Bốp!
Thanh Phách Thiên Kiếm sắc bén chặn lại ở phía trước, vẻ mặt Bách Lý Ngự Thiên kích động nhìn về phía Tam Thủ Quạ Nha, sau đó lại cúi đầu liếc mắt nhìn về phía Trác Uyên, cười to lên: “Ha ha ha… Trác tiên sinh, lần này lão phu phải cảm ơn ngươi, đã tìm cho lão phu một đối thủ tốt như vậy. Đợi lão phu làm thịt nó xong, sau đó chặt đầu của ngươi, nhất định sẽ an táng thật tốt, đền đáp lòng tốt của ngươi.”
“Khách khí, như vậy thì đợi sau khi linh sủng xé nát các hạ, tại hạ cũng nhất định sẽ thu thập xương cốt của ngươi lại, đưa về Kiếm Tinh Đế Quốc an táng, sẽ không để cho thi thể của ngươi bị chó hoang gặm đi, xem như là một trận đánh làm bạn, ha ha ha…”
Trác Uyên nhếch miệng cười, nét mặt đều tràn đầy sự vui vẻ.
Hai người liếc nhìn nhau, cũng đồng loạt cười rộ lên.
Nghe được lời đối thoại kỳ lạ này, tất cả mọi người còn lại đều hoàn toàn ngây người, ngay cả ba vị Kiếm Vương cũng như vậy, nghe thấy như rơi vào trong sương mù.
Trong lời nói của hai người này đều muốn đẩy đối phương vào chỗ chết, thế nhưng dường như giọng điệu lại giống hai lão bằng hữu đang tâm sự vậy, rốt cuộc có chuyện gì vậy?
Nhất là ba vị Kiếm Vương, càng khiến cho bọn họ kỳ quái hơn là, bọn họ còn chưa từng nghe qua giọng điệu thân thiết như vậy của lão tổ tông bao giờ. Vừa nãy, dường như cũng không phải là cố tình nói ngược lại với ý của mình hay châm chọc mỉa mai, mà thật sự có ý báo đáp ở bên trong.
Chỉ có điều… Ở trong thiên hạ này làm sao lại có chuyện giết người được coi như báo đáp? Giết người ta rồi, lại an táng cho người ta, có kiểu báo đáp như vậy hay sao?
Thế nhưng Bất Bại Kiếm Tôn lại có thể chân thành mãn nguyện nói ra những lời kinh khủng như vậy, cũng khiến cho tất cả mọi người ở đây đều bó tay nghĩ không ra.
Trong lòng của u Dương Trường Thanh cũng không thể nào hiểu nổi, nhìn về phía Trác Uyên dò hỏi: “Đại ca, lúc nãy ngươi và lão gia hỏa kia đang nguyền rủa đối phương hay sao?”
“Tất nhiên không phải, chúng ta chỉ nói chuyện rất hữu nghị với nhau mà thôi, thậm chí là… Cùng chí hướng!”
“Hữu nghị? Cùng chí hướng? Tại sao ta lại không nhìn ra được?” Không khỏi sửng sốt, u Dương Trường Thanh càng mơ hồ hơn.
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Ngươi mới vào giang hồ chưa lâu, còn chưa biết cái gì gọi là tình nghĩa giang hồ. Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Hai người chúng ta phải chém giết nhau, đều muốn khiến cho đối phương chết, đó là bởi vì lợi ích chung. Nhưng chẳng qua hai người chúng ta lại tương đối kính trọng nhau, cho nên muốn chuẩn bị tốt hậu sự cho đối phương với một tấm lòng ngưỡng mộ. Vậy cũng đã làm một chuyện thể hiện sự tôn trọng với đối thủ, không hề mâu thuẫn với ý định ban đầu.”
“Tại sao lại không mâu thuẫn, tại sao ta nghe vẫn không hiểu?” Trong mắt càng càng cảm thấy mê man hơn, u Dương Trường Thanh gãi đầu một cái, nghĩ mãi mà không ra.
Mấy người u Dương Lăng Thiên suy nghĩ một chút, cuối cùng đã hiểu ra, không khỏi đồng thời vái một cái thật sâu với Trác Uyên: “Tiên sinh cao thượng, ta ngưỡng mộ.”
“Thế nào, lão cha nghe rõ hay sao?”
“Đương nhiên.”
Ba người liếc nhìn nhau, đồng loạt cười to lên: “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ mà, ha ha ha…”
Dừng cười, sắc mặt ba người lại trở nên nghiêm túc hơn, không trả lời lại, chỉ liếc nhìn về phía một người một thú đang giao chiến ở trên bầu trời, đều không còn cảm giác sung sướng khi vừa mới giành được sự sống nữa, sắc mặt của mọi người đều thản nhiên, trong mắt lóe lên sự kính trọng nồng đậm.
Giờ phút này, bọn họ đã không còn thấy ranh giới sống chết của bản thân nữa, mà là một vị võ giả đỉnh phong của lục địa này đang đứng ở đó, không ngừng khiêu chiến những tầng cao hơn.
Liếc mắt nhìn về phía bọn họ, Trác Uyên cũng khẽ gật đầu, ba người này không hổ danh là người dẫn đầu Tứ Châu, lập tức lĩnh ngộ. Nếu như võ giả không có cái tâm khiêu chiến, chỉ biết giữ những năm tháng được sống của bản thân, làm sao được gọi là võ giả nữa?
Như vậy, đại khái là chính bọn họ đã tự phong ấn một cánh cửa ở trong lòng của chính mình, phong ấn chính mình ở trong thế tục, khó có thể bước ra một bước nữa vào thiên đạo. Mà điều này cũng chính là nguyên nhân chủ yếu khiến cho sự lĩnh ngộ đại đạo thánh binh của bọn họ luôn kém Bất Bại Kiếm Tôn một bậc, bởi vì tâm của bọn họ đã chìm vào trong thế tục từ lâu rồi.
Nhưng bây giờ, khóa của đạo này đang dần dần mở ra…
Vút!
Trên chín tầng mây, Tam Thủ Quái Nha vẫn đang xòe cánh, bắt đầu vỗ cánh tạo thành từng cơn gió mạnh, đối mặt với cường địch như vậy, lão ta cũng không dám chậm trễ chút nào. Bỗng dưng, lão ta đập mạnh cánh một cái, trong nháy mắt đã bay vọt về phía Bất Bại Kiếm Tôn, nanh vuốt sắc bén, giống như có thể xé nát vòm trời, chụp thẳng về phía đầu của lão ta.
“Lão tổ tông, cẩn thận!”
“Tam Thủ, xé rách lão ta.”
Thấy tình huống này, ba vị Kiếm Vương không khỏi kinh ngạc, vội vàng kêu lên, Tước Nhi cũng hét to một tiếng, phất cờ hò reo cho thú cưng nhà mình, đốt lửa trợ uy. Trước đây bị Bất Bại Kiếm Tôn bắt nạt ở chỗ đó, bây giờ phải lấy lại toàn bộ danh dự.
Keng!
Mí mắt khẽ cụp xuống, cánh tay to lớn của Bất Bại Kiếm Tôn xiết chặt lại, lấy kiếm chắn ngang trước người để ngăn cản, cự trảo kia liền bắt được Phách Thiên Kiếm, phát ra một âm thanh thanh thúy.
Lực lượng mạnh mẽ, giống như dời núi lấp biển đánh về phía thân kiếm, khiến cho thân thể cường tráng của Bất Bại Kiếm Tôn lùi thẳng một mạch về phía sau, trên hai cánh tay cầm kiếm, cơ bắp cuồn cuộn hiện lên, nổi gân xanh, trên trán cũng thấm đẫm một tầng mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt tràn đầy sự dữ tợn.
Thế nhưng, tình huống cũng không có bất kỳ một sự chuyển biến tốt đẹp nào cả, cả người của lão ta vẫn bị Tam Thủ Quái Nha đẩy lùi về phía sau như cũ.
Từ trước đến nay chưa từng thấy lão tổ tông phải chiến đấu một cách vất vả như vậy, ngay từ ban đầu đã rơi xuống thế yếu, ba vị Kiếm Vương càng khẩn trương hơn, trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, sắc mặt tràn đầy sự lo lắng.
Vẻ mặt của tất cả mọi người còn lại đều hưng phấn, nhìn thấy tình huống đáng mừng này, sắp hưng phấn đến mức nhảy dựng lên rồi. u Dương Trường Thanh đã nhịn không được đi đến bên cạnh Trác Uyên một lần nữa, khen ngợi nói: “Đại ca, có bảo bối như vậy, tại sao ngươi không lấy sớm ra, cũng tiết kiệm được thời gian cho mấy người cha ta không phải tốn công tốn sức như vậy?”
“Thép tốt phải được sử dụng ở trên lưỡi đao, ban đầu ta định tập kích bất ngờ, muốn dồn Bất Bại Kiếm Tôn vào chỗ chết, thế nhưng bây giờ lại không còn biện pháp nào, không thể làm gì khác hơn đành để cho bọn họ quyết đấu chính diện nhau.”
Sắc mặt bình thản, Trác Uyên lạnh lùng nói, lừa bịp hắn ta. Hắn cũng không thể nói rằng ta chỉ muốn thấy cả hai bên đều thiệt hại, đây chính là mưu kế.
Mà hắn lấy cái cớ này cũng rất khéo léo, ai cũng biết rằng trí tuệ của hắn là độc nhất vô nhị, lúc nào ra tay, còn không phải là do hắn quyết định hay sao? Mặc kệ trong lòng của bọn họ có bao nhiêu nghi ngờ đối với lý do này của Trác Uyên, ngược lại Trác Uyên chỉ nói là như thế này, bọn họ đều tin tưởng vô điều kiện. Bằng không mà nói, chỉ dựa vào chiến lược, lẽ nào còn có người có thể so sánh được với Tổng Nguyên Soái này của Tứ Châu hay sao?
Chỉ có mấy người u Dương Lăng Thiên, dường như đã trải qua tình cảnh lúc nãy, trong lòng đã có sự lĩnh ngộ, cho nên bây giờ cũng không quan tâm đến cuộc chiến này nữa, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm về phía bầu trời, mắt vẫn không động đậy.
A!
Bỗng nhiên, một tiếng kêu giận giữ trầm thấp như một con trâu già vang lên, dưới chân của Bất Bại Kiếm Tôn xiết chặt lại, ưỡn thắt lưng một cái. Bỗng dưng, cả người vẫn luôn luôn lùi về phía sau nhất thời đã dừng lại.
Ngay sau đó, Bất Bại Kiếm Tôn sử dụng thêm sức lực, ầm một tiếng, chỉ nghe thấy một tiếng vang lớn phát ra, thân hình to lớn của Tam Thủ Quái Nha đã bị ném mạnh ra bên ngoài, giống như ném một quả tạ, ngã lộn nhào trên không trung khoảng ba, bốn vòng, sau đó cả người mới dừng lại được.
Lại ngẩng đầu nhìn về phía trước, sáu con mắt đã nhịn không được mà đồng thời lộ ra vẻ hoảng hốt: “Chỉ là một con người mà thôi, sức mạnh thật là lớn.”
“Cũng giống như Hải Yêu, miệng nói tiếng người rồi.” Nghe được câu này, u Dương Trường Thanh bất giác ngạc nhiên, kêu lớn ra tiếng: “Chẳng lẽ… Linh thú cấp chín đều có thể mở miệng nói tiếng người, như vậy thì Hải Yêu cũng là một linh thú cấp chín?”
Trong lòng bất giác khẽ rung động, mọi người nhìn nhau, cũng không thể tự chủ được gật đầu, tin vào suy đoán của u Dương Trường Thanh.
Cũng chỉ có Trác Uyên và Tước Nhi biết được, linh thú cấp chín có thể nói chuyện bởi vì có nguyên nhân, Thanh Viêm Khai Trí. Còn về phần Hải Yêu kia… Thế nhưng lại là một nhân vật đáng sợ hơn, linh thú cũng không thể nào so sánh được.
Chỉ có điều, chuyện khiến cho Trác Uyên cũng có chút kinh dị chính là, mặc dù Bất Bại Kiếm Tôn đối mặt với một linh thú cấp chín nhưng không ngờ lại có sức lực để đánh một trận. Phải biết rằng, linh thú cấp chín tương đương với thực lực Linh Vương Cảnh của con người, hơn nữa Tam Thủ Quái Nha còn lại là trợ thủ đắc lực nhập môn do Côn Bằng tự tay hướng dẫn, thực lực còn mạnh hơn rất nhiều so với những linh thú cùng cấp.
Mặc dù vậy, rõ ràng Bất Bại Kiếm Tôn còn có thể đánh một trận. Nói như vậy, thực lực chân chính của Bất Bại Kiếm Tôn đã đạt được đến cấp bậc Linh Vương Cảnh. Chẳng qua có kết giới này chèn ép cho nên không thể đột phá được mà thôi.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, đột nhiên Trác Uyên lại cảm thấy nghi ngờ.
Thực lực đã vượt xa khỏi những người cùng cấp như vậy, thế nhưng tu vi lại vẫn bị áp chế, căn bản không phải do việc tu luyện đại đạo không đúng. Nếu như thực lực của Bất Bại Kiếm Tôn tiếp tục tăng trưởng, lẽ nào tu vi của lão ta vẫn có thể bị kết giới này áp chế hay sao?
Nếu như thực lực đã vượt qua khỏi sự áp chế của kết giới này, đột phá thành công, vậy thì lão ta đã hoàn toàn không thuộc Phàm giai nữa rồi. Có thể sẽ có thiên kiếp đánh xuống, diệt trừ lão ta.
Thế nhưng với tư cách là học trò của Kiếm Đế, khả năng thiên kiếp của Thiên Đế cũng chưa chắc có thể diệt trừ được hoàn toàn, vậy thì lão ta sẽ phải đi con đường nào, còn có thể ở Phàm giai, hay là…
Hơn nữa, từ khi kết giới này bắt đầu xuất hiện, trải qua nhiều năm như vậy, lẽ nào toàn bộ Phàm giai chỉ có một mình thiên tài tuyệt thế là Bất Bại Kiếm Tôn? Thế gian này đời nào cũng sẽ xuất hiện người tài, tất cả phải tỏa sáng khoảng mấy trăm năm. Từ xưa đến nay, năm thanh kiếm thần vẫn luôn luôn ở đó, chắc chắn truyền thụ của Kiếm Đế còn nhiều hơn cả bây giờ, thế nhưng bọn họ đã đi nơi nào rồi?
Nếu như là đi đến Thánh Vực, vì sao chưa từng nghe nói qua việc xuất hiện người của Phàm giai ở trên Thánh Vực?
Bỗng dưng, dường như Trác Uyên nghĩ trong chuyện này còn có điều kỳ lạ, có lẽ kết giới này của Thiên Đế cũng không phải đơn giản chỉ là một lồng giam giữ Thánh Thú như vậy.
Phụt!
Trác Uyên còn đang suy nghĩ, thế nhưng lại có một tiếng thét chói tai, đâm thủng cả bầu trời, vang vọng ở trong tai của tất cả mọi người.
Dường như đối với việc bị một con người đầy lùi, Tam Thủ Quái Nha không khỏi tức giận, ngửa mặt lên trời hét to một tiếng, khí thế cả người tăng mạnh, hai cái cánh to như hai ngọn núi càng vỗ mạnh hơn, khí thế như dời núi lấp biển, tạo thành từng luồng gió mạnh màu đen đánh về phía Bách Lý Ngự Thiên.
Chỗ nó đi qua, tất cả đồi núi đều vỡ nát, biến mất trong không khí. Dường như luồng gió đen này có một loại sức mạnh nghiền nát, tất cả sự vật tiếp xúc với nó đều có thể bị ăn mòn đến mức hầu như không còn lại gì, tuyệt đối không bỏ sót bất cứ thứ gì.
Giờ phút này, cho dù là sấm sét khắp bầu trời kia thì cũng đang dần dần vỡ tan thành từng mảnh dưới luồng gió đen này. Toàn bộ bầu trời đột ngột hóa thành một mái vòm tối đen, bao phủ lấy tất cả mọi người, chỉ nghe thấy tiếng gió lạnh lẽo rít gào bên tai giống như ở trong địa ngục, thật sự kinh khủng.
Rõ ràng luồng gió đen này đang muốn cắn nuốt bằng được Bách Lý Ngự Thiên.
Thấy tình cảnh này, ba vị Kiếm Vương lại kinh hãi một lần nữa, cả người đều đứng im nhịn không được mà trở nên run rẩy, đôi mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm về phía lão tổ tông đang cầm kiếm, trong mắt lộ rõ sự lo lắng.
Chỉ có một mình Bất Bại Kiếm Tôn đứng ở nơi đó, xung quanh đều là gió đen ngập trời bao phủ, trong mắt lóe lên tia sáng, trường kiếm trong tay cũng dần dần phát ra những tia sấm sét lập lòe…
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất