Cái gì, kia là...  

             Tròng mắt bất giác chợt co rụt lại, cơ thể Bách Lí Cảnh Thiên khẽ run rẩy, không thể tin được nhìn xuống chỗ đã bị Hắc Viêm kia cắn nuốt, bỗng nhiên hoảng sợ ngây người.   

             Xèo xèo xèo...  

             Tiếng thiêu đốt lách tách mạnh mẽ không ngừng vang lên, dường như một mảnh màu đen như biển bị Lôi Viêm chiếm đóng kia, đã không thể nghe ngóng được động tĩnh gì nữa.  

             Chớp mắt một cái, tất cả sinh linh đều bị Hắc Viêm cắn nuốt, không còn cảm nhận được nữa.  

             Bách Lí Cảnh Thiên đang đứng ở trong không trung, trên trán bất giác chảy ra từng tia từng tia mồ hôi lạnh. Một kiếm chuẩn bị đánh tới kia, cũng khẽ run run, do dự không chắc, không thể quyết định được.  

             Sao hắn ta ngờ được, Trác Uyên còn có một chiêu quái dị như vậy nữa, trong chốc lát, tám vị hoàng tử mang thực lực dũng mãnh vừa mới đánh hội đồng đó thôi đã chết rạp cả đoàn.  

             Chuyện này, sao có thể như vậy được?  

             Hơn nữa...Ngọn lửa màu đen kia là cái quái gì vậy, sao có thể nhanh chóng bao phủ hết tám bị cao thủ Dung Hồn Cảnh của Bách Lí gia tộc vào trong tròng, thậm chí còn không hề phát ra tiếng động?  

             Nhíu chặt lông mày lại, Bách Lí Cảnh Thiên mang vẻ mặt nghiêm trọng quan sát chỗ đã tràn ngập màu đen kia, sâu trong đôi mắt vẫn giữ vẻ bình thản ấy đã có một trận sợ hãi ập tới.  

             Cho dù trong lòng hắn ta không muốn thừa nhận cảm giác sợ hãi như vậy, nhưng hiển nhiên, trái tim của hắn ta lại đập nhanh hơn rất nhiều so với thường ngày...   

             Còn bên kia, đám người Vũ Thanh Thu quan sát tất cả mọi chuyện, cũng kinh ngạc ra mặt. Mặc dù bọn họ hiểu rõ tính tình của Trác Uyên, biết hắn có thể có biện pháp để đối phó với tám vị hoàng tử này, nhưng ngàn vạn lần không ngờ đến, cái thủ đoạn ứng phó này kinh khủng quá đi mất, trong nháy mắt đã giết sạch toàn bộ!   

             Điều này không khỏi khiến cho tròng mắt mỗi người đang quan sát đều muốn rớt  hết ra ngoài.   

             Phải biết rằng, đây chính tám vị hoàng tử của Bách Lí gia đã đánh bại bọn họ một cách dễ dàng đấy, sao đến tay Trác Uyên, lại dường như trở thành thức ăn vậy, bóp cái là nát, xử lí dễ như bỡn?   

             Không, không phải bọn họ quá cùi bắp, mà là do Trác Uyên quá mạnh, mạnh đến mức làm cho lòng người sợ hãi khôn nguôi.  

             Người này, mới thật sự là cao thủ mạnh nhất năm châu thuộc thế hệ trẻ tuổi, là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai trong tương lai!    

             Liếc mắt nhìn nhau, hai người Vũ Thanh Thu và Viêm Ma đều cười khổ lắc đầu, thở dài lên tiếng: “Ôi, mới mấy năm thôi mà, đã hoàn toàn không thể so sánh được nữa rồi!”  

             “Đúng vậy, con mắt này của lão đại mạnh hơn!” Thở hắt một hơi thật dài, Diệp Lân cũng bày ra vẻ mặt cô đơn, khẽ lắc lắc đầu: “Lúc trước, hắn mới thả một chút Hắc Viêm đã xém chút giết chết ta rồi. Bây giờ hắn lại thả ra nhiều như thế, nếu như ta ở trong đấy chắc cũng chết không toàn thây rồi. Thực lực bây giờ của lão đại, đã là thứ mà người thường không thể với tới rồi. Trong đời này của chúng ta, có quan sát hết thiên hạ, cũng không thể kiếm được một người có thể tranh đấu cùng đâu?”   

             Nói đoạn, không biết Diệp Lân vô tình hay cố ý mà giương mắt lên nhìn Bách Lí Cảnh Thiên đang lơ lửng trong không trung, ánh mắt lộ ra một tia cười nhạo.  

             Dường như cảm nhận được ánh mắt khiêu khích kia, Bách Lí Cảnh Thiên quay đầu nhìn Diệp Lân một chút, hoàn toàn hiểu rõ ý định của hắn ta, rõ ràng là cáo mượn oai hùm mà.  

             Nhưng không thể không nói, cái con cọp Trác Uyên này, thật sự khiến hắn ta có chút sợ hãi rồi đấy!  

             Vẻ nghiêm trọng trong mắt đã mỗi lúc một nặng, Bách Lí Cảnh Thiên vẫn tiếp tục quan sát những chỗ có Hắc Viêm, sự sắc sảo cũng ấp ủ lại trong tay. Mà bây giờ, hai người  u Dương Trường Thanh và Mộ Dung Tuyết, cũng ngơ ngác nhìn chằm chằm kia Lôi Viêm đang gào thét tàn phá xung quanh kia, hoàn toàn bị dọa cho choáng váng.  

             Sau đó liếc mắt nhìn nhau, hai người đồng thời hít sâu một hơi, cảm thấy khiếp sợ không thôi.  

             Mặc dù bọn họ biết thực lực của Trác Uyên trên cơ bọn họ, là tia hi vọng duy nhất để cứu bọn họ bây giờ, nhưng sao mà ngờ tới được, cái hi vọng kia có thể khủng đến mức này?  

             Thậm chí, cái tia hi vọng này đã lớn đến nỗi, trong nháy mắt đã san bằng hết mọi nỗi lo lắng trong lòng bọn họ. Bọn họ hoàn toàn vứt luôn sự tồn tại mạnh mẽ của Bách Lí Cảnh Thiên ra sau đầu. Bởi vì so sánh với sức mạnh chân chính này của Trác Uyên, kẻ luôn sáng chói như Bách Lí Cảnh Thiên cũng trở nên ảm đạm vô cùng.   

             Không thể nghĩ tới kẻ ác nhân này lại đáng sợ đến thế, vậy mà lúc trước nàng ta vẫn nghĩ có thể tự tay loại trừ hắn, thật sự nàng ta quá ngây thơ rồi!  

             Nhìn chằm chằm Hắc Viêm mãi không rời, Mộ Dung Tuyết cảm nhận được bách vị tạp trần*.  

             Note: Bách vị tạp trần: ý chỉ đã nếm trải được sự phong phú trên trần đời này  

             Tên ma đầu này... Căn bản không phải là thứ mà nàng ta có thể đối phó được! Thế nhưng, nếu người này chưa bị diệt trừ, sau này tương lai hắn sẽ trở thành Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai, là đại nạn cho thiên hạ.    

             Nghĩ như vậy, trong lòng Mộ Dung Tuyết vừa hi vọng, lại vừa lo, hai luồng cảm xúc cứ mâu thuẫn, đối lập nhau...   

             Hô!  

             Nói đốt liền đốt, nói diệt liền diệt, trong nháy mắt, một đạo gió nhẹ nhàng lướt qua, chớp mắt ngàn mét ở bên trong Lôi Viêm đã tiêu tán thành hư vô. Đưa tầm mắt nhìn tới, cũng chỉ có một mảnh tiêu điều trống rỗng, chỗ vừa bị Lôi Viêm thiêu đốt, đã không còn lại bất cứ thứ gì tồn tại trên thế gian này nữa. Còn tám sinh linh kia cũng biến mất dạng, bặt vô âm tín. Chỉ có duy nhất ở vị trí trung tâm, Trác Uyên vẫn nhẹ nhàng ôm cơ thể mềm mại của Sở Khuynh Thành, khẽ đung đưa cơ thể trên mảnh đất nhỏ, không bị Lôi Viêm xâm nhập vào cơ thể, hoàn toàn không bị tổn thương.   

             Trong miệng Trác Uyên vẫn còn ngâm nga giai điệu nhu hòa chậm rãi, giống như đang dỗ con nít, Sở Khuynh Thành trong ngực hắn, nên vẻ mặt nàng cũng đã hiện lên sự khoan thai, bình tĩnh, không còn sót lại chút sợ hãi gì.    

             Thấy tình cảnh này, khóe miệng Trác Uyên khẽ nở nụ cười vui vẻ, âm thanh ngâm nga cũng nhẹ dần, rồi ngừng hẳn lại. Vẻ mặt của Sở Khuynh Thành đang nằm trong lòng hắn cũng bình tĩnh lại, bình yên chìm vào giấc ngủ!   

             Quan sát tất cả mọi chuyện, đôi mắt của những người ở đây đồng thời run rẩy, có cái nhìn mới với kẻ có thực lực mạnh mẽ kinh dị như Trác Uyên.   

             Từ lúc giết Nhị hoàng tử Bách Lí Cảnh Cương chỉ với một nắm đấm, đến lúc diệt sạch tám vị hoàng tử với thực lực mạnh mẽ chỉ trong thoáng chốc, hắn làm tất cả mọi chuyện, đều không hề động tay động chân, đi ra quyết chiến, chỉ ở bên cạnh dỗ dành trái tim đang gặp phải khủng hoảng của Sở Khuynh Thành. Nhưng dù vậy, hắn vẫn có thể nhẹ nhàng tiêu diệt sạch tám đại cao thủ.   

             Cái này gọi là gì, trong lúc nói cười, biến cố bên ngoài đã biến thành tro bụi.    

             Người ta không hề tha thiết gì chuyện đánh nhau với ngươi, thậm chí còn không thèm nhìn mặt ngươi nữa, chỉ với một ý nghĩ trong đầu thôi, đã có thể khiến ngươi chết không chỗ chôn thây, đây mới thật sự là kẻ mạnh này!   

             Trong sự tấn công cùng một lúc của tám người, vậy mà người ta lại thấy dỗ thê tử còn quan trọng hơn. Đây gọi là gì, hoàn toàn xem các ngươi là sâu kiến, không đáng để nhìn, người ta còn không tin rằng các ngươi sẽ có thể động được một sợi lông của bọn họ kìa, đây chính là sự tự tin chân chính phát ra từ tận đáy lòng của một vị cường giả.   

             Trong lúc nhất thời, bỗng nhiên ánh mắt của đám người khi nhìn về phía Trác Uyên lại có chút thay đổi, trở nên hơi kỳ quái, nhưng cũng thêm phần ngưỡng mộ.   

             Lúc này, Trác Uyên giống như với vị ẩn sĩ ở trên núi cao vạn trượng, còn bọn họ, những kẻ phàm nhân tục tĩu này, không xứng ở trong mắt hắn, chuyện bọn họ muốn chạm đến hắn sẽ không bao giờ trở thành hiện thực.   

             Cái này, là một loại cảnh giới, bây giờ bọn họ khó mà có thể đạt tới cảnh giới này!  

             Bỗng nhiên, ánh mắt tất cả mọi người nhìn về phía Trác Uyên trở nên có chút giật mình lo lắng, hoảng hốt. Giống như đó là mục tiêu mà bọn họ vẫn luôn khao khát muốn đạt được, nhưng vĩnh viễn không bao giờ có thể thực hiện được.   

             Cho dù là Mộ Dung Tuyết, ngay bây giờ, cũng không khỏi sinh ra một loại cảm giác kỳ lạ, dường như Trác Uyên đã không phải là tên ma đầu mà nàng ta vẫn cứ ôm hận trong lòng, mà là một sự tồn tại cao hơn, còn về phần là cái gì, thì nàng ta cũng không nói rõ được!    

             Tất cả mọi người cứ kinh ngạc nhìn chằm chằm Trác Uyên không rời, nhìn đến quên cả thời gian, không gian thậm chí là kẻ thù ở đầu bên kia, chỉ có duy nhất một bóng dáng trong mắt, ấy là Trác Uyên.    

             “Khuynh Thành, lần này ta sẽ tự mình đưa nàng rời khỏi nơi này một cách an toàn!”    

             Nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang đắm chìm vào trong giấc ngủ của Sở Khuynh Thành một cái, Trác Uyên nhếch miệng cười, yếu ớt lên tiếng, khẽ nói lời yêu thương.  

             Vèo!  

             Nhưng, đúng vào lúc này lại bất ngờ xảy ra một chuyện, một âm thanh của gió bén nhọn vang lên, từ trên chín tầng mây xanh, Thiên Lôi cuồn cuộn, một đạo kiếm khí được bao quanh bởi những tia điện màu tím hiện ra, mang theo sức mạnh không gì địch nổi của thần kiếm, vọt thẳng về phía hai người Trác Uyên.   

             Trước khi chạm tới nơi, trong bán kính một trăm dặm, bao gồm cả vị trí của những người trọng thương đang ở, khiến cho bọn họ đồng thời có chút hít thở không thông, cơ thể như hóa thành pho tượng, vỡ vụn thành bột phấn với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được, vô cùng quái dị bay lên không trung.   

             Cái uy áp mạnh mẽ này, đúng là có thể nghịch chuyển cả quy luật của thiên địa, vậy thanh kiếm khí này vẫn còn có giá trị sao? Nếu bị đánh trúng, chắc chắn sẽ rơi vào tình cảnh thịt nát xương tan.  

             Tròng mắt bất giác mạnh mẽ co rụt lại, đám người đồng thời hoảng hốt một phen, khôi phục lại trạng thái kỳ quái vừa rồi, nhất là  u Dương Trường Thanh, nhìn lên trên chín tầng mây xanh, nhịn không được mắng to lên tiếng: “Bách Lí Cảnh Thiên, ngươi đúng là cái thứ tiểu nhân vô sỉ, lại dám ra tay đánh lén sao? Đây là kẻ thuộc thế hệ trẻ tuổi đệ nhất năm châu sao?”   

             “Hừ hừ, nếu cô không ra tay, mới không thể ngồi được trên cái vị trí mạnh nhất năm châu này!”  

             Bất giác cười lạnh, Bách Lí Cảnh Thiên không thèm để ý, sau đó hung ác nhìn chằm chằm xuống dưới, nơi Trác Uyên đã từng ở, hét lớn liên tục, trong mắt tràn ngập vẻ điên cuồng: “Trác Uyên, để xem bây giờ ngươi có thể tránh thoát khỏi Phách Thiên Kiếm kiểu gì!”    

             Vừa nãy, hắn ta đã hiểu rõ rồi, nếu chỉ đánh đơn, chưa hẳn đã nắm chắc được phần thắng trong trận so tài với Trác Uyên, nên mặc dù không chính cống cho lắm, nhưng hắn ta vẫn lựa chọn tập hợp toàn bộ công lực, tiến hành đánh lén.  

             Hơn nữa, lúc đánh lén cũng là lúc mà Trác Uyên đang bận tay, không phải là thời điểm tốt để có thể di chuyển. Mà hắn ta cũng không ở gần Trác Uyên, hắn ta chọn đánh từ xa, tránh dẫm lên bánh xe đổ lúc trước của những người huynh đệ.   

             Cứ như vậy, Trác Uyên chỉ có thể đón đỡ lấy nó, như vậy thắng bại chỉ có thể xem xét ở phương diện công lực của hai bên. Bản thân hắn ta là Quy Nguyên Cảnh, còn đối thủ chỉ là Dung Hồn Cảnh mà thôi, không phải chuyện thắng bại này đã rất rõ ràng rồi sao?   

             Sử dụng điểm mạnh của mình để tấn công điểm yếu của kẻ thù, ha ha ha ... Điều này hoàn hảo quá đi mất!  

             Bách Lí Cảnh Thiên tự đắc một trận, trong mắt đã lộ ra ánh sáng của kẻ thắng lợi. Nhưng tiếc thay, hắn ta không hề hiểu rõ Trác Uyên. Hắn ta mới gặp hai loại Không Minh Thần Đồng tầng bảy phối hợp với Diệt Thế Lôi Viêm Đồng mà thôi!  

             Hô!  

             Mang theo âm thanh gào thét, thanh kiếm khí không gì địch nổi kia, đã nhanh chóng tiến gần trước người Trác Uyên, gió bão cuồn cuộn, thổi trang phục hắn bay phất phới.  

             Thế nhưng hắn vẫn chẳng động thủ, cứ giữ im như cũ. Tuy nhiên, sắc mặt hắn lại dần chuyển sang thờ ơ, thấp giọng lẩm bẩm nói: “Chỉ là một kẻ qua đường, mà dám quấy rầy giấc ngủ của thê tử ta sao, ngươi chán sống à?”   

             “Cái gì, ngươi nói cái gì?” Không nghe thấy hắn nói cái gì, Bách Lí Cảnh Thiên sâu kín nhìn hắn một cái, kỳ lạ hỏi.   

             Khẽ khép đôi mắt lại, Trác Uyên không nói chuyện tiếp nữa. Bỗng nhiên, khóe miệng hắn khẽ cong lên, nở một nụ cười lạnh lẽo. Lúc hắn mở mắt ra, đôi mắt đã sáng chói thêm lần nữa.    

             Trong con mắt bên phải, hai vòng sáng màu vàng chiếu sáng rạng rỡ, trong con mắt trái, Lôi Viêm màu đen lại điên cuồng tàn phá.    

             “Ta nói là...”  

             Bỗng nhiên quay đầu một cái, Trác Uyên trừng mắt, hét lớn lên tiếng: “Ngươi nên chết rồi đấy!”   

eyJpdiI6InhRRTRwV0tRWUVxOWdvdUVpQlc0V3c9PSIsInZhbHVlIjoiN2NKYW9BTFlrK2p5TUs2d3Vqa2FcL2tZV0hCT2pyQkUzY2xNQWFXdHN6RVh3WVBYXC94TEs5ZUtpTFlYRnBkdmdpOUY4cE9ycFRlOGFyUW5CenRhWDE3OExzWVdSMHl6OXg5OWlBWFNaZlZNdGV0ak40a0swMlZaazZrNlVhT0tJQSsxdDJJNEVRUm5kVGc2a1NJRjFzN0pDeHdSaUhtWm5OaEQxbFVET0dFYWMxajV0S1ZJVmNmU1N2NjMwWmx6a1htZDJnS1YwZ1ZvYmM3VzV5YUhQNzR6anRNbFhpRDFXTW1LUzJOOUFIU0RLeko4YkZJbkR6aGRvZDZKb1ZSUWxKMnY2c0orQm15ajdLVWV6eFNWWFYzZXlKSnp1UDJ0TTREWjVcL1VrOXZmTFk9IiwibWFjIjoiY2NlNDQwY2I1ZTIwY2M3NTM5NjVlZmE2M2E2ZjBmMzhhMDlhMzM2MDliZWQ4Njc5MDBjNTQ4NTY5NmRiY2ZjZCJ9
eyJpdiI6IjJ5ZHgyRDdiQVJSQ2hGWERpeG5seEE9PSIsInZhbHVlIjoiS3pwVTZkZk9OdzBvU1lMRDBTdmZvNStkcXJEcVphMnhrMVM3RmRHdWwwMm5QdmZYSGpDbXhPbytzbGlKazZsTENYZXNVU3QwTzdHMzY1NVwvWWVDQ0lPSjAzbWlxTmQzdUxFMjBvb3NHemlDaXowK1VIRkFzcE9NbEMxam0yeDBsaTFcL1VOOG50K09Bc2IxMXk0bTZheTR6c0F6aEtTdXVJUFZtSnVuMDJ1aUhKN2VYNlJHWG9jQlI0SkZuOFk4b0giLCJtYWMiOiJkMDVmOGY4YTBmNWJjMjA0MmQwMjk0MmJiM2Q1NjYyYjllZDJlOTNjZDNlZDllMDU4ZWRjN2E1ZWE0MjBmMTNiIn0=

             Một cột lửa Hắc Viêm Trụ xen lẫn sấm sét, giống như một mũi tên bay, chợt bắn về phía bầu trời, và mục tiêu của nó chắc chắn là nhắm thẳng vào Bách Lí Cảnh Thiên ...

Ads
';
Advertisement