Vù!
Giống như một thanh lợi kiếm vô hình bắn thẳng vào lòng mình.
Trong giây lát khi đôi đồng tử của Bách Lý Ngự Lôi đối mặt với ánh mắt sắc bén kia của Trác Uyên, thân thể hắn ta không nhịn được run lên, trong lòng không khỏi nảy lên cảm giác bị uy hiếp mạnh mẽ.
Dường như nếu khi chiến một trận với tiểu tử này mà sơ sẩy một cái, thật sự có khả năng phải bồi cả mạng mình vào.
Thế nhưng chuyện này... Sao có khả năng được? Hắn có mạnh đến mấy cũng chỉ là Dung Hồn cảnh, tại sao lại mang đến cho mình cảm giác hung hiểm như thế?
Trong lòng Bách Lý Ngự Lôi bất giác run lên, không khỏi nhìn kỹ Trác Uyên hơn một chút, lại nhìn sang Thái tử trọng thương cụt một tay bên cạnh, cảm giác ngưng trọng càng nhiều hơn một phần.
Không thể nào chỉ là Dung Hồn cảnh đơn giản vậy được, nếu không với thực lực của Thái tử chắc chắn sẽ không bị thương thành bộ dáng này. Mà đây còn là may hắn ta tới kịp thời, nếu không thì chắc chỉ còn nước nhặt xác cho Thái tử!
Con mắt Bách Lý Ngự Lôi khẽ híp lại, chăm chú nhìn Trác Uyên lần nữa, trong lòng càng coi trọng thêm một phần.
Tiểu tử này... Cũng không phải như Ngự Vũ trở về nói, chỉ là mưu thần phô trương thanh thế, mà thật đúng là sâu không lường được, khó mà suy xét!
Mí mắt Bách Lý Ngự Lôi khe khẽ run, cứ lẳng lặng quan sát phía dưới như vậy nhưng không động tay. Trác Uyên cũng chăm chú nhìn hắn ta không nhúc nhích.
Mà cùng lúc đó, sau khi mọi người dùng đan dược Trác Uyên đưa cũng đã khôi phục được một chút thể lực, có thể miễn cưỡng hành động. Nhiệm vụ hộ tống Sở Khuynh Thành rời khỏi chỗ thị phi này có thể tiến hành lần nữa.
Chỉ có điều, đối với việc Trác Uyên có thể ứng phó với cao thủ Kiếm Vương hay không, trong lòng đám người vẫn còn khá nghi ngờ.
Phải biết, thực lực của Trung Châu Kiếm Vương tương đương với cao thủ mạnh nhất của các châu, là tồn tại sánh vai với Mộ Dung Liệt và u Dương Lăng Thiên. Mặc dù Trác Uyên là tài năng xuất chúng trong thế hệ trẻ tuổi năm châu, vừa rồi còn vừa nói vừa cười tiêu diệt Thập Hoàng Tử Trung Châu một cách dễ dàng, nhưng dù nói thế nào đi chăng nữa thì đây cũng là cuộc tranh đấu của thế hệ trẻ tuổi, so sánh với những cao thủ lâu năm đã sớm trèo lên đỉnh vẫn còn chênh lệch một mảng khá lớn.
Xác suất để Trác Uyên trốn khỏi cái chết từ tay một vị cao thủ Kiếm Vương là gần như bằng không!
Đối mặt với hiểm cảnh gian nan này, ai cũng tràn đầy lo lắng nhìn bóng lưng kiên nghị của Trác Uyên. Thủy Nhược Hoa dường như nhớ tới tình cảnh năm đó Trác Uyên để các tỷ muội bọn nàng đi trước, một mình hắn chặn lối ở sau, đối mặt với năm trăm cường giả truy đuổi, dốc sức chiến đấu đến chết, trong mắt không biết vì sao sinh ra vài giọt lệ, không khỏi nắm chặt tay Sở Khuynh Thành hơn.
Khuynh Thành, tình cảnh hôm nay cũng không giống như lúc ấy. Chỉ hi vọng lần này hắn sẽ không giống như lần trước, lần nữa biến mất trước mặt tất cả chúng ta.
Trác Uyên khẽ nhíu chân mày, thấy mọi người đều đã có thể hành động nhưng vẫn đứng ngốc sau lưng hắn như cũ không định rời đi, lập tức quát khẽ một tiếng: "Các ngươi còn ở lại chỗ này làm gì, còn không mau đi?"
"Trác huynh, ngươi có ân cứu mạng với chúng ta, đại ân đại đức, ân như tái tạo, u Dương Trường Thanh ta sẽ không quên!" u Dương Trường Thanh cao ngạo giương đầu, bình tĩnh lên tiếng: "Hiện tại ngươi phải đối mặt với cường địch, sao chúng ta lại có thể đào thoát một mình? Chuyện này là quá không tử tế! u Dương Trường Thanh ta là loại người tham sống sợ chết kia sao? Cho nên, mặc dù trong tình cảnh này chúng ta cũng không giúp được gì, nhưng có thể ở lại trợ uy cho ngươi, cùng ngươi đồng sinh cộng tử. Ngươi yên tâm, phía sau ngươi luôn có các huynh đệ chúng ta, ngươi không phải chiến đấu anh dũng một mình, Trác huynh!"
Trác Uyên bất đắc dĩ trợn mắt một cái, suýt chút nữa bị tên quý công tử này chọc cho tức sôi người, cất tiếng mắng chửi: "Con mẹ nó ngươi có bị bệnh không đó? Đã biết rõ không giúp được gì, các ngươi còn ở lại chỗ này thì có ích lợi gì. Không phải ta đã nói giúp ta hộ tống Khuynh Thành an toàn rời khỏi chỗ này, ta liền cảm tạ đại ân của các ngươi sao. Ta ở chỗ này liều sống liều chết, các ngươi còn muốn đồng sinh cộng tử? Ta nhổ vào, ai mà thèm đồng sinh cộng tử với các ngươi chứ, mấu chốt là các ngươi chết rồi, lão bà của ta biết làm sao bây giờ? Ai bảo đảm an toàn cho nàng?"
"Ồ... Ta hiểu rồi. Trác huynh, ngươi yên tâm đi, đệ đệ không giống tên Diệp Lân kia, nhất định sẽ làm tốt việc này cho ngươi. n cứu mạng của ngươi, u Dương Trường Thanh ta nhất định sẽ trả lại!" Lúc này u Dương Trường Thanh đã hiểu rõ gật đầu, ôm quyền hét lớn một tiếng.
Thế nhưng hắn ta vừa dứt lời, Diệp Lân lập tức không vui, da mặt co rút lại, âm trầm nói: "Ngươi có ý gì, cái gì gọi là ngươi không giống ta?"
"Đương nhiên, Trác huynh bảo ngươi đưa tiễn tẩu tử an toàn, kết quả thì sao? Ngươi lại để tẩu tử lọt vào hiểm cảnh! Nhận ủy thác của người thì phải hết lòng làm cho người, vậy mà ngươi không làm được tí gì. Bản công tử ta đây tất nhiên là không giống ngươi, nói tất làm, làm tất được. Trác huynh, ta sẽ không để cho ngươi thất vọng!"
"Ha ha, ngươi đúng là đồ trộm hô bắt trộm. Nếu không phải ngươi đột nhiên chạy đến ngăn cản đường đi của chúng ta, tẩu tử đã sớm được chúng ta đưa tiễn an toàn, sẽ còn có một màn như hiện tại đây sao?"
"Ài, thuốc có thể ăn bậy, nhưng lời không thể nói lung tung được nha! Cái này có thể trách ta chắc? Ngươi nghĩ thử mà coi, ta cũng có thể đuổi kịp các ngươi, mấy tên hoàng tử Kiếm Tinh kia đuổi kịp các ngươi không phải là chuyện sớm muộn thôi sao!"
"Ta nói ngươi..."
Dường như Diệp Lân và u Dương Trường Thanh là oan gia trời sinh, thời khắc nguy nan căng thẳng như thế mà vẫn còn có thể cãi nhau ầm ĩ. Trác Uyên đứng nghe mà gân xanh trên trán nhảy lên thình thịch.
Vì sao lần nào hai con hàng này cũng trùng hợp nhập bọn với nhau như vậy chứ?
Bọn họ đơn độc hành động thì rất tốt, mà cứ khi nào đụng vào nhau là y như rằng thành chuyện không đủ bại sự có thừa!
Mà trên không trung, Bách Lý Cảnh Thiên nhìn thấy phía dưới chợt ồn ào líu lo không ngừng thì bỗng nhiên cười lớn một tiếng, vẻ mặt ác độc châm chọc nói: "Các ngươi còn muốn chạy? Hừ, ngây thơ quá rồi! Kinh Lôi Kiếm Vương mà ra tay, các ngươi nghĩ đám các ngươi có thể chạy đi đâu?"
"Kinh Lôi Kiếm Vương!"
Dứt lời, Bách Lý Cảnh Thiên chỉ tay vào đám người phía dưới, hung ác nói: "Mau giết chết tất cả bọn họ, trước mặt lão tổ tông cô sẽ tự mình thỉnh công cho ngươi!"
Lời này vừa nói ra, ồn ào phía dưới nhất thời ngừng lại. Tất cả mọi người ở đây cũng mang vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía hai người trên không trung, nhất là vị Bách Lý Ngự Lôi kia, trên đầu toát mồ hôi lạnh.
Đến cả Trác Uyên cũng trầm mặt nhìn đối thủ mạnh mẽ kia, con mắt hơi híp lại, trong bụng suy tính kế sách đối địch.
Thế nhưng đối mặt với sự gào thét của Bách Lý Cảnh Thiên, biểu hiện của Bách Lý Ngự Lôi lại rất kỳ quái, vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, cũng không có ý định ra tay.
Bách Lý Cảnh Thiên không khỏi sững sờ nhìn chằm chằm hắn ta, trong mắt mang theo vẻ ngờ vực: "Kinh Lôi Kiếm Vương, tiểu tử này là trọng phạm lão tổ tông khâm điểm, bình thường không phải ngươi luôn vượt lên trước tranh công sao, sao lần này lại..."
Bách Lý Ngự Lôi không nói gì, chỉ nhẹ liếc mắt nhìn hắn ta rồi sờ mũi một cái, vẫn không có động tác gì như cũ.
Bách Lý Cảnh Thiên nhìn chằm chằm hắn ta, mí mắt không khỏi run lên mạnh mẽ, trong lòng càng thêm hoài nghi, thậm chí sinh ra ngờ vực vô căn cứ.
Vụt!
Đúng lúc này, một tiếng xé gió truyền đến, lại thêm một bóng dáng xuất hiện trước mặt hai người, chính là Lãnh Vũ Kiếm Vương, Bách Lý Ngự Vũ.
"A, đây không phải là..." u Dương Trường Thanh vừa nhìn thấy đã lập tức nhận ra, lại nhìn về phía bóng dáng Trác Uyên, không hiểu ra sao. Trác huynh, đây không phải là ngươi người sao, chạy thế nào nơi đó đi?
Bởi vì chuyện vị trí Phong Thiên Kiếm, Trác Uyên chỉ giải thích qua về thân phận của Bách Lý Ngự Vũ với người cầm quyền Tây Châu, u Dương Trường Thanh chỉ là một tông môn đệ tử, không có cơ hội biết chuyện Trác Uyên hai mặt phùng nguyên cho nên mới bất giác cảm thấy kinh hãi.
Mà Bách Lý Ngự Lôi nhìn thấy nàng ta tới cũng nhất thời thở phào ra một hơi, tìm được lý do thích hợp nói với Bách Lý Cảnh Thiên: "Thái tử điện hạ, bây giờ ngươi đang bị thương nặng, hay là tìm một nơi an toàn tu dưỡng trước đã, bản vương sẽ một đường hộ tống. Còn chuyện công đầu của lão tổ tông, lúc trước lão tổ tông liên tục bất mãn với biểu hiện của Ngự Vũ, vẫn nên để cho Ngự Vũ thì hơn!"
"Thì ra là Kinh Lôi Kiếm Vương đang suy xét đến tiền đồ của Lãnh Vũ Kiếm Vương, ha ha ha..." Quan sát hai người trước mặt một hồi, Bách Lý Cảnh Thiên như nhìn ra được điều gì, trong mắt lóe lên tia sáng, không khỏi bật cười, gật đầu nói: "Được rồi. Đã như vậy, công đầu này để cho Lãnh Vũ Kiếm Vương tới lấy. Chỉ có điều cô muốn ở một bên nhìn tận mắt cảnh Trác Uyên bị Lãnh Vũ Kiếm Vương chém thành muôn mảnh để giải mối hận trong lòng cô!"
Sắc mặt Bách Lý Ngự Vũ và Bách Lý Ngự Lôi bất giác run lên, liếc nhìn nhau, đều không khỏi nhíu mày. Tiếp theo Bách Lý Ngự Vũ lại nhìn về phía hắn ta, lạnh lùng nói: "Thái tử điện hạ, ngươi là người nối nghiệp mà lão tổ tông bồi dưỡng trọng điểm, tốt nhất nên biết bảo trọng quý thể. Hiện tại với tình trạng vết thương của ngươi vẫn nên sớm điều trị cho ổn thỏa, mọi chuyện nơi này cứ giao cho ta xử lý là được. Ngự Lôi đại ca, còn không mau đỡ thái tử điện hạ rời đi?"
"Được!" Bách Lý Ngự Lôi không nói hai lời, gật đầu một cái, muốn mang Bách Lý Cảnh Thiên rời khỏi đây.
Thế nhưng Bách Lý Cảnh Thiên lại hơi vung tay, bướng bỉnh nói: "Không, hôm nay cô không thấy tên Trác Uyên này chết thì tâm không an, ta nhất định phải nhìn các ngươi chém hắn thành muôn mảnh mới được!"
"Điện hạ, hiện tại nơi này đã giao cho ta, chẳng lẽ ngươi không tin bản vương?"
Bách Lý Ngự Vũ lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn ta, hừ nhẹ một tiếng: "Mong thái tử bảo trọng quý thể, lão tổ tông tương đối coi trọng ngươi. Nếu để cho lão nhân gia biết vì chúng ta cố lập công mà coi nhẹ vết thương của ngươi, đến lúc đó chọc cho lão nhân gia nổi giận, chúng ta không chịu nổi trách nhiệm đâu. Thái tử điện hạ, xin ngươi mau rời khỏi nơi này chữa thương, đừng để chúng ta khó xử, bằng không thì... Cho dù phải mạnh mẽ ép buộc chúng ta cũng sẽ mời ngươi đi!"
Sắc mặt Bách Lý Cảnh Thiên bất giác biến đổi, sâu xa nhìn nàng ta một cái rồi lại là trầm mặt, sâu xa đáp lời: "Sự quan tâm của Lãnh Vũ Kiếm Vương, lòng cô xin lĩnh. Chỉ có điều đây là do cô muốn kiên trì, không liên quan gì đến các ngươi. Đến lúc đó cho dù lão tổ tông có hỏi, cô cũng sẽ gánh chịu một mình, không nhọc hai vị hao tâm tổn trí!"
"Thái tử điện hạ cũng không phải không biết tính tình của lão tổ tông, ai phạm sai lầm thì đuổi tới thân người đó. Ngươi nói gánh chịu là gánh chịu được chắc?"
Bách Lý Ngự Lôi nhìn chằm chằm hắn ta không tha, lạnh lùng nói: "Hi vọng Thái tử không nên làm chúng ta khó xử, bảo trọng quý thể. Nếu còn tiếp tục dây dưa thì đừng trách chúng ta mạnh mẽ ép buộc. Cho dù ngươi muốn tới cáo trạng chúng ta trước mặt lão tổ tông cũng không quan trọng, chúng ta làm vậy đều là vì muốn tốt cho ngươi, lão tổ tông sẽ hiểu!"
Mí mắt Bách Lý Cảnh Thiên không khỏi run rẩy mãnh liệt, nhìn chòng chọc không tha hai mắt của Bách Lý Ngự Lôi và Bách Lý Ngự Vũ, sau đó lại thâm sâu nhìn thoáng qua Trác Uyên ở phía dưới, hình như ngộ ra điều gì. Hắn ta không cam lòng siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Có mấy lời cô không muốn nói thẳng ra, tất cả mọi người đều là trụ cột của Bách Lý gia, tránh cho tổn thương hòa khí. Thế nhưng hai vị Kiếm Vương các ngươi phải suy nghĩ kỹ, làm như vậy có thật sự đáng giá không?"
Thân thể Bách Lý Ngự Lôi không khỏi chấn động mạnh một cái. Hai người họ lại liếc nhìn nhau lần nữa, đồng thời phun ra một ngụm trọc khí, sau đó ánh mắt chắc chắn nhìn về phía Bách Lý Cảnh Thiên, khẽ vươn tay, bình tĩnh nói: "Thái tử điện hạ, mời!"
"Được lắm! Hi vọng các ngươi đừng hối hận về tất cả mọi chuyện hôm nay, hừ!"
Trong thoáng chốc, nơi này chỉ còn lại một vị Kiếm Vương. Khóe miệng Trác Uyên bỗng nhiên nhếch lên một độ cong có vẻ yên lòng...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất