Chương 1594 Núi Băng Ngọc
"Lão tổ tông, tiểu tử này chỉ đang cố làm ra vẻ nguy hiểm thôi."
Bách Lý Ngự Vân thấy Bách Lý Ngự Thiên lại lâm vào trầm tư thì không khỏi vội vàng thuyết phục: "Nếu Thiên Ma Sơn mà hắn nói đến đáng sợ như vậy, tại sao khi gặp phải chúng ta còn phòng thủ từng bước, đệ tử xuất hành như vậy, đến một trưởng giả sư môn hợp cách cũng không phái ra để bảo hộ? Điều này quá bất hợp lý. Có Tông môn nào lại yên tâm để một đệ tử nội môn xông pha giang hồ một mình? Cho dù là đi rèn luyện thì hẳn cũng phải có người âm thầm để ý. Nhưng hiện tại, bọn họ không giống như lâm vào tuyệt vọng, chúng ta cũng không phát hiện ra có người bảo vệ xung quanh bọn họ."
"Ý ngươi là...vốn không có nơi nào gọi là Thiên Ma Sơn cả?"
"Hẳn là không có, hoặc ngay cả khi có, cũng không khoa trương như hắn nói."
Bách Lý Ngự Vân gật mạnh đầu, vẻ mặt chắc chắn nhìn Bách Lý Ngự Thiên, hừ nói: "Lão tổ tông, ngài hành tẩu giang hồ cũng đã mấy ngàn năm, đi dọc khắp Nam Bắc cũng chưa từng nghe nói qua nơi nào hung tàn như vậy. Ngài đã là nhân vật đứng đầu Ngũ Châu mà còn không biết thì ai có thể biết được bí mật ẩn thế này? Mà điều đáng ngờ nhất là truyền thuyết về Thiên Ma Sơn xuất hiện sau khi tiểu tử này xuất hiện. Đệ tử của Thiên Ma Sơn sao, cả ngàn năm qua chúng ta chỉ biết đến tiểu tử này, không phải là rất kỳ lạ sao? Nếu như là đệ tử đi rèn luyện, tại sao cả ngàn năm chỉ có một người? Cho nên thuộc hạ suy đoán, đây nhất định là một lời nói dối. Còn tiểu tử này chỉ đang giả vờ giả vịt, đánh lừa tất cả hào kiệt trên thiên hạ để đảm bảo an toàn cho hành động của mình."
Bất Bại Kiếm Tôn nhíu chặt mày, suy nghĩ hồi lâu, sắc mặt vẫn luôn âm trầm nhìn chằm chằm Trác Uyên ở phía dưới, nét nghi hoặc trong mắt càng nồng đậm.
"Đúng vậy, Trác tiên sinh, tại sao Thiên Ma Sơn nhiều năm qua chỉ có ngươi là người duy nhất xuất hiện? Ngươi đang lừa gạt lão phu sao?"
Ầm một tiếng lớn, trong mắt Bất Bại Kiếm Tôn đã đầy lửa giận, khí thế toàn thân tăng vọt, sát khí nồng đậm không ngừng toát ra từ trên người lão ta.
Trác Uyên bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn lão ta chăm chú, nhưng lại thở dài, từ từ nâng nhẫn Lôi Linh của mình lên, vẻ mặt bình tĩnh: "Nếu Kiếm Tôn đại nhân đã không tin lời tại hạ nói, xem ra trận chiến hôm nay tại hạ không thể tránh được. Chẳng qua là bây giờ phải tiêu diệt một đối thủ tốt trong tương lai như đại nhân, tại hạ thực sự cảm thấy không nỡ. Nhưng chuyện đã như vậy, chỉ có thể làm như thế này thôi, ài..."
Trên mặt Trác Uyên hiện lên vẻ nuối tiếc, ánh mắt lại dần dần lạnh xuống, đồng thời, năng lượng nóng rực vô cùng khủng bố đang cuộn trào trong nhẫn cũng không ngừng tản ra ngoài.
Nhìn thấy cảnh này, thấy hai người Trác Uyên và Bất Bại Kiếm Tôn cuối cùng cũng đối mặt với nhau, những người còn lại không khỏi căng thẳng nắm chặt tay, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
Bọn họ thật sự không biết, Trác Uyên nhìn có vẻ ung dung nhàn tản này khi đối phó với cao thủ đệ nhất thiên hạ có thể nắm chắc mấy phần? Nếu đó chỉ là lời phô trương thanh thế, vậy bọn họ bây giờ xem như đã hoàn toàn xong đời.
Bất Bại Kiếm Tôn cảm nhận được độ nóng quen thuộc này thì cười khinh một tiếng, càng thêm kiêu ngạo: "Lại là Long Tức Đan, hai cha con các ngươi không có trò mới gì sao. Thứ đồ này không dùng được với lão phu đâu."
"Không sai, đúng là Long Tức Đan. Chỉ là...cái của ta khác với của Tước Nhi. Kiếm Tôn đại nhân không thể vơ đũa cả nắm nha." Trác Uyên cong môi cười, trong mắt lóe lên ánh sáng tự tin.
Lại lừa ta, kỹ thuật diễn tốt lắm, hừ!
Bất Bại Kiếm Tôn nhìn Trác Uyên từ đầu đến chân một lượt, lại không phát hiện ra bất cứ sơ hở nào chứng minh hắn đang giả vờ. Lão ta cười thầm trong lòng, nâng cao trường kiếm trong tay lên.
Tại lúc này, lão ta đã nhận định rằng Trác Uyên đang lừa gạt lão ta, vì vậy cũng không do dự thêm nữa, chuẩn bị ra tay.
Nhưng làm sao lão ta biết được sở dĩ lão ta không thể tìm ra sơ hở của Trác Uyên là bởi vì mọi lời Trác Uyên nói đều là sự thật, Trác Uyên hoàn toàn có năng lực để tự tin như vậy.
Chỉ cần lão ta dám ra tay, lão ta sẽ biến mất ngay lập tức.
Tuy nhiên Bách Lý Ngự Thiên lại nghe theo lời thuyết phục của quân sư đầu chó bên cạnh, không còn do dự nữa, lão ta dồn hết công lực vào thần kiếm, chuẩn bị chém xuống.
Mà ánh sáng mang theo nhiệt độ trong chiếc nhẫn của Trác Uyên cũng đang dần lóe lên, sẵn sàng bắn ra bất cứ lúc nào.
Trong nhất thời một trận chiến vốn không có chút hồi hộp nào, mà ở đó có một lão đầu không biết tự lượng sức còn tưởng rằng mình sắp thắng lớn, lập tức được bắt đầu, hơn nữa sẽ còn kết thúc trong nháy mắt.
Long Tức Đan ngưng kết toàn bộ công lực của Long Tổ, một phàm nhân bình thường có thể chịu đựng được sao? Cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn thì cũng vậy thôi.
Phù phù phù...
Thế nhưng vào đúng lúc này, một trận cuồng phong chợt thổi về phía tất cả đám người có mặt, hơn nữa gió càng ngày càng lớn, tiếng gió gào thét, hơi thở lạnh lẽo ập đến. Tất cả mọi người có mặt, bao gồm cả ba đại cao thủ Bất Bại Kiếm Tôn, Tam Kiếm Vương và u Dương Lăng Thiên đều cảm thấy rùng mình.
Lạnh quá!
Mấy đại cao thủ chợt giật mình, đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều cảm thấy kỳ lạ. Bọn họ là cao thủ Kiếm Vương Kiếm Tôn, từ lâu đã không thể bị khí lạnh hay khí nóng xâm nhập, tại sao lại có thể bị một cơn gió lạnh làm cho rùng mình? Điều này thật quá kỳ lạ.
Đặc biệt là Bất Bại Kiếm Tôn, lão ta cau chặt mày lại, ánh mắt cũng mang theo vẻ hoang mang, ngay cả một kiếm đang chuẩn bị chém ra cũng đã dừng lại.
"Hỏng rồi, hắn...đến rồi!"
Chỉ có u Dương Lăng Thiên đồng tử chợt co lại, dáng vẻ thờ ơ thoáng chốc biến mất, trên mặt chỉ còn lại sự hoảng sợ khôn cùng, thân thể cũng run rẩy không kiểm soát được.
Đám người sựng lại, đồng loạt nhìn về phía lão ta, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ nghi hoặc. Vị đệ nhất cao thủ Bắc Châu này đến nỗi sợ hãi mà Bất Bại Kiếm Tôn mang đến cũng vượt qua được, sao giờ lại lộ ra vẻ sợ hãi như vậy?
Chẳng lẽ nào...có thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả Bất Bại Kiếm Tôn sao?
u Dương Trường Thanh nhìn lão cha mình chăm chú, chính hắn ta cũng không thể hiểu được, nhẹ giọng hỏi: "Cha, ngươi nói...ai đến rồi?"
Đinh đinh đinh!
Tuy nhiên, lão ta còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy có tiếng đinh đang đột nhiên vang lên. Bốn thanh thần kiếm Phong Thiên, Xung Thiên, Phách Thiên, Phần Thiên đồng loạt run lên, phát ra tiếng ngâm trong trẻo, giống như hưng phấn lại cũng như đang tràn đầy tinh thần chiến đấu. Tần suất chấn động không ngừng như sắp thoát ra khỏi tay người đang cầm, muốn bay thẳng ra ngoài.
Đồng tử Bách Lý Ngự Thiên co rút lại, lão ta chưa bao giờ thấy Thần Kiếm của mình ngoan cố không tuân theo mệnh lệnh như vậy, lão ta vốn định bỏ chạy cũng không nhịn được lập tức hét lên: "Chuyện gì đã xảy ra, rốt cuộc các ngươi đã làm gì với Phách Thiên Kiếm của ta?"
"Phách Thiên Kiếm ở trong tay ngươi, có quỷ mới có thể làm gì với nó!" u Dương Lăng Thiên cũng đang cầm kiếm trong tay, mạnh mẽ trấn áp Phong Thiên Kiếm đang không ngừng run lên của mình, nghe vậy thì trợn trắng mắt, hét lên: "Là hắn đến rồi, con quái vật đó đến rồi!"
“Là ai?” Mọi người đồng thanh hét lên.
“Hải Yêu, Bá Vương Bắc Hải!” Lông mày u Dương Lăng Thiên run lên, lão ta quay đầu nhìn về mặt biển phía bắc, nơi có sương mù dày đặc đang từ từ kéo tới, rất nhanh đã xâm nhập vào địa giới của Hải Minh Tông. Những nơi mà nó đi qua đều bị sương mù dày đặc nuốt chửng, âm thanh mọi vật bị đóng băng không ngừng vang lên bên tai mọi người. Chỉ trong chốc lát, một nửa diện tích của Hải Minh Tông đã bị bao phủ bởi tầng băng giá dày đặc, mà sương mù đen đậm nhìn như thể vĩnh viễn không nuốt đủ, tiếp tục xâm nhập về phía trước.
"Hỏng rồi. Bình thường Tông môn có kết giới Phong Thiên bảo vệ. Con quái vật này không dám xâm phạm. Bây giờ kết giới đã bị phá vỡ, con quái vật này đã lập tức tấn công. Phải làm sao bây giờ?"
Nghe vậy, tất cả mọi người lập tức nhìn về phía phương bắc, sắc mặt ai nấy đều thay đổi, kinh hãi hét lên. Chỉ có một mình Bất Bại Kiếm Tôn là khác, trong mắt lão ta hiện lên vẻ hưng phấn, cười to thành tiếng: "Hahaha...Hải Yêu Bắc Hải, nổi danh khắp nơi, lão phu muốn gặp đã lâu. Chỉ là không biết Hải Yêu này so với Đế Vương Thú cấp chín, Tam Thủ Quái Nha sẽ như thế nào đây?"
Ngu ngốc, người ta chỉ cần dùng một ngón tay là có thể bóp chết ngươi rồi. Tự tìm đường chết!
Trác Uyên trợn trắng mắt, là người biết rõ về Hải Yêu, Trác Uyên không nhịn được khinh thường liếc nhìn lão ta, oán thầm trong lòng. Mà hắn cũng chăm chú nhìn về phía sương mù dày đặc đang lan tràn, hai mắt sáng ngời, quay đầu nhìn về phía Tước Nhi. Hai người cùng gật đầu, giậm chân, lập tức bay về phía nơi có sương mù màu đen đang bao phủ không trung.
Phong Thiên Hải Ngao, ta tới đây!
“Trác tiên sinh, không thể!” u Dương Lăng Thiên thấy vậy thì vô cùng kinh hãi, vội vàng gọi lớn. Nhưng hai cha con Trác Uyên nào có nghe lời lão ta. Bọn họ đã tiến sâu vào trong.
Bất Bại Kiếm Tôn quay đầu nhìn về phía đoàn người, lão ta trầm ngâm một hồi, sau đó cũng giậm chân đi theo Trác Uyên, trong nháy mắt đã biến mất không thấy.
“Lão tổ tông!” Tam Kiếm Vương thấy vậy vội vàng kêu lên. Nhưng Bất Bại Kiếm Tôn vốn tùy tính, làm sao có thể nghe lời bọn họ?
Vì vậy, soạt một tiếng, bóng dáng của Bất Bại Kiếm Tôn cũng lao vào trong màn sương đen rồi biến mất. Chỉ còn lại Tam Kiếm Vương đứng giậm chân tại chỗ, lông mày nhăn lại thành một đám.
"Vân ca, phải làm sao đây?"
Cả hai người nhìn Bách Lý Ngự Vân chằm chằm, chờ lão ta đưa ra quyết định.
Bách Lý Ngự Vân cau mày suy nghĩ hồi lâu, cũng giậm mạnh chân rồi bay theo bóng dáng của Bất Bại Kiếm Tôn: "Chúng ta có nhiệm vụ phải bảo vệ lão tổ tông."
"Đúng!"
Hai người kia nghe vậy thì đều gật đầu, trong nháy mắt cũng biến mất vào trong màn sương đen.
Cuối cùng chỉ còn lại đám người u Dương Trường Thanh đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều sững sờ. Bây giờ kẻ địch của bọn họ đều chạy rồi, bọn họ phải làm gì đây?
Lúc này, cả đám người đều mất đi mục tiêu, vì vậy ai nấy ngây hết cả ra, không biết sai ở chỗ nào.
Vẫn là u Dương Lăng Thiên có kinh nghiệm, nhìn tốc độ cắn nuốt của màn sương mù màu đen, lão ta nhanh chóng quay đầu nhìn đám người còn lại nói: "Các ngươi còn ngây ra làm gì, mau đi tiếp. Nếu bị sương mù này nuốt chửng sẽ không thể thoát ra được nữa đâu."
"Cái gì, vậy Trác huynh..."
“Ài, Trác tiên sinh muốn đi Bắc Hải, có lẽ mục tiêu là Hải Yêu kia. Hắn tự đi sẽ tốt hơn.” u Dương Lăng Thiên thở dài một hơi, nhìn về phía đám u Dương Trường Thanh nói: “Các người đi đi, lão phu dùng Phong Thiên Kiếm chặn lại. Nếu không với tốc độ hiện tại của các ngươi, chẳng mấy chốc sẽ bị đám sương mù màu đen này nuốt chửng. Sự đáng sợ của Hải Yêu này Bất Bại Kiếm Tôn không thể đem ra so sánh được. Các ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu, mau đi đi."
Vừa dứt lời, u Dương Lăng Thiên đã mang theo cơ thể bị thương nặng giậm chân, bay về phía đám sương mù màu đen.
“Phụ thân!” u Dương Trường Thanh hét lên, vẻ mặt lo lắng, nhưng đã quá muộn, u Dương Lăng Thiên đã đi xa rồi.
Hai người Mộ Dung Liệt nhìn nhau, sau đó cũng đồng loạt gật đầu cũng bay đi: "Chúng ta đi giúp u Dương huynh, các ngươi mau đi đi!"
“Đại ca!” Mộ Dung Tuyết hét lớn, nhưng vô dụng, huynh trưởng của nàng ta đã lao vào trong màn sương mù, biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người đứng từ xa nhìn về phía đó, vẻ mặt trầm trọng. Nhưng cuối cùng vẫn cắn răng gật đầu, tiếp tục lên đường.
“Đây…chính là núi Băng Ngọc!” Trác Uyên thở ra một làn khói trắng, vẻ mặt trở nên nghiêm túc nói.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất