Vù!  

             Vừa dứt lời, ánh sáng màu tím của Phách Thiên Kiếm trong tay Bất Bại Kiếm Tôn lớn dần, từng tia sét như rắn điện chạy toán loạn. Mà hai con mắt của lão ta nhìn thân kiếm chăm chú, cơ thể thì thoắt ẩn thoắt hiện, dần dần trở nên mơ hồ, lúc thì biến mất lúc thì hiện thân, cực kỳ quỷ dị. Thậm chí khi chiêu này vừa được tung ra ra, giữa trời đất có luồng không khí không tên phun trào, như đang phối hợp với sự di chuyển của chiêu kiếm này.  

             u Dương Trường Thanh thấy tình hình này thì không khỏi vỗ đầu một cái, hắn ta nghi ngờ nói: "Ơ, có chuyện gì vậy, lão gia hỏa kia dùng võ kỹ gì, tại sao có thể như ẩn như hiện giống như ảo ảnh?"  

             "Người kiếm hợp thành một thể, Thiên Nhân Hợp Nhất Cảnh?" Trác Uyên nghe vậy không khỏi giật mình, hắn kêu to, nhịn không được mà nói: "Bách Lý Ngự Thiên đúng là thiên tài không ai sánh bằng, nhân vật độc nhất vô nhị ở trên đời. Lĩnh ngộ trên thanh kiếm này, không ngờ lão ta có thành tựu như thế, e rằng công lực ngày càng lớn, sẽ có cơ hội leo lên đỉnh..."  

             "Ơ, Trác huynh, hiện tại lão ta đã ở trên đỉnh núi, còn có thể leo lên đỉnh núi nào khác? Dù sao ở năm châu bây giờ, không có người nào là đối thủ của lão ta, chỉ sợ ngay cả linh thú cấp chín cũng..."  

             "Ta không nói lão ta leo lên đỉnh khắp năm châu, mà nói..."  

             Đối mặt với câu hỏi của  u Dương Trường Thanh, lông mày Trác Uyên run lên, hắn chậm rãi lắc lắc đầu, muốn nói lại thôi nhưng không nói nữa. Thật ra hắn đã nhìn ra, đúng là việc Bách Lý Ngự Thiên lĩnh ngộ kiếm đạo đã đạt đỉnh cao, chỉ là công lực không tới, không có cách nào để biến phần ngộ tính này thành đạo chính thống.  

             Nếu lão ta đã ở đỉnh cao của ranh giới thánh giả, chỉ sợ bây giờ đã có tư cách đánh vào Đế Cảnh!  

             Không sai, đỉnh cao trong lòng Trác Uyên chính là Đế Cảnh.  

             Nhưng mà sự khó khăn của Đế Cảnh không thể tùy tiện tấn công, ngoại trừ công lực của bản thân đạt đến một trình độ nào đó, còn cần phải tự mình lĩnh ngộ đạo chính thống khai thông với trời đất mới được.  

             Rất nhiều nhân vật chỉ có thực lực đến đỉnh cao thánh giả nhưng lại luôn không có cách nào để lĩnh ngộ đạo chính thống hoàn toàn, mà họ cũng không có tư cách này. Mà Bất Bại Kiếm Tôn thì ngược lại, đạo chính thống đã có thành tựu, chỉ là chưa tới thời điểm đánh vào, thứ lão ta cần chỉ là thời gian mà thôi!  

             Nhưng đã có người chiếm lấy danh vị Chư Thiên Thập Đạo, không sót một đạo, mặc dù như vậy nhưng không có Đế Cảnh giúp đỡ thì không có cách nào lấy được ngai vàng, đây là quy luật của trời đất. Trên đỉnh thực vật tuyệt đối không thể có quá nhiều cao thủ vô cùng mạnh mẽ, để đảm bảo sự cân bằng của trời đất.  

             Cho nên nếu Bất Bại Kiếm Tôn thật sự có thể xưng đế, cũng phải kéo cao thủ bậc đế xuống mới được, đây mới là điều khó khăn nhất với người đến sau, mà điều này cũng gây rối với Trác Uyên.  

             Hắn cũng là người hướng tới Đế Cảnh, hằng ngày ngoại trừ tự mình hoàn thiện tâm cảnh, chuẩn bị tấn công vào Đế Cảnh, còn phải chuẩn bị đối chiến với cao thủ Đế Cảnh, cướp lấy ngai vàng mới được. Chỉ là không biết bây giờ mấy vị cao thủ Đế Cảnh ở Thánh Vực có rảnh hay không? Dù sao mười vị đế kia đã sớm biến mất không thấy ai nữa, hắn ở Thánh Vực đều chưa nghe nói qua, chớ nói chi là hiện tại.  

             Bởi vậy hôm nay hắn chỉ đang chuẩn bị khi có thể mà thôi, về phần khiêu chiến trong tương lai, vẫn nên thuận theo tự nhiên.  

             Nghĩ tới đây, Trác Uyên tiếp tục nhìn bóng người Bất Bại Kiếm Tôn chằm chằm, trong mắt càng hiện sự kính nể. Mỗi người có cơ hội đến gần Đế Cảnh đều rất đáng quý, chỉ là đến lúc đó vận mệnh có ưu ái ngươi hay không thì không thể biết được...  

             Ba người nhìn  u Dương Lăng Thiên đều không khỏi sửng sốt, bọn họ đều tu luyện kiếm đạo, tất nhiên có thể cảm nhận được cảnh giới hiện tại của Bất Bại Kiếm Tôn rất đáng ngưỡng mộ, vì vậy bọn họ tiếp tục nhìn chằm chằm không dời mắt.  

             Vù!  

             Tam Thủ Quái Nha mang theo gió lạnh lạnh thấu xương phẫn nộ tấn công vào đối diện, hiện ra móng sắc lập tức hung hăng lao nhanh tới Bách Lý Ngự Thiên, dường như nó muốn dùng móng vuốt làm máu thịt lão ta văng tung tóe.  

             Đồng tử Bách Lý Ngự Thiên co lại, lão ta nghe thấy tiếng gào thét phá trời trong tai, hai tay luôn nắm chặt kiếm cuối cùng đã di chuyển. Chỉ là một động tác xoay người không thể bình thường hơn, cơ thể Bách Lý Ngự Thiên thoắt ẩn thoắt hiện mang theo sấm sét nổ tung, vù một tiếng chém ra ánh kiếm màu tím, bay tới móng sắt của Tam Thủy Quái Nha.  

             Thấy cảnh tượng như vậy, Tam Thủy Quái Nha không khỏi cười to, liên tục mỉa mai: "Ha ha ha... Lão gia hỏa trí nhớ quá kém, chẳng lẽ ngươi quên kiếm khí của ngươi, cái rắm cũng không thể dùng trước mặt bổn vương, lần trước kiếm khí của ngươi bị bổn vương nhẹ nhàng bẻ vụn, hiện tại còn đánh tới, quả thực..."  

             Phụt!  

             Nhưng lão ta còn chưa nói xong, một tiếng trầm vang đột ngột phát ra. Ngay sau đó liền thấy máu đỏ tươi phun ra trên không trung, dòng máu chảy ồ ạt như mưa nhỏ tí tách, rơi xuống từ trên chín tầng trời.  

             Cơ thể Tam Thủy Quái Nha đột ngột trì trệ, hoàn toàn ngây người, sau đó cứng ngắc cúi đầu nhìn xuống, đồng tử nó hung hăng co rụt lại, quá sợ hãi.  

             Sao lại như thế...  

             Giờ này phút này, lúc trước nó còn gào thét lên chín tầng mây, móng sắt uy phong lẫm liệt, hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Chỉ có máu và thịt bằng phẳng như gương, rất tàn khốc nói sự thật cho nó biết.  

             Một cái móng vuốt của nó đã bị luồng kiếm khí vừa nãy tước đi trong nháy mắt.  

             Nó hoàn toàn ngây dại!  

             Sao nó có thể nghĩ rằng, với tinh thần và thể xác Đế Vương Thú lại bị một luồng kiếm khí đánh tàn phế? Điều này sao có thể? Phải biết nó không phải không nhận ra kiếm khí của người này, hai chiêu lôi kiếm mãnh liệt vừa nãy nện ở trên người nó đều không làm bị gì nó thì tại sao luồng kiếm khí bình thường này lập tức loại bỏ một chân của ?nó  

             Chuyện này... Thực sự quá quỷ dị!  

             Tam Thủy Quái Nha ngây người trên không trung trong phút chốc, hoàn toàn bất động, sáu con mắt nho nhỏ đều có vẻ mơ màng.  

             Nó là linh thú đã mở trí tuệ, trí thông minh cũng không thấp, hết sức rõ ràng công kích gì nên tránh, cái gì không cần tránh. Xem ra bây giờ, ngoại trừ đánh chính diện vào thanh kiếm kia để dễ dàng bị Thánh Binh đó gây thương tổn thì nó nên trốn. Nhưng với sức mạnh của nhân loại, cho dù cầm Thánh Binh vung ra kiếm khí, cũng không có khả năng... Sao lại thế...  

             Chuyện này, bất kể như thế nào nó cũng nghĩ không ra!  

             Dường như Bách Lý Ngự Thiên nhìn ra sự nghi ngờ trong lòng Tam Thủy Quái Nha, lão ta nhếch miệng cười một tiếng, cơ thể lại di chuyển hư ảo, trong nháy mắt kiếm khí xẹt qua cái cánh khác của Tam Thủy Quái Nha.  

             Ầm!  

             Máu chảy khắp trời, cơ thể to lớn rơi xuống, cánh chim to lớn khác của cơ thể đã ngã xuống, mà Tam Thủy Quái Nha đã hoàn toàn sợ ngây người, dừng trên không trung, hoàn toàn trợn tròn mắt.  

             Sao lại thế...  

             "Hừ hừ hừ... Chiêu kiếm thứ ba của lão phu tên là Tuyệt Sát, nghĩa một kiếm giết sạch!"  

             Bách Lý Ngự Thiên lạnh lùng cười, lão ta nhếch miệng, lập tức lộ ra hàm răng trắng: "Mặc kệ trước mặt lão phu là thứ gì, lão phu đều có thể một kiếm chém hết, một kiếm giết sạch. Phải biết, cây kiếm này của lão phu là Phách Thiên Kiếm, một kiếm chém trời thì còn cái gì không chém được?"  

             Bách Lý Ngự Thiên gào to, lão ta lại di chuyển một vòng, hai tay cầm kiếm, đôi mắt mở to, cơ thể hiện ra toàn bộ, hung hăng chém xuống một kiếm vào cái đầu ở giữa của Tam Thủy Quái Nha!  

             "Chờ một chút..."  

             Vèo!  

             Trong mắt Tam Thủy Quái Nha tràn đầy sự hoảng sợ, nó vội vàng lên tiếng, dường như muốn xin tha nhưng ánh kiếm không thể chống lại của Bất Bại Kiếm Tôn kia đã hung hăng chém xuống dưới.  

             Trong nháy mắt ánh kiếm như sao băng theo đuổi mặt trăng, nháy mắt xẹt qua cơ thể như ngọn núi nhỏ của Tam Thủy Quái Nha, bay thẳng tới chân trời. Mà Tam Thủy Quái Nha thì đột ngột chậm lại, cơ thể hoàn toàn bất động.  

             Sau một khắc, rầm rầm một tiếng, cơ thể to lớn kia từ một phân thành hai, ầm ầm rơi xuống trên mặt đất, giống như sao băng rơi xuống, cả vùng đất nhấp nhô chấn động, xôn xao.  

             Mà sáu đôi mắt đầy vẻ hoảng sợ kia đã hoàn toàn mất hết thần quang, Thanh Viêm ở trên bị hủy diệt toàn bộ, không để lại tia lửa nào.  

             Trận chiến đỉnh cao giữa cường giả mạnh nhất nhân loại và linh thú mạnh nhất thế gian cuối cùng đã hạ màn. Tuy nhiên điều mà tất cả mọi người không nghĩ tới chính là người thắng sẽ là nhân loại!  

             Tất cả mọi người ở đây khó mà tin được khi chứng kiến tất cả, bọn họ đều choáng váng, đám người  u Dương Trường Thanh nhìn nhau, càng có loại xúc động muốn khóc, trên mặt mũi tràn đầy sự tuyệt vọng.  

             Ngay cả linh thú cấp chín này là thủ đoạn cuối cùng mà Trác huynh dùng, thế mà lão yêu quái này còn chưa chết? Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, hắn không chết thì chúng ta phải chết!  

             Ba vị Kiếm Vương thì rất hưng phấn, trên mặt là sự vui sướng, vô cùng kích động!  

             Vậy mà lão tổ tông này lấy sức lực của một người chém giết linh thú Đế Vương cấp chín, chuyện này thật sự làm lòng người phấn chấn. Cứ như vậy, tên tuổi của Bất Bại Kiếm Tôn càng rạng danh khắp nơi, không chỉ là cường giả nhân loại, cho dù là dời mắt tới toàn bộ giới linh thú cũng không có ai là đối thủ của lão tổ.  

             Người này mới thật sự là Bất Bại Kiếm Tôn, sự tồn tại vô địch thiên hạ!  

             Chỉ có bốn người Trác Uyên, thái độ với trận chiến này không như thế đời, bọn họ chỉ nhìn thi thể to lớn, càng thấy nặng nề hơn rất nhiều.  

             Nhưng mà bọn họ không phải vì vận mệnh của mình thấy nặng nề, mà thấy nặng nề là vì lần khiêu chiến trong tương lai.  

             Chuyện này chính là sự tồn tại của đỉnh cao năm châu, cũng mục tiêu mà bọn họ luôn hướng tới. Cho dù là Trác Uyên, sau khi hắn nhìn thoáng qua Bất Bại Kiếm Tôn thì vẻ mặt cũng nghiêm túc.  

             Bất Bại Kiếm Tôn, đỉnh cao thế gian, nghĩ không ra ở thế gian người trần có thể tu luyện công lực tới tình trạng như thế. Mà sau khi đạt tới cảnh giới như vậy thì có tư cách tương đương với Đế Cảnh.  

             Mình muốn xưng đế, như vậy trước đó phải quay về Thánh Vực, không thể không đạt tới cảnh giới như thế. Quy Nguyên cực hạn, mạnh nhất thế gian. Nếu không thì mình có tư cách gì để quay về Thánh Vực, khiêu chiến Thiên Đế uy nghiêm?  

             Nghĩ tới đây, Trác Uyên chợt liếc mắt nhìn chằm chằm bóng hình cao ngất của Bất Bại Kiếm Tôn, đột nhiên khóe miệng hắn xẹt qua độ cong quỷ quái.  

             Bất Bại Kiếm Tôn... Rồi ngươi sẽ là đối thủ cuối cùng của ta ở trần gian, lúc ta vượt qua ngươi chính là thời điểm ta rời khỏi thế gian. Hy vọng đến lúc đó, ngươi còn ở trần gian, nếu không ta sẽ không có bàn đạp, ha ha ha...  

             Vù vù vù...  

             Bách Lý Ngự Thiên hoàn toàn không biết mình đã bị Trác Uyên để mắt tới, lão ta thở hổn hển từng ngụm, sắc mặt trắng bệch, suy yếu hơn lúc trước rất nhiều.  

             Đồng thời sử dụng ba chiêu ẩn giấu này nên tiêu hao rất nhiều, đây còn là lần đầu tiên lão ta làm như vậy chứ. Nhưng mà hiển nhiên lão ta không hối hận, trên khuôn mặt trắng bệch tràn đầy sự vui vẻ và thỏa mãn.  

eyJpdiI6Im5Lbm5iRnYzcXBKUUFOSW1OVnJFd2c9PSIsInZhbHVlIjoiUEw0Z2FXQUNCVW5CcE5UdnRHR0t3WUpObWV4YUc3Q29hRW1yMjFrZkE4YmdjRHN4Y3RuZDJzZlVWUTZMWndPRGRNaGVZck9KZDl4dzlDZmNGeW1URkV4WktcL1pnNUw1c2R2M1lUdUJlSGxZbFpQblg0bVpzQzR3S0ZRa3ZycnVyZVVNSk5IZG1IR0J1SmNIbUM4S2xjSE1BOHVQd2d4cEdadzliR0l3WDlSckE4S0hOVVNHdXFIbnN4UVNiWXBpYnUwYzZSV01UdWZJV2d5ZDZLV2VCTG4xUng0NFFjQ05Wak9iTXBoK2ZoOEVtMFRoOEtjMmRiUTFnTTJOU1pNcmtLSWlmZGhhSUtPN3QxZ2luVTJ1WXUyUjFqak9ndURGMmw4azg1WXZxSVNFUEFNSnRlbFwvQjcwQ2FXY2ZUbURvTDU4MXVDS3JoTGRNUlhOXC9Pcmg5c213a0tROTcrYVwvN2VOV3V5UTVlaGFwNVlJNDM2YUV5ZkFUOW5OTmlZaGo2K0FyODJxMUJLaEYxQllYb095VThmaml1R1NKUWFHUUc4VlB2N2FlNEkzMG1DTThzbHNBdUJoeEdSeWV6d1Z2T0RRNmU5dHhtVnd1NVFVXC9NQUZHeHFhbUlXcWxuQmJ2SW5VN0NPeWFMcUdSbldxMTFYNHhcLzJjVmU1VXZ3RklZd2Nkc1BxZ0RQRDZ1ZjVnam9UZ3dSeTRMRHFoUXdkNkt1bUNPbXdtR2lkOVRTbGxqdU51ZmlZemZEc29rRk5hcjVZOFNyaERTKzc0XC93ZWdDSzVtZStyVDloVnVra2kweGVrU2JWZHJibmN4S3hkS29hS1ZIUkFqb1Q0VDVRR1NkQ2pnZ2hrTFNKblZBVEtcL3BZUng3dFV4WkI1S3kxWUFJbkFxNjdzcGIxaWU0RW5WTXl0Q0JLaStCOWRNT3VPZHdBeGNjUDhpMXhHNlBZTFwvemd6cFF3cEZlNnZCcDdZVHdMXC90TG96bGxMYWsyWjRFWGlyR2xHVWFORk9rSk1TTm8ydkpnc3czT0RQbFlWV3hjbUpBeVV3UE9OdGk5YTVoUjFuUENqZFkrOXBRK0owckFUQTFWMUk4RmNDZzZoSVVwcnk4c1pjaXBnXC9FdG1rRlwva0pVNGZxNkE9PSIsIm1hYyI6ImYwZWM1YTcwMGEyMTBmM2U3MTcxODkwYWRlODRlYzM4YmEyYzYwNmIzMmI5MGRjZjNkNmEyMDRhNjYyZDkyYzAifQ==
eyJpdiI6IkZxM2Y5bTJLcnlWU1QxanNRR3owTGc9PSIsInZhbHVlIjoiNENDRUtDUnk5OHB2TlZkVXdOckdockN4NE5ycnhkdVdCWjBlQk1qbnlkcW83YnV2ZThmalJ3eDV5Q3ptTFdrNDl0dE01MGNSWkFPMVwvSTFROUxBY1hQTGpXRXNPVTk4bHhWd2dhd0tMS1pNaU0xRlVcLzVPdldIME41TTlyam8yeDkzUGVcL3p0OVFmY2MzUWdzV3pvVmkrbkJNVHBJc2ZGZUdGelZjWmFKTWF6ZWREWFhXaVhhNWw0RnBLc1VXSnAzS3ladzdTY0ozT3R1NDJ4bnNGXC9ycFwvYktzOEZkK1JKK0xCVkdreEMxUHZEbE5cLzlqQmpZdmNNQkx0SHZXMTBmVTZlNFZScVZrSDN2cWJpeUVUbEw0WkVLRU1cL1QxeTRYc0c1cDdRcVRjTURuRjFQcWkySmR5cjNZRTEzb0k0V0JZdEh1cWNYb3FuRGt1OU02cGc4c2VZK29lQVRSd3c2aXRFK1M5NUpac1JwNWwxTk1jUHJicEJuZURqb3hGZ3V4cllkRnNoNHJsMmtcLzJPNkM5MytrblcxVzNkV1pZVGI4Rk9ZUGxWbUFIVXBWYWJPRlo4dXlvaTNcL3FTSG01RVY1Q3VmYllKQXJFeFloNktMdzdPVzRlQzY3aXNsWE5TcUc5blhWRm9LQ2FXQVAxNkRYUFJ1NUtZdXF0ZTIxWVF6eEZMcGNGUmpjRElPZWt3VUp1VDBDdHZUV2tna1MzbVR2WGpcL0pVT2VDTkFnM0QxckJcL3BZZGwwWm9FYUZXU2k4OUt1T01pVldTem40NmFFalhcLzMxOHo4N1hNVVwvYkJEVUxUQ0lvOXFWMWM4TjQrVzBPQ3VxdzVCTmU5djhyV29MSllzOG05akhGQWIwVkt2ZzdlK1NcL1dZa2RiMlwvN1JzV0UzblZaOEVSbHUwaW5qV2sxR2lPdWxiZzJycjJpY2NUUWw4M3prUVNOelJyRklNMWk0QlEyOHJHbzhlV3dVSmx3cmYyUUNoVmJBQzVibUR4SXJGMDkwbk1ieUJzbWxzeWFNIiwibWFjIjoiNTIwOGJmZDgwNjZjMDQzMWNhMjEzNzQ0YjZlYWFjODI4ODA0YjE3ODhjNDY5MTZmNjBiOTc3MDU3MzE3MWU5ZiJ9

             Thế nào, hiện tại các ngươi nên tâm phục khẩu phục, hừ hừ...

Ads
';
Advertisement