"Nhanh lên, nhanh lên nữa, các ngươi đều là rùa đen sao, đi gì mà chậm vậy?"
Trên con đường nhỏ đầy gập ghềnh, Bách Lý Ngự Vũ như một con cọp cái gào thét với từng người đang gian nan đi đường trong đội ngũ, âm thanh chấn động trời xanh.
Đám người vừa cố gắng lấy hơi, tập tễnh nhấc chân bước về phía trước, lại vừa phải nhẫn nhịn chịu đựng tiếng mắng chửi của vị cọp cái này, không khỏi cảm thấy uất ức.
Vị đại thiếu gia u Dương Trường Thanh là người đầu tiên không nhịn được. Thân là thủ lĩnh thế hệ trẻ tuổi của Hải Minh Tông, bình thường đều là hắn ta quát mắng người khác, đã lúc nào đến phiên người khác quát mắng hắn ta như thế?
Thế nhưng đối mặt với Bách Lý Ngự Vũ cấp bậc Kiếm Vương, cùng một cấp bậc với lão phụ thân nhà hắn ta, hắn ta cũng không dám cáu kỉnh nửa phần, chỉ có thể xán lạn cười một tiếng, vẻ mặt vừa đê tiện vừa hòa nhã kháng nghị: " y... Đại tỷ, chúng ta đều là người bệnh bị thương nặng, đi có hơi chậm thì cũng có thể thông cảm được, ngươi lượng thứ chút đi..."
"Thông cảm cái rắm!"
Nhưng mà hắn ta còn chưa dứt lời, Bách Lý Ngự Vũ đã rống to một tiếng, lập tức phun nước bọt lên mặt hắn ta: "Ngươi bị thương là bởi vì ngươi quá yếu, ngay cả mười thằng ranh con Bách Lý Cảnh Thiên kia cũng không đối phó được, bình thường các ngươi làm ăn cái gì thế không biết? Phế vật, phế vật, phế vật..."
Trong nháy mắt Bách Lý Ngự Vũ như hóa thành sơn đại vương chặn đường cướp của, mắng to vào lỗ tai đám người đang bước từng bước về phía trước, chấn động màng nhĩ tất cả mọi người vang dội như sấm, không dám đáp lời.
u Dương Trường Thanh càng không nhịn được rụt đầu lại, sợ đến nỗi câm như hến, mặc dù trong lòng không ngừng oán thầm nhưng rốt cuộc cũng không dám mạnh miệng.
Haiz, đúng là đứng nói chuyện không đau eo, lại còn có thể xem thường tên tiểu tử Bách Lý Cảnh Thiên yêu nghiệt kia. Lại nói, danh hiệu Kiếm Vương này của ngươi cũng phải tu luyện bao lâu mới đạt được, chúng ta thì mới tu luyện được bao nhiêu chứ, có thể so sánh được sao?
Hừ, nữ nhân điên!
"Phế vật, phế vật, phế... Ách..."
Bách Lý Ngự Vũ hoàn toàn không chú ý tới u Dương Trường Thanh đang khoa tay múa chân vẽ vòng tròn sau lưng, nguyền rủa bộ dáng nàng ta mà vẫn hung dữ gào thét với từng bóng người đi qua trước mặt. Nói là khích lệ cũng tốt, mà quất roi cũng được, nhìn chung chính là để bọn họ khẩn trương lên đường.
Một khắc đồng hồ nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, với tốc độ của Kiếm Vương thì rất nhanh sẽ có thể đuổi kịp bọn họ. Đến lúc đó gặp phải mấy Kiếm Vương còn lại đuổi theo, nàng ta nên ứng phó thế nào đây?
Nếu như vì bảo vệ bọn tiểu bối này mà đối địch với những người kia, vậy nàng ta chẳng khác gì đã hoàn toàn phản bội gia tộc, vĩnh viễn không có ngày quay đầu. Nếu như không để ý tới bọn họ, bọn họ bị giết cũng không sao, nhưng Trác Uyên bị giết thì nàng ta lại không nỡ.
Cho nên đối với lần chạy trốn khẩn cấp này, trong nội tâm nàng ta khẩn thiết không thua bọn họ chút nào, thậm chí còn hơn. Lại thêm tính tình nàng ta vốn thô bạo, vậy nên cứ tự nhiên trở thành một nữ ma đầu vừa đáng sợ vừa đáng kính trong mắt mọi người.
Chỉ có điều, lỗ tai ai nữ ma đầu này cũng dám quát, nhưng duy chỉ có Trác Uyên là không dám. Vừa bắt gặp ánh mắt lạnh giá của Trác Uyên đang nhìn chằm chằm, nàng ta bỗng hơi ngừng lại, hắng giọng một cái, sau đó vòng qua vị này, tiếp tục thúc giục đám ranh con ở phía sau.
Thấy tình cảnh này, đám người đều quăng tới ánh mắt hâm mộ.
Trác Uyên đúng là Trác Uyên, đào góc tường Bất Bại Kiếm Tôn chưa tính, lại còn có thể thuần phục một cao thủ Kiếm Vương trở nên ngoan ngoãn như thế, rõ là trâu bò.
Chẳng lẽ hắn thật sự dựa vào giá trị nhan sắc, mỹ nam kế sao?
Nghĩ tới đây, một tia sáng lóe lên trong tay u Dương Trường Thanh, một cái gương đồng lập tức xuất hiện trước mặt hắn ta. u Dương Trường Thanh đỏm dáng nhìn dung nhan đẹp trai hết sức trong gương đồng, nhíu mày.
Nếu là như vậy thì ta cũng không kém đâu, sao vị tỷ tỷ kia lại...
Bốp!
Đột nhiên có tiếng động thanh thúy vang lên. u Dương Trường Thanh còn chưa kịp nghĩ ra huyền cơ trong đó, Bách Lý Ngự Vũ đã không hề khách khí quăng cho hắn ta một bạt tay, mắng to thành tiếng: "Một đại nam nhân như ngươi soi gì mà soi, không khác gì nữ nhân, lãng phí thời gian! Còn không đi mau!"
u Dương Trường Thanh rụt đầu lại, khóe miệng giật một cái, cúi đầu bưng lấy gò má cao ngất, cũng không dám ho he một lời nào, tiếp tục lên đường.
Đám người thấy thế đều không khỏi che miệng cười khẽ, Trác Uyên cũng bất giác mỉm cười lắc đầu. Cái tên quý công tử này đúng là một tên dở hơi.
Vù vù vù...
Đột nhiên sấm sét vang dội, tiếng xé gió nổi lên, thân thể Bách Lý Ngự Vũ bỗng dưng run lên, nhất thời đình trệ không nhúc nhích, sắc mặt nhanh chóng trở nên âm trầm.
Lông mày Trác Uyên cũng run lên, thân thể khựng lại nhìn về phía Bách Lý Ngự Vũ, trong lòng trầm ngâm một chút rồi hét lớn: "Ngự Vũ, đưa hai người các nàng đi trước đi!"
Nói xong, Trác Uyên đẩy Sở Khuynh Thành và Thủy Nhược Hoa lên phía trước.
"Vậy còn ngươi?" Bách Lý Ngự Vũ không khỏi khẽ giật mình nhìn chằm chằm Trác Uyên, chau mày đầy lo lắng. Nàng ta đã hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của hắn.
Trác Uyên mỉm cười lắc đầu, không tỏ rõ ý kiến: "Trong lòng ta, thứ không bỏ được nhất chính là Khuynh Thành, mà người tín nhiệm nhất bên cạnh Khuynh Thành chính là Thủy sư tỷ. Cho nên ngươi đưa các nàng đi, cả người ta có thể buông lỏng. Ta lập tức sẽ đi Bắc Hải, bọn hắn muốn bắt ta cũng không dễ dàng đâu!"
Lông mày Bách Lý Ngự Vũ khẽ rung, quay đầu nhìn thần quang đờ đẫn của Sở Khuynh Thành một chút, vẻ mặt phức tạp, sau đó lại nhìn về phía Trác Uyên, mặt mũi tràn đầy vẻ do dự.
"Ngự Vũ, lần này ngươi làm trái lời Bách Lý Ngự Thiên tới cứu ta, ta rất cảm động. Lần trước ta nói không cần ngươi là ta không phải! Lần này... Ta cần ngươi hộ tống thê tử của ta an toàn rời khỏi đây!"
Trác Uyên nhìn chằm chằm đầu lông mày nhíu chặt của Bách Lý Ngự Vũ, trong mắt đầy lạnh nhạt, sâu xa cất lời: "Chắc hẳn ngươi cũng biết cho dù ngươi có lưu lại cũng không ngăn được ba người kia. Huống hồ, ngươi muốn gánh vác cái tiếng bỏ tổ quên tông sao? Ngươi đã tới cứu ta, ta cũng không hi vọng ngươi phải khó xử, tốt nhất đừng chạm mặt với bọn hắn. Đưa Khuynh Thành các nàng rời khỏi đây, ta tự có biện pháp thoát thân. Chẳng lẽ dọc một đường này, ngươi còn chưa tin kế hoạch của ta?"
Bách Lý Ngự Vũ nhìn chằm chằm hắn không tha, suy nghĩ một lát, cuối cùng cắn răng, bất chợt chụp lấy đầu vai của Sở Khuynh Thành và Thủy Nhược Hoa, đạp chân xuống bay lên không trung, lao thẳng về hướng cái truyền tống trận kia, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.
Thế nhưng tiếng nhắc nhở của nàng ta vẫn khoan thai truyền xuống dưới: "Người xấu, bảo trọng, tuyệt đối đừng có chết!"
"Ách, sao vị tỷ tỷ kia lại bỏ đi vậy?"
Thấy Bách Lý Ngự Vũ rời đi, u Dương Trường Thanh không khỏi sững sờ, tiếp theo nhìn về phía Trác Uyên hỏi thăm.
Trác Uyên thản nhiên cười, từ chối cho ý kiến: "Chắc vì các ngươi bị thương nặng nên khả năng cảm nhận giảm xuống. Vừa rồi chúng ta cảm nhận được ba cỗ lực lượng cường đại đang tiến tới gần nơi này, hẳn là tam đại cao thủ Kiếm Vương. Nàng ta có thể tới giúp ta là vì giao tình lúc trước, là ngầm giúp đỡ, không thể để cho người khác phát hiện. Cho nên ta để nàng ta trước tiên đưa Khuynh Thành các nàng đi trước, như vậy thì các nàng sẽ an toàn!"
"Ách, Trác huynh, bọn họ an toàn rồi, nhưng chúng ta thì sao?" u Dương Trường Thanh không khỏi sững sờ, bất giác mê man chớp đôi mắt to, lẩm bẩm thốt lên.
Trác Uyên khinh thường bĩu môi, chỉ vào chính mình, trong mắt lóe lên nụ cười tự tin: "Không phải còn có ta sao?"
"Ngươi? Ngươi thật sự có thể đối phó với Kiếm Vương?"
"Một mình ta thì không đối phó được, thế nhưng chuyến đi Bắc Châu lần này ta sớm đã chuẩn bị rất nhiều thứ. Đừng nói là Kiếm Vương, cho dù lão đầu nhi Bất Bại Kiếm Tôn kia đến, ta cũng có kế sách ứng phó!"
Trong mắt lóe lên tia sáng, Trác Uyên bỗng dưng xoay đầu, vẻ mặt cuồng ngạo nhìn về phía mấy đám mây trên không trung: "Huống chi hiện tại, mục tiêu của bọn hắn vốn là ta, có tránh cũng không xong!"
Xoạt xoạt xoạt!
Đột nhiên cùng lúc đó có ba bóng đen xẹt qua bầu trời, ba vị Kiếm Vương đồng thời hiện thân trước mặt tất cả mọi người, khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn bao phủ xuống phía dưới trong nháy mắt làm cho hơi thở mọi người hơi ngừng lại, trong lòng hoảng hốt.
Chỉ có sắc mặt Trác Uyên là vẫn bình tĩnh như trước, hai con ngươi hơi nhíu lại, khóe miệng cong lên một nụ cười khó hiểu không rõ lý do, thâm thúy mà quỷ mị.
"Nghe nói Ngũ Đại Kiếm Vương Bách Lý gia, Phong Vân Lôi Vũ Viêm, từng người đều có thân thủ bất phàm. Vừa rồi ta đều đã gặp Kinh Lôi Kiếm Vương và Lãnh Vũ Kiếm Vương, vậy chắc hẳn các vị chính là ba vị còn lại, Thanh Phong Kiếm Vương, Vân Lĩnh Kiếm Vương và Chích Viêm Kiếm Vương rồi!"
"Ha ha ha... Trác tiên sinh, đã lâu không gặp. Lúc trước chúng ta còn sống yên ổn với nhau, không ngờ tới chỉ trong nháy mắt, ngươi đã trở thành mục tiêu hàng đầu của chúng ta. Đúng là thời gian qua nhanh, cảnh còn người mất, ha ha ha..."
Trịnh trọng ôm quyền với Trác Uyên, ba người nhìn nhau, không khỏi đồng thanh cười ha hả, trong mắt tản ra tia sáng chói mắt, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên hưng phấn như đang nhìn công danh lợi lộc, vàng bạc châu báu.
"Đúng rồi Trác tiên sinh, chúng ta nghe nói Lãnh Vũ Kiếm Vương ở chỗ này, vừa rồi cũng cảm nhận được khí tức của nàng ta, sao mới đó đã không thấy tăm hơi? Người đâu rồi?"
Trác Uyên nhếch khóe miệng lộ ra hàm răng trắng lạnh lẽo, giống như ác quỷ leo ra từ địa ngục, vẻ mặt tà dị nói: "Các ngươi nói nữ nhân ngốc kia sao, ha ha ha... Vừa rồi nàng ta cũng giống như các ngươi, không biết tự lượng sức mình, lại còn muốn lấy đầu ta! Hừ hừ, còn không phải bị ta đánh trọng thương phải rút lui sao? Nếu không phải ta cảm nhận được sự xuất hiện của các ngươi, ta chắc chắn đã đuổi theo, để nàng ta chết không có chỗ chôn!"
"Cái gì?"
Trong lòng ba người bất giác run lên, không khỏi sợ hãi: "Ngươi nói là Lãnh Vũ Kiếm Vương bị ngươi đánh trọng thương phải rút lui? Sao có thể có chuyện đó được? Không phải ngươi mới chỉ là Dung Hồn..."
Lông mày ba người kia nhíu lại, lời còn chưa dứt đã bị giọng điệu cười nhạo của Trác Uyên cắt đứt: "Dung Hồn cảnh... Ai nói cho các ngươi biết, Bách Lý Ngự Vũ sao? Ha ha ha... Vậy mà các ngươi cũng tin?"
"Ngươi có ý gì?" Sắc mặt ba người bất giác cứng lại, thân thể nhất thời run lên, lông mày nhíu chặt.
Trên mặt Trác Uyên chậm rãi hiện lên nụ cười xảo quyệt, hai con mắt híp lại, sâu xa lên tiếng: "Lúc trước Bách Lý Ngự Thiên khóc lóc van nài để Bách Lý Ngự Vũ đến bên cạnh ta, nói là muốn giúp đỡ, còn không phải vì muốn dò xét thực hư ta sao? Các ngươi cho là ta không biết chút tiểu tâm tư kia của lão ta chắc? Hừ, nếu biết, sao ta có thể thật sự để lộ nội tình cho nàng ta nhìn? Chắc hẳn các ngươi còn chưa biết, vừa rồi mười vật nhỏ của Bách Lý gia các ngươi đã bị lão tử tiện tay xử lý chín tên, còn lại một tên vừa khéo bị Lãnh Vũ Kiếm Vương và Kinh Lôi Kiếm Vương cứu được. Chỉ có điều cũng không thể xem như cứu, bởi vì ta vốn không để vật nhỏ kia vào mắt nên mới không truy sát mà thôi. Bằng không thì các ngươi tưởng là chỉ với hai Kiếm Vương mà đã thật sự cứu được người từ dưới tay ta hay sao? Hừ hừ, lão tử là đệ tử Thiên Ma sơn, các ngươi cũng không nên coi thường quá nha!"
Vừa dứt lời, một cỗ khí thế vương giả không thể địch nổi nhất thời phát ra từ người Trác Uyên. Mặc dù thực lực hắn đến cả Quy Nguyên cảnh cũng chưa tới, nhưng sự khí phách không ai bì nổi kia lại khiến nội tâm tất cả mọi người ở đây bất giác run lên, dồn dập ghé mắt.
Cho dù là ba vị Kiếm Vương kia cũng không nhịn được run người, hoàn toàn bị giật mình.
Chẳng lẽ... Tên đệ tử Thiên Ma sơn này thật sự sâu không lường được sao? Toàn bộ những thứ Lãnh Vũ Kiếm Vương xem được khi ở bên cạnh hắn đều là biểu hiện giả dối, hoàn toàn bị hắn lừa?
Thế nhưng bọn hắn làm sao biết Trác Uyên chỉ là miệng cọp gan thỏ mà thôi. Nhưng dù vậy, bọn hắn vẫn bị hù doạ không dám nhúc nhích, giữa trán cũng ngưng tụ thành một vệt nhăn...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất