Bách Lý Ngự Vũ đón gió, chậm rãi hạ người xuống, lạnh lùng lườm Trác Uyên một cái. Trên thân nàng ta mang theo khí tức lạnh như băng, chầm chậm đi đến chỗ của Trác Uyên.
Đám người thấy vậy thì không khỏi trầm mặt, hơi lùi về phía sau, trong lòng bỗng dưng căng thẳng.
Tuy nói Bách Lý Ngự Vũ này từng cùng xuất hiện với Trác Uyên, nhưng rốt cuộc quan hệ giữa hai người họ thế nào, tất cả mọi người hoàn toàn không biết. Hiện tại vị Lãnh Vũ Kiếm Vương cả người toàn là sát khí này xuất hiện trước mặt bọn họ làm bọn họ vô cùng mơ hồ, không biết rốt cuộc là bạn hay là địch, hoàn toàn không có cách nào phán đoán, trong lòng lo sợ bất an.
Hiện tại rốt cuộc nữ nhân này... Đứng về bên nào đây?
Trác Uyên phun ra một ngụm trọc khí thật dài, khóe miệng xẹt qua một nụ cười mỉm, nhìn bóng dáng Bách Lý Ngự Vũ đang dần dần tới gần, vừa vui vẻ lại cũng có chút nghi hoặc: "Đúng là không ngờ tới thời điểm này ngươi sẽ đứng về phía ta!"
"Con mắt nào của ngươi nhìn ra ta đứng về phía ngươi? Hừ, tự cho là đúng vừa thôi!"
Thân thể Bách Lý Ngự Vũ không khỏi khựng lại, lần nữa trưng ra khuôn mặt lạnh tiến tới gần Trác Uyên, nhưng trên hai gò má lại bất giác nhiễm màu đỏ ửng, nét hung dữ trong mắt cũng rõ ràng hơn nhiều: "Lão tổ tông muốn mạng chó của tiểu tử ngươi, hiện tại cô nãi nãi ta đây tới để chặt đầu ngươi!"
Lời nàng ta vừa dứt, đám người còn lại đồng thời rùng mình, sắc mặt càng nặng nề hơn nhiều.
Chỉ có Trác Uyên chẳng nói đúng sai lắc đầu, không phật lòng chút nào: "Nếu như ngươi muốn giết ta, vừa rồi có thể lập tức ra tay, không cần đuổi tên thái tử gia kia đi. Còn có vị nhân huynh vừa rồi là vị Kiếm Vương nào vậy, thật đúng là nghĩa khí. Biết rõ là việc này sẽ đắc tội Bách Lý Ngự Thiên, lại còn có thể giúp ngươi như thế? Chỉ có điều vị nhân huynh kia vẫn chưa đủ rất ác, nếu như đã quyết định giúp ngươi cứu ta, vì sao còn muốn giữ lại mạng của tên Thái tử kia? Trực tiếp nhỏ cỏ tận gốc không phải là càng yên tâm hơn sao?"
"Mặc dù ngày thường nhìn Lôi ca khá là thô bạo, nhưng lại là người coi trọng tình nghĩa nhất trong Ngũ Kiếm Vương chúng ta. Dù sao Thái tử cũng là trụ cột thế hệ này của Bách Lý gia, Lôi ca sao có thể vô duyên vô cớ làm ra loại chuyện tổn thương người trong nhà được?"
Bách Lý Ngự Vũ tàn nhẫn nhìn chằm chằm Trác Uyên không tha, đi tới trước mặt hắn, oán hận nói: "Một bụng của ngươi quả nhiên toàn là ý xấu, người ta đã mạo hiểm lớn như thế để giúp ngươi, ngươi lại còn muốn mượn đao giết người, để hắn ta giúp ngươi tàn sát người thân trong nhà mình, ngươi còn có chút tính người nào không vậy?"
Nghe được lời này, Mộ Dung Tuyết cũng rất tán thành gật đầu, oán hận nhìn chằm chằm Trác Uyên, cứ như hắn mới là địch nhân của nàng ta.
u Dương Trường Thanh nhìn thấy thế thì không khỏi ho khan một tiếng, đụng đụng nàng ta, nhỏ giọng nói: "Khụ khụ khụ... Tuyết muội, chú ý lập trường một chút. Trác huynh là người nhà mình, hắn mà xong là chúng ta cũng xong luôn đấy!"
"Không phân trắng đen, không rõ thiện ác, hừ!" Mộ Dung Tuyết hừ nhẹ một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc hắn ta nhưng cũng không nói gì thêm.
Mặc dù nàng ta đối lập với Trác Uyên, trắng đen rõ ràng, như nước với lửa, nhưng hiện tại bọn họ đang ở cùng một trận doanh, cũng chỉ có thể tạm thời làm bạn với ma. Đây có lẽ chính là dưới hiện thực bất đắc dĩ, có đôi khi những khí phách lương tâm mà tất cả mọi người từng hướng tới đã không còn cái rắm gì!
Bây giờ nàng ta cũng chỉ có thể tự lo thân mình, không làm bạn với ác ma, chứ cũng không làm gì được tên ma vương này!
Đạo cao một thước, ma cao một trượng, thế gian vốn là như thế. Cái gọi là tà bất thắng chính, có lẽ bản thân người hô lên câu khẩu hiệu này cũng cũng là ác ma không chừng...
Trác Uyên hơi nhún đầu vai, hoàn toàn không để bụng đến lời chỉ trích của Bách Lý Ngự Vũ, chỉ bật cười một tiếng, nói: "Ta đúng là không có nhân tính, nhưng hôm nay các ngươi nguyện ý xuất thủ tương trợ, Trác Uyên ta đã lĩnh ơn này. Nếu như ngày nào đó các ngươi gặp phải rủi ro, ta sẽ không mặc kệ!"
"Phi phi phi... Ngươi mới gặp rủi ro, cả nhà các ngươi đều gặp rủi ro, hừ!" Bách Lý Ngự Vũ không khỏi oán hận trừng mắt liếc hắn một cái, mắt phượng chứa đầy vẻ hung dữ, quệt mồm trách mắng.
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến, trong mắt xẹt qua tia sáng thâm thúy: "Hôm nay các ngươi giúp ta, ngày khác không gặp rủi ro cũng khó. Ha ha ha... Tóm lại, ý tốt của các ngươi ta đã nhớ kỹ, bây giờ cùng đi thôi!"
Nói xong Trác Uyên quay lưng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía tất cả mọi người: "Lộ trình từ nơi này đến truyền tống trận còn bao nhiêu thời gian? Chúng ta phải lập tức rời khỏi đây!"
"Còn một khắc đồng hồ! Nếu như chúng ta cấp tốc lên đường thì còn có thể nhanh hơn một chút!" Võ Thanh Thu vội vàng nói.
Trác Uyên khẽ gật đầu, vẫy tay với Bách Lý Ngự Vũ: "Ngự Vũ, hộ tống bọn họ rời khỏi nơi này, đừng để xảy ra bất kỳ sự cố gì!"
"Ha ha, ngươi thật sự coi ta là nô tài mà sai sử sao!"
"Thế nào, vừa rồi không phải ngươi đã lựa chọn làm người của ta sao?" Lông mày Trác Uyên bất giác nhướn lên, không khỏi tà dị nhìn nàng ta một chút, cười khẽ: "Đã như vậy, cũng giống như thương đội chúng ta một đường chạy đến, hiện tại phải nghe mệnh lệnh của ta. Nếu như ngươi vẫn nghe theo sai sử của Bách Lý Ngự Thiên, vậy thì bây giờ cũng có thể lập tức ra tay lấy mạng ta, tùy ngươi!"
Ngươi...
Bách Lý Ngự Vũ bất giác hơi khựng lại, vẻ mặt phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn tức giận hừ một tiếng, hung ác nguýt Trác Uyên một cái rồi đi lên trước mở đường cho bọn họ. Thỉnh thoảng nàng ta lại quay đầu lạnh lùng nhìn về phía những người khác, giận dữ hét: "Còn lề mề cái gì, đi nhanh lên! Nếu để cho mấy Kiếm Vương khác phát hiện, các ngươi muốn đi cũng không kịp đâu, hừ!"
Nói xong, Bách Lý Ngự Vũ liền sải bước chạy về phía trước, mặc dù tự mình làm mình ngột ngạt nhưng cũng không có hận ý.
Đám người bất giác sửng sốt hồi lâu mới chợt kịp phản ứng lại, vội vàng đuổi theo bước chân của nữ Kiếm Vương kia, nhưng cũng đồng thời quay đầu nhìn về phía Trác Uyên, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc và tán thưởng.
Nhất là u Dương Trường Thanh càng không nhịn được vỗ cánh tay Trác Uyên, vẻ mặt sùng bái nói: "Trác huynh đúng là trâu bò, ngay cả góc tường của Bất Bại Kiếm Tôn cũng dám nạy ra, hơn nữa còn là nạy góc tường người trong nhà bọn hắn. Phải biết, trước kia đều là bọn Bất Bại Kiếm Tôn và Bách Lý Kinh Vĩ nạy chân tường chúng ta, Thượng Quan Phi Vân và Đan Thanh Sinh đều chạy đến chỗ bọn hắn. Lần này Trác huynh nạy Lãnh Vũ Kiếm Vương đến chỗ chúng ta, thật đúng là cho bốn châu chúng ta không ít thể diện. Lại nói... Làm sao ngươi làm được vậy?"
"Ừm... Nhờ giá trị nhan sắc!"
Trác Uyên trầm ngâm một chút, nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhìn qua tương đối bình thường của mình rồi bỗng dưng giương đầu, sâu xa đáp lời. Sau đó hắn chạy thẳng đến bên người Sở Khuynh Thành, cùng Thủy Nhược Hoa dìu nàng, nhanh chóng chạy tới chỗ truyền tống trận.
Giá trị nhan sắc?
Lông mày u Dương Trường Thanh nhăn chặt, không nhịn được sờ khuôn mặt như ngọc của mình, tinh tế suy tư: "Vậy là Trác huynh dùng mỹ nam kế? Đến cả hắn cũng có thể thành công, vậy chẳng phải bản công tử cũng làm được sao... Ừm, không biết Trung Châu còn có nữ Kiếm Vương nào không nhỉ?"
Một bên khác, Kiếm Tinh Thái Tử Bách Lý Cảnh Thiên mang vẻ mặt âm trầm phi hành trên không trung, bên cạnh là Kiếm Vương Bách Lý Ngự Lôi đang chăm chú theo dõi, không để cho hắn ta làm bất kỳ động tác nhỏ nào.
Bỗng nhiên, Vù vù vù... Từng tiếng xé gió liên tiếp truyền tới, ba bóng người quen thuộc nhất thời xẹt qua trước mặt hai người. Bách Lý Cảnh Thiên vừa thấy thì lập tức giật mình, vội vàng kêu to một tiếng: "Xin ba vị Kiếm Vương dừng bước!"
Kít!
Ba bóng người hơi chậm lại rồi đồng thời ngừng hẳn, chính là ba người còn lại trong Ngũ Kiếm Vương.
Mà Bách Lý Ngự Lôi vừa nhìn thấy bóng dáng của bọn hắn, lông mày bất giác run lên, sắc mặt âm trầm xuống trong nháy mắt. Sau đó hắn ta nhìn sang Bách Lý Cảnh Thiên bên cạnh, mí mắt khẽ giật giật, đã hiểu rõ tính toán của hắn ta nhưng lại không có cách nào.
Hắn ta cũng không thể trực tiếp đánh tiểu tử này ngất xỉu ngay trước mặt ba vị Kiếm Vương được!
"Ui chao, đây không phải là thái tử điện hạ sao, còn có Lôi huynh nữa. Sao các ngươi lại cùng đi với nhau vậy?" Nhìn thấy hai người, ba người kia cũng cảm thấy quái lạ. Theo lý thuyết, Thái tử là tiểu bối, thực lực có hạn, Kiếm Vương sẽ không tùy tiện hành động chung với bọn hắn, quá vướng víu!
Thế nhưng bây giờ...
Con mắt ba người không khỏi híp lại nhìn kỹ một lượt, sau đó chợt ngẩn người: "A, thái tử điện hạ, cánh tay của ngươi..."
"Ai, đừng nói nữa!"
Vẻ mặt Bách Lý Cảnh Thiên đầy bi thương phun ra một ngụm trọc khí thật dài, hơi khom lưng về phía ba người, trong mắt toàn là lệ nóng: "Không phải lão tổ tông muốn đầu tên Trác Uyên kia sao, đúng lúc mười huynh đệ chúng ta tìm được hắn!"
"Cái gì, các ngươi tìm được?" Ba người không khỏi giật mình, sắc mặt nghiêm lại nhìn thoáng qua lẫn nhau, đều bất giác lộ ra vẻ mất mát.
Mụ nội nó, lại có thể bị bọn hắn tìm được, vậy chẳng phải cái công này đã vào tay bọn hắn rồi sao?
"Ách, thái tử điện hạ, vậy thì chắc hẳn các ngươi đã thắng ngay từ trận đầu, cầm được đầu của tên tiểu tử kia rồi phải không. Phải chăng mấy hoàng tử còn lại đã cầm thủ cấp kia đi thỉnh công với lão tổ tông?"
Lệ nóng trong mắt Bách Lý Cảnh Thiên càng lóe lên ánh sáng chói mắt, vẻ mặt ưu tư lắc đầu: "Ai, lĩnh công cái gì chứ. Tiểu tử kia quá lợi hại, chín vị hoàng đệ còn lại của cô đều đã mất mạng trong tay hắn. Ngay cả cánh tay phải này của cô cũng là do hắn ban tặng nên mới phải chặt bỏ. Lúc ấy nếu không nhờ có Kinh Lôi Kiếm Vương kịp thời đuổi tới, chỉ sợ cô đã táng mệnh nơi hoàng tuyền!"
"Cái gì?" Ba người kia không khỏi giật mình nhìn chằm chằm hắn ta, rồi lại đưa mắt nhìn lẫn nhau, trong lòng run sợ.
Trong thế hệ trẻ tuổi, Thái tử chính là nhân tài kiệt xuất, trong năm châu ít ai có thể sánh bằng? Lần này liên hợp với chín vị hoàng tử lại có thể cùng thua trong tay một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch ư?
Xem ra đệ tử Thiên Ma sơn đúng là khác biệt với thế tục!
Thế nhưng bọn hắn cũng chỉ kinh ngạc trong tích tắc mà thôi, rất nhanh sau đó đã nhìn chằm chằm về phía Bách Lý Ngự Lôi, khóe miệng xẹt qua nụ cười giả dối, ôm quyền nói: "Như vậy thì xem ra Lôi huynh đã cầm được cái công đầu này, chúc mừng, chúc mừng nha. Lão tổ tông mà biết được nhất định sẽ cực kỳ tán thưởng Lôi huynh, nói không chừng còn để cho Lôi huynh lĩnh hội Phách Thiên Kiếm nhiều hơn mấy tháng. Đến lúc đó có lẽ thực lực của Lôi huynh chính là số một trong số năm người chúng ta, ha ha ha..."
Bách Lý Ngự Lôi bình tĩnh không nói gì, chỉ khách khí gật nhẹ đầu với những lời ca ngợi nghĩ một đằng nói một nẻo của mấy huynh đệ đồng môn này, tạm ứng phó một chút.
"Chỉ sợ là chư vị hiểu lầm rồi!"
Thế nhưng đúng vào lúc này, Bách Lý Cảnh Thiên lại thay đổi biểu cảm bi ai lúc trước, nhếch miệng cười một tiếng, khoát tay nói: "Kinh Lôi Kiếm Vương có đức độ. Hắn ta thấy cô bị trọng thương, nghĩ đến đầu tiên chính là đưa cô đến một nơi an toàn để chữa thương, hoàn toàn không để công lao này vào mắt, cô cực kỳ cảm động!"
"Vậy cái công lao này..." Trước mắt ba người bất giác sáng lên, vội vàng đồng thanh nói.
Khóe miệng Bách Lý Cảnh Thiên xẹt qua một đường cong tà dị, như có như không liếc qua gương mặt âm trầm của Bách Lý Ngự Lôi, chỉ tay về hướng bọn Trác Uyên chạy trốn, bình tĩnh lên tiếng: "Vừa rồi trùng hợp là Lãnh Vũ Kiếm Vương cũng đến, Kinh Lôi Kiếm Vương liền tặng công lao này cho Lãnh Vũ Kiếm Vương. Chỉ có điều tiểu tử kia có chút bản lĩnh, Lãnh Vũ Kiếm Vương lại có chút quan hệ sâu xa với hắn, có lẽ sẽ không dễ dàng giết chết hắn như vậy, ít nhất cũng phải tra tấn trêu đùa một trận. Nếu bây giờ chư vị..."
"Đúng đúng đúng, bây giờ chúng ta đi còn kịp!" Ba người kia không khỏi vội vã gật đầu một cái, vội vàng ôm quyền với hai người, ngay cả lời khách sáo cũng không kịp nói đã cùng nhau bay vọt về hướng Thái tử vừa chỉ, trong nháy mắt không thấy bóng dáng.
Ngự Vũ, vi huynh chỉ có thể giúp ngươi đến đây. Vì cái công đầu này, nhất định ba tên kia sẽ không dễ dàng bán mặt mũi cho ngươi. Đến lúc đó ngươi phải tự giải quyết cho tốt, không cần thiết phải vì tiểu tử kia mà trở mặt với người trong nhà, nếu không thì không ai bảo vệ được cho ngươi nữa đâu...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất