Tước Nhi quan sát bốn phía xung quanh, chỉ thấy khắp nơi tràn ngập sóng ánh sáng, đỉnh núi phủ đầy băng tuyết vô cùng tráng lệ, nàng khẽ xoa xoa cánh tay đã lạnh đến tím tái của mình, nhìn Trác Uyên nói: “Phụ thân, đây là núi Băng Ngọc, kết giới nơi Hải Ngao ở sao?"
"Không sai, là một trong Tam Đại Tuyệt Địa của thế gian, người thường đến đây chẳng khác nào đi vào chỗ chết."
Ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bầu trời một mảng trắng xóa, bông tuyết không ngừng rơi xuống. Cúi đầu nhìn xuống mặt biển, nước biển đã đóng băng lại thành một tấm gương, ánh sáng phản chiếu trên đó. Mà dưới tấm gương là một thi thể mang dáng vẻ đau đớn, đông cứng tại đó, bất động như tượng sáp. Tính thử độ sâu hẳn không dưới một triệu, mênh mông rộng lớn không thể đếm được.
"Xem ra lời Long Tổ nói không hề sai. Hải Ngao này thực sự căm hận con người đến thấu xương. Cho dù dã thú ăn thịt con người cũng là thiên đạo, không có gì để chê trách. Nhưng tên này lại đem con người làm đồ chơi, làm thành tiêu bản để ngắm nhìn, quả là biến thái. Tâm lý của gia hỏa này đã vặn vẹo rồi, thực không biết lát nữa gặp mặt có thể thương lượng hay không!"
"Phụ thân yên tâm, có con ở đây rồi, con lại không phải là người, một lúc nữa nói chuyện lão hẳn sẽ cho con chút mặt mũi, hì hì..." Lúc này, Tước Nhi không khỏi kiêu ngạo ưỡn ngực, cười hì hì nói.
Nhưng nàng vừa cất tiếng cười, một tiếng cười tà quái dị đột nhiên vang lên từ khắp phương: "Khặc khặc khặc...Ta đã nói người thường nhìn thấy bản tôn đến gần thì đều vội vã rút lui, các ngươi lại làm ngược lại, không sợ chết xông thẳng đến chỗ bản tôn. Hóa ra là đã sớm tìm hiểu rõ về bản tôn rồi, đặc biệt đến đây để tìm bản tôn. Hơn nữa...còn có quan hệ với Lão Long? Hahaha...thật thú vị!"
Hai người Trác Uyên chấn động, quay sang nhìn nhau, cả hai đều vui mừng khôn xiết, khẽ gật đầu.
Người lên tiếng hẳn là Phong Thiên Hải Ngao rồi. Nếu lão đã chủ động nhắc đến Long Tổ thì có lẽ sẽ vẫn niệm tình cũ. Có lẽ chuyện này không khó giải quyết như hắn tưởng tượng.
Dù sao thì lão cũng đã cất tiếng nói chuyện thay vì vừa đến đã động thủ. Có thể thấy họ còn có cơ sở để đàm phán, có thể thử xem.
"Hải Ngao tiền bối, tại hạ là Trác Uyên, nhận lời giới thiệu của Long Tổ đến gặp tiền bối. Xin tiền bối ra tay giúp đỡ cứu hài nhi của ta. Đại ân đại đức này, ta sẽ không bao giờ quên!" Trác Uyên ngẩng đầu nhìn trời ôm quyền, vội vàng cất tiếng.
Lại một tràng cười quỷ dị vang lên, giọng nói kỳ quái của Hải Ngao lại cất lên: "Cứu người? Khặc khặc khặc... Tại sao ta phải cứu người? Nếu các ngươi được Long Tổ giới thiệu đến thì hẳn cũng biết, năm đó lão phu bị cường giả nhân loại đả thương cả đời cũng không chữa khỏi. Hiện tại lại bị cường giả nhân loại nhốt tại đây, phải sống trong kết giới này không dám đi ra ngoài, vì sợ bị năm thanh kiếm kia đâm thành cái sàng. Lão phu và con người có thù không đội trời chung, giết bao nhiêu người cũng không hết hận. Ngươi lại bảo ta đi cứu người, ngươi không thấy buồn cười sao? Hahaha..."
“Không không không…Hải Ngao tiền bối, ngươi hiểu lầm rồi, hắn không phải người, là đại ca của ta!” Tước Nhi lo lắng xua tay, vội vàng kêu lên.
Hải Ngao nghe thấy tiếng của nàng, không khỏi phát ra một tiếng giễu cợt khác: "Ha...Tiểu nha đầu, ngươi không nói chuyện ta suýt chút nữa đã quên mất, vừa rồi khẩu khí ngươi cũng thật lớn, lão phu có cứu hay không còn phải nhìn mặt mũi của ngươi? Mặt mũi của ngươi to thật đấy, hahaha...Có điều ta không biết, lão phu không thân không quen với ngươi, ngươi lấy đâu ra cái tự tin này? Cho dù đích thân Long Tổ tới cửa xin, lão phu có đồng ý hay không còn chưa chắc đâu, hừ!"
"Ừm...Hải Ngao tiền bối, dù sao thì ta cũng là Lôi Hoàng tương lai. Mọi người đều ở cùng một cấp độ, bây giờ ngươi giúp ta, sau này chúng ta gặp lại cũng vui vẻ."
Hai má Tước Nhi đỏ bừng, nàng suy nghĩ một lúc rồi khẽ nói, định chơi bài tình cảm: "Ngươi nói xem, trên thế gian này chỉ còn năm thánh thú là chúng ta. Nếu chúng ta không đoàn kết cùng nhau, không phải là sẽ để cho con người càng thêm kiêu ngạo sao?”
Tước Nhi vừa nói lời này ra, Phong Thiên Hải Ngao chỉ im lặng không nói lời nào cả, như đã chìm vào trong trầm mặc vô tận.
Nhưng rất nhanh một tràng cười không thể kiềm chế được lại vang lên: "Khặc khặc khặc...Tiểu Lôi Hoàng, ngươi chỉ mới nhận được truyền thừa Lôi Hoàng, còn chưa trưởng thành mà đã dám mượn danh thánh thú trước, đúng là không biết xấu hổ. Thánh thú sở dĩ được gọi là thánh thú bởi vì là loài mạnh nhất trong các thú. Ngươi mới được mấy cân mấy lạng, hay là có thiên phú hơn người mà đã dám dát vàng lên mặt như vậy? Ha, đây không phải là việc một thánh thú sẽ làm. Tiếp theo ngươi còn ở cùng với con người gian giảo xảo trá, ở cùng với hắn lâu ngày chắc chắn đã nhiễm phải cái tính không biết xấu hổ tục tằn đó rồi! Bộ dạng này của ngươi mà cũng xứng được gọi là thánh thú sao? Hừ!"
Trong lòng Tước Nhi căng thẳng, nàng cau mày buồn bực liếc nhìn Trác Uyên, bất đắc dĩ nhún vai.
“Tiểu Lôi Hoàng, các ngươi là do Lão Long giới thiệu, nhưng hắn có từng nói với các ngươi là dùng danh nghĩa của hắn đến cầu xin lão phu không?” Ngay sau đó, Hải Ngao lại quát lên.
Trác Uyên và Tước Nhi đưa mắt nhìn nhau rồi cùng lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng: "Long Tổ tiền bối biết rằng trong quá khứ Hải Ngao tiền bối có mối thù sâu đậm với loài người, nên không muốn ép tiền bối phải làm việc mình không muốn, không cho chúng ta dùng danh nghĩa của mình. Chỉ mong tiền bối cảm nhận được lòng thành của chúng ta mà bằng lòng giúp đỡ chúng ta."
"Ta nhổ vào, đừng có dùng tình cảm của con người các ngươi để suy đoán thánh thú chúng ta. Các ngươi hoàn toàn không hiểu chúng ta!"
Thế nhưng Trác Uyên vừa dứt lời, tiếng mắng chửi lạnh lẽo của Hải Ngao đột nhiên vang lên: "Thật ra trong Ngũ Đại Thánh Thú, ta cùng Lão Long có quan hệ tốt nhất. Nhưng cho dù là vậy, hắn nhờ vả gì ta cũng không đồng ý, ngươi có biết tại sao không?"
Trác Uyên cau mày lắc đầu.
"Hừ, bởi vì chúng ta là thánh thú, là sự tồn tại đứng đầu. Chúng ta khác loài người sống theo bầy đàn, chúng ta luôn sống đơn độc lang bạt khắp nơi. Vì vậy giữa chúng ta không có liên quan gì đến nhau, cho dù là Lão Long để các ngươi đến tìm ta, cũng chỉ là vì ta có năng lực giúp các ngươi, chứ không phải là vì hắn có thể khiến ta đồng ý. Đừng nói là ta, cho dù là bốn thánh thú khác cũng là như vậy. Chúng ta sẽ không có ràng buộc tình cảm. Cũng chỉ có chủng tộc nhỏ bé yếu đuối như con người các ngươi mới phải dựa vào gia tộc, hợp tác với nhau để kiếm sống. Đó là bởi vì nếu các ngươi chỉ có một mình, các ngươi sẽ không thể làm gì được, không thể tồn tại được. Cường giả trước giờ luôn đơn độc, không cần ai đồng hành, không cần có quan hệ với ai."
Tiếng rống của Hải Ngao vang vọng khắp đỉnh núi, thậm chí bên trong còn chứa cả lửa giận, hai người Trác Uyên đều nghe thấy rất rõ ràng: "Tiểu Lôi Hoàng, ngươi ngay từ đầu đã lôi kéo quan hệ với ta, hoàn toàn không khác gì con người, không giống tác phong của thánh thú chúng ta chút nào. Ngươi đã bị con người lây nhiễm rồi, có còn xứng làm thánh thú nữa sao? Nếu linh hồn của Lôi Hoàng còn tại thế, biết được người truyền thừa của mình đã trở thành một con người mang hình dạng thú, hắn nhất định sẽ vô cùng tức giận. Đoán chừng lúc đó, hắn muốn bóp chết ngươi cũng không phải không có khả năng."
Nói rồi, một cỗ sát ý trần trụi đột nhiên tỏa ra giữa thiên địa. Khí tức băng giá ấy khiến Tước Nhi run rẩy không ngừng, trong lòng vô cùng sợ hãi.
Hải Ngao này...đã nổi lên sát ý với nàng...
Trong nhất thời, Tước Nhi run rẩy lui về phía sau, mà thân hình Trác Uyên lại đột nhiên lóe lên, đứng chắn trước mặt nàng, cau mày thật chặt.
Tình hình còn tồi tệ hơn hắn nghĩ, khúc mắc của Hải Ngao với con người đã quá sâu sắc, không thể thay đổi được. Lão không chỉ không buông tha cho con người, ngay cả thánh thú nhiễm hơi thở của con người lão cũng nổi lên sát khí.
Trong lòng lão đã không thể dung thứ cho bất cứ thứ gì của con người, điều này khiến hắn cảm thấy mọi chuyện càng khó khăn hơn. Bởi vì nếu lão chỉ hận con người, sẽ gom hết sát khí dồn lên người Trác Uyên. Nhưng hiện tại, sát khí của lão có khả năng sẽ lan sang tất cả những thứ có liên quan đến con người.
Bao gồm cả Tước Nhi, Tiểu Tam Tử... Nhưng nếu không có lão chữa trị, Tiểu Tam Tử sẽ không xong.
Chỉ là khi kẻ điên này ra tay, là cứu hay giết, hắn không thể biết trước được.
Chuyện này...đã trở thành một vấn đề không thể giải quyết, có nên giao Tiểu Tam Tử cho lão không? Trong lòng Trác Uyên chợt thấy thấp thỏm lo lắng.
Im lặng, lại im lặng, sau khi Hải Ngao gầm lên cũng không nói gì nữa. Một lúc lâu sau, khi vẻ mặt cứng đờ của Trác Uyên đã sắp đông cứng lại, Hải Ngao lại bật cười, so với lúc trước, lão bỗng trở nên hòa nhã hơn rất nhiều: "Hahaha...sợ rồi phải không. Lời lão phu vừa nói có phải là rất đáng sợ không?"
Hai cha con Trác Uyên nhìn nhau không nói nên lời, tự hỏi không biết lão còn trò gì nữa.
"Tiểu Lôi Hoàng, lời thúc phụ vừa nói chỉ vì muốn nói cho ngươi biết quy tắc hành vi của thánh thú chúng ta, mong ngươi đừng phá vỡ. Nếu không thì cũng không có gì to tát cả. Tính tình của thánh thú vốn tùy ý như vậy, muốn làm gì thì làm, hahaha..."
Tiếng cười lớn vang vọng cả vòm trời, âm thanh của Hải Ngao có chút điên cuồng, dọa cho Tước Nhi sợ tới choáng váng không dám phát ra tiếng động, nhưng ngay sau đó lão lại nhanh chóng nói: "Đúng rồi, các ngươi muốn ta cứu ai. Để ta xem xem hắn bị sao?"
Trác Uyên và Tước Nhi nhìn nhau, không khỏi chạm nhẹ vào chiếc nhẫn của mình, nhưng lại do dự không nhúc nhích.
Giống như nhìn ra được tâm tư của họ, Hải Ngao cười khẽ, chậm rãi nói: "Sao vậy, không yên tâm với lão phu sao? Hahaha...cũng đúng, mối thù giữa lão phu và con người là không đội trời chung, làm sao có thể dễ dàng giúp đỡ con người chứ? Có điều, Tiểu Lôi Hoàng ngươi vừa rồi cũng đã nói, cả đất trời cũng chỉ có năm chúng ta, quả là khó có được. Chỉ có năm chúng ta cùng tồn tại. Mất một thì thiếu một, chúng ta mới là người nhà thực sự. Mặt mũi của người nhà, hơn nữa vãn bối còn tới cửa cầu xin, dù thế nào ta cũng phải giúp đỡ, ai bảo ta cũng được tính là thúc phụ của ngươi chứ, hahaha..."
"Phụ thân, tính mạng của Tam ca quan trọng, hay là để lão xem trước?"
Sau khi suy nghĩ một hồi, Tước Nhi quay đầu nhìn Trác Uyên, lẩm bẩm nói: "Dù sao thì trên đời này chỉ có lão mới có thể cứu được Tam ca, chúng ta chỉ có thể tin tưởng lão. Hơn nữa con nghe lời lão nói còn rất chân thành."
Chân thành chỗ nào, lão không phải chỉ lặp lại lời nói của ngươi thôi sao, hơn nữa còn là lặp lại sau khi phê bình.
Trác Uyên hơi nheo mắt, nói thầm trong lòng, cũng không hề nhúc nhích.
Nhìn thấy cảnh này, giọng nói giễu cợt của Hải Ngao lại vang lên: "Hahaha...con người chính là đa nghi như vậy, cầu người còn không tin người. Đây chính là con người, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi. Hừ, bỏ đi, nếu các ngươi đã không tin tưởng lão phu, vậy thì cứ thôi đi. Nể mặt Lão Long, lão phu sẽ không làm khó các ngươi, các ngươi đi đi!"
Lời nói vừa dứt, bỗng vù một tiếng, không gian chợt dao động, sương mù màu đen sau lưng hai người lập tức hiện ra một lỗ hổng dẫn ra thế giới bên ngoài.
Ở trong kết giới này, vào thì dễ nhưng ra thì khó. Nếu không có Phong Thiên Hải Ngao mở đường, căn bản là không ai có thể xông ra. Mà lão làm như vậy cũng khiến cho hai người Trác Uyên một tín hiệu rằng lão không hề đe dọa họ.
"Phụ thân!"
Thấy vậy, Tước Nhi nhìn hắn với vẻ mặt đầy hy vọng, trong mắt mang theo ý thuyết phục. Cơ hội hiếm có, nếu bỏ qua rồi không biết bao giờ mới lại tìm được Hải Ngao này.
Có thể nói, bây giờ là cơ hội tốt nhất để thương lượng với Hải Ngao, một khi đã bỏ lỡ thì coi như hoàn toàn vô vọng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất