm nhập dần dần của hàn khí, nó cũng từ từ ngừng dịch chuyển, cuối cùng không có một âm thanh nào nữa.
Keng!
Giống như có một tiếng chuông vang vọng trong tâm trí, Tam Kiếm Vương hoàn toàn sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này. Ngay sau đó, vẻ mặt tái nhợt nhìn sang cái đầu khổng lồ của Hải Ngao, hoàn toàn sững sờ.
Lão tổ tông của bọn họ, Bất Bại Kiếm Tôn, thậm chí còn chưa xuất chiêu, đã bị người ta thở một hơi giết chết? Đây...đây con mẹ nó rốt cuộc là loại quái vật gì vậy?
Cơ mặt bọn họ không nhịn được giật giật, hai chân mềm nhũn, đột nhiên ngã xuống đất, bọn họ ngay cả sức phản kháng cũng không có. Trong lòng chỉ có vô hạn tuyệt vọng, cũng có chút hi vọng...hi vọng Hải Ngao sẽ có ban phát chút thiện tâm, coi bọn họ như không khí mà bỏ qua.
Chỉ đáng tiếc lài lòng hận thù của Hải Ngao với con người không dễ hóa giải như vậy.
"Khục khục khục...Con người, con người, đây chính là con người!"
Khóe miệng Hải Ngao hơi nhếch lên, lộ ra nụ cười khinh bỉ, điên cuồng lắc đầu, ngẩng đầu nhìn trời khinh thường cười lớn: "Hiếp yếu sợ mạnh, giống loài đáng khinh không biết xấu hổ. Lúc trước không phải kiêu căng lớn lối sao? Làm sao bây giờ lại co vòi rụt cổ, thật ghê tởm, thật khiến cho lão phu ghê tởm!"
Hải Ngao tức giận quát lớn, một luồng hàn khí chợt phun ra.
Ba Kiếm Vương kinh hãi muốn bỏ chạy, nhưng chưa kịp nhúc nhích, hàn khí đã quét qua thân thể bọn họ, trong nháy mắt biến thành tượng băng, hoàn toàn không còn hơi thở.
Trong thoáng chốc, tính cả Trác Uyên chỗ này chợt xuất hiện năm bức tượng băng, số phận của năm bức tượng băng này ước chừng cũng giống như hàng triệu bức tượng băng khác, bị Hải Ngao hoàn toàn giẫm nát.
Tước Nhi nhìn thấy tất cả chuyện này, trong lòng cảm thấy lo lắng chỉ biết im lặng.
Hải Ngao liếc nàng một cái, nhếch miệng cười một tiếng: "Tiểu Lôi Hoàng, ngươi nhìn xem, nhân loại ngu dốt. Bây giờ cho ngươi chọn lại, ngươi chọn phụ thân là con người, hay là huynh trưởng Kỳ Lân của ngươi?"
Ào một tiếng, Hải Ngao lại nhảy xuống biển, chỉ vào Trác Uyên đang cứng đờ và Cổ Tam Thông đang bất tỉnh với vẻ thích thú, đồng thời nở một nụ cười kỳ quái.
Tước Nhi chậm rãi đi tới trước mặt hai người, nhìn trái nhìn phải không biết phải lựa chọn thế nào, trong mắt hiện lên do dự, lẩm bẩm: "Nếu là phụ thân nhất định sẽ chọn Tam ca, bởi vì lần này chúng ta tới đây để cứu Tam ca. Nếu là Tam ca, sẽ không bao giờ để phụ thân mạo hiểm. Phải chọn thế nào đây?"
"Haha...ngươi nghĩ nhiều rồi."
Hải Ngao cười khẩy, nhìn Tước Nhi chằm chằm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Con người đều là đám vong ân bội nghĩa, ti tiện vô liêm sỉ. Nam nhân này vừa rồi đã thừa nhận chỉ muốn lợi dụng các ngươi mà thôi. Loại người như vậy, ngươi còn tiếc cái gì? Các ngươi chỉ là công cụ của hắn, trong lòng con người, công cụ sao có thể quan trọng bằng tính mạng? Các ngươi vì hắn mà mất mạng, thật không đáng chút nào!”
Tước Nhi im lặng, lại im lặng, không nói lời nào, suy nghĩ hồi lâu sau, cuối cùng nhắm mắt lại gật đầu nói: "Được rồi, ta đã đã chọn xong, ngươi cứu Tam ca của ta đi."
"Hahaha...đúng thế, con người không đáng tin, bỏ rơi hắn là đúng..."
"Không!"
Hải Ngao cười lớn, nhưng Tước Nhi chậm rãi lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ kiên định: "Không phải là bỏ rơi, mà là lựa chọn. Ta tin phụ thân sẽ lựa chọn Tam ca, cho nên ta sẽ không để phụ thân phải thất vọng."
Tiếng cười điên cuồng đột ngột dừng lại, Hải Ngao lạnh lùng nhìn Tước Nhi, lẩm bẩm nói: "Ý ngươi là...ngươi tin vào con người?"
"Ta không tin con người, mà là tin phụ thân."
Vẻ mặt Tước Nhi kiên định, xua tay nói: "Ta đã lựa chọn, ngươi mau cứu Tam ca đi. Đây là nguyện vọng chung của ta và phụ thân, cho dù linh hồn của phụ thân còn ở đây có biết chuyện nhất định sẽ được an ủi. Bằng không, sẽ giống như phụ thân nhìn thấy mẫu thân vì mình mà thất thần, nếu người biết tính mạng mình là dùng mạng Tam ca đổi lấy, người nhất định sẽ cảm thấy có lỗi cả đời, đến chết cũng không yên."
"Đánh rắm, làm sao một sinh vật vô tình vô nghĩa như con người lại có thể cảm thấy tội lỗi?"
Hải Ngao phất mạnh tay, đột ngột gầm lên. Tước Nhi chỉ vào mũi lão quát lớn: "Ta đã chọn rồi, ngươi còn không ra tay? Chẳng lẽ ngươi định thất hứa? Ngươi nói con người cái này không tốt, cái kia không tốt, cuối cùng người thất hứa lại là ngươi. Chẳng lẽ muốn làm cho Thánh thú chúng ta mất mặt sao?"
Hải Ngao nheo mắt lại, nhìn Tước Nhi thật kĩ, đột nhiên toét miệng lộ ra một nụ cười âm u, chậm rãi gật đầu: "Được, đến kế khích tướng của con người cũng đã dùng đến, Tiểu Lôi Hoàng, ngươi đúng là có năng lực. Đã nói đến mức này rồi, nếu lão phu không làm theo, vậy thì..."
"Vậy thì sao?"
Tuy nhiên, vừa dứt lời, Hải Ngao lập tức cười khẩy, đột nhiên mở to cái miệng khổng lồ, cắn nát toàn bộ giường băng, ngẩng đầu nuốt vào trong bụng.
Nhìn thấy cảnh này, Tước Nhi hoàn toàn choáng váng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất