“Lão đại!”
Bỗng nhiên, đôi mắt mở trừng trừng ra, dọa cho Diệp Lân không khỏi kêu lên một tiếng mang đầy sự sợ hãi. Sau khi đám người còn lại nghe thấy âm thanh quát nhẹ kia, chợt cơ thể run nhẹ một cái, đôi mở khẽ mắt ra, đồng thanh gọi một tiếng: “Trác Uyên!”
Ong ong ong...
Bỗng nhiên, từng đạo không gian ba chiều vang lên, ngay trước khi thanh kiếm mạnh mẽ kia kịp lao tới, từng đạo Lôi Viêm Bình Chướng màu đen rực lửa lại chợt hiện lên trước mặt mọi người, còn hiện lên một lượt những ba cái.
Mà Bách Lí Cảnh Thiên nhìn thấy một món đồ vật quái dị như vậy hiện lên trước mặt, cũng không khỏi giật nảy mình, cảm thấy nghi ngờ vô cùng.
Nhưng ngay bây giờ, thanh Phách Thiên Kiếm không gì sánh ngang được kia đã đụng độ với Lôi Viêm Bích Chướng màu đen kia một cách vô cùng mạnh mẽ.
Phốc!
m thanh vang động phát ra cũng không hề mãnh liệt, giống như đang chém vào gối bông vậy. Còn nguồn kiếm khí vừa mới vọt tới chém lên Lôi Viêm Bình Chướng kia lập tức bốc cháy dữ dội. Trong nháy mắt, uy phong của nó liền giảm đi hơn phân nửa.
Trông thấy tình cảnh này, Bách Lí Cảnh Thiên không khỏi giật mình, cảm thấy kinh ngạc, khó hiểu vô cùng.
Chuyện gì đang xảy ra vậy, sao bỗng nhiên sức mạnh Phách Thiên Kiếm của hắn ta lại bị giảm xuống nhiều như vậy?
Thế nhưng, chưa kịp đợi cho hắn ta phản ứng lại, sức mạnh kết giới thứ nhất của Lôi Viêm Binh Chướng đã hao hết, âm thanh vỡ vụn vang lên. Thanh kiếm kia thấy vậy liền nghĩa vô phản cố* mà vọt tới chém thêm nhát thứ hai lên thân Lôi Viêm Bình Chướng kia.
Note: Nghĩa vô phản cố: Làm việc nghĩa không được chùn bước.
Phía trước mặt, cũng chỉ phát ra một tiếng vang trầm mà thôi, không có đụng độ kịch liệt gì. Nhưng giống như là lấy nhu thắng cương, thanh kiếm kia vọt lên trên Bình Chướng, nhưng làm thế nào cũng không thể xông qua được, mà sức mạnh còn lại của bản thân nó lại không ngừng bị hao mòn, hao mòn dần.
Đợi cho kết giới thứ hai của Bình Chướng vỡ vụn, sức mạnh của thanh kiếm kia đã tổn thất hơn phân nửa. Cuối cùng nó hung hăng vọt tới kết giới cuối cùng của Bình Chướng. Sau đó, ầm một tiếng, cả thanh kiếm lẫn Bình Chướng kia đều đồng thời nổ tan xác tại chỗ, tiêu tán vào hư vô.
Chợt, một trận gió lớn mạnh phân tán ra tứ phía xung quanh, len lỏi vào những sợi tóc đen nhánh của người phía sau Bình Chướng, nhìn kĩ lại, quả thật hắn là Trác Uyên.
Tròng mắt hắn ta bất giác nhẹ nhàng run lên, mười vị hoàng tử của Bách Lý gia nhìn thấy Trác Uyên hiện thân, trên khuôn mặt ai nấy cũng hiện rõ biểu cảm chấn động vô cùng, trong đôi mắt tỏa ra vẻ phấn khởi.
Đây là cái đầu người mà lão tổ tông muốn bọn họ đoạt lấy, chỉ cần lấy đầu hắn xuống, ắt tự gây dựng nên chiến công đầu tiên của bản thân.
Trong lúc nhất thời, trong mắt mười vị hoàng tử đã bừng bừng khí thế. Kể cả vị thái tử Bách Lí Cảnh Thiên trên không trung kia cũng không hề ngoại lệ!
“Lão đại!”
Trong mắt hiện lên vẻ xao động, Diệp Lân không khỏi kêu lên sợ hãi, nhưng nhanh chóng lại trầm sắc mặt xuống, bất đắc dĩ thở dài: “Thật có lỗi quá, ta đã phụ lòng nhờ vả của đại ca, không thể chăm sóc tốt cho đại tẩu!”
Mí mắt khẽ giật giật vài cái, Trác Uyên cúi đầu nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta, lại nhìn về nơi xa xa phía trước đã bắt gặp Bách Lí Cảnh Thiên đang giữ Sở Khuynh Thành trong vòng tay, tự bản thân hắn đã hiểu được mọi chuyện, nhưng vẫn chỉ im lặng, không nói năng gì.
Chỉ là đôi mắt hắn lại trở nên lạnh thấu như băng vô cùng. Thậm chí, từng tia, từng tia sát khí còn thoáng lóe lên, nhẹ nhàng bước từng bước chân, liền chậm rãi đi về phía đám người kia, giống như đi vào chốn không người, chẳng thèm để đám người Bách Lí gia vào mắt.
Mộ Dung Tuyết trông thấy vậy, không khỏi kinh hãi kêu lên: “Kẻ ác nhân kia, ngươi xuất hiện ở đây làm gì, chỉ là có thêm một cái xác đổ xuống thôi mà, ngươi không phải đối thủ của bọn họ đâu. Phải biết rằng, người ở phía trên cao kia, là thế hệ trẻ tuổi mạnh nhất năm châu đấy, hắn ta là Bách Lí Cảnh Thiên, là Bất Bại Kiếm Tôn thứ hai trong tương lai!”
Không hề quay đầu, Trác Uyên vẫn giữ khư khư cái vẻ lạnh lùng, tiếp tục bước nhẹ từng bước chân, tiến về phía trước, trong mắt đã lạnh lẽo vô cùng.
“Được rồi, nếu như ngươi đã muốn tìm cái chết thì cứ tự nhiên mà đi đi nhé. Dù sao cái loại kẻ xấu như ngươi, chết cũng xứng đáng!” Thấy hắn không nghe lời khuyên bảo của mình, bỗng nhiên Mộ Dung Tuyết hừ nhẹ một tiếng, nàng ta không thèm để ý tới hắn nữa.
u Dương Trường Thanh nghe thấy vậy, lại bày ra vẻ mặt không hiểu nhìn về phía nàng ta nói: “Tuyết muội, mặc dù tên Bách Lí Cảnh Thiên kia với tên Bất Bại Kiếm Tôn đều mạnh mẽ khác người. Thế nhưng cũng đừng quên rằng, cái tên Trác Uyên này cũng đã từng chặn lại được đệ tử đệ nhất Tây Châu là Diệp Lân trong trạng thái đang nổi điên nổi khùng, cũng phải có chút cơ hội thắng chứ?”
“Chắc chắn không có!”
Mộ Dung Tuyết lắc lắc đầu một cách chắc nịch, nàng ta không khỏi hừ nhẹ một tiếng: “Lần trước, hắn có thể ngăn cản được sức mạnh nổ tung của đất trời, nhưng u Dương tiền bối cũng đã giải thích rất rõ ràng. Có lẽ, sức mạnh của hắn chỉ vừa đủ để khắc chế được sức mạnh của Phong Thiên mà thôi. Trước kia, ta còn từng đấu tay đôi một trận với hắn nữa đấy, bất phân thắng bại, cũng sàn sàn nhau. Sức mạnh của bản thân hắn không mạnh, nếu như hắn không thể khắc chế được Phách Thiên Kiếm Đạo, thì gặp phải cao thủ chân chính như Bách Lí Cảnh Thiên, kết quả cũng chỉ có thể chịu chết mà thôi!”
“Cái gì cơ, thật á?”
Không khỏi khẽ giật mình, hi vọng của u Dương Trường Thanh vừa mới được nhen nhóm lên chút ít, bất giác lại tuột dốc không phanh, lao thẳng xuống đáy vực, mày ủ mày chê nói: “Ta còn cứ tưởng rằng, lúc tên gia hỏa này xuất hiện, vất vả lắm ta mới vực dậy được chút hi vọng sống, ai mà ngờ hắn đến cũng chỉ để chịu chết mà thôi. Ôi, cái số của ta, sao lại khổ như vậy chứ, có một người có bản lĩnh đến cứu chúng ta không đây?”
u Dương Trường Thanh khóc than một trận chán chê, chê chán rồi, lại phát tiết, bực tức. Bỗng, có một âm thanh yếu ớt cất lên, sau đó nhanh chóng nở nụ cười: “Ha ha ha... u Dương công tử chớ nên gấp gáp làm gì, chẳng phải vị cứu tinh ấy đang ở trước mặt chúng ta sao, ngươi còn van xin cái gì nữa hả?”
Bất giác sững sờ, u Dương Trường Thanh quay đầu nhìn lại, đập vào mắt hắn ta là hai người Vũ Thanh Thu và Viêm Ma đang cố gắng lê lết cơ thể đứng dậy đi tới, nhìn về thần quang đang phát sáng ở tấm lưng trước mặt, tràn đầy sự tin tưởng tuyệt đối.
“Sao thế, các ngươi cảm thấy rằng hắn có thể cứu sống chúng ta sao, thế nhưng Tuyết muội vừa mới nói…”
“Mộ Dung cô nương!”
Hoàn toàn không thèm để ý đến sự nghi ngờ của u Dương Trường Thanh, Vũ Thanh Thu chỉ quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Tuyết, cười khẽ một tiếng: “Ngươi nói, ngươi từng đánh nhau một trận với hắn sao, thế nhưng sao ngươi biết được hắn đã xuất hết toàn lực để đấu nhỉ? Người như hắn, bình thường cứ cà lơ phất phơ nhưng chuyện hắn toàn lực ứng phó, lại là hai chuyện khác nhau đấy!”
“Toàn lực sao?”
Khẽ nhướng mày, Mộ Dung Tuyết suy nghĩ kĩ càng: “Dù sao, ta cũng xuất toàn lực rồi, chẳng lẽ ngươi cho rằng, bản cô nương mà toàn lực ứng phó, sẽ không bức được hắn phải đưa ra toàn lực của mình sao?”
Mỉm cười lắc lắc đầu, Vũ Thanh Thu từ chối cho ý kiến: “Năm đó, lúc đại hội của Song Long Viện diễn ra, nghe những đệ tử của Ma Sách Tông nói, vị Trác huynh này đã từng sống trong sự lười biếng, sống một cách tiêu cực rồi. Nếu như chuyện hắn không cảm thấy có ý nghĩa gì, thì hắn sẽ không đánh. Hay là để ta đổi cách giải thích khác nhé, lúc mà Mộ Dung cô nương giao đấu với Trác huynh, hắn có dùng đến con mắt không?”
“Con mắt sao?”
“Đúng vậy!”
Vũ Thanh Thu còn chưa kịp mở miệng nói tiếp, tròng mắt Diệp Lân đã phát sáng rực rỡ mà nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Trác Uyên, bình tĩnh lên tiếng: “Sáu phần của lão đại…À không, bảy phần sức mạnh của lão đều đại tập trung vào con mắt mới đúng, còn đánh với ngươi chỉ là đánh chơi chơi vậy thôi. Chỉ khi đôi mắt ấy hiện ra, lúc ấy mới là lúc mà lão đại thật sự muốn động thủ! Năm xưa, ta từng đấu một trận với lão đại. Từ lúc bắt đầu, con mắt của lão đại đã di chuyển liên tục không ngừng. Nếu như nói, lão đại không dùng mắt để chiến đấu với ngươi, tức là lão đại chỉ xuất ra hai ba phần công lực, thậm chí là một phần công lực mà thôi, ngươi hoàn toàn không đáng để lão đại để vào mắt!”
Không khỏi giật mình, Mộ Dung Tuyết không thể tin được nhìn đám người một chút, lại nhìn về phía Trác Uyên, lông mày khẽ nhíu chặt lại.
Con mắt sao… Có đúng thật là đôi mắt của hắn lợi hại như vậy không? Bản thân nàng ta không phải thiên tài như hắn, đến cả thực lực của nàng ta cũng chỉ chiếm hai đến ba phần trên toàn bộ thực lực của hắn, chuyện này sao có thể như vậy được chứ?
Mà u Dương Trường Thanh nghe thấy vậy, cũng không ngừng nhìn chằm chằm về phía Trác Uyên, có lẽ người mạnh nhất thuộc thế hệ trẻ tuổi năm châu, nhân vật quan trọng ấy đến tận bây giờ mới xuất hiện…
Chân đạp vào hư không, vênh váo tự đắc nhìn xuống phía dưới, nơi Trác Uyên đang từng bước từng bước tiến đến gần mình, Bách Lí Cảnh Thiên bất giác nhếch miệng cười một tiếng, lạnh nhạt lên tiếng: “Tiền Uyên… Trác Uyên, ha ha ha…Ta nên xưng hô như thế nào các hạ mới phải lẽ đây?”
“Cứ tùy tiện thôi!”
“Vậy ta gọi ngươi là Trác tiên sinh nhé!”
Nhếch miệng cười một tiếng, Bách Lí Cảnh Thiên thản nhiên nói: “Nhớ lại lần đầu tiên, lúc ta nhìn thấy Trác tiên sinh, Trác tiên sinh đã mang đến cho người ta một loại cảm giác sâu không lường được, ngay cả lão nhân gia lão tổ tông, lão ta cũng bị tiên sinh lừa gạt. Thủ đoạn của tiên sinh cũng cao minh lắm đấy, loại tỏ ra vẻ có tài như này, đúng thật là không có bất kì kẻ nào có thể nhìn ra được nhỉ. Sau khi Lãnh Vũ Kiếm Vương trở về, đến tận lúc ấy bọn ta mới biết được. Hóa ra, thực lực của tiên sinh, cùng lắm cũng chỉ ở mức Dung Hồn Cảnh mà thôi, lại còn giả vờ giả vịt làm cao thủ như Kiếm Vương. Bộ dạng cố làm ra vẻ này của ngươi, đúng thật là có bản lĩnh trấn định tự nhiên, khiến cho bọn ta khâm phục vô cùng đó!”
“Chỉ là, mánh khóe lừa trên dối dưới quen thuộc kia của tiên sinh, lần này lại áp dụng sai người rồi. Lão tổ tông rất tức giận với chuyện này đấy nhé, muốn đầu của tiên sinh nữa cơ. Bởi vậy cho nên bọn ta mới đến đây, nếu như không ngại thì liệu rằng ngươi sẽ giao đầu của chính bản thân mình cho bọn ta được chứ?”
Cơ thể bất giác hơi ngưng lại, Trác Uyên chậm rãi dừng bước, lại ngẩng đầu nhìn lên trên phía Bách Lí Cảnh Thiên một chút, lẩm bẩm nói: “Ngươi là ai, ta từng gặp ngươi rồi sao?”
“Đương nhiên, tại hạ là Thái tử của Kiếm Tinh Đế Quốc xứ Trung Châu, Bách Lí Cảnh Thiên, đã từng có duyên gặp mặt với lão tổ tông và vị tiên sinh đây, tiên sinh quên nhanh đến vậy sao!” Nhếch miệng cười một tiếng, khuôn mặt Bách Lí Cảnh Thiên ra vẻ ngạo mạn quan sát Trác Uyên.
Chậm rãi nhắm hai mắt lại, giống như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lúc lâu sau, Trác Uyên mới mở đôi mắt ra, cười khẽ một tiếng: “Thật ngại quá, ta thường không có ấn tượng gì với người qua đường hết!”
“Tiên sinh có ý gì vậy, tại hạ vừa mới giới thiệu qua danh tính đấy thôi!” Sắc mặt Bách Lí Cảnh Thiên bất giác trầm xuống,Bách Lí Cảnh Thiên nhìn chằm chằm hắn, lạnh lùng nói.
Mỉm cười lắc lắc đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến: “Ngươi giới thiệu danh tính của mình, thì ta sẽ nhất định phải nhớ kỹ ngươi sao? Muốn giao thiệp với Trác Uyên ta, phần lớn không phải hạng người xưng hùng một phương, thì cũng là kẻ có phong độ đứng đầu năm châu. Ngươi nói, lần trước ngươi là người đi theo Bách Lí Ngự Thiên sao, ha ha ha… Thật ngại quá, trong buổi gặp mặt lần trước, ta cũng chỉ nhớ kỹ mỗi lão tổ tông của các ngươi mà thôi, còn về phần Ngũ Kiếm Vương thì ta chẳng muốn nhớ. Huống chi là loại người tiểu tùy tùng như ngươi? Bất đắc dĩ thay, những thứ quan trọng mà ta phải nhớ thực sự quá nhiều, một chút tin tức râu ria rác rưởi, ta cũng không muốn để bọn nó đóng tổ trong đầu của ta!”
“Tin tức… Rác rưởi?” Khuôn mặt nhịn không được co quắp lại, sắc mặt Bách Lí Cảnh Thiên càng thêm phần âm trầm: “Trác tiên sinh, ngươi không khỏi quá kiêu ngạo rồi đấy!”
Chậm rãi khoát khoát tay áo, Trác Uyên nhẹ nhàng liếc mắt nhìn hắn ta, lộ ra một đường cong khinh miệt: “Trác Uyên ta đây lúc làm việc luôn có quy tắc của chính mình, bất kể loại người nào cũng được chia thành hai loại trong mắt ta thôi. Một là bạn bè, hai là kẻ địch. Ngươi thấy, ngươi sẽ thuộc nhóm người nào nhỉ?”
“Kẻ thù!”
Chậm rãi lắc đầu, Trác Uyên từ chối cho ý kiến.
“Chắc là không phải thuộc nhóm người bạn bè đó chứ, có lẽ Trác tiên sinh phân loại nhầm rồi đấy!”
“Không không không, cả hai loại, ngươi chẳng ở trong nhóm người nào hết!”
Bất giác bật cười một tiếng, Trác Uyên nhìn chằm chằm vào hắn ta một hồi lâu. Bỗng nhiên lộ ra nụ cười chế nhạo: “Bởi vì ngươi chưa từng xứng khiến ta để trong mắt, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ngươi chỉ là một kẻ qua đường mà thôi, Trác Uyên ta đây sao phải phí công phí sức đi nhớ kĩ ngươi làm gì. Hơn nữa… Ngươi nghĩ ngươi là ai chứ?”
Phụt!
Tên tiểu tử thúi này... Thật đáng chết!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất