Vừa dứt lời, lúc này Bách Lý Ngự Thiên vung thanh kiếm lên, dựa theo từng tiếng sấm nổ vang dội, Tử Lôi khắp bầu trời, một đạo kiếm khí mãnh liệt bay vèo một tiếng về phía Trác Uyên.  

             Sức ép mạnh mẽ khiến cho người khác hít thở không thông, nhất thời khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngưng tụ khí tức, cả người run rẩy, kiếm khí còn chưa đến, ngay cả da mặt cũng có một loại cảm giác lập tức tan vỡ. Tơ máu đỏ thẫm cũng nhịn không được mà nổi lên trên da mặt, dường như tùy thời sẽ nổ tung.  

             Ngay cả gò má của ba vị cao thủ tuyệt thế  u Dương Lăng Thiên cũng đỏ bừng lên, khó khăn không có sức để phản kháng. Mặc dù trên tay của bọn họ đều có thần kiếm, nhưng đối với một kiếm mà Bách Lý Ngự Thiên tùy tiện vung lên, cũng căn bản không có một chút tác dụng nào.  

             Bất Bại Kiếm Tôn, vô địch thiên hạ, búng một ngón tay ra, vạn vật biến mất!  

             Thực lực chính là người mạnh nhất bây giờ, không một ai có thể đỡ được, một kiếm diệt thiên, kinh khủng như vậy. Tất cả mọi người ở đây, dưới một kiếm này, dường như đều có một loại cảm giác sắp chết, không có biện pháp nào.  

             “Ha ha ha… Trác tiên sinh, lúc nãy lão phu nhìn thấy món đồ chơi kia ở trong tay của lệnh ái, uy lực không tầm thường, chỉ tiếc vẫn chưa uy hiếp được tính mạng của lão phu. Trác tiên sinh thân làm cha, lúc này là giây phút nguy cấp, sẽ không giống như lệnh ái mà móc ra một món đồ chơi nữa chứ? Như vậy thật sự khiến cho lão phu thất vọng rồi!”  

             Thấy tình huống này, Bách Lý Ngự Thiên không khỏi cười to lên, trong mắt tràn đầy ý tứ châm biếm. Ba vị Kiếm Vương còn lại đứng ở bên cạnh nhìn thấy, cũng nhịn không được mà lộ ra vẻ đắc ý, liếc nhìn về phía mấy người ở phía dưới, trong lòng cười ha hả không ngừng.  

             Dám đắc tội lão tổ tông, đây chính là kết cục, mặc kệ có là ai đi chăng nữa thì cũng không phải là đối thủ của lão tổ tông. Cho dù có Long Tức Đan của Thiên Ma Sơn có thể đối phó được Kiếm Vương, nhưng ở trước mặt của lão tổ tông thì chỉ giống như một món đồ chơi mà thôi, căn bản không đáng nhắc tới, ha ha ha…  

             Mắt khẽ híp một cái, Trác Uyên đỡ lấy luồng gió mạnh mẽ này, lạnh lùng nhìn về phía khuôn mặt ầm ĩ của bốn người phía trên, cũng cười một tiếng, từ chối cho ý kiến: “Bất Bại Kiếm Tôn, ngươi đừng đắc ý, ngươi chỉ là một người cực mạnh mà thôi, cũng không phải là thiên hạ vô địch. Mặc dù trên tay của lão tử không có món đồ chơi nào, nhưng rất đáng tiếc, lại yêu thích nuôi thú cưng. Bây giờ đúng lúc Kiếm Tôn đại nhân cao hứng chỉ giáo một hai, không bằng thuận tiện đưa ra lời bình một chút, xem thú cưng ở trong tay tại hạ như thế nào.”  

             Vừa dứt lời, Trác Uyên vung mạnh bàn tay lên, chỉ nghe thấy một tiếng vang nhẹ, trong không gian giới chỉ đột nhiên mở ra một cái cổng lớn.  

             Xôn xao!  

             Bất chợt, cuồng phong gào thét, đất rung núi chuyển, trong khi kiếm phí mạnh mẽ chuẩn bị rơi xuống đầu người, một con vật giống như một ngọn núi nhỏ, thiết trảo sắc bén, đột nhiên bắn ra như một mũi tên rời cung, vồ mạnh một cái, một trảo liền bắt được kiếm khí vô hình kia. Bóp mạnh một cái, chỉ nghe thấy tiếng nổ ầm ầm, đạo kiếm khí không ai có thể địch nổi mà Bất Bại Kiếm Tôn bắn ra, trong nháy mắt đã vỡ tan thành mây khói, tiêu tán ở trong không gian.  

             Làn gió đen lạnh thấu xương, che khuất bầu trời, đôi cánh rộng lớn như núi rừng rậm rạp bay thẳng lên chín tầng mây, đập mạnh một cái, cuồng phong gào thét khắp bầu trời, núi đá vỡ vụn, xé rách không gian. Tử Lôi vô tận lóe ra, dưới làn gió đen này, chỉ nghe một tiếng rầm, tất cả đều vỡ tan thành vô vàn điểm sáng, tiêu tán không còn dấu vết.  

             Chỉ trong nháy mắt, không gian vốn bị Bất Bại Kiếm Tôn khống chế, lập tức đã bị xâm nhập hơn một nửa lĩnh vực. Một con Phi Điểu ba đầu khổng lồ, trên đầu có Thanh Viêm bốc cháy rực rỡ, như một ngọn núi cao che khuất cả bầu trời, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt của bọn họ.  

             Ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, đất rung núi chuyển, phóng ra khí thế về bốn phương tám hướng. Trong vòng một ngàn dặm đổ lại, tất cả linh thú nghe thấy cũng nhịn không được ngã xuống mặt đất, đều quỳ xuống, giống như bái kiến một vị đế vương, câm như hến, cả người run rẩy không ngừng!  

             “Đó… Đó là…”  

             Đồng tử nhịn không được co mạnh lại, cho dù là Bất Bại Kiếm Tôn thấy vậy cũng không khỏi sợ hãi thốt lên: “Chẳng lẽ đây chính là linh thú đế vương trong truyền thuyết, linh thú cấp chín, Tam Thủy Quái Nha?”  

             Ba vị Kiếm Vương ngơ ngác nhìn thấy tất cả, cũng đã hoàn toàn choáng váng tại chỗ, da mặt run lên, run rẩy nói: “ Lão tổ tông, ngài nói không sai, đây chính là linh thú cực mạnh trong truyền thuyết, đế vương cấp chín, Tam Thủ Quái Nha. Chẳng qua cho đến bây giờ cũng chưa từng có một người bình thường nào gặp được, không nghĩ đến hôm nay lại có thể còn sống mà nhìn thấy.”    

             “Hôm nay núi Thiên Ma lại có thể nuôi một con linh thú cấp chín, thực sự không thể tưởng tượng nổi.”   

             Sắc mặt bất chợt trở nên nghiêm trọng, vẻ mặt ba người Bách Lý Ngự Vân khó có thể tin nhìn về phía Trác Uyên ở phía dưới, trong lòng lo sợ nói: “Linh thú cửu cấp chính là sự tồn tại cực mạnh, đế vương trong truyền thuyết, vạn vật đều trốn tránh, không ai dám trêu chọc. Cho dù trong lịch sử của Ngũ Châu cũng chưa từng có cường giả nào nghe đồn đến linh thú cấp chín, đều là những truyền thuyết về linh thú cấp chín tiêu diệt đế quốc của nhân loại là chiếm đa số. Nhưng không thể ngờ được, linh thú đế vương lại có thể cam tâm tình nguyện tuân theo sự điều khiển của con người, thật sự khó có thể tin nổi. Lão tổ tông, núi Thiên Ma, thực sự…”  

             Trong lòng Bách Lý Ngự Vân lo lắng, đã hối hận tím cả ruột gan. Thế lực có thể hàng phục được linh thú cấp chín, cao thủ ở trong này có thể là kẻ đầu đường xó chợ được hay sao?  

             Quan trọng hơn, bọn họ lại có thể đắc tội với một cái tông môn bí ẩn sâu không lường được như vậy. Đây không phải là chuyện tốt. Đến lúc đó cao thủ xuất hiện đến tận cửa trả thù thì ngay cả lão tổ tông cũng khó có thể địch lại được.  

             Vừa nghĩ đến đây, Bách Lý Ngự Vân vô cùng lo lắng, vội vàng nhìn về phía Bách Lý Ngự Thiên.  

             Thế nhưng, dường như đã biết lão ta muốn nói cái gì, Bách Lý Ngự Thiên vung mạnh ống tay áo, trong nháy mắt ngắt lời lão ta, ngược lại nhếch miệng lên, hai tròng mắt chăm chú nhìn về phía thân hình khổng lồ kia, trong mắt lóe lên sự hưng phấn, cười khẽ một tiếng: “Mấy nghìn năm rồi, lão phu đều đi tìm đủ loại đối thủ ngang hàng, suốt đời bất bại, làm sao cũng không thể tìm được. Mặc dù lần này không có lý do đắc tội với núi Thiên Ma, như vậy là không khôn ngoan, thế nhưng có thể đánh một trận với linh thú cấp chín trong truyền thuyết này, lão phu thực sự rất vui, ha ha ha…”  

             “Lão tổ tông, đây không phải là vấn đề về linh thú, quan trọng hơn là người đã hàng phục con linh thú này…”  

             “Ngươi không cần phải nói, lão phu cũng biết.”  

             Chậm rãi phất ống tay áo, vẻ hưng phấn trên mặt của Bất Bại Kiếm Tôn vẫn không giảm: “Thế lực có thể hàng phục được cả linh thú cấp chín, nhất định bên trong có cao nhân. Lần này chúng ta… Thực sự đá trúng một cục sắt rồi, sợ rằng đó chính là cục sắt mà ngay cả chân lão phu cũng phải đau, có điều thế thì đã sao? Ba người các ngươi cũng biết, Kiếm Tinh Đế Quốc được thiết lập như thế nào? Lão phu đã từng trải qua tuổi trẻ, trải qua khiêu chiến và khổ cực vô tận mới đạt được đến địa vị ngày hôm nay. Không phải là lại có cường giả xuất hiện hay sao, vậy thì thực sự tốt! Đã bao nhiêu năm rồi, lão phu đã cô đơn bao nhiêu năm rồi, bây giờ lại có cảm giác của tuổi trẻ. Mặc kệ núi Thiên Ma mạnh bao nhiêu, có bao nhiêu cao thủ truy sát lão phu, lão phu đều sẽ tiếp nhận đến cùng, không chết không thôi, giống như năm đó lão phu chinh phạt Ngũ Châu, khiêu chiến đến đỉnh cao, ha ha ha… Núi Thiên Ma, ngươi thực sự là quá tốt, thế gian này có ngươi thực sự là quá tốt, lão phu sẽ không cô đơn, ha ha ha…”  

             Từng tiếng cười ha ha không ngừng vang lên, Bất Bại Kiếm Tôn nhìn chằm chằm vào Tam Thủ Quái Nha, ánh mắt từ kinh dị đã biến thành hưng phấn, từ hưng phấn biến thành thỏa mãn.  

             Ánh sáng trong tay chợt lóe lên, rốt cuộc cũng nắm Phách Thiên Kiếm ở trong tay, cảm nhận được từng tiếng Tử Lôi tán loạn ở trước mặt, Bất Bại Kiếm Tôn tràn đầy chiến ý, cả người run một cái, khí thế mạnh mẽ lại cuộn trào mãnh liệt lại phun ra một lần nữa.  

             Mà cũng ngay tại giây phút này, bầu trời đột nhiên thay đổi một lần nữa, tiếng sấm nổ vang, sắc tím ngập trời, lôi điện mãnh liệt xuất hiện xua tan đám mây đen, chiếm lĩnh toàn bộ không gian.  

             Dưới khí thế mạnh mẽ của lão tổ tông, ba vị Kiếm Vương bị buộc phải lui từng bước về phía sau, trong lòng hoảng sợ, ngay cả bọn họ cũng chưa từng thấy lực lượng mạnh mẽ như vậy của lão tổ tông xuất hiện.  

             Đơn giản bởi vì trước đây vẫn chưa từng có người nào có thể khiến cho lão ta xuất ra toàn lực, có thể bây giờ phải đối mặt với linh thú cấp chín, rốt cuộc lão ta cũng có thể buông tay đánh cược một trận.  

             Đối với một người điên cuồng một lòng hướng về đỉnh cao mà nói, có lẽ đây chính là sự hưởng thụ lớn nhất.  

             Tam Thủ Quái Nha thấy vậy, trong lòng cũng nhịn không được mà kinh ngạc, khó có thể tin được mà mở to mắt, trong nháy mắt, sắc mặt cua ba đầu đều trở nên nghiêm trọng hơn.  

             Nói thật, cho dù có là linh thú cấp chín cũng chưa từng thấy qua nhân loại mạnh mẽ như vậy, càng không có khả năng tưởng tượng được ở phàm giai lại xuất hiện nhân loại như vậy.  

             Bất Bại Kiếm Tôn, danh bất hư truyền, ngay cả linh thú đế vương đều phải cảm thấy kinh sợ với sự tồn tại này.  

             Cùng lúc đó, mấy người  u Dương Lăng Thiên nhìn về phía Tam Thủ Quái Nha, cũng hoàn toàn sợ ngây người, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên đã tràn đầy vẻ kinh hãi: “Này, Trác tiên sinh, ngươi… Thiên Ma sơn của các ngươi vẫn còn nuôi một thần vật như vậy?”  

             “Ừ, đem ra làm chân giữ cửa.” Nét mặt vô cùng nghiêm túc, Trác Uyên chăm chú nhìn về phía một người một thú, tiếp tục trợn mắt nói dối, thế nhưng trong lòng cũng bất giác có chút kính trọng.  

             Đều nói lão luyện thành thục, càng già lại càng quan tâm đến bản thân, lại càng sợ mất đi, cố gắng bám giữ đến cùng. Nhưng Bất Bại Kiếm Tôn lại khác, mặc dù lão ta đã già, thế nhưng tâm lại không già, lúc này vẫn nghĩ muốn khiêu chiến đến đỉnh cao, không hề lo lắng chút nào đến bản thân.  

             Người như vậy… Ha ha ha, khó trách lão ta trở thành Bất Bại Kiếm Tôn rồi.  

             So với mấy người mạnh nhất của Tứ Châu, quả thực là mạnh hơn nhiều.  

             Quay đầu nhìn về phía ba lão già đứng ở bên cạnh, trong mắt của Trác Uyên cũng không khỏi lộ ra một sự khinh thường bất đắc dĩ.  

             Giờ phút này, rốt cuộc hắn cũng đi chung một đường với Tứ Châu, đối thủ của bọn hắn đều là Bất Bại Kiếm Tôn. Thế nhưng nói về kính nể, hắn lại càng kính nể Bất Bại Kiếm Tôn.  

             Đơn giản bởi vì cường giả của Tứ Châu, mỗi khi gặp phải đối thủ mạnh mẽ, trong lòng đều sợ hãi, nhưng Bất Bại Kiếm Tôn lại hưng phấn. Đó là sự khác nhau giữa kẻ mạnh và kẻ yếu.  

             “Chân gác cổng? Trác tiên sinh, rốt cuộc Thiên Ma sơn của các ngươi là tông môn nào?” Nghe xong lời Trác Uyên nói, đám người  u Dương Lăng Thiên càng cảm thấy kinh dị hơn.  

             Trác Uyên mỉm cười một tiếng, không nói gì, tiếp tục nhìn chằm chằm lên phía trên. Mọi người thấy vậy cũng không hiểu rõ ràng cho lắm, thấy hắn không trả lời liền không hỏi nữa.  

             Chẳng qua khi bọn họ nhìn thấy thân hình của Tam Thủ Quái Nha thì lại càng kinh hãi hơn, nhưng đồng thời vẻ mặt cũng trở nên vui mừng.  

             Bây giờ có linh thú cấp chín này tọa trấn, coi như có là Bất Bại Kiếm Tôn thì cũng phải thua, ha ha ha…  

             Nhảy nhót… Như mấy tên hề!  

             Trác Uyên bất đắc dĩ khinh thường liếc mắt nhìn về phía bọn họ, không khỏi bật cười lắc đầu, sau đó lại kính trọng nhìn về phía bên trên.  

             Thực ra hắn cũng không nên xem thường bọn họ, bởi vì bình thường bọn họ cũng là những nhân vật anh hùng, chẳng qua trong thời khắc sinh tử lúc này, bọn họ lại quan tâm đến sự sống chết của bản thân hơn, đây cũng là chuyện thường tình.  

             Trong lòng hắn cũng hiểu rõ, tất nhiên không cần phải lo lắng, nhưng đến khi lưỡng lự đứng giữa sự sống và cái chết, trong lòng căn bản cũng không nghĩ được đến tận cùng, chỉ biết lo lắng cho chính bản thân mình trước rồi mới đến người khác, như vậy thì có gì là không được?   

eyJpdiI6IlRUbk40TVJHWUhQMHUxSHBRQzl1b1E9PSIsInZhbHVlIjoiYTY3akFNaU44ckNTS0JnNHkzRllvSVRLRFZOQ3kyakZmRE81bmRwTlFQZlVpXC8rQTR4T1FqKzdRSmhwalQ4TGVlRzFIVzVweTRYM1A3YU9QYm5BZ0x3UHhDdlhlXC9MUTV1XC94bWJxcDJLQ2x0U0VySTZ0SDc1TCtCQzJUT0FpYmE4TVZEM1wvQUdZZmEwalVVTjRQdkdpNHZYc3ZEWEl0cjJPT1ZMckpYYTF2XC9yRDJMaXlLXC82bXorU29wSURTWXVDZXBmTHNiVGNvd2w4SXVkdFI4T2o5U3FiK1wvcjVhUHVLWGdBWk1IS3BZeWpTTnA4R2k4KzVRaGhSdjRLMUJWQTVyNGRxdjJEakp5dDFZM2ZJRG9ScU5rN3VLemZVVmF6RThocGttVm9xd1NySElOdDlyV3E3Z1FuaWxueHJiUlwvWnF2cW1yRXFPVlNZOWhwZ2xqSTB2WkRJUTRDTisrQURqUU9DbmkyVGhvNWU5OWJaU051RWlickRcL1dlK2dESzJzIiwibWFjIjoiYmNmOTY1ZDk4YTYxNDUzN2YyY2VkZjFiZTMwYTI1NDcxOTRiOTgzNTRiYmNkN2JlOGY1M2NjMmI1OTY1OGFjOSJ9
eyJpdiI6Ik9tWWVBcHBLZ3hFN0lGSHZWcUFwakE9PSIsInZhbHVlIjoiXC9CZVJNS0RtdHUyRlAwR1RpTjUra0xcLzJSK2NOR2FvRmxsSUlobzZLVE15K0FLZTU1cjZ6dFRzNFwvRTNnanVpU0t4VVp0eGV0bzJMWllRQ25tQ3Z1S1pcL0t2cjdueUo4anJ2NHRCTVBid25QREZaaG5IejJkemhjMk9sNGtQcEd3a0YrbjkyUGZMdXo2UjMxWjlLc3Y5Yml0YzdtWk1yMWRZeGNQdHJ2MTNmOHNTR1dpRzNVU0JYdUFwNFdaRndZKzJyXC9ZaFVFOElsYjFnQ05JZVd6ODVUM3NTb0dST2djd1pnSm9makFGZVVONHJjcXhNbUpsVndrSUtTOG1WTXJad3VmclhSRUpiWlVLRTBsTWNjVmVkZG5vMEpSZ20wMGtcL2R0SjVXeWxVREo5bk50dGI0eUtNekRZMHNzR2Qwd1VvMzJwbTNxQVZrRzhBbXhBU09qSjZjYmtRajAyUUhGNFhDV0NMOVpRemNSaU95ZHpKSGFqUTRFSWhhekNFUnloSlhvNlptdytYcWJtT0pkWHZZUGhhUlNWcFwvOXpkeld0N1Qra2FPc0puY21FdGNyWFEwMnIyUFdTM1o1VllwN1wvZEdUdjYySW8zejR5a3QyQ0FtcUlqOEJ3MUJXbmJ4NE5JQU9VQ2NXcXFuYWhjTDE2TzZ0M2tOb0Y5XC9IQzlWXC9Ed3psc2ZZbDlQbGROSFBtdVJvWTVLU2JUdHdVNVwvVWlOcDg1a1N3bmlqdVVkRGJxbGpcL1RcL3dkRzZxNjllOSttR1IwWWpvNVhMWmo4VjRyUCtZRXp1d1UrNVpsUkFMTEh0REFuUXlFS2xJZ2JCdXZRZWFxWG5LWmpIT3RrQXVqc1wvTXZvUXVTY05TbURwZ2hpUW96UTNmeWdzU3VYQmU2RUtvYUlJY0lreFF4RmNmY0tWbyt4elQ4b3AyRExIWmFKMlwvKzVsWDNJZEExdjBxVnBcL2xja25wZz09IiwibWFjIjoiNmMwOGE5YmYyOWFiOTdkYzllMjhkN2JkOWVhOTJkZGZjODE0ZjdjZDNjMzNhMjdlZTJhNjZiYmY4ZWY0MTZlNSJ9

             Thế nhưng lúc này, ánh mắt của mọi người đều tập trung ở cuộc đại chiến bên trên, cũng không có người nào chú ý đến chuyện này. Ngay cả bản thân Trác Uyên cũng không rõ ràng lắm, rốt cuộc hắn đã mở ra một cái cửa sổ như thế nào nữa…

Ads
';
Advertisement