“Khuynh Thành, không sao đâu, có ta ở đây mà!”
Hoàn toàn không thèm để ý đến ánh mắt mọi người xung quanh đang nhìn hắn chằm chằm, có thể ấy là sự nghiêm trọng, hoặc hi vọng, kiêng dè, cũng có thể là lo lắng. Nhưng Trác Uyên chỉ chăm chú nhìn cơ thể người nữ nhân trân quý như châu ngọc kia đang run lẩy bẩy, bất giác cảm thấy đau xót khôn nguôi, nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, ôm nàng vào trong lồng ngực, xem như bên cạnh không có người mà nhẹ giọng an ủi.
Bỗng một chuyện rất quái lạ diễn ra, vừa được Trác Uyên ôm vào lòng, cơ thể đang run rẩy của Sở Khuynh Thành bất giác dần dịu lại, bình tĩnh, bình yên giống như chuyến tàu vào cảng tránh gió.
Ngay bây giờ, Trác Uyên chính là cảng tránh gió của nàng. Mặc dù tâm trí vẫn chưa hồi phục lại được, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận, chỉ cần có Trác Uyên ở bên cạnh, dù cho núi đao biển lửa, nàng đều không sợ.
Khuôn mặt nhịn không được có chút co quắp lại, tròng mắt Bách Lí Cảnh Thiên hơi híp lại, quan sát dáng vẻ kiêu căng của Trác Uyên, trong lòng không khỏi cảm thấy tức giận.
Không sai, trong mắt Bách Lí Cảnh Thiên, dáng vẻ bây giờ của Trác Uyên rất ngang ngược, càn rỡ, mà còn là kiểu kiêu ngạo chân chính ăn tận sâu trong máu tủy, được ẩn náu sau dáng vẻ tùy tiện ấy.
Dù sao cái loại hung hăng càn quấy như vậy, nhiều lắm cũng chỉ như kiểu mấy tên nhà giàu mới nổi, toàn nhìn người, nhìn đời bằng cái lỗ mũi. Thái tử luôn được dạy dỗ về đạo lí đối nhân xử thế vẫn còn có thể nhịn được loại người như vậy.
Nhưng tên Trác Uyên kia thì khác, không thèm đếm xỉa đến ai, coi khinh người khác thẳng mặt. Không coi ai ra gì mà cứ ân ân ái ái, thật sự xem bọn họ là người đã chết rồi hay sao! Đây mới đúng là ngang ngược càn rỡ, hoàn toàn không để ai vào mắt.
Nếu như lời nói ban đầu của Trác Uyên, là dõng dạc tuyên bố không hề nhớ được tên họ của hắn ta, khiêu khích trắng trợn, khiến cho hắn ta nổi đóa lên. Vậy cái điệu coi khinh tất cả của Trác Uyên ngay bây giờ, lại khiến cho hắn ta tức giận vô cùng, không thể nhịn nổi nữa.
Mặc dù khiêu khích khiến cho đối phương phải tức giận thật, nhưng xét trên một phương diện khác, cũng đồng thời bày tỏ ý xem trọng. Nếu như người ta không xem trọng ngươi, sao lại phải khiêu khích ngươi đúng không?
Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy một loạt các động tác này của Trác Uyên, bản thân thì ở giữa vạn quân, tứ phía nơi nào cũng là địch thủ, nhưng trong mắt lại chỉ có mỗi ý trung nhân, đến tận bây giờ, Bách Lí Cảnh Thiên cũng hiểu.
Hóa ra mới nãy, Trác Uyên không chỉ đơn giản khiêu khích hắn ta, mà sự thật là hắn không hề để ai vào mắt, chẳng thèm đếm xỉa đến hắn ta!
Phải biết, hắn ta là Kiếm Tinh Thái Tử đệ nhất năm châu, Bách Lí Cảnh Thiên, đâu đâu cũng xem hắn ta như nhân vật chủ chốt. Nhưng sao hắn đến đây, cũng không hề nhìn thẳng hắn ta lấy một cái?
Kết quả, mặc dù vị Thái Tử điện hạ này không phải là nhân vật nhỏ mà cần phải tiến cử, nhưng dù sao hắn ta cũng là thế hệ sau của hoàng thất, là niềm kiêu ngạo của Kiếm Tinh, nên khó tránh khỏi dính bệnh thích được đề cử, tiến cử với người khác. Không thể chịu đựng được việc bị người khác làm lơ!
Tuy nhiên, mặc dù hắn ta rất tức giận, nhưng vẫn giữ được cái đầu lạnh, chưa đến nỗi thích làm càn, làm bậy. Dù thế nào đi chăng nữa, vừa mới nãy hắn còn ở đây, nhưng chớp cái đã đi đến cạnh Bách Lí Cảnh Cương, thủ đoạn giết người bảo vệ người nhà của hắn cũng rất quái dị. Nếu không nắm được rõ ràng mà cứ nhắm mắt đánh lung tung với hắn, khả năng chuyện lật thuyền trong mương* rất dễ xảy ra.
Note: lật thuyền trong mương: bính âm yīn gōu lǐ fān chuán, là một câu thành ngữ của Trung Quốc, ý chỉ sẽ gặp phải sự cố đối với việc mà bản thân đã nắm chắc trong lòng bàn tay.
Bởi thực lực của Trác Uyên rất mạnh, khiến cho hắn ta cảm nhận được mối uy hiếp ngầm, không thể hành xử lỗ mãng được. Có thể giết chết một kẻ có thực lực gần với hắn ta như Nhị hoàng tử trong nháy mắt như vậy, sao có thể là hạng người bình thường được?
Cái tên Vũ Lãnh Kiếm Vương kia trở về bẩm bẩm báo với lão tổ tông chuyện thực lực tiểu tử này chỉ ở mức Dung Hồn Cảnh mới đau không chứ, đúng là hại người quá mà!
Nhưng trong cái rủi cũng có cái may, mất đi Lão nhị, nhưng đổi lại biết được thủ đoạn kỳ quái của hắn cũng không tính là quá thua thiệt, chí ít vẫn còn cô ở nơi này. Nếu như bởi chuyện này mà hắn ta xảy ra chuyện lỡ như, thì lúc ấy mới là tổn thất thật, hừ!
Tự oán trách một trận chán chê rồi, Bách Lí Cảnh Thiên lại quay qua đăm chiêu suy nghĩ một chút, rồi bí mật nháy nháy mắt ra hiệu cho tám vị hoàng tử còn lại.
Tám người đều hiểu được ý định của lão đại, nên đồng thời gật đầu một cái, sau đó quay vẻ mặt nghiêm trọng của mình về phía Trác Uyên. Sau khi liếc mắt nhìn nhau một cái, đùng một tiếng, âm thanh mãnh liệt gần như vang lên cùng lúc, tám người đồng thời vọt thẳng về phía Trác Uyên, rồi tách ra thành tám hướng để bao quanh hắn mà đánh nhau một trận, ánh sáng kim loại lóe lên từ những thanh kiếm trong tay, tất cả đều mạnh mẽ đâm về phía hai người Trác Uyên.
Lần này, Trác Uyên không thể thối lui được, chỉ có thể tiếp đánh tám chiêu với tám người. Thế nhưng tám người đều xông tới cùng lúc như vậy, xung quanh đều là địch, hai quyền khó địch bốn tay. Hắn cản một người, nhưng không thể đồng thời cản được bảy, tám người, chắc chắn sẽ có kẻ đánh lén thành công.
Bây giờ, biện pháp tốt nhất cũng chỉ có chạy thoát khỏi chiến trường này, nhưng cách để thoát khỏi, đã không còn đơn giản như việc co cẳng chạy trốn được rồi. Chỉ có thể dùng biện pháp di chuyển tức thời như ngày xưa để trốn thoát.
Nhưng tất cả mọi chuyện, đều được tên Bách Lí Cảnh Thiên kia ở trên trời giám sát nhất cử nhất động, chỉ cần hắn ta thấy được chiêu này, rồi tìm ra lỗ hổng của nó, liền có thể đẩy hắn vào chỗ chết.
Cho nên mặc kệ Trác Uyên có hành động hay không, Bách Lí Cảnh Thiên đều đã có kế hoạch đối phó!
Khóe miệng khẽ nở một nụ cười gian trá, thanh kiếm trong tay Bách Lí Cảnh Thiên khẽ nhúc nhích, ánh sáng từ thanh kiếm đã chiếu lên đầu ngón tay của hắn ta. Chỉ cần nhóm người Trác Uyên động một cái thôi, hắn ta sẽ nhanh chóng đi đến, khiến cho Trác Uyên chết không chỗ chôn!
Thế nhưng, đối mặt với kế hoạch được thiết kế tỉ mỉ của Bách Lí Cảnh Thiên, cùng với đám ác lang đã mạnh mẽ đánh úp tới từ tứ phía, Trác Uyên chỉ nhẹ nhàng ôm vai của Sở Khuynh Thành, nhỏ giọng an ủi, vẻ mặt bình tĩnh không chút gợn sóng, giống như không thèm để ý tới.
Không nhìn, vẫn cứ không chịu nhìn ai như cũ!
Nhưng, hắn ta đã bỏ qua tất cả những mối nguy ở đây một cách rất tự nhiên, u Dương Trường Thanh thấy vậy, lại gấp đến độ chảy cả mồ hôi hột, hét to lên tiếng. Dù sao bây giờ, Trác Uyên cũng là cứu tinh duy nhất của hắn ta.
“Lão huynh, Trác huynh, Trác đại gia, đám ác hổ Bách Lý gia đã giết tới rồi, ngươi còn không mau tránh ra!”
Không để ý đến, Trác Uyên chỉ nhẹ nhàng ôm vòng eo mềm mại của Sở Khuynh Thành, thì thào khẽ hát, như thể đang dỗ tiểu hài tử, làm dịu trái tim của nàng.
Vèo vèo vèo...
Tiếng xé gió càng ngày càng gần, thoáng cái tám tên cao thủ đã tiến sát vào trong phạm vi năm mét gần sát với hai người bọn họ.
“Trác gia gia à, không phải là ngài đang có chuyện nghĩ không thông chứ, bây giờ là lúc thích hợp để nói đến chuyện yêu đương sao. Nếu như ngươi muốn ân ái với tẩu tử thì chí ít, cũng nên giải quyết xong bọn họ rồi hẵng nói chứ?”
u Dương Trường Thanh quan sát tất cả mọi chuyện, gấp đến độ sắp ăn vạ ra khóc đến nơi.
Thế nhưng Trác Uyên vẫn giữ dáng vẻ không thèm để tâm như cũ, ôm ấp Sở Khuynh Thành trân quý như ngọc như vàng, cứ đung đưa nàng mãi, khóe môi khẽ nở nụ cười tự nhiên, lí nhí hát lên làn điệu nhẹ nhàng, êm ái của khúc hát ru.
Đám người Diệp Lân thấy vậy, cũng không khỏi lo lắng về an toàn của Trác Uyên, đồng thời cảm thán: “Một vị Thiết hán như Trác huynh, trước mặt Khuynh Thành sư muội, trái tim lạnh giá kia cũng bị hòa tan nhỉ. Đúng là khó mà tưởng tượng quá, vì để ổn định lại trái tim vừa bị dọa sợ của nàng, mà có thể ngâm nga giai điệu nhẹ nhàng như thế, hiếm thấy, hiếm thấy!”
“Hiếm thấy quái gì, bây giờ là lúc để dỗ dành muội tử sao?”
Không khỏi oán hận mắng to một tiếng, u Dương Trường Thanh nhìn tám tên cao thủ kia đã sát đến gần Trác Uyên, khóe miệng bất giác ỉu xìu xuống, nước mắt đã nhanh chóng ứa ra ào ạt như mưa: “Bây giờ ta đã hiểu, tại sao các ngươi lại nói đôi khi hắn cũng cà lơ phất phơ rồi. Bây giờ nguy hiểm như thế, mà hắn lại đi dỗ thê tử? Cứ xem như thê tử của hắn bị dọa sợ, nhưng không thể giải quyết xong đám người kia rồi lại dỗ sao? Chẳng lẽ hắn không biết, nếu như hắn chết, thì hi vọng cuối cùng của chúng ta cũng tan theo sao, chúng ta cũng phải chịu số phận chết chung với hắn. Nhất là bản công tử, luôn luôn nghĩ cách tốt nhất để dỗ thê tử, nhưng mà đã có cơ hội để làm đâu, hắn không thể tước đoạt đi mất cơ hội này của ta chứ!”
Nói đoạn, u Dương Trường Thanh mặt ủ mày chau nhìn về phía Mộ Dung Tuyết bên cạnh.
Hai gò má bất giác đỏ lên, nhưng lúc này Mộ Dung Tuyết lại nghiêng đầu, nhìn về phía Trác Uyên, lạnh lùng nói: “Nếu là như vậy, hôm nay ta tình nguyện sẽ đồng quy vô tận với nhau!”
Khóe miệng không khỏi co lại, u Dương Trường Thanh không còn gì để nói mà nhìn về phía nàng ta, bất đắc dĩ thở dài.
Ôi, Tuyết muội, chẳng lẽ ngươi tình nguyện chết cũng không muốn đính hôn với ta sao? Tại sao, tại sao chứ...
Vèo vèo vèo!
Mà đồng thời ở bên này, tám bóng người đã nhanh chóng lấn về phạm vi một mét xung quanh hai người Trác Uyên. Thế nhưng Trác Uyên vẫn ôm Sở Khuynh Thành, không hề để ý như cũ, hoàn toàn không có ý định động thủ.
Lông mày bất giác nhướng lên một cái, Bách Lí Cảnh Thiên trên không trung đang không hiểu chuyện gì.
Sao đến tận bây giờ tên gia hỏa này vẫn không chịu động thủ, chẳng lẽ hắn định đón nhận tám người bọn họ đánh hội đồng thật sao? Thế nhưng, một mình hắn cũng chẳng quan trọng gì, nhưng trong ngực hắn vẫn còn bà mụ ngu ngốc kia. Bất kể là cao thủ, một khi có con tin liên lụy, sức chiến đấu đều bị giảm sút đi nhiều.
Chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng, vướng kẻ đang liên lụy bản thân kia bên người, cũng có thể tiếp được đòn đánh hội đồng này của tám người kia sao? Sao có thể như vậy, thậm chí cô còn không làm được cơ mà, chẳng lẽ hắn có thể làm được chuyện như vậy sao...
Đôi mắt mạnh mẽ run rẩy một hồi, Bách Lí Cảnh Thiên giữ khư khư vẻ mặt không thể tin được, nhưng vẫn chăm chú nhìn chằm chằm, quan sát kĩ càng nhất cử nhất động của bọn họ. Mà những người trọng thương khác thấy vậy, cũng chăm chú quan sát mọi chuyện ở đây, cảm thấy lo sợ bất an.
Bây giờ, nếu như Trác Uyên chết, bọn họ cũng phải chết, Trác Uyên sống, bọn họ mới có cơ hội sống. Tất cả hi vọng của bọn họ, đều đặt trên người Trác Uyên hết.
Bộp!
Rốt cuộc, một bóng đen hiện lên, nương theo đường kiếm nhanh như chớp kia, là bóng dáng khiến cho tất cả mọi người đều cảm thấy quen thuộc, nhanh chóng xuất hiện trước người Trác Uyên, một kiếm mạnh mẽ, chợt đánh từ phía bên hông Trác Uyên.
“Là Tam hoàng tử!” Không khỏi giật mình, Mộ Dung Tuyết hét lớn lên tiếng, sắc mặt cũng nhanh chóng trở nên nghiêm trọng: “Thực lực của hắn ta gần như chỉ yếu hơn Thái tử và Nhị hoàng tử mà thôi, nhưng cũng không thể khinh thường!”
“Không sai, vừa mới nãy, hắn ta chính là kẻ đã ngăn cản bản công tử!” u Dương Trường Thanh nhìn thấy cũng nhịn không được hô lớn: “Nếu một người như hắn ta ra tay, có lẽ Trác huynh có thể ứng phó được, nhưng bây giờ...”
Xoát xoát xoát...
Cùng lúc đó, bảy thanh kiếm còn lại cũng nhao nhao lao tới bên người Trác Uyên, mạnh mẽ lao tới muốn giết hắn. Nếu như phải chặn đánh đòn này thật, cho dù là Trác Uyên, cũng rơi vào kết cục không chết thì trọng thương.
Thấy tình cảnh này, tất cả mọi người đều không khỏi cảm thấy căng thẳng vô cùng, bỗng siết chặt nắm đấm, trong lòng bàn tay đều toàn là mồ hôi.
Bọn họ đã không vòng qua vòng lại chỗ đất trống nữa rồi, nếu như Trác Uyên còn không chịu hành động, thì không còn cơ hội để động thủ nữa đâu. Bởi lúc đó, hắn... Đã thành cái xác chết!
Kít!
Dường như cũng ý thức được tình thế nguy cấp trước mắt. Rốt cuộc Trác Uyên cũng chịu dừng động tác đung đưa cơ thể Sở Khuynh Thành lại, vẻ bình tĩnh, thong dong trên mặt hắn cũng dần chuyển sang âm trầm.
Hừ, đến tận bây giờ mới chịu ra tay thì đã muộn rồi!
Nhếch miệng cười một tiếng, một kiếm kia của Tam hoàng tử lao tới không chút ngưng nghỉ, đã chợt kề sát bên hông Trác Uyên, chỉ kém một li nữa, là có thể xuyên thủng cơ thể của hắn ngay lập tức.
Dường như cảm thấy đã triệu hoán được nữ thần thắng lợi, Tam hoàng tử nhếch khóe miệng lên một chút, nụ cười cũng mỗi lúc một lớn, gần như muốn phát ra tiếng cười điên loạn luôn rồi.
Bây giờ, cái đầu của tên tiểu tử này, đã trở thành của lão tử, kẻ dâng cái đầu này lên trước mặt lão tổ tông, sẽ là lão tử, ha ha ha...
Vèo!
Nhưng vào lúc này, không hiểu vì lý do gì, một cơn gió lạnh thổi qua, khiến cho Tam hoàng tử cảm nhận được một trận rét buốt không thể hiểu thấu.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sát khí nồng đậm phát ra từ đâu thế!
Trong lòng cảm thấy rất nghi ngờ, Tam hoàng tử nhìn theo cỗ khí lạnh kia, nhưng đập vào mắt hắn ta, là đôi mắt lạnh như băng của Trác Uyên, nó lạnh lẽo đến nỗi hắn ta cảm tưởng rằng Trác Uyên đang nhìn một người chết chứ không phải một kẻ đang sống sờ sờ như hắn ta, bất giác run lên một cái, cảm thấy sợ hãi vô cùng.
Thanh kiếm đang đánh ra đã tiến đến gần lắm rồi, nhưng vị Tam hoàng tử kia lại giống như chuột thấy mèo, sợ đến nỗi hoàn toàn không dám động. Ánh mắt lạnh lùng của Trác Uyên, dường như ẩn chứa theo cả một cỗ uy áp ngút trời, giống như lưỡi hái tử thần đang kề cạnh cổ của hắn ta, khiến cho hắn ta không dám phản kháng.
Lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn ta, không thèm quan tâm tới bảy người khác đang cầm thanh kiếm lao vun vút về phía mình. Trong mắt Trác Uyên chỉ có chết chóc, thậm chí còn không nhìn thấy bóng dáng của những người còn lại, hợp tình hợp lí lạnh lùng nói: “Đám rác rưởi các ngươi, sao dám tùy tiện đưa Khuynh Thành đến nơi này, chán sống rồi sao!”
Vừa dứt lời, một tiếng ầm phát ra, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, trong vòng bán kính trăm dặm xung quanh người Trác Uyên, bỗng nhiên chấn động mạnh một cái, Lôi Viêm màu đen ồ ồ ạt ạt hiện lên như vũ bão, quét sạch tất cả mọi thứ trong tầm ngắm. Kể cả tám kẻ kia, cũng như gặp phải sóng biển ngập trời, đều bị nuốt chửng, chớp mắt đã không còn âm thanh gì phát ra nữa!
Trác Uyên chỉ trở thành một nam nhân hòa nhã trước mặt Sở Khuynh Thành, còn với những kẻ khác, hắn lại là một ác ma thật sự. Ai dám tới gần hắn, đều chịu chung số phận bị hắn cắn nuốt lấy mạng sống...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất