“Tam Thủ, giáo huấn thật tốt lão già thối tha này, xả giận cho bản tiểu thư.” Tước Nhi trốn ở sau lưng của Trác Uyên, nhìn thấy khí thế kinh khủng ở trên bầu trời, không khỏi nhất thời vẫy cờ hò reo, vô cùng vui vẻ.
Nghe được mệnh lệnh của chủ nhân, ánh mắt của Tam Thủ Quái Nha cũng ngưng tụ, càng trở nên lạnh lẽo hơn, càng muốn biểu hiện hơn nữa. Kết quả chỉ nghe thấy một tiếng xôn xao, hai cánh đột nhiên đập ra tạo thành từng cơn gió to, hét lớn: “Cương Phong Hắc Sát, diệt!”
Ầm Ầm!
Giống như hàng vạn con ngựa đang lao nhanh về phía trước, cuốn theo cả bầu trời. Tất cả mọi người chỉ thấy tất cả những luồng gió to màu đen khắp trời đột nhiên áp sát mạnh mẽ về phía Bất Bại Kiếm Vương đang bị vây ở chính giữa, giống như lưỡi hái của thần chết, bủa vây bốn phía, không bỏ sót bất cứ lỗ hổng nào, căn bản không thể trốn thoát được. Chưa đến gần, thế nhưng áp lực kinh khủng kia đã nghiền ép quần áo trên người của Bất Bại Kiếm Tôn, dường như đang khoét sâu vào trong da thịt, chui mạnh vào bên trong. m thanh nổ tung vang lên liên tiếp không dứt bên tai.
“Lão tổ tông!”
Thấy tình cảnh này, sắc mặt của ba vị Kiếm Vương lại trở nên hoảng hốt một lần nữa, nhịn không được kêu thành tiếng, mồ hôi lạnh trên trán đã tuôn trào như thác nước. Lực lượng mạnh mẽ như vậy, đây vẫn là đầu tiên bọn họ thấy được trên đời này, nếu không phải là đệ nhất cao thủ Bất Bại Kiếm Tôn, đổi lại là một người khác, mặc dù cũng có thực lực của Kiếm Vương, thế nhưng chỉ sợ trong khoảnh khắc kia cũng phải nát xương đứt gân, chết không có chỗ chôn.
Hơn nữa bây giờ chỉ thấy uy áp đang đến gần mà thôi, còn chưa thực sự tiếp xúc với luồng gió màu đen kia. Nếu như đến lúc đó thực sự đụng phải luồng gió kinh khủng kia, sợ rằng ngay cả lão tổ tông cũng sẽ…
Vừa nghĩ đến đây, ba người càng lo lắng kinh hoàng hơn, hai tay khẩn trương nắm chặt vào nhau, móng tay đâm vào trong da thịt, máu tươi chảy ào ào ra phía bên ngoài, đều không cảm thấy đau đớn.
Mấy người u Dương Trường Thanh cũng nhìn thấy cảnh tượng chấn động như vậy, khoảnh khắc lịch sử mà ngay cả là Bất Bại Kiếm Tôn cũng sắp đi đời nhà ma, vừa kinh dị vừa hưng phấn, tràn đầy phấn khởi nhìn về phía hiện tượng kỳ lạ ở bên trên, trong mắt tràn đầy sự mừng rỡ.
Cũng chỉ có Trác Uyên và ba đại cao thủ u Dương Lăng Thiên, từ đầu đến cuối đều mang một sắc mặt thản nhiên.
Giờ phút này, ở trong mắt của bọn họ, cuộc chiến của một người một thú này đã không còn liên quan đến kết quả thắng bại của hai phe nữa, mà chỉ là một cuộc chiến mà thôi, cuộc chiến giữa một người một thú đang đứng ở trên đỉnh cao của thế gian.
Chuyện này liên quan đến vinh dự và tín niệm của một người võ giả, không cho phép bất cứ một lý do thế tục nào khinh nhờn. Bốn người Trác Uyên đều cảm nhận sâu sắc điểm này, cho nên bọn họ đều xem cuộc chiến này với một tâm lý chân thành nhất, không hề có bất cứ một sự bất công nào.
Bọn họ chỉ muốn xem một chút, cuộc chiến giữa hai tồn tại mạnh nhất thế gian sẽ chấn động như thế nào, khoảng cách giữa bản thân của mình với đỉnh cao này còn xa lắm không, chỉ vậy thôi!
Rắc rắc!
Áp lực mạnh mẽ càng ngày càng hung ác, ép cho bộ xương già cũng trở nên cứng nhắc lạ thường, khó có thể nhúc nhích được một chút nào. Từng tiếng nổ mạnh phát ra, một sự đau đớn như đâm vào máu thịt nhịn không được truyền ra khắp cả người của lão ta.
Vô cùng hiếm có, trên trán rịn ra từng tầng mồ hôi dày đặc, Bách Lý Ngự Thiên cắn chặt hàm răng, mạnh mẽ chịu đựng, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười mừng rỡ khó hiểu, hai tròng mắt liên tục lóe lên sự hưng phấn, không hề có sự nhát gan hay sợ hãi nào.
Ha ha ha… Đã bao nhiêu năm nay rồi mới có thể cảm giác như vậy, đau đớn như vậy, bao nhiêu năm rồi chưa từng được có cảm giác này!
Đây mới thực sự là chiến đấu, đây chính là con người mà lão phu mong muốn, ha ha ha…
Trong lòng cười to liên tục, Bách Lý Ngự Thiên bỗng nhiên ngửa mặt lên trời hét to một tiếng. Ngay sau đó, tay cầm kiếm bỗng dưng xiết chặt lại, cả người phát ra ánh sáng màu tím mạnh mẽ, Phách Thiên Kiếm ở trong tay cũng nổ ầm ầm dẫn theo lôi điện sáng lấp lánh.
“Phách Thiên Tam Kiếm thức thứ nhất, Hoành Tảo Bát Hoang!”
Vút!
Ngay khi luồng gió màu đen tập kích đến gần sát mặt, cánh tay của Bách Lý Ngự Thiên xiết chặt lại, chỉ nghe thấy tiếng xương nổ vang răng rắc mạnh mẽ phát ra một lần nữa, toàn bộ thân thể đã nương theo từng tiếng sấm nổ mãnh liệt, dồn sức di chuyển, kiếm quang cương mãnh chém xuống như mưa sao băng, trong nháy mắt đã bắn về phía bốn phương tám hướng.
Ầm ầm!
Thiên Lôi chạm vào Địa Hỏa, cả trời đất đều trở nên rung động. Chỉ trong nháy mắt, giống như một quả bom nguyên tử nổ tung, lấy Bất Bại Kiếm Tôn làm trung tâm, một biển lôi kinh khủng như vô tận tạo thành những làn sóng cuộn trào mãnh liệt sục sôi, không thể cản lại được càn quét về bốn phía. Làn gió màu đen kinh khủng vừa mới chạm phải sóng Tử Lôi này, chỉ có thể giằng co được khoảng chừng một hơi mà thôi, liền ầm ầm sụp đổ vỡ vụn, tiêu tan trong không trung.
Sóng Tử Lôi nhất thời cắn nuốt tất cả mọi thứ, một lần nữa đốt lên ánh sáng màu tím trên vòm trời đen nghịt. Tiếng sấm kinh khủng mạnh mẽ không ngừng phát ra trên chính tầng mây, nhảy múa vũ điệu thắng lợi!
Bởi vì một chiêu phản kích bất thình lình này, toàn bộ cả người của Tam Thủ Quái Nha bị bắn ngược trở lại, bắn thẳng một mạch trên không trung sau đó lại lăn lộn mấy vòng nữa mới có thể dừng lại được, trong sáu con mắt đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi.
Này… Làm sao có thể, chỉ là một con người mà thôi…
Bốp!
Nhưng mà, sự kinh dị của lão ta còn chưa tiêu tan, chỉ nghe thấy một tiếng nổ đùng đoàng dữ dội vang lên, cả người của lão ta nhất thời nổ tung một nhúm lông chim, một mùi khét lẹt vô cùng khó ngửi bốc lên, lập tức bay vào trong mũi của lão ta.
Lần này, Tam Thủ Quái Nha càng sợ ngây người hơn, ngây ngốc nhìn chằm chằm về phía vùng lông chim trên người vẫn còn đang bốc khói đen, sáu con mắt đồng thời co rụt lại, lộ ra vẻ không thể tin được.
Làm sao lại có thể, không ngờ lão ta lại có thể bị thương bởi một con người?
Không sai, vùng da bị cháy này chính là vết thương do kiếm khí của Phách Thiên Kiếm gây ra, nhân dịp sau khi tất cả luồng gió đen đều bị xua tan đi, Bất Bại Kiếm Tôn đã bố trí thêm một chiêu.
Thấy tình huống này, tất cả mọi người còn lại cũng không khỏi giật mình há hốc miệng, vẻ mặt không thể tin tưởng nổi, mặc dù là ba vị Tam Đại Kiếm Vương chứng kiến hết tất cả mọi chuyện cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn ngây dại.
Trong truyền thuyết, không một người nào có thể đánh lại được linh thú đế vương cấp chín, lại có thể đánh bị thương, hơn nữa lại là đánh ra một kiếm dưới tình huống như vậy nữa.
Chuyện này… Thực sự khiến cho tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi!
Vốn dĩ bọn họ đã nghĩ rằng lão tổ tông có thể thoát khỏi lĩnh vực của luồng gió màu đen kia đã là quý hóa lắm rồi. Sau đó sẽ chạy trốn được, không dây dưa với bọn họ nữa, dù sao người ta cũng có linh sủng là một linh thú đế vương cấp chín.
Thế nhưng cho dù như thế nào cũng không nghĩ tới được, lão tổ tông không chỉ phá tan trận gió kia, vẫn còn có thể nhân cơ hội chém lão ta một kiếm, quả nhiên là hậu chiêu có một không hai, không hổ danh là lão tổ tông.
Bất Bại Kiếm Tôn, danh xứng với thực.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của ba vị Kiếm Vương đều trở nên mừng rõ, mau chóng vui vẻ đến mức muốn khóc. Vị lão tổ tông này, thật con mẹ nó vinh quang mà!
Nhưng bọn họ thì vui vẻ, đám người u Dương Lăng Thiên lại có chút khó chịu, mấy người bất đắc dĩ thở dài, trong mắt dần dần lộ ra vẻ lo lắng.
Không ngờ ngay cả linh thú đế vương cấp chín đều không thể làm gì được lão nhân này, lão nhân này quá mạnh mẽ rồi.
Chỉ có bốn người Trác Uyên, mặc dù cũng lộ ra một chút kinh dị, nhưng sau đó lại trở về dáng vẻ hờ hững như trước, muốn nhìn xem kết quả cuối cùng của cuộc chiến giữa hai người mạnh nhất này.
Vù vù vù…
Thở hổn hển từng ngụm từng ngụm một, Bất Bại Kiếm Tôn chậm rãi xoa mồ hôi ở trên đầu, trên mặt có hơi mệt mỏi, rõ ràng một chiêu vừa rồi đã hao phí rất nhiều sức lực của lão ta.
Có điều, trêu mặt của lão ta cũng không lo lắng, ngược lại vẫn nở nụ cười hưng phấn như trước, ánh mắt nhìn về phía linh thú đế vương cấp chín kia tràn đầy chiến ý. Có lẽ nếu như đối phương là người thì lão ta đã tiến lên ôm chầm Tam Thủ Quái Nha rồi.
Ôi chao huynh đệ, thật hận vì đã không thể gặp nhau sớm hơn, ngươi nói tại sao ta lại không thể gặp ngươi sớm hơn? Nếu như gặp được ngươi sớm hơn, lão phu cũng sẽ không cô đơn như thế, ha ha ha…
Thế nhưng, trong lòng lão ta vừa kích động vừa hưng phấn, khuôn mặt của Tam Thủ Quái Nha lại dần dần chìm xuống. Phải biết rằng, Tam Thủ Quái Nha chính là linh thú đế vương cấp chín, ở mảnh đất phàm giai nho nhỏ này, ngoại trừ mấy vị có bối cảnh thâm hậu không phải là người bình thường kia thì đã từng sợ qua ai chưa?
Thế nhưng, cho dù có như thế nào cũng không thể ngờ được, ngày hôm nay lại có thể ngạc nhiên đến hai lần dưới tay của một con người tu giả bình thường, đây cũng là điều khiến cho trong lòng của lão ta cảm thấy rất không thoải mái.
Nói đến sức mạnh, thế nhưng về cơ bản linh thú đều xếp trên con người. Linh thú trong cùng một đẳng cấp cũng chia thành nhiều loại, hạ đẳng và trung đẳng thì tương đương với cao thủ nhân loại cùng cấp đỉnh phong, linh thú thượng đẳng thì sẽ cao hơn rất nhiều so với cường giả nhân loại cùng cấp, có thể sánh ngang với cường giả nhân loại đẳng cấp cao nhất.
Tam Thủ Quái Nha vốn là linh thú đế vương cấp chín, ở trong linh thú cấp chín đều là một tồn tại cao cao tại thượng, là cấp thượng đẳng ở bên trong thượng đẳng. Hơn nữa Côn Bằng là thầy dạy vỡ lòng của lão ta, lão ta đã không còn thuộc về phạm trù phàm giai nữa rồi. Theo lý thuyết, ngoại trừ chủ nhân của mấy con Thánh Thú ở bên ngoài thì lão ta chính là một tồn tại cực mạnh ở phàm giai, nguyên nhân bởi vì tất cả những nhân loại khác đều bị áp chế.
Nhưng bây giờ lại đột nhiên có một con người nhất đẳng thấp kém khiến cho lão ta bị thương, làm sao lão ta có thể nhẫn nhịn được điều này? Như vậy sau này làm sao có thể lăn lộn ở trong giới linh thú được? Nhất là khi trở lại nơi của Côn Bằng, lão ta có thể bẩm báo cho chủ nhân như thế nào bây giờ?
Mặt mũi của Tam Thủ Quái Nha lão ta, có còn cần nữa hay không?
Nghĩ đến đây, trong lòng của Tam Thủ Quái Nha càng cảm thấy tức giận, ba cái đầu khổng lồ đều nhịn không được mà lắc qua lắc lại, ánh mắt nhìn về phía Bất Bại Kiếm Tôn tràn đầy sát ý trần trụi.
Không một linh thú nào lại có nhiều lòng kính trọng như các võ giả, hay trân trọng nhau, nếu như ngươi khiến cho ta mất mặt, vậy thì ta sẽ giết chết ngươi, chỉ đơn giản như vậy thôi, đây chính là thú tính.
Thế nhưng ban đầu lão ta đã vốn đủ giận giữ rồi, trong lòng rừng rực lửa giận, chỉ còn kém chút nữa là tự đốt cháy bản thân. Nhưng đúng lúc này, tiểu nha đầu Tước Nhi lại còn hết lần này đến lần khác đổ thêm dầu vào lửa, hét lớn lên: “Ba Thủ, nếu như ngày hôm nay ngươi bị thua, bản tiểu thư sẽ đi đến ngọn núi kia của ngươi để tố cáo đó. Có phải vị đại bá kia không nỡ cử người đến hay không, phái người đến trợ giúp lại là một người không được việc như vậy, xấu hổ thay cho lão ta, hay dưới tay của lão ta cũng không có người đúng không? Chắc chắn là như vậy rồi, sau này chúng ta cũng không cần phải đi tìm lão ta để mượn người, để lão ta giữ lại dưỡng lão thôi.”
Ba cái đầu quạ to lớn bất giác khẽ run lên, Tam Thủ Quái Nha quay đầu lại nhìn thoáng qua Tước Nhi, ánh mắt có phần cảnh cáo, sau đó cũng bất đắc dĩ bĩu môi, trong lòng thầm than.
Thực sự là ở cùng người nào đó, lại học được thành cái dạng này. Làm thế nào mà tiểu nha đầu này lại trở nên nham hiểm giống y hệt Trác Uyên, chuyên môn ưa thích tìm khuyết điểm của người khác. Có điều, lần này nàng thật sự đã nắm đúng chỗ rồi.
Từ lúc sinh ra đến giờ, Tam Thủ Quái Nha cũng chưa từng sợ ai bao giờ, duy nhất chỉ có mấy cái Thánh Thú mà thôi. Mà bây giờ lão ta lại đang làm người hầu cho Côn Bằng, nhận được sự lãnh đạo trực tiếp. Nếu như tiểu nha đầu này thực sự châm dầu vào lửa ở nơi đó vài câu, như vậy thì cuộc sống của lão ta sẽ trở nên không tốt lắm.
Con bà nó, tiểu nha đầu, nhận được sự truyền thừa của Lôi Hoàng thì có thể ngông cuồng như vậy sao? Hừ hừ, đừng quên, xuất thân của ngươi chỉ là linh thú cấp sáu mà thôi, sao lại chảnh như vậy?
Bây giờ lại còn đến đây dạy dỗ ta? Trước đây mẹ ngươi gặp phải lão tử thì vẫn còn phải cung kính, run rẩy đó, bây giờ lại có thể… Thực sự chỉ ước gì có thể giết chết ta mà!
Kết quả là, sáu con mắt lạnh lùng của Tam Thủ Quái Nha lại đồng loạt nhìn chằm chằm về phía Bất Bại Kiếm Tôn, trong mắt tràn đầy sát ý ngút trời. Tất cả đều bởi vì người này rước lấy phiền phức, hôm nay nhất định lão ta phải chết…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất