Tất cả mọi người bất giác đều run rẩy, tất cả mọi người đối mặt với nhân vật yêu nghiệt này đều không khỏi lùi về phía sau một bước, sắc mặt nghiêm túc, run run rẩy rẩy, nói không ra lời.  

             Cuối cùng chỉ có thể mong mỏi nhìn về phía Trác Uyên, trong mắt đều là sự khao khát, như người chết chìm nhìn một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, trong mắt ngoại trừ hoảng sợ còn có một tia ánh sáng hy vọng bên trong tuyệt vọng.  

             Đại ca, ngài... Còn chiêu nào không?  

             Sắc mặt Trác Uyên bình tĩnh như trước, hắn không nói gì, sau khi trầm ngâm, bỗng dưng hắn nâng hai cánh tay lên, nhẹ nhàng đập lên bàn tay, tự nhiên an lành, không nghe ra sự kinh hoảng rối loạn nào cả.  

             Bốp bốp bốp...  

             Ba người  u Dương Lăng Thiên cũng bình tĩnh đứng bên cạnh hắn, sắc mặt nghiêm túc, dường như có thể nghe ra ý tứ của tiếng vỗ tay này, giống như hắn hoàn toàn không có cảm giác bối rối.  

             Lông mày Bất Bại Kiếm Tôn hơi run lên, lão ta nhìn hắn chằm chằm, trong mắt hiện lên sự nghi ngờ không rõ ràng cho lắm.  

             "Kiếm Tôn đại nhân, ngài quá khách khí, thật ra người nên nói lời cảm tạ là tại hạ mới đúng!"  

             Tiếng vỗ tay thanh thúy chậm rãi dừng lại, Trác Uyên không khỏi cười khẽ, thản nhiên nói: "Đa tạ ngài đã để chúng ta nhìn thấy trận quyết đấu hiếm thấy của cường giả trên thế gian, cũng làm cho tại hạ chân chính thấy được ranh giới cuối cùng của tu giả nhân loại rốt cuộc ở nơi nào. Ta đã thấy được mục tiêu trong tương lai, lúc này ta gửi lời cảm ơn sâu sắc!"  

             Trác Uyên nói xong, hắn chậm rãi cúi người, khom người chào lão ta. Ba người  u Dương Lăng Thiên cũng hơi cúi người, vẻ mặt cũng chân thành tha thiết.  

             Ba vị Kiếm Vương khẽ giật mình, bọn họ thấy tình cảnh này, ánh mắt đều lộ ra vẻ mê mang nhìn thoáng qua nhau, cũng không biết làm gì cho phải. Tên họ Trác này lại đang giở trò bịp bợm gì?  

             Đám  u Dương Trường Thanh cũng hoàn toàn ngốc tại chỗ, không khỏi chặn lại nói: "Ta nói Trác đại ca, lão cha, các ngươi đang làm gì? Lão yêu quái kia tới giết chúng ta, các ngươi còn cúi đầu với lão ta làm gì? Hiện tại vẫn nên tranh thủ thời gian suy nghĩ một chút, có biện pháp nào tốt để thoát thân, mẫu thân của ta..."  

             "Trường Thanh, ngươi không hiểu!"  

             Nhưng mà khi hắn ta vừa dứt lời, mặt  u Dương Lăng Thiên không thay đổi yên lặng nói: "Ngươi nhớ kỹ, người trong giang hồ, thân bất do kỷ.  n oán giữa chúng ta đều là chuyện giang hồ, nhưng làm một tu giả võ đạo, cái cúi đầu này là sự tôn kính với cường giả. Nếu hôm nay ngươi không cách nào mà xoay người, bị ân oán thế tục dây dưa, như vậy ngươi vĩnh viễn không có cách nào bước vào cảnh giới tột cùng!"  

             "Đúng vậy, trước kia chúng ta dây dưa trên giang hồ quá lâu, sớm đã thoát khỏi việc luôn chạy theo võ đạo. Cho đến hôm nay gặp được Trác tiên sinh, thấy hành động và lời nói của hắn chúng ta mới hoàn toàn thông suốt, mặc dù là người trong giang hồ nhưng tâm lại ở ngoài giang hồ, trước kia chúng ta đã sai quá lâu!"  

             Mộ Dung Liệt nghe được lời này, không khỏi thở dài, hắn ta đã hiểu. Sau đó ba người cùng nhau nhìn Trác Uyên, trong mắt đều là sự kính nể.  

             Cùng là tu giả, đạo lý này, người trẻ tuổi này lại hiểu được, nhưng những lão gia hỏa bọn họ đã sớm quên, ôi... Khó trách, bọn họ không bằng hắn!  

             u Dương Trường Thanh nhìn bọn họ chằm chằm, hắn ta khó mà lý giải nhưng mà khi hắn ta nhìn về phía lão yêu quái trên không trung kia lại hơi giật mình.  

             Bởi vì vào giờ phút này, dường như Bất Bại Kiếm Tôn cũng cảm động lây, sắc mặt trang trọng nghiêm túc lạ thường, ánh mắt lão ta nhìn về bốn người phía dưới cũng lộ ra ý ngang bằng ít có, hình như đã coi sự tồn tại của bọn họ là bằng nhau.  

             Nếu trong quá khứ chuyện này tuyệt đối sẽ không xảy ra.  

             Bất Bại Kiếm Tôn, cao thủ đệ nhất thiên hạ, ăn đứt nhân thú, ai có thể có địa vị ngang lão ta? Nhưng lần này lão ta lại nguyện ý nhìn thẳng. Điều này, đoán chừng ngay cả ba vị Kiếm Vương kia đều không giải thích được.  

             Bất Bại Kiếm Tôn thu kiếm đứng thẳng, trang trọng ôm quyền, hét lớn: "Lão phu tung hoành thiên hạ, lại không có người bạn tri kỉ, hôm nay xem như lão phu đụng phải tu giả võ đạo chân chính. Nhất là Trác tiên sinh, tuổi còn trẻ mà đã lĩnh hội lẽ phải, không kiêu không nóng, thật sự khiến cho người ta kính nể, ngay cả lão phu cũng lau mắt mà nhìn. Thế nhưng đáng tiếc, mặc dù tâm chúng ta cùng hướng nhưng cơ thể lại đối lập, trong giang hồ này lão phu bất đắc dĩ vẫn phải lấy đầu các vị. Đặc biệt là Trác tiên sinh, lão phu càng không thể buông tha. Hôm nay có thể quen biết với Trác tiên sinh, lão phu có phúc ba đời, nhưng mà xin từ biệt..."  

             Bách Lý Ngự Thiên nói xong, lão ta thở một hơi thật dài, dường như có hơi tiếc hận nhưng rất nhanh sự sắc bén trong đôi mắt lóe lên, lão ta hạ quyết tâm, trường kiếm thẳng tắp chém xuống Trác Uyên, sát ý ngập trời, không gì sánh kịp phóng ra, lập tức làm cho trời đất cũng vì đó mà run rẩy không ngừng.  

             u Dương Trường Thanh thấy tình hình này thì sắp khóc.  

             Vừa nãy hắn ta còn tưởng rằng Trác Uyên đang đánh bài văn nghệ với Bất Bại Kiếm Tôn, biết anh hùng gặp anh hùng, mọi người hợp ý như thế, dứt khoát nắm tay nói chuyện vui. Mà lúc trước nhìn dáng vẻ của lão yêu quái như bị dính chiêu này.  

             Thế nhưng tại sao chỉ trong cái nháy mắt đã giương cung bạt kiếm ?  

             Trác huynh, hiện tại ván bài tình cảm của ngươi bị phá, chúng ta còn biện pháp nào nữa? Sớm biết như thế thì vừa nãy không cần lấy lòng với lão ta, coi như chết có khí phách. Nhưng bây giờ thật sự là ném mặt mũi mà bỏ mạng, cái gì cũng không vớt được!  

             Thế nhưng hắn ta làm sao biết, những lời đó là lĩnh hội tu giả võ đạo chân chính, tình cảm thuần khiết? Điều tối thiểu nhất chính là công và tư rõ ràng, ân oán về ân oán, nhưng kính ngưỡng với đối thủ sẽ không bởi vì ân oán mà có chỗ bất công.  

             Nếu không bởi vì tư lợi mà gây chuyện, không có cách nào thừa nhận đối thủ rất mạnh thì như vậy mình vĩnh viễn sẽ không trở nên mạnh mẽ. Bởi vì cái từ mạnh mẽ này đã bị tâm tư mờ tối của mình che mất.  

             Đạo lý này nói thì đơn giản nhưng người thật sự làm lại hiếm có người có thể làm được.  

             Cho nên Trác Uyên làm được, dưới sự dẫn đầu của hắn, đám  u Dương Lăng Thiên cũng giác ngộ, Bất Bại Kiếm Tôn mới có thể lộ ra sự kính trọng hiếm có. Đồng thời càng thêm coi trọng Trác Uyên, sát ý trong lòng trở nên ít đi.  

             Bởi vì lão ta đã nhìn ra, người thanh niên này là nhân vật trầm tĩnh ít nói mà tri thức sâu rộng, một ngày nào đó, nếu như tồn tại thì lão ta cũng sợ hãi, là đối thủ chân chính của lão ta trong tương lai!  

             Lão ta... Mặc dù luôn khát vọng có đối thủ xuất hiện, nhưng sau khi thật sự phát hiện người có tiềm lực này, lão ta lại sợ hãi muốn nhấn chìm hắn.  

             Lòng người mâu thuẫn phức tạp, cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn trên đỉnh võ đạo cũng khó mà phòng ngừa!  

             Mí mắt Bất Bại Kiếm Tôn run lên, lão ta chậm rãi nâng trường kiếm lên, tiếng rên yếu ớt truyền ra như tử linh ca hát, muốn mang tất cả mọi người ở đây đến địa ngục.  

             Mặc dù ba người  u Dương Lăng Thiên bị thương nặng, nhưng giờ này phút này lại không sợ hãi, cùng nhau giơ trường kiếm lên. Nhắm thẳng vào bầu trời xanh!  

             Qủa thật bây giờ ba người bọn họ xuất kiếm đã không còn vì giang hồ ân oán mà ra, cũng không phải vì an nguy của bản thân mình mà ra, mà là vì khiêu chiến với nhân vật đứng đầu võ đạo mà ra, vì đạo tâm của mình mà ra.  

             Đạo tâm kiên cố thì không lo không sợ, bởi vì trời đất đã hiểu rõ tất cả!  

             Lập tức nhóm cường giả trên đỉnh năm châu mới chính thức thể hiện thực lực mình nên có, thậm chí ba vị Kiếm Vương có loại cảm giác, cho dù hiện tại cơ thể ba người  u Dương Lăng Thiên suy yếu nhưng dáng vẻ cầm kiếm đã thay đổi, trở nên mơ hồ khó lường. Hình như giữa trời đất đang có từng luồng lực lượng quỷ dị tụ tập ở bên cạnh họ, giống như lão tổ tông ngày xưa.  

             Đạo tâm của bọn họ... Đã nâng cao một bước...  

             Nghĩ tới đây, ba vị Kiếm Vương sợ hãi, đồng thời nhíu mày, đột nhiên tâm trạng trầm xuống. Cứ như vậy, nếu lần này ba người này còn không chết, đoán chừng trong tương lai thực lực sẽ còn tăng mạnh, chỉ sợ đến lúc đó cho dù ở giữa lão tổ tông và Kiếm Vương cũng chưa chắc không có khả năng!  

             Vậy... Cũng quá phiền phức, bọn họ... Phải chết!  

             Mà hiển nhiên đám người  u Dương Trường Thanh vẫn không cảm nhận được sự thay đổi khác thường của ba người này, gấp gáp ứa ra mồ hôi lạnh. Ba người bị thương nặng, làm sao có thể đánh thắng lão yêu quái kia?  

             Lần này chết chắc rồi, hu hu hu...  

             "Đợi đã!"      

             Thế nhưng trước khi trận đại chiến khích tướng với thực lực cách xa này bộc phát, Trác Uyên chợt khoát tay, hét lớn: "Kiếm Tôn đại nhân, ta khuyên ngươi vẫn không nên làm to chuyện, nhanh chóng lui ra đi!"  

             "Thế nào, ngươi sợ?"  

             "Ha ha ha... Ta không sợ, là không bỏ!"  

             Trác Uyên bật cười lắc lắc đầu, hắn không khỏi thở dài, yếu ớt nói: "Lúc đầu sống chết của ngươi, ta không quan tâm, nhưng thấy đại nhân trong trận chiến vừa nãy, ta mới phát hiện ngươi - kẻ địch cuối cùng ta muốn tự tay đánh bại. Với thực lực bây giờ của ta thì không có cách nào làm được, cho nên ta muốn cho ngươi sống lâu trăm tuổi, chờ đến lúc, ta sẽ tự mình đến nhà khiêu chiến. Hiện tại... Ta còn không muốn mạng của ngươi!"  

             Bách Lý Ngự Thiên không khỏi sững sờ, lão ta nhìn hắn chằm chằm, chợt cười to: "Ha ha ha... Trác tiên sinh, lời ngươi nói thật sự làm ta như lọt vào trong sương mù, làm lão phu rất khó hiểu. Nếu ngươi có thực lực như vậy, hiện tại đã có thể lấy mạng lão phu thì cần gì chờ tới sau này? Nếu ngươi không có thực lực này, tại sao hiện tại nói muốn mạng lão phu? Làm sao lão phu lại để lại nhân vật như ngươi, sau này gây phiền toái đến lão phu?"  

             "Kiếm Tôn đại nhân, chuyện này không mâu thuẫn!"  

             Trác Uyên bất giác mỉm cười, hắn thản nhiên nói: "Hiện tại ta muốn mạng của ngươi là dựa vào vật bên ngoài, cũng không phải là bản thân, cuối cùng điều này sẽ là chuyện tiếc nuối suốt cả đời tại hạ, chưa thể có một trận chiến nhẹ nhàng vui vẻ với Kiếm Tôn đại nhân. Cho nên ta nghĩ Kiếm Tôn đại nhân giữ lại chút sức lực, để dành dùng lúc chạy trối chết, đợi sau này chúng ta lại gặp nhau có thể đọ sức công bằng, bên thắng tiến vào Thiên Ma sơn, kẻ thua vĩnh chôn xương nơi này!"  

             Hai mắt Bất Bại Kiếm Tôn co mạnh lại, lão ta không khỏi sợ hãi: "Thiên Ma sơn... Ngươi không phải ở Thiên Ma sơn sao? Tại sao còn muốn đi vào?"  

             "Thật không dám giấu giếm, ta đến từ Thiên Ma sơn, nhưng thực lực không đủ, trở về không được!"  

             Trác Uyên bật cười lắc đầu, đối mặt với đối thủ mình công nhận này, hắn cũng coi như mở rộng cửa lòng nói: "Kiếm Tôn đại nhân, thật ra năm châu rất nhỏ, nếu ngươi có hãnh diện tiến vào Thiên Ma sơn thì mới biết được cái gì là thế giới cường giả chân chính. Nơi đó có vô số người ở trên ngươi đếm không hết. Đương nhiên bàn về thiên phú, có thể vượt qua ngươi thì không có nhiều, ngươi chỉ thiếu một vé vào cửa mà thôi. Đợi đến ngày ngươi và ta quyết chiến, chính là thời điểm dùng chiếc vé vào cửa này. Nếu ta bất hạnh bại trận, vậy cũng chỉ có thể chứng minh ta không có tư cách trở về, ngươi thay ta trở về!"  

             Cơ thể Bách Lý Ngự Thiên không khỏi run mạnh, lão ta do dự không ngừng, khó mà lựa chọn.  

             Bách Lí Ngự Vân nghe vậy thì không khỏi chặn lại nói: "Lão tổ tông, tiểu tử này nói năng bậy bạ, lúc thì nói mình đến từ Thiên Ma sơn, lúc thì nói mình trở về không được, thử hỏi sơn môn nào lại làm cho đệ tử mình không thể quay về? Hắn rõ ràng là có lý do, biết khó thoát đường chết nên cố ý lừa chúng ta, ngài tuyệt đối đừng bị mắc lừa!"  

             Nghe lời lão ta vừa nói ra, đồng tử Bách Lý Ngự Thiên co lại, hung ác trừng mắt nhìn Trác Uyên, trong mắt lóe lên ánh sáng nhưng vẫn khó mà lựa chọn như cũ.  

             "Thiên Ma sơn... Thật sự là nơi có cường giả như rừng sao?"  

eyJpdiI6IkNhTSticHkybzBoZmxBeVYzRHp2XC9RPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxMbzBcL2cwNFZyYVpqbnVQaXk4Ulp5OTFPVkNlRTg0VDROVlNTVFE3ZEt5MURoa2Jqc1VHK2RGTlY5ZlVqYWlmUVNIMGxMYTIxaXZXTkxFbktCWDh1RUlubTRrWE5JVHU3NDJBTjJid2JWa0VackxHRFZXbEI1XC9Ec2NHV3pcL0pHc084M20wZDdxTXFHdUxkK3UyczV6dk9ZZlhPc0MzTTlFWGtXVXkxMVFkWnJaTHk2NGlsMWs2cmdCTXhiVFFEak0yZ0xhZktRbjNYZmJudDh4U0szd1N2ajdaOFwvU3VrNWJYeklJRjIzajVFU0F0ZGdYWXM4WFQwK25mdWhCV0JweGROK0YrUVlVakRtRUdSZFBCNytvNlRteVNkR2Y2ZlVrT1VjNU9mNFJ6TFAwU0ZvOU5WaHpob3lRdmpyUkJRc1NGYlg3RHdnT1wvcCtudDlvcnczVHhyWEdYc0NnbXlvcDJoMnpPUEpmMFZFbDhWendZWERPZVRuQlQ4SnRScDVwUHA2aXhhSkFzeWtNelwvalNMdm5zWlpsekRpbGUrZnRTcnB4alVSNXJHU1JxeElJY1V4MndMSEJ2Mm45aHJyY1ZXTFh4VjdOcmIwdHpVTnZFWlU0TUtVdHFiTFRUK0Q2SUV5SERaOWFHTkVOWkRoRCtmSlpSdFNOdkpXOU1XUDJlcVwvZHNDNlJkU21PQnN4YXZcL0ZRcGR5bXBkVWlMWVNvMk9lZWdGWkFLZk8rUkt6SmM1d0NSYUQ3eHd2ck5EeU9uRHB6OE5rU21YcWhZVytJZGRBV0t0dkM1NUdTK3NuTjI4dTNDdWdtWU5ydFRRaldkSldPUW1MK3BGdWtpVkJWSnBHZmo4cDBzaWRueDZqaW4wdkVXdzNjQmVMejhzQjM0dUlTTWtaRk9BeDJ0OFY4cGtub2Z6aWhvTnhMaFBwMjlucGpXUE5kcXEyZHFcL1pZK2drdkpsYkg2T0NhdU82NnNtZ05ROFp3Q3JzUnhOc1FEalpidENzVllYdkxUSUt3YlZMY2l6ZjdDbm93Ykh0eTF0NENpcnRcL01vbjlkY1c1MXdLcDF6XC9NTlJBaHY4QkpxaHc1bjA5SHJIbEdudzV6V0o2WGtDdEhwZFlmcHV5U3pNYU1EdTdjQjdNc0VHTHpvdko2R2trTk9FQXE1Z1hXR1F0eUp5OEwydjdtNjVOdWpobEtxXC8zWFwvcFBza3BDTWQ3S2pNdklHVFpvNWduRkhYVE42MURBeG1rZ0Y0dVhId2h4SHR0WHcyWkdwWDNveDlnNHFhSlpweUdxWlBjckI3RTlYTEwwU3ZJaFpwSU9jNWI0aFVoOEcxRlwvMjFzWkdnbEQ3c09TNzZcL2hsSEVkMnFBdHBnelJxRTNacTR6ckNuYmlMQXY3bCt4YmFUdmZTa29HKzFtRUUwb1dqSWRNUEJFOG1sTXpnSHVRNVgzWVVwNjVtMXRrdFY1OFMzMlJwc25ZMGZSODNwUElPdXZvXC91MnNTYTdxa1YySUpUb1dLUFluMDd4azhyTjliS3kxOG1lUDhDRk9MZlwvSXlpSnArYXBXSjRUZzdnNmpnQ3ViYXRoZEFucFR4K1wvMjF0cXdnQXkxSGpFM21JR21KazJ3VTB0aTZ6QnBEOERKOEZYYk1VNlZvc3lYblYwM05OZ2Z4bm4wRWJ5RW8xeEJ5TlAwOVFxaFlIZ0dSZDZRM3VSNzI1cFRpbkxSTml5YkNQUDZ3ZGlRaE0zK1JsZFo3XC9PSUs3aHU3SlRaUG0xTnNVcHBRbGlIZkViXC9VZ0wyTFZkUERrUXRqMWhYZFk1d3VNdXgyclJvOUZQb3dqVjdWQ1dwMmxlZnNGaHpNbVBoTjlDUkZZUFN3aitKUFRualpDRXBuRVI2UUxFMkRTbUVwaWhxK3hXOGtwVFhXQnVDUnpkV0FlUm5OOXpqQWcySkRoMEVBUjErTmgzY3QzV3EyZzZYQUh2TE9Lb0I4b3B5eStvaHorUDd5RE9yVkNlb2hxU0lvOGI3bURoOGgrSmZhZEplM3U3aGpoSzhvQlwvVU93SnBBeSIsIm1hYyI6IjA2ZWU2ZmE4ZjY3MzY1Y2I0M2I5YmU0NDcwOTY1OTVjODMwMjk3YTI1MDE5N2NiNTAwZmJhZmIwM2FmMzc2NzgifQ==
eyJpdiI6Ik5LZHFmbituVmtzRmpjTm9VWkpjbGc9PSIsInZhbHVlIjoiMnVXRWU4STdhSytmK0owVFwvWlBnSmNaZEhBa1dpTTZoTzhGaWltNHlzeUEwZUcrZDVOYW5selZBcytCNmw1YjVBanNjMUgwVHFVV3NWQ1hGTmlDNTJGM25OQTErZmxPRTVGWERsNlpwOXE1dEtOMTdBOEp4TWhcLzNvXC9lNUdScGd2c0JWVXdXOVVuTjRLZnJDVmZrRStBUkV0ODkyelJQOXdZVXoyYkFtaUFmaTZvQUhsbU50N3Jtc0hKeGxtbGtlWG1JVlVMN2Y4SEJRUGFpSlJ6VnJMUHl6UUZkeWZJakt6RjZPMDdaZDl4cCtTN1hrN2IxbHZRaWRZdHNSMmhLTHUxdU9wVldSbUFMeXNnaER5UUhhTXAwSVJcL21wbG9zN1ZrM05jQms4WVcyaFFqcTdxSjJMRlR0bXk0V3ZCclwvREFLREo4M24rckxDMWJIMStMOGFGYW40TFpGKzhZMkF0QTZ5MzJhWk94clRSTlVBcHp5c3E4a2hFTDVIbGRDWnYzZGhXQk9QUkxKTFNCeDJFNnhTWFFKMjI3aE1SUXdqbDNBbk05akxGM0ZJYjNYdExTd3lMWFpCbjFGNkpmMXdyNFVLWWhvS0pRR2h1dk5EWThOdWhJSWxSQlI4QkdCdTJaVFhrc25IWCthSFg4bUVLQXFiWXpJc2M4YmF1TFB1RHg5VDlVUEI0eWl4dmRKZ3NodDhQU3VIRXdDQ2RpRGVFWHlxd1wvUUE5UVNIMFBNY054aXdyWUgxSzU2OThjV1E4IiwibWFjIjoiNzlhZjUzMWRjNzMxZDNmMzA4NWM1YTI0NjBjMzM5OTA1MjUzYTUyNzA4ZDU2NGM1YTNlM2VkOGVmODRhMTYzNCJ9

             Nhưng mà đúng lúc này, nương theo từng luồng sương mù nổi lên, trên mặt biển rộng lớn, một làn gió rét lạnh vù vù thổi lên bên cạnh bờ...

Ads
';
Advertisement