“Một kẻ suốt ngày chỉ biết cố tỏ vẻ ta đây như ngươi, thứ chi đồ xấu xa làm bộ làm tịch bí ẩn này nọ. Bây giờ bị phơi bày ra như vậy, còn muốn giở lại ba cái chiêu cũ, giả làm lão sói vẫy đuôi sao? Ha ha ha... Trác tiên sinh, quả thật chuyện này không thú vị lắm đâu!”   

             Sâu kín nhìn chằm chằm Trác Uyên mãi không buông, trong mắt Bách Lí Cảnh Thiên đã lộ ra vẻ sát khí. Bỗng nhiên cong cong khóe miệng một cái, lộ ra nụ cười mang vẻ khinh thường, sau đó nhìn về phía Bách Lí Cảnh Cương, khẽ vẫy vẫy cánh tay, buồn bã nói: “Đáng tiếc thay, cô* đã không muốn dông dài, đôi co với ngươi nữa rồi, hãy ngoan ngoãn để cô lấy cái đầu này của ngươi thôi. Lão nhị, giải quyết bà mụ ngu xuẩn kia cho ta!”    

             Note: cô: là cách tự xưng của vương hầu thời phong kiến  

             Chợt gật đầu một cái, lập tức Bách Lí Cảnh Cương không kiềm chế được mà cười lớn một tiếng, sấm chớp nổ vang quanh mình. Ngay sau đó, một đòn mạnh mẽ được vung ra lao tới thẳng đầu của Sở Khuynh Thành.   

             Khóe miệng khẽ nở một nụ cười quái dị, đồng thời, chợt thanh kiếm trên tay Bách Lí Cảnh Thiên cũng tỏa ra sức mạnh vô cùng khủng bố. Sau khi liếc nhìn thấy Bách Lí Cảnh Cương đã ra tay rồi, mới đánh mắt sang phía Trác Uyên, khinh thường nói: “Ngày xưa, không phải ngươi rất thích làm mình làm mẩy, ra vẻ ta đây lắm sao. Bây giờ nhìn người nữ nhân được chính tay ngươi đưa đến nơi an toàn sắp phải trả mạng dưới nắm đấm này, rất bất lực lắm phải không, ngươi còn có thể đắc ý được thế nào đây…Á…”  

             Nhưng, hắn ta còn chưa dứt lời, thanh kiếm trong tay cũng chưa kịp xông pha về phía Trác Uyên, cũng ngưng lại, cơ thể bất động. Khó lòng tin nổi mà nhìn về phía mà Trác Uyên đã từng đứng đó, giây phút này đã trống vắng, không thấy bóng dáng hắn đâu, không khỏi giật mình vô cùng!  

             Người... Đâu rồi?  

             Bạch!  

             Mà đồng thời, khuôn mặt dữ tợn của Bách Lí Cảnh Cương đã mang theo khí thế cuồn cuộn vũ bão, nắm đấm mạnh mẽ lao thẳng về phía trước mặt Sở Khuynh Thành. Cho nên ngọn gió lạnh lẽo kia đã khiến cho người nữ nhân trân quý như ngọc kia tóc tai rối bời, bay phất phơ trong gió.  

             Thế nhưng bỗng nhiên một không gian ba chiều lại vang lên, chợt một đạo màu đỏ lửa lóe lên, nhanh chóng ngăn trước mặt Sở Khuynh Thành, va chạm với Bách Lí Cảnh Cương.  

             Thứ gì vậy?  

             Tròng mắt bất giác híp lại một cái, Bách Lí Cảnh Cương không khỏi hoảng sợ vô cùng, trong mắt hiện rõ vẻ mơ màng.  

             Cái đạo màu đỏ lửa kia hiện lên nhanh đến nỗi, hắn ta không thể nhìn thấy kịp hình dạng của nó. Nhưng cũng xem nhẹ, không để nó vào mắt, có thể nó là linh binh hộ thể của cái bà mụ ngu ngốc này cũng nên.  

             Nhưng cũng đâu liên quan gì, nhớ ngày xưa hắn ta khổ cực rèn luyện kim cương thân, cho dù là linh binh cấp bảy, hắn ta cũng có thể đánh nát nó chỉ với một quyền, không đáng để xem trọng.   

             Kết quả, hắn ta lại hét lớn thêm tiếng nữa, Bách Lí Cảnh Cương không lùi bước mà còn lao về phía trước, sấm sét quanh thân sôi trào mãnh liệt vô cùng, một quyền đánh ra cũng sắc bén hơn rất nhiều.  

             Bộp!  

             Nắm đấm mạnh mẽ đụng độ trước mặt đạo màu đỏ lửa kia, phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc, hắn ta mới phát hiện, hóa ra nó không phải là ma bảo linh binh mà lại xuất hiện một nắm đấm màu đỏ lửa.  

             Thấy tình huống này, Bách Lí Cảnh Cương không khỏi khoái chí cười to. Mặc dù hắn ta không biết nắm đấm này bay ra từ đâu, nhưng trong thiên hạ này, người dám cùng hắn ta vật lộn một trận, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Tên Diệp Lân kia cũng đã được xem như là quái vật hiếm thấy, nhưng bây giờ hắn ta đã trọng thương ngã ngựa rồi, không thể chiến đấu thêm được nữa, chẳng lẽ ở chốn này còn có một kiểu người yêu nghiệt như vậy xuất hiện sao?  

             Đáp án tất nhiên là không thể nào, nếu như trên đời này có nhiều yêu nghiệt thế kia, nhân loại sẽ hỗn loạn đến nhường nào chứ?   

             Cười nhạo lắc lắc đầu, vẻ mặt Bách Lí Cảnh Cương hiện rõ sự khinh thường bĩu môi, chẳng những không lùi bước, mà còn tiến lên, lại tung thêm ba phần công lực, vui vẻ quát to: “Ha ha ha... Rác rười từ đây tới, lại dám liều mạng đánh nhau với gia gia, đúng là chán sống mà, xem gia gia có đánh ngươi thành thịt nát hay không!”    

             “Kẻ bị đánh thành thịt nát, e là ngươi mới đúng!”    

             Nhưng đáng tiếc thay, mặc dù yêu nghiệt trên đời không nhiều, nhưng rõ khổ, hắn ta đụng trúng rồi vị đó rồi. Tiếng nói phách lối kia vừa dứt, bất chợt một âm thanh tràn ngập sát khí lạnh lẽo lại vang vọng ở bên tai hắn ta.  

             Không khỏi khẽ giật mình, Bách Lí Cảnh Cương còn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì đang xảy ra, cờ -rắc… Một tiếng, bỗng nhiên một âm thanh xương gãy trong trẻo vang lên, vang đến tai hắn ta.   

             Ngay lập tức, một nỗi đau đớn xé ruột xé gan, thoáng cái giống như điện giật, giật thẳng vào trái tim của hắn ta. Bỗng nhiên, cơ thể hắn không nhịn được mà chấn động một phen, toàn thân từ thấp lên cao, từ dưới lên trên đều bộp một cái, mồ hôi lạnh tuôn ra như suối.    

             Làm sao có thể như vậy?  

             Tròng mắt nhịn không được co rụt lại, Bách Lí Cảnh Cương bất giác cảm thấy hoảng hốt không thôi.  

             Người nào... Rốt cuộc là ai vậy? Sức mạnh của một đòn này, sao có thể mạnh đến trình độ như vậy? Cái này… Nó là nắm đấm có thể đánh cho thịt nát xương tan sao?   

             Đôi mắt không khỏi run rẩy mạnh mẽ, khuôn mặt Bách Lí Cảnh Cương giật mình lo lắng nhìn về phía trước. Một lúc sau, rốt cuộc bóng dáng của nắm đấm màu đỏ lửa kia cũng dần dần trở nên rõ ràng, đó chính là ánh mắt lạnh lùng của Trác Uyên. Ánh mắt lạnh lùng ấy cứ chăm chăm nhìn hắn ta mãi không rời, giống như đang nhìn người chết: “Rác rưởi, cách xa thê tử của ta một chút!”  

             Soạt!  

             Nắm đấm màu đỏ lửa kia vụt một cái, bỗng nhiên một cơn phong ba bão táp mạnh mẽ phóng ra bên ngoài, toàn thân Bách Lí Cảnh Cương lẫn cả cánh tay được bao bọc bởi sấm sét kia, thoáng cái đã nổ tan tành, máu thịt lẫn lộn, thịt vỡ xương tan, vấy nhầy ra tứ phía hư không xung quanh.  

             Trợn tròn đôi mắt, cảm nhận được cỗ sức mạnh trên cánh tay của chính mình đã  trống rỗng, bây giờ hắn ta không thể cảm thấy được gì nữa. Tên hán tử đã khổ luyện kim cương thân, chợt khó tránh bị choáng váng.  

             Ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, đã hoàn toàn bị dọa cho sợ hãi, hoang mang tột độ. Sao hắn ta có thể nghĩ tới, trên đời lại có người có thể rèn luyện cơ thể đến mức kinh khủng như thế, ngay cả một kẻ có thể tay không đánh nát linh binh cấp bảy như hắn ta, mà cũng bị đánh cho nát bấy ra một cách dễ dàng như thế.  

             Người này... Hắn vẫn còn là người sao?  

             Trong lúc nhất thời, Bách Lí Cảnh Cương cảm thấy run rẩy không thôi, muốn co cẳng lên chạy trốn thoát thân. Nhưng đáng tiếc thay, mới nãy, hắn ta đã tung sức quá mạnh, còn quá tự phụ, nên hoàn toàn không thể thu lực lại được. Bây giờ muốn dừng lại, đã là chuyện không còn kịp nữa rồi.  

             Kết quả, trong mắt hắn ta lộ ra vẻ hoang mang, sợ hãi tột độ, Bách Lí Cảnh Cương vừa bị gãy một cánh tay, chỉ có thể bất lực, theo quán tính mà cơ thể hắn ta bay về phía đạo màu đỏ lửa đáng sợ kia.   

             Ầm!  

             Rốt cuộc, cơ thể của Bách Lí Cảnh Cương cũng chạm vào nắm đấm của Trác Uyên, một tiếng long trời lở đất vang lên. Trong tình thế này, đến cả một tiếng kêu thảm cuối đời, Bách Lí Cảnh Cương cũng không có cơ hội để làm như vậy, rồi biến thành một cỗ bọt máu, chết không chỗ chôn. Mà sức mạnh của một quyền kia đã xuyên qua cơ thể của hắn ta, vút đi như ngôi sao tinh, nhanh chóng thoát ra khỏi cơ thể hắn ta, khiến cho tất cả những gì còn lại của Bách Lí Cảnh Cương vỡ nát thành hư vô.   

             Cát bụi, đất đá văng tứ tung lên, lao thẳng lên trời!  

             Cơ thể nhịn không được rùng mình một cái, sau khi đám người nghe được động tĩnh, mới kịp phản ứng, đồng thời nhìn sang phía phát ra âm thanh, chỉ thấy ẩn trong gió lớn đang tàn sát bừa bãi kia, bóng dáng hai người Trác Uyên và Sở Khuynh Thành vẫn lặng yên bình tĩnh đứng tại chỗ.  

             Mà tên Bách Lí Cảnh Cương đã tạm giam Sở Khuynh Thành lúc nãy, sớm đã không thấy bóng người, chỉ có một đám huyết khí phiêu tán vào trong không trung, sau đó rơi thẳng xuống mặt đất, nhuộm đỏ cả một mảnh đất lớn.  

             Cuộc chiến đấu mới nãy của hai người, mặc dù đã đánh một trận về sức mạnh cơ bắp, nhưng thoáng cái đã kết thúc, thoảng qua trong tích tắc thế thôi. Chỉ trong chớp mắt, Bách Lí Cảnh Cương đã đầu một nơi thân một nẻo.  

             Thậm chí chờ lúc tất cả mọi người ở nơi này kịp phản ứng, trận chiến đấu bên này đã kết thúc, thậm chí bọn họ còn không biết Bách Lí Cảnh Cương ngủm củ tỏi như nào!   

             “Nhị ca!”  

             Nhịn không được quát to một tiếng, bỗng nhiên tám vị hoàng tử còn lại Bách Lý gia quay đầu nhìn về phía nơi thảm cảnh, mỗi một người đều cảm thấy hãi hùng một phen, trong mắt liền lộ ra vẻ nghiêm trọng, ánh mắt nhìn về phía Trác Uyên, cũng thêm phần kiêng kị và mê muội.  

             Người này... Rốt cuộc hắn đã làm thế nào mà không biết quỷ không hay tiếp cận lão nhị? Hơn nữa... Thực lực của lão nhỉ cũng chỉ kém Thái tử một chút, lại chết yểu trong nháy mắt?    

             Mà chúng ta cũng không kịp nhìn thấy hắn ta bị giết như thế nào, chẳng phải thực lực của người kia…   

             Bỗng nhiên, tất cả hoàng tử đều đồng thời nhìn lên trên không trung, nơi mà Thái tử đang đứng, trên mặt mang đậm vẻ nặng nề. Mà vị Thái tử Bách Lí Cảnh Thiên cũng nhịn không được mà giật giật mí mắt vài cái, sắc mặt càng thêm âm trầm nghiêm trọng: “Xem ra… Tên tiểu tử này cũng hoàn toàn không phải là thùng rỗng kêu to. Chỉ là... Rốt cuộc hắn đã làm thế nào để vòng qua được tám vị hoàng đệ, chạy sang bên này? Chẳng lẽ tốc độ của hắn đã nhanh đến độ, ngay cả trình độ cô cũng không thể bắt kịp rồi sao?”   

             Đôi mắt khẽ híp lại một cái, Bách Lí Cảnh Thiên không khỏi siết chặt nắm đấm lại, thêm phần cẩn thận.  

             Mà đám người Mộ Dung Tuyết bị trọng thương, quan sát tất cả mọi chuyện, cũng hoàn toàn sợ ngây người. Nhất là Mộ Dung Tuyết, càng khó có thể tin, đôi mắt bất giác trừng lớn một cái, sắc mặt tỏ vẻ kinh hoàng.  

             Chẳng lẽ đây chính là bộ dạng mà tên ác nhân kia xuất hết toàn lực như trong lời của Diệp Lân sao? Quả nhiên... Khác xa so với lần đánh nhau lúc trước với nàng ta, không những nhanh gọn, độc ác mà còn siêu chuẩn, nháy mắt đã có thể giết chết Kiếm Tinh Nhị hoàng tử, đúng thật là rất lợi hại.  

             Lúc này, dường như nàng ta mới nghĩ tới cảnh tượng Trác Uyên trên Phong Sương Trấn với nàng ta, Trác Uyên đã cố ý tiếp nàng một chiêu, là vì để trả ân tình.  

             Vừa nghĩ đến đây, Mộ Dung Tuyết không khỏi nghiến chặt răng, mặt mũi tràn đầy vẻ không cam lòng.  

             Bản cô nương rat ay diệt trừ kẻ xấu, thế mà để kẻ xấu nhường cho đấy, thật sự… Chẳng lẽ lại như vậy sao…   

             “Này này này, Diệp Lân huynh, mấy người Tây Châu các ngươi muốn nghịch thiên sao!”  

             Khuôn mặt  u Dương Trường Thanh tràn đầy vẻ khiếp đảm mà quan sát tất cả, hắn ta vội vàng vỗ vỗ cánh tay của Diệp Lân, tròng mắt trợn tròn đến nỗi muốn lồi ra: “Rốt cuộc đệ nhất đệ tử Tây Châu các ngươi đã tu luyện thế nào vậy, sao mạnh quá thế? Phải biết rằng cái tên Bách Lí Cảnh Cương vừa mới giao đấu với ngươi, cũng không hề rơi vào thế hạ phong đâu nhé, nhưng lại bị hắn đập chết một cách dễ dàng như vậy sao? Này này này, ngươi nói cho ta nghe chút, có phải ngày xưa ngươi ba hoa khoác lác đúng không? Thật sự lúc tranh vị trí đệ nhất đệ tử Tây Châu, ngươi chỉ còn kém một chiêu nữa thôi là có thể đánh bại hắn sao?”   

             Khuôn mặt nhịn không được mà co quắp cả lại, bên tai cứ văng vẳng tiếng nói ồn ào của vị công tử này, khiến cho Diệp Lân hận không thể quất hắn ta tại trận ngay bây giờ luôn. Nhưng lại nhìn về phía Trác Uyên nơi xa, mi mắt hắn ta nhẹ run lên một cái, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, cười khổ lắc lắc đầu, thì thào lên tiếng: “Quả nhiên Kỳ Lân là Thánh Thú có sức mạnh mạnh nhất, thật sự là cánh tay Kỳ Lân kia của lão đại càng luyện càng thuần thục, cũng rất khó để ngăn cản được sức mạnh của cánh tay ấy. Chỉ là... Bây giờ mới có mấy năm trôi qua thôi, mà thực lực của ta đã cách xa hắn đến tận như vậy?”   

             Mạnh mẽ gãi gãi đầu, Diệp Lân buồn rầu một trận.  

             u Dương Trường Thanh thấy vậy, giống như đang đồng cảm vô cùng, cũng không nói chuyện gì, chỉ là thầm oán than một trận trong lòng.   

             Diệp huynh ơi Diệp huynh, có thể được người với vầng hào quang nóng rực như mặt trời chiếu rọi vào người, nhất định ngươi còn sáng hơn người ta nữa kìa, khổ cho ngươi quá!   

             Ánh sáng phát ra từ đom đóm, há có sáng như ánh sáng của mặt trăng sao!  

             Số của bản công tử vẫn tốt chán, ở Bắc Châu không có mấy loại người biến thái như vậy dạo qua dạo lại trước mặt ta, nếu không ta sẽ chết vì ganh tị mất.  

eyJpdiI6Ik1zV29DXC9jaTdVcHg3cVRZUkxQRGFnPT0iLCJ2YWx1ZSI6IkI4eWpHRWRuRExpVjlzRGUzbVQxTjJVWHFGS2xoZDdkY1wva2lKck5EY1lsUENQNStvWkdxejRhbmNkQTJFQ2VPekxjbTVWdjdWVTU2bEpuN0RoMm9qZVVkN3U1NGhVYUhIaVdNbXl3SGFhVnRrbDM5ODlZbmpqaFRhRmlIcVAzK3hVbXlMMVorN3lvc0hQTWJaaE5HMkFnWkVZcUJOQURWR3dmMG9uZmtDdXFOYkpNWExkbXdKdkl3SWJROGVGajFUVnVvcFBjZURVSDVsdW5hWExHNVpJQlFFRk9ZYVRwQU5XSERpdmRkUlZEY3oyeXNTUUdKYThIbnJ6MkZENTl3V3NXUjBBRlpCNHRLNWo2XC84Z2pxUlBraXVFbTF2b3BCTTBZYW4zelRxTVZmUmhYdFF1cjNEMVdsTlFGajB3SWZFOEQ0Q2haUnhyaWhjOTUydXBcL0RPcUlVeFpsbHJYTlM0bmU3UEhiSmthaVpHM0pkRkRVSWZZSjluWEJYam1QUlFKT2JZellzRHBuMjNxNjB3UXBTQmh4QXBUQU1nemR4d0FkazZseks5VUdIY2t1UmNwTlNDNUxqZjdLanFFZ1wvOUs3ZUZkK0hPWTlZelA4bjhWT2pqXC80dUJDSlwvcG0yaTJRTWdJakdHbTUyd0REbXhSbElKbWJISlNsN3k3ODFnOEpsNVRUeG5sYk9yb0IrWTlsakdPdz09IiwibWFjIjoiNTQ5ODJjZjM0NmY2OWMwY2E1NTZmYTM2OGY5ZDljNTRlMGMwZWI3Yjk3OGFjZDcwMzkzM2U5OTZiMTMyYjBjYiJ9
eyJpdiI6Ikd3RWxVNFg4eGU4Ujd4YWwyNTBEOUE9PSIsInZhbHVlIjoiaGJyM0VOeENLZ1ZMc0pCR2Ryd29kYXJhTkJvS280SiswK2NBU0U1dnRObTJ3ejJjS1MzWGhCdHJ3aWZZaDk5NHZQN0l4ME1JOUlkNGlqM0ZmUmtaNVlKbUZrbllZRlR5bG1POTJKNndGZ0NIekNqS3RoMDNiWFFIb3A0cjFVSm92Q1pQNXBNXC9JSUtmZ1wvQnJ5VFMrVG5iSnY5OFNmWWIxbHdxT2lEeThVZ1JcL3NGUmxIekVDaWdvNlpWaGpHbXdjXC9qQmhkVmpsT3k2Vkc2alhqclwvTCs3SnNcL0RRRlFGdXR4SUFCOE9vVUtYamREYjZUSm1CTzVqNkI1eFA1N3NDckNhb0txcEFiT05LemhmN3pZUDBySW9zK2RiaU1QVHZ6b0xQK1lkTlhJWkNPaURuUUhTWFlGVUEySTU4QTJuUG9KTTQ2ZFlvMmsrUXdjYmlZSFp6b1J0SXBOMWljT2tjeVN3K0xKRm5yMVF6NnQrN1JBeVpHcDN1WnBabGk5aHZaUUJYYVVcL2xKN2RMR0h3eVpSSHFWOTNuZk53YWRHSURNbFJpQUM5bGQxaFFDeTZ6eGRpR08rQUROVFwvakR1bUZlKzQrMmRWSG5na01JVkpzNHpDY0drVnoxRmJpK0MrMHdYZlNVMXQrM2piaHVXaGRUc2FrWFQzWTBWamZCVUd5NEd2VEhiSDFMQTVwckU1b2FoRTNEaDh4UWtkQmk2eWprMlI4WG5sMUcrWE09IiwibWFjIjoiMGIzYWUxNGZmYjJhOGYwNmM1MDY0NWFhMjk4MTNhM2Y4NDRjYzQ1YjZmOWE2ZjY2ZjAzODMxNTMyMDcxNTM0MCJ9

             Trác huynh, bây giờ, cái mạng nhỏ này của bản công tử, hạnh phúc trương lai của bản công tử chỉ có thể trông chờ ở ngươi thôi đó. Nếu như lần này ngươi có thể cứu sống được ta và Tuyết muội, đại ân đại đức này, nhất định đời này kiếp này,  u Dương Trường Thanh ta sẽ mãi mãi không quên…

Ads
';
Advertisement