Vù vù vù!  

             Giống như nhiều ngọn nến tỏa sáng lấp lánh, thanh viêm trên đầu của Tam Thủ Quái Nha trở nên rạng ngời rực rỡ, nhưng sáu con mắt của lão ta cũng càng phát ra những tia sáng lạnh như băng, từng đạo sát ý trần trụi, trực tiếp vọt về phía Bất Bại Kiếm Tôn.  

             Bách Lý Ngự Thiên đã cảm nhận được sát khí của con súc sinh này, nhếch miệng cười, hai tay cũng cầm lấy thanh kiếm, trong mắt phát ra ý chí chiến đấu nồng đậm, cười lớn một tiếng rồi nói: “Đến đây đi súc sinh, thử Phách Thiên Kiếm của lão phu một chút, xem kiếm thứ hai có lợi hại hay không?”   

             “To gan.”  

             Không khỏi tức giận rống lên một tiếng, cả người của Tam Thủ Quái Nha cũng run mạnh lên, quát to: “Chỉ là một con người mà lại dám khiêu khích quyền uy của bản vương, thực sự là muốn chết.”  

             Xào xạc!  

             Bỗng nhiên, cả người của Tam Thủ Quái Nha run mạnh hơn, chỉ nghe thấy một tiếng lửa cháy nổ vang trời phát ra, Thanh Viêm vẫn lấp lánh ở trên đầu của lão ta đột nhiên bùng nổ, khuếch tán mạnh mẽ ra xung quanh, bắn về bốn phương tám hướng. Thế nhưng rất nhanh, ngọn lửa đang tản ra đột nhiên dừng lại, sau đó lại tụ tập ở một chỗ, bỗng dưng dính vào trên người của Tam Thủ Quái Nha.  

             Vút!  

             Lại thêm một tiếng gào thét dữ dội phát ra, giống như một quả cầu lửa khổng lồ chiếu sáng khắp mặt đất, cả người Tam Thủ Quái Nha đều bốc cháy một ngọn lửa màu xanh, khí tức ào ạt kinh khủng nhất thời tỏa ra bốn phía, ngay cả khí thế cả người của Tam Thủ Quái Nha cũng tăng mạnh hơn gấp mười lần.  

             Chuyện này không khỏi khiến cho khí tức của tất cả mọi người ở đây đều đồng thời bị kiềm hãm, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.  

             Không chỉ là ba vị Kiếm Vương, mặc dù là mấy người  u Dương Trường Thanh, trong lòng cũng vô cùng kinh dị. Con Tam Thủ Quái Nha này đã quá mạnh rồi, không ngờ lại còn có thể tăng cường thực lực bản thân. Như vậy thì lúc nãy Bất Bại Kiếm Tôn đã có thể miễn cưỡng giằng co với linh thú này, nhưng bây giờ sợ rằng đã không phải là đối thủ nữa rồi.  

             Nghĩ đến đây, trên mặt của đám người  u Dương Trường Thanh lại lộ ra hy vọng thắng lợi một lần nữa, ba vị Kiếm Vương lại càng cau mày, vẻ mặt trở nên ảm đạm hơn, lo lắng nhìn về phía của Bất Bại Kiếm Tôn, trong lòng lại càng thêm khẩn trương hơn.  

             Lão tổ tông…  

             Mí mắt khẽ run rẩy, Bách Lý Ngự Thiên nhìn chằm chằm về phía con chim lửa ngút trời kia, cũng không có quá nhiều kinh hãi, ánh mắt chỉ lạnh lùng hai tay cầm kiếm ngăn cản ở phía trước, thản nhiên nói: “Đến đây đi, súc sinh!”  

             “Thật can đảm!”  

             Đồng tử không nhịn được co mạnh lại, trong lòng của Tam Thủ Quái Nha vô cùng tức giận, hét lớn một tiếng rồi bất chợt vung hai cánh lên, quạt mạnh về phía Bách Lý Ngự Thiên một cái: “Con người, cho ngươi biết một chút về sự lợi hại của bản vương, Kình Thiên Toái Địa Trảo, tuyệt!”  

             Vút!  

             Vừa dứt lời, theo cái vỗ cánh mạnh mẽ của Tam Thủ Quái Nha, Thanh Viêm đang dâng trào nhất thời hóa thành hai thiết trảo leng keng tráng lệ như núi non hùng vĩ, bất chợt chộp về phía Bách Lý Ngự Thiên. Những nơi nó đi qua, lửa cháy ác liệt cuồn cuộn thiêu đốt mọi thứ, ngay cả không khí cũng đều trở nên vặn vẹo, dường như muốn hòa tan toàn bộ không trung thành hư vô.  

             Trong nháy mắt, hai hỏa trảo khổng lồ màu xanh bỗng nhiên bay tới trước mặt của lão ta. Ngọn lửa nóng bỏng còn chưa tới gần, toàn bộ quần áo trên người của Bách Lý Ngự Thiên đã không tự chủ được bắt đầu có chút vặn vẹo, khô quắt lại, dường như cũng muốn bốc cháy. Mặc dù vị đệ nhất thiên hạ này có nguyên lực hộ thể, nhưng căn bản cũng không thể đỡ được ngọn lửa từ trong địa ngục này, nóng bỏng như muốn thiêu đốt tàn phá bừa bãi tất cả mọi thứ.  

             Nhìn thấy tình cảnh này, ba vị Kiếm Vương không khỏi trở nên kinh hãi, khó có thể tin được: “Đây là loại lửa nào vậy, ngay cả công lực của lão tổ tông cũng không thể ngăn cản được hơi nóng phát ra, nếu như nó nổ tung ở xung quanh người, chẳng phải lão tổ tông sẽ…”  

             Sắc mặt thay đổi, càng trở nên nghiêm trọng hơn, lông mày của ba người đã nhíu chặt lại thành một, cả người bắt đầu run rẩy không ngừng.  

             Cùng lúc đó, mấy người  u Dương Trường Thanh cũng đứng đó, run rẩy không ngừng, nắm chặt hai tay, tất cả mọi người đều kích động vô cùng, không có một lời nào có thể diễn tả được. Cuối cùng lão quái vật này cũng phải xong rồi, ha ha ha…  

             Vẫn chỉ có bốn người Trác Uyên, dường như đã trở thành một người ngoài cuộc, vẫn lẳng lặng làm quần chúng như trước, không hề nói một lời nào.  

             “Phách Thiên Tam Kiếm thức thứ hai, Nhân Diệt!”  

             Chăm chú nhìn vào thiết trảo Thanh Viêm kia chộp tới, hai tròng mắt của Bách Lý Ngự Thiên lóe lên tia sáng, sắc mặt lạnh lùng, hai tay nắm chặt thanh trường kiếm, thở sâu, cũng không hề tỏ ra sợ hãi chút nào.  

             Ngay sau đó, lão ta quát khẽ một tiếng, cuối cùng vận chuyển hết sức lực toàn thân vào trường kiếm ở trong tay, sau đó bổ mạnh ra bên ngoài!  

             Vút!  

             Không giống như một kiếm lần trước, gió nổi mây vần, sấm đánh ầm ầm, nổ vang ở bên tai. Lúc này đây, một kiếm này của Bất Bại Kiếm Tôn cũng chỉ có một kiếm khí cực kỳ nhỏ bé, nhất thời bay ra từ đầu kiếm, bay thẳng về phía hỏa trảo kia. Thế nhưng mọi người lại có thể phát hiện một cách rõ ràng, một kiếm khí cực nhỏ này được chém ra, dường như Bách Lý Ngự Thiên lại càng phí sức hơn so với kiếm đầu tiên. Kiếm khí vừa phát ra mà lão ta đã thở hồng hộc, cả người run rẩy, rõ ràng là dáng vẻ đã sử dụng lực quá mạnh.  

             Mọi người đều cảm thấy nghi ngờ, một đạo kiếm khí nhỏ bé như vậy, tại sao lại trông giống như lão ta đã tiêu tốn rất nhiều công lực?  

             Thế nhưng rất nhanh, mọi người đều đã hiểu rõ tất cả.  

             Chỉ nghe thấy một tiếng phù vang lên, mũi nhọn của một kiếm kia đập mạnh về phía hỏa trảo nóng bỏng, cũng giống như suy đoán của mọi người, không hề phát ra tiếng nổ tung to lớn nào cả. Vốn dĩ, lấy nhỏ đối với lớn, dường như giống như việc lấy trứng chọi với đá, làm sao có thể phát ra âm thanh va đập dữ dội được chứ?  

             Thế nhưng một giây tiếp theo, cùng với những tiếng nổ ầm ầm cực lớn phát ra liên tục, bên trong hỏa trảo đột nhiên bùng nổ Tử Lôi điên cuồng, chỉ trong một chớp mắt đã khiến hỏa trảo nổ nát vụn, chỉ tốn thêm vài giây, tất cả đều bị Tử Lôi điên cuồng bao phủ và cắn nuốt.  

             Hơn nữa vẫn còn chưa kết thúc, mọi người có thể nhìn thấy rõ, đạo kiếm khí cực nhỏ kia xẹt qua bên trong hỏa trảo, nhưng căn bản vẫn giống như không có cách nào ngăn cản nổi, không hề ngừng lại chút nào. Nơi nó đi qua đều có sấm sét nổ vang, cắn nuốt trời cao, mặc dù là Thanh Viêm cực nóng cũng căn bản khó có thể chống lại được một chút, đều bị Tử Lôi điên cuồng nuốt chửng.  

             Kết quả, thời gian chỉ qua mấy hơi thở mà thôi, trong nháy mắt, thiết trảo Thanh Viêm khổng lồ như hai ngọn núi đã bị bao phủ ở bên trong tiếng sấm ầm ầm, mà một đạo kiếm khí kia lại có thể trực tiếp đi qua hỏa trảo, tiếp tục bắn thẳng một mạch về phía Tam Thủ Quái Nha, trong chớp mắt đã đến nơi.  

             Làm sao có thể?   

             Con ngươi nhịn không được mà co rụt lại, Tam Thủ Quái Nha vô cùng sợ hãi, nhìn thấy tia kiếm khí màu tím nhỏ bé kia vọt đến cũng không dám khinh thường, vội vàng giơ Thiết Trảo Thanh Viêm chân chính lên, cào mạnh về phía trước.  

             Ầm ầm…  

             Thế nhưng, ngay trong khoảnh khắc khi lão ta vồ xuống, tia kiếm khí cực nhỏ kia lại nổ tung lên một lần nữa, Tử Lôi cuồn cuộn lao nhanh như biển rộng, liên miên không dứt, tập kích trước người của Quái Nha, trong chớp mắt đã hoàn toàn nuốt sống lão ta ở bên trong.  

             Tiếng sấm ầm ầm khiếp người vang vọng bên tai không ngừng, lúc này mọi người chỉ có thể nhìn thấy một biển sấm sét cuồn cuộn ở khắp bầu trời, đã không còn nhìn thấy bóng dáng khổng lồ của Tam Thủ Quái Nha đâu nữa.  

             Thấy tình huống này, tất cả mọi người không khỏi đều trở nên u mê, khó có thể tin được nhìn về phía cảnh tượng diệt thế này, trong đầu như lóe lên một nghìn câu hỏi tại sao.  

             Vì sao lão gia hỏa kia chỉ vừa mới tung ra một kiếm, thoạt nhìn thì có vẻ không mạnh mẽ lắm, nhưng tại sao lại có thể trở nên kinh khủng như vậy? Rốt cuộc cuối cùng một linh thú cấp chín lại có thể bị trúng chiêu?  

             Chỉ có Trác Uyên tự suy nghĩ một chút, mới bỗng nhiên tỉnh ngộ gật đầu nói: “Thì ra là thế, khó trách lại tên là Nhân Diệt. Quả thực, ngưng tụ tất cả lực lượng vào một điểm, trong nháy mắt sau khi đột phá thì lại thả ra một lần nữa, thực ra uy lực càng trở nên mạnh mẽ khủng bố hơn, quả thực có thể chôn vùi cả thiên hạ ở dưới một kiếm này.”  

             “Không sai, Phách Thiên Kiếm chính là Hủy Diệt Kiếm Đạo, thằng cha Bất Bại Kiếm Tôn này đã đạt được lĩnh ngộ của Phách Thiên Kiếm, quả thực đã đạt được đến đỉnh cao, chúng ta cũng không thể sánh bằng được.”  

             Gật đầu đồng ý,  u Dương Lăng Thiên không khỏi thở dài một tiếng, thản nhiên nói: “Hơn nữa lão ta lại có thể nén tất cả lực lượng cuồng bạo như vậy vào trong một điểm, công lực và sự khống chế lực lượng mạnh mẽ như vậy, người bình thường không thể nào làm được. Bất Bại Kiếm Tôn, quả thật là danh bất hư truyền, người mạnh nhất trong thiên hạ.”  

             Hai người còn lại nghe thấy, tất cả cũng đều gật đầu nói có lý, sắc mặt thản nhiên, căn bản cũng không bao giờ còn suy nghĩ đến việc nếu như Bất Bại Kiếm Tôn thắng thì bọn họ sẽ có thể gặp phiền phức nữa. Bởi vì bây giờ tâm của bọn họ đã bắt đầu thoát ra khỏi thế tục, tiến vào đại cảnh giới ngộ đạo chân chính rồi.  

             Bốp!  

             Nhưng mà, đúng vào lúc này, một bóng dáng màu đen xuất hiện, ở bên trong biển sấm sét ầm ầm, Tam Thủ Quái Nha đã dựa vào thân thể mạnh mẽ của bản thân, cắn chặt hàm răng, vọt thẳng ra ngoài. Có điều, so sánh với dáng vẻ uy phong lẫm liệt lúc trước thì lúc này trông lão ta chán nản và chật vật hơn nhiều.  

             Trên dưới cả người, chỉ còn mỗi cái gáy là lóe ra một tia Thanh Viêm suy yếu, đã không còn tấm áo khoác Thanh Viêm hoa lệ lúc trước nữa, thậm chí toàn bộ lông chim trên người đều đã bị cháy đen thui, làm gì còn dáng vẻ uy nghiêm của linh thú đế vương cấp chín nữa?  

             Mà tất cả mọi chuyện đều do một người tạo thành, con người cực mạnh kia, Bất Bại Kiếm Tôn!  

             Cắn chặt hàm răng, rốt cuộc ngày hôm nay Tam Thủ Quái Nha đã vứt hết tất cả mặt mũi của linh thú rồi. Vẻ mặt tràn đầy sự căm hận nhìn về phía lão già ở phía trước, vỗ mạnh cánh, nghiến răng nghiến lợi kêu gào: “Nhân loại khốn nạn, lại dám ba lần bốn lượt khiến cho bản vương mất hết thể diện, lần này chắc chắn bản vương sẽ cắn chết ngươi.”  

             Tam Thủ Quái Nha hét to một tiếng, nhất thời bước một bước chân, phóng mạnh về phía Bất Bại Kiếm Tôn. Mặc dù nhìn qua thì lão ta có vẻ chật vật thế nhưng khí thế mạnh mẽ này cũng không hề giảm đi một chút nào so với trước kia.  

             Không thể không nói, so với nhân loại thì linh thú có sự yếu thế hơn về mặt chiêu thức, thế nhưng sức mạnh thể chất thì lại gấp đôi. Chiêu thức của mình liên tục bị phá hủy, hơn nữa lại phải chịu đựng một kiếm toàn lực của Bất Bại Kiếm Tôn, ngoại trừ việc bị thương ngoài da, thì từ bên trong đến bên ngoài cũng không có vấn đề gì.  

             Ngược lại là Bất Bại Kiếm Tôn, hai lần ra tay toàn lực đã hao phí rất nhiều sức lực, đang thở hồng hộc không ngừng, dường như có chút kiệt sức.  

             Đây chính là sự chênh lệch giữa con người và linh thú, khó có thể phá bỏ được sự chênh lệch này. Sức lực của linh thú thực sự con mẹ nó quá mạnh, căn bản nhân loại vẫn thua kém.  

             Cũng nhận thấy rõ được điểm ấy, ba vị Kiếm Vương không khỏi sợ hãi, nhanh chóng hét lên: “Lão tổ tông…”  

             Ầm!  

             Nhưng mà không chờ bọn họ nói tiếp, Bách Lý Ngự Thiên đã phất mạnh ống tay áo, cắt lời của bọn họ.  

eyJpdiI6IjQyNWRkZ2RsVUp6UFRZcExtZTNOWVE9PSIsInZhbHVlIjoiZ2hBMHlLWUpNNGdobTRRM0N0WVE2dUk1NUxCMmtpbjJvTGtMNEhZNWExVFRIblorMFB2XC9MaXMrT3hlbjBmcnRcL3BjMHBLdDM2SGR4R2owblNSUEZxV0ZHUVhHQmVRQnFOK1o3V0t3UHBsTjlZWGg3U3JaYTN2T2NOTlpUUDFZc3E2TkNyTXg0aDZvSTJHZ1BjWnJPZ1dPOEFUUmhvbHVFVUQxeGZuVEJ6NkRZWTBxSUZJT3VXUmhYZTF6TVphN25kRDRYenl2NThpUzk2VmlSS0JFODZlUUY0WmNoMnBmY2J0QW1SajM5dDBkS21lV3J0WWp1M3JmRFM2WVdBRk5lOXp0WW9BR3p2d1VoTFBpaXVJZ1JkRmJWNnZTODRuNVwvenZGYlFFM0NrdDFNUkx3aGRFN09JVmZWQ3hVQXl5OW1scVBsakluaFB3U0FMKzcxQUV4TnM4WmdPbXJhb1BvdG5sSTRhXC94ZGVNTlk4NkVEYzJ2MUljWUFXNmdZOGdyUGxZWVQ2R1JPZ0hSWjZQeHN4VWdXVmR0N3VRS1FUTnU0T1NSSHVuWVZPR2xRK3ZEK01aWm4yRlhLdTdlZTB4dDZoRHNHS212a3dSS2p5b2pkQjN6U3NqeWtmUlBHc21xdHZxdXNCV3JWemh0STFldFg3OGFOcTdtR0FTRnE1SklVNjhSWVYzQVdiTThBbkZ1VDd1ZmlCcjZGcmhYZVRUdFJPT0dqcGcxXC80VmVHbGZISjdwc3puZUsydWU0YVNrVk9YR2VkYTc5Mm9yUXVcLzZKM1BUODZ1WjBhYkRvRkdjR1Z2dHBCbU83ejZ2R0dmVWZDcHlOOWw2MG12d2RXU1Jjdmh4QTJPR1lkRGNkVVZlOTNOXC9MbndPZHVDK1ZPUnUyR2R6eEFuZmM4Z2tyVXhPaG1PZlAzcTFHc0tJZW9vRG45UDBmS2QwN0JRSVcyNTdTeFJzMlV1dW5FWEFaZEFUdEdaUmVNVjBmS3lYYTh2ckVwR1QxTXZBK3J6UTZMa3JNTGRhcG96aDhJMlRSNW1CcUwxU2U1T1ZjQno0R3NyOU04QW9MMzVFZlJ2U3diOXZJNWhcL1FtY2xYOUpxdXNxWEt6ODFFUHhHQVBGTzJaRlc2TVpGXC9wQzdMSzRBa0N6WVU3b3QzdkJmajd6TXdIZlZhRnJpUzhXbTJDK1N5WUN2TWFRVVNMbHpadGhTc1Rwd3dzcElIWE1wNkFobTg0QndRVDFKSUJkczNDTUtCYnNESnlJR0twMzhVbHNXYTQwZzFQMEVobXZuU0dUNnJpQng1NUJjOVpyd1dpOTVvb29FcldQcmRMMk05RjJoY3dxbWdHV0UxXC9vXC85dGRteW9JQUNVZ2p0aUpOb3crQW1KcTZ6WkNRbHIxak1ncHVmTlo3bWN6WG0xdUttREtSSHpZTDk3ZEtrR3o5WTU5VnZkblBCTFZydGhSeWdPSzNnUnFWVXNMMzZ0THRiRFREa1RXM21MSmNabXBENjFPZ1wvY1JCK0JKMkcrMGd6Y29RM1RIOWliMlNwVUtjTDFzSElmTG90Z1VKY0FlWWVNTnVBRTZMNnlrUHdTUUhBRVwvY3BiUzREaVZuZEhwYjAya1VROE9hd0tYa0dUZmpwXC9KV2FuVVlVdVZQYW1YNXV2OGV6czRuVngwOUt2b2ZIOHlFVm9Id3VFQXBET1I2c3BlTmZ6UGNRM2ttN0NGblVjckhJcVwveHdWUHk2VUVGaWpPWmRyWDVFc0NoTXdraHhIS3ZDK0NGeTdHUG1EYnpxZldJQ2MrQTRwSkJlQXh0SjBEZ2pLUzJRXC9waUJhd09ZOGp2K0lqNXFXZkhYSEo5UGlFQXdRblR0ZkQ0cmxLSER6dnFHTUd6TCt1XC96RTREXC9ZUHoxckdcL01HbTRpajZJUHZBb1lWWndGKzY4czVoTE1HNFU2b1NUYndEMWlkWXZsbjQ1XC9SZ2VuRGVKbGoyTlVEcFhHRTltRVBYcnh6Y1dhV2dkTTBZM2pkTW5NT1VCbG9kUEU5NFozYXZJZVo2MFlGQmtJbGYyRzFEMHJTWGxGSHVRcFQ0V0RlSm8wdDFIU0pUXC9YNDZlUFwvellhekg1d1ZFK0ZoY0V3eExhODhTSlwvMnM5UzNaRGlJMFA4c1JBXC8rcXBkdU90b1RBdU52cHRPcVZ4ZkdVXC8yUVVXTGg5bmNacmR0R0dNZTJ4VTNnXC83MXFJeTY0OCttZnh0bHJWTlZYdnlSdmRxWVZxOEtkYUhtNGMrVVAzaVpJVmNnMkExTmVBKytXWGU1dWpzWmNabFNZMmdHUTFrelB2NEJaM2JpcE1HRlVBWDlYY2NtQ0F5WDlzWXBteGF0M0hwaW5pTWM0YllYTE5PUXk4c2R6Ykk3elAyTTZuUVNDQVI4Slp0dUJFRjlocG9lc1hqbUhTbWttbGN6elIwWHlnblNrUXAxYjB1WGVjODZQXC9scTBNZkRSaU01VlI5aitmVmdDenBrYnFYVGxGM2xBOHJwbythalwvVVlBVnZUR3Z0RGhXZGEwUlJxOG42Z0FHWmJpWGxVTmVIR3RSUUkrQWI2XC9Db3VUYzZibjFTYmU3QzZkSEF4TUlPOHlyVlRhUGVKdUpHTElIeDlQXC9TOURwQUY1VmFwbnZ1RG9VMHFIcXpmdVBsRTczSlwvZWN5ZEFsclwvVTRObnc4dW91M1JocnJBQ3g1cXZqNFVsVT0iLCJtYWMiOiJhZGE2MWM5MDRhMjJhMTBlMGQ0MTQwOWQ3M2Q5ZTU4YWNjZTRlOWU3ODAwZTNlZWY1ODMwZDdkMjI3ZDIwZWI1In0=
eyJpdiI6IjZEXC9RN1wvamhlaEM4V3dJYTJmMzM5dz09IiwidmFsdWUiOiJUMkJJaU14VTFKOXBycDdjbmVnK2pHUHNDeWNvWGRxUjhnbVlLSlFIZkJIXC85OExTeEJZYXRjaHkwUk5wNHl5Sm4yZ0ZpWmd5aG1MUEEyTVkzTXRMTDdERWxqMzBmc2JDS3dna3VJUytvQXJGNGIrZDNXQ1Q2TXQ0S2VHYzdyRlBYZlMwS2U0b2NCSVlrbTFkWDNFUlwvcG1leEtCNURGXC91OTROMUNRYTdUMkZnR3ByZXJJYWhOWmk2V3JEM1Q5WDZKOUhocGpoc3QwMWJyTEpCeWZqQ05xeFhIdVdxclk5eGhrXC81QmZSMmZSSW9hcjBVeVRmK3I5RTI3WVlqK2hob1wvYmwwd2F3WEZJNnZYRmJacTdMUjBoeTZDSUFzNUczYjFxSVBHNlhXRG1RMTRhVHpIaVhGcWVcLzBWd1FqODQxWmJIbTdjNThnZ2syVGtET1dqOVF0cE1jRHpldTQ1OGJEN3BaRlk0K1NDK3pGaTZWeGp5bGdXTFR2WVk1XC91Y3U3d3lpRFBOZldOVHU0SGExRElUQ2NTRUdjQ0I0cjA4Q0E2enQ5bkhiU2wrVWI4bUdOZStIc05HcGpvUlFhUFJEVnJSZFEwVVd5NkhUM2VsOGFQVk5jNlo2cWZVVW1oZnFyVU9ZT3BnSndDOHZINWdTZzdcL01VZ0pXVjFaMVpSYVRrWjhDVjlBRU5JUlhqRklWaEdpeXF1UT09IiwibWFjIjoiMGZjMjVjZjc5YmVhOTdhZDRmNDA0NGU5NWI3MGY1MTFmNmQ4ZThiMTE1ZDFiYThiMDAxZWFkOTIxYmQ5N2FkYiJ9

             Bách Lý Ngự Thiên cười to một tiếng, hai tay cầm kiếm, lại bắt đầu cử động một lần nữa. Trong hai tròng mắt đều lóe sáng rực rỡ, nở nụ cười tràn đầy hưng phấn và kích động: “Phách Thiên Tam Kiếm thức thứ ba, Tuyệt Sát!”

Ads
';
Advertisement